The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Born
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1833 / 16
Cập nhật: 2015-10-24 19:49:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
iều Chinh đứng ngoài ban công hít thở không khí mát rượi mà gió biển mang lại, cô cảm thấy tâm hồn thư thái vô cùng. Cảnh Phong bước đến ôm chặt eo cô, tì cằm lên vai cô khẽ hỏi:
– Có thích không?
– Thích lắm, cám ơn anh rất nhiều – Kiều Chinh đưa tay chạm vào tay Cảnh Phong đầy yêu thương, ngã người vào lồng ngực anh tận hưởng.
– Lát nữa em thích làm gì? Anh đưa em đi.
– Em muốn đi tham quan nơi này một chút.
– Được. Chỗ này có rất nhiều cảnh đẹp.
Rồi cả hai người đi bên cạnh nhau, tay nắm tay từng bước từng bước một sóng đôi thật hạnh phúc. Ánh mắt thỉnh thoảng quay lại nhìn nhau cùng mỉm cười giống như giữa họ chẳng hề có một ân oán nào chỉ có tình yêu bất diệt mà thôi.
Họ đi qua nhiều nơi rất đẹp, cùng nhau chụp hình, cùng nhau ăn uống.
– Cảnh Phong, anh xem trên kia có một cây hoa đẹp quá!
Kiều Chinh chạy vội đến xem một cây hoa đỏ rất đẹp. Cảnh Phong bước theo cô, anh nhìn cây hoa rồi khẽ nhíu mày, thấy Kiều Chinh muốn bứt hoa, anh liền ngăn lại:
– Đừng bứt, đó là hoa anh túc.
Kiều Chinh dừng tay, nhìn kĩ đóa hoa sắc thắm rực rỡ, trong lòng thở dài:
– Hóa ra đó là hoa anh túc. Sao nó lại chỉ có một cây nhỉ?
– Chắc là một hạt của nó ở đâu đó bay đến đây. Để anh nhổ đi, không thì loài cây hại người này lại mọc nhiều thêm ra.
– Đừng, cứ để đó, đừng nhổ – Kiều Chinh ngăn Cảnh Phong lại, ánh mắt thoáng buồn – Hãy để đến khi chúng ra rời đi thì hãy nhổ nó.
– Tại sao?
– Nó rất đẹp, em muốn ngắm nó thêm ít lâu nữa – Kiều Chinh bèn đáp.
Cảnh Phong chiều ý cô, anh choàng tay qua eo cô rồi cả hai rời đi. Kiều Chinh luyến tiếc nhìn cây hoa. Sở dĩ cô ngăn không cho Cảnh Phong nhổ nó bởi cô cảm thấy nó rất giống Cảnh Phong – một loài hoa gây nghiện, dù chỉ một lần sử dụng cũng khiến người ta say mê điên cuồng. Trước đây, khi cô nhìn thấy Cảnh Phong, lập tức bị anh thu hút, si dại yêu anh, ngốc nghếch yêu anh, điên cuồng yêu anh.
Biển chiều thật mát mẻ, nắng chiều cũng nhạt dần để lộ chân trời xa xa phía mặt biển. Dưới góc cây dừa, Kiều Chinh tựa đầu vào vai Cảnh Phong nhẹ nhàng nhìn cảnh biển đẹp đẽ, cô mơ màng nói:
– Bình yên quá!
Cảnh Phong khẽ cười, hôn lên mái tóc cô, nắm chặt tay cô nói:
– Nếu như cho anh chọn, anh muốn sống ở nơi này mãi mãi cùng em.
– Đáng tiếc cuộc sống không cho chúng ta lựa chọn. – Kiều Chinh cười buồn.
– Dù vậy anh vẫn sẽ đánh đổi mọi thứ để được ở bên em.
– Nếu như trước đây anh nói nhưng lời này thì tốt quá.
– Anh xin lỗi…
– Đừng xin lỗi bởi vì em không thể tha lỗi cho anh. Em đã nói, hãy quên hết tất cả mọi thứ bên ngoài, trong cái thế giới này chỉ có anh và em thôi, hãy tận hưởng hạnh phúc bên nhau không có hờn giận oán trách đi.
Cảnh Phong nâng mặt Kiều Chinh lên, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, môi nhẹ nhàng hôn lên môi cô, từng chút từng chút một rồi nhẹ nhàng tách môi cô ra. Thật nhẹ, thật chậm bắt lấy đôi môi cô, không ngừng khuấy đảo trong miệng cô. Giống như một cơn sóng mạnh ập đến, gắt gao cuốn lấy, không cho cô một chút nghỉ ngơi nào. Chỉ đến Kiều Chinh đỏ bừng mặt, cả người mềm nhũn vì không còn không khí thì Cảnh Phong mới rời khỏi môi cô. Anh tì trán mình vào trán cô:
– Hãy tin anh, anh nhất định bù đắp cho em thật tốt.
Kiều Chinh gật đầu nhưng sự đau đớn trong lòng quyện lấy những giọt nước mắt chảy ngược vào tim.
Sau bữa ăn tối nhẹ nhàng, trong lúc Cảnh Phong thu dọn bát đĩa, Kiều Chinh bật laptop lên, cô muốn biết khi Cảnh Phong ở đây, anh nghe loại nhạc gì.
Một lát thì tiếng nhạc vang lên thật trầm ấm.
“Từng ký ức ùa về, vào trong bóng đêm thật lạnh lùng
Anh ngồi đây, với nỗi nhớ mài mòn
Từng câu nói, từng nụ cười khắc ghi trong lòng anh.
Mỗi ngày anh một mình lặng bước
Anh nhận ra không thể sống thiếu vắng em.
Thế nhưng anh đã mất em thật rồi.
Anh và em đã không thuộc về nhau nữa.
Anh xin lỗi.
Anh xin lỗi vì đã nói dối em thật nhiều
Anh xin lỗi vì đã tổn thương em như thế.
Anh đã sai, anh thật sự đã sai.
Ngày ngày anh đau khổ vì thiếu vắng em
Xin em hãy một lần tha thứ cho anh.
Xin em hãy nghĩ lại và quay về
Hãy để cho anh thêm một lần được yêu em”.
Bản nhạc cứ tua đi tua lại mà chẳng hề chuyển qua bài khác. Kiều Chinh nhấn nút chuyển bài nhưng không được. Cảnh Phong thấy vậy bèn lấy chuột trong tay cô tắt máy đi. sau đó mới nhìn cô mà nói:
– Không có bài khác, đó là bài duy nhất. Mỗi lần anh đến đây đều nghe bài này, nó như nói hộ nỗi lòng của anh dành cho em.
Anh vén mái tóc cô lên, hôn nhẹ lên môi cô rồi hỏi:
– Cho anh được lần nữa em yêu được không?
Kiều Chinh không đáp, cô nhón chân vòng tay qua cổ Cảnh Phong, nhẹ nhàng dùng hành động thay cho lời nói. Chẳng biết thời gian nụ hôn kéo dài bao lâu, Kiều Chinh chỉ biết sau đó Cảnh Phong nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Trong phút chốc ái lạc níu kéo hai cơ thể gần nhau hơn. Giây phút đó cả hai như hòa làm một, nỗi đau đớn trong lòng Kiều Chinh bị những nụ hôn dịu dàng của Cảnh Phong xoa dịu. Cô chỉ muốn bên anh trọn cuộc đời này.
Cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ, khóe môi vẫn tràn ngập hạnh phúc.
Trong đêm tối, Kiều Chinh thấy mình chạy thật nhanh, cô cứ chạy mải miết, chân rướm máu nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng. Khi đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Cảnh Phong nằm dưới đất, máu loang khắp người anh.
Kiều Chinh hoảng sợ hét lên. Cô bật người ngồi dậy, cảm giác người bên cạnh mình vẫn còn hơi thở:
– Em sao vậy?
Anh còn sống, anh còn sống. Kiều Chinh khẽ nhắm mắt lại để làm dịu nhịp tim. Khi mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt anh đắm đuối nhìn cô. Trong ánh mắt ấy, cô thấy tình yêu của anh, cảm xúc yêu thương bừng sáng và rõ nét hơn trong ánh đèn dịu nhẹ của căn phòng, cơn ác mộng đã hoàn toàn bị quên lãng.
Buổi sáng, ánh sáng từ từ chiếu vào căn phòng nhưng chỉ là ánh sáng rất yếu. Tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn, Kiều Chinh lười biếng nằm nghiêng người tránh ánh sáng đó. Chợt cô bật dậy, nét mặt hoảng hốt, chỗ Cảnh Phong nằm đã trống không.
Mặt Kiều Chinh tái nhợt, cô tung tấm chăn ra khỏi người rồi bước xuống giường, chẳng buồn xỏ đôi dép vào chân mà chạy ra khỏi phòng. Vừa chạy cô vừa gọi lớn, giọng hoảng hốt:
– Cảnh Phong! Cảnh Phong! Anh đang ở đâu?
– Anh ở đây – Giọng Cảnh Phong vang lên, Kiều Chinh cảm thấy nhịp tim của mình như đã đập trở lại nhưng cô vẫn không bớt căng thẳng, chỉ đến khi chạy xuống bên dưới, nhìn Cảnh Phong đang thoải mái ngồi trên ghế vừa nhấm nháp li cà phê vừa xem tin tức, Kiều Chinh mới thở nhẹ ra.
Cảnh Phong quay đầu nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cô, anh vội đặt li cà phê xuống bàn rồi chau mày nhìn cô:
– Sao thế?
Kiều Chinh lao nhanh đến bên anh. Cô ôm chầm lấy anh thật chặt khiến Cảnh Phong bất ngờ. Nhận thấy cái ôm siết thật chặt của cô, Cảnh Phong vỗ nhẹ lưng cô hỏi:
– Sao vậy, mơ thấy ác mộng à?
Kiều Chinh không nói, cô dụi đầu vào lồng ngực anh sát hơn. Cảnh Phong thấy vậy cũng không hỏi cô thêm nữa, lặng lẽ đưa tay ôm lấy cô, vỗ về. Lát sau, dường như nỗi sợ hãi đã tan biến, Kiều Chinh mới khàn giọng nói:
– Đêm qua em mơ thấy anh nằm trên một vũng máu.
Tay cô càng siết chặt anh hơn:
– Em sợ lắm! Sáng dậy không thấy anh ở đâu hết, em rất sợ.
– Chỉ là giấc mơ thôi mà, giấc mơ thường trái ngược với hiện thực – Cảnh Phong cười nhẹ trấn an cô.
– Nhưng mà trước đây em vẫn nằm mơ thấy ba em nằm trên một vũng máu, cuối cùng ông ấy cũng chết đi như thế – Kiều Chinh đau đớn nói.
Cảnh Phong nghe vậy, lòng như có ngàn mũi kim đâm vào, nhức nhối khó chịu. Anh đẩy nhẹ cô ra, dùng tay nâng cằm cô lên, để mắt cô đối điện mắt anh, hai ánh mắt sâu thẳm nhìn nhau, anh thấy có một nỗi sợ hãi lớn trong cô.
– Nên em sợ điều này là sự thật sao?
Cô gật đầu. Cô nhớ lại cảnh tượng trong mơ, hoàn toàn giống với cảnh tượng lúc ba cô chết, chỉ khác mỗi chỗ cái xác đó là Cảnh Phong chứ không phải ba cô. Cô hận anh, cô hận anh hơn bất cứ ai nhưng cứ nghĩ đến việc anh phải chết là cô lại thấy sợ hãi. Trái tim cô như muốn chết đi khi nghĩ đến hình ảnh anh máu me khắp người, hơi thở đã lụi tàn.
– Không có đâu. Sẽ không xảy ra chuyện này đâu.
– Đừng rời xa em.
– Anh sẽ không rời xa em, anh hứa đó – Cảnh Phong khẽ cười, việc cô sợ hãi chứng tỏ cô yêu anh nhiều hơn là thù hận anh. Vậy thì chỉ cần anh cố gắng bù đắp cho cô, anh tin có một ngày, hai người sẽ vui vẻ sống hạnh phúc bên nhau.
– Không được – Cô vội kêu lên, giữ chặt tay anh lại khi anh đang chuẩn bị dùng quân pháo để bắt quân xe của cô trên bàn cờ tướng – Em đi lại.
Nói rồi cô thu lại quân cờ của mình, nghiền ngẫm một lát rồi mới đánh tiếp. Cảnh Phong cười hỏi:
– Em chắc không?
Cô nhìn bàn cờ một lượt rồi quả quyết nói:
– Em chắc rồi.
– Không thu cờ nữa.
– Không thu nữa.
Thế nhưng cô vẫn hồi hộp nhìn không chớp mắt. Cô chỉ mới học được cách đánh cờ tướng nên không những bị thua Cảnh Phong mấy bàn liên tiếp mà còn thua một cách nhanh chóng. Lần này cô quyết không mắc sai lầm nữa.
Cảnh Phong nhún vai rồi đánh quân xe, lập tức chiếu tướng cô. Kiều Chinh há hốc miệng đầy kinh ngạc, không ngờ cô tính đi tính lại cũng không tính đến việc mình bị bao vây như vậy.
– Chiếu tướng rồi, em thua… Anh đã cho em cơ hội rồi đấy nhé.
Kiều Chinh xụ mặt thất vọng tràn trề. Cảnh Phong bật cười nói:
– Đánh cờ là phải điềm tĩnh, em cứ thấy anh sắp ăn quân của em là vội tháo lui ngay. Em phải biết đôi lúc cần phải thí một vài quân cờ để đạt được chiến thắng.
Cũng giống như anh đã hi sinh tình yêu của họ để đạt được mục đích trả thù của mình. Kiều Chinh cụp mắt cười buồn.
– Không chơi nữa, ra ngoài tản bộ thôi. Đánh cờ với em thật là chán.
Cảnh Phong thu cờ bỏ vào hộp nói nhưng Kiều Chinh nằng nặc không cho:
– Em muốn chơi thêm một bàn nữa. Lần này em sẽ chơi tốt hơn. Nha nha…
Cảnh Phong thấy cô làm nũng, nắm tay anh lắc lắc, ánh mắt cầu xin trông rất tội nghiệp thì bật cười. Anh luôn bị nét nũng nịu đó làm say mê.
– Có muốn anh nhường em thêm một nước không?
Kiều Chinh lập tức gật đầu.
Cảnh Phong đưa ngón tay ngoắc ngoắc cô, Kiều Chinh đỏ mặt đưa mặt đến gần. Đây là giao hẹn, nhường một nước cờ đánh đổi bằng một nụ hôn.
Cảnh Phong liền hôn lên môi cô, anh giữ lấy gáy cô để nụ hôn của họ được sâu hơn.
– Anh ăn gian – Kiều Chinh bực tức đánh vào vai anh mắng.
– Yên nào – Cảnh Phong kéo thẳng cô vào lòng mình, hôn cô say đắm, bất kể bàn cờ bị hất đổ, rơi vãi lung tung.
– Cảnh Phong, Cảnh Phong, anh mau ra đây đi – Giọng Kiều Chinh hớn hở vọng vào trong nhà thúc giục.
Cảnh Phong liền bước nhanh ra bên ngoài, anh vừa đẩy cánh cửa đã nhìn thấy Kiều Chinh đứng ở giữa sân. Cô quay đầu nhìn Cảnh Phong, gương mặt rạng rỡ nói:
– Cây hoa anh túc đỏ này có phải do anh trồng vào chậu không? Anh trồng khi nào vậy?
– Sáng nay anh thấy em thích nên đem nó về đây.
Kiều Chinh không nói gì, ánh mắt cô nhìn cây hoa không rời.
– Thật tiếc lại là loài hoa độc.
– Em không thích sao? – Cảnh Phong thấy sắc mặt cô trầm ngâm có vẻ buồn nên hỏi.
– Không có – Kiều Chinh mỉm cười lắc đầu, cô bước đến khoác tay anh – Chúng ta ra biển dạo đi. Em muốn ngắm hoàng hôn lần nữa.
– Ngắm hoàng hôn? Chẳng phải hôm qua em ngắm cả buổi chiều hay sao? – Cảnh Phong chỉ hỏi lấy lệ nhưng đôi chân vẫn sóng bước cùng cô.
– Cảnh hoàng hôn mỗi ngày mỗi khác mà. Em chẳng những mỗi ngày muốn ngắm hoàng hôn mà còn muốn mỗi ngày đi ngắm bình minh nữa kìa. Có được không anh?
Giọng Kiều Chinh nũng nịu khiến Cảnh Phong thấy vui vẻ xen lẫn ngọt ngào, anh bật cười lớn rồi đưa tay vuốt mũi cô trìu mến bảo:
– Được. Chỉ cần em thấy vui, chúng ta có thể tận hưởng hết vẻ đẹp mỗi ngày ở nơi đây cho đến khi về.
Kiều Chinh nở nụ cười hạnh phúc.
Hai người ngồi trên một mỏm đá nhìn cảnh hoàng hôn, tất cả màu sắc hòa trộn giữa trời xanh và biển, đẹp đến say lòng người.
– Đẹp quá đi mất!
– Anh chụp lại giúp em – Cảnh Phong lôi điện thoại từ trong túi ra chụp rồi đưa cho Kiều Chinh xem. Cô lướt nhìn từng hình một, chợt lướt qua một tấm hình khác không phải là hình vừa chụp.
Cảnh Phong thấy vậy vội giành lại điện thoại trong tay Kiều Chinh, cô tức giận nhào đến chụp lấy.
– Đưa cho em, em muốn xem.
Cảnh Phong lắc đầu rồi đưa điện thoại bỏ vào túi. Kiều Chinh xụ mặt, tức giận nói:
– Người trong hình là em mà, sao anh có thể không cho em xem được chứ. Mau cho em xem.
Cảnh Phong vẫn lắc đầu. Kiều Chinh cắn môi, mi mắt cụp xuống, hai mắt rưng rưng. Cảnh Phong thấy vậy thì thở dài đành lôi điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô nhưng Kiều Chinh đã xoay người tỏ vẻ hờn dỗi:
– Không thèm.
– Được rồi, xem như anh năn nỉ em hãy xem đi được không?! – Anh ôm lấy cô từ phía sau khẽ thì thầm bên tai cô, Kiều Chinh bật cười cầm lấy điện thoại mở hình ra xem tiếp.
Tuy trong máy không có nhiều hình nhưng hầu như các bức hình đều là của một người. Đó chính là cô. Mỗi bức hình là một sắc thái biểu cảm nhưng tất cả đều được chụp lén. Trước đây, cô chưa bao giờ động đến điện thoại của anh. Đời sống của anh khá phức tạp nên những thứ mật thiết, Cảnh Phong ít cho ai chạm tay vào.
Lúc Kiều Chinh lật đến bức hình cuối cùng, cô nghe Cảnh Phong khẽ ho vài tiếng có vẻ ngượng ngùng. Tấm hình cuối đó là hình cô mặc một chiếc váy màu trắng đứng dưới một cây hoa sưa nở hoa trắng xóa, cánh hoa rơi theo gió cùng dáng vẻ của cô tạo thành một khung cảnh thật đẹp, thật lãng mạn. Kiều Chinh ngắm bức hình với ánh mắt thật ngọt ngào, trái tim cô rung động. Bên tai cô là giọng Cảnh Phong rất nhỏ nhưng lời anh nói chạy thẳng vào tim cô: “Anh yêu em”.
Kiều Chinh đứng một góc trợn tròn mắt nhìn Cảnh Phong ngồi trên chiếc xe đạp địa hình. Cảnh Phong bật cười trước vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh hất đầu ra hiệu cho cô ngồi lên yên xe của anh. Kiều Chinh miễn cưỡng nghe lời:
– Sao lại đi xe này?
– Chợ cũng gần đây thôi, không cần phải đi xe hơi làm gì, lại không tìm ra chỗ đậu xe – Cảnh Phong nói dứt lời thì đạp xe đi.
Anh chở cô đi trên con đường bờ biển, gió thổi mát rượi, Kiều Chinh choàng tay ôm eo anh, đầu tựa vào anh, cảm thấy thật hạnh phúc.
Cảnh Phong chọn đi đường ven bờ biển mà không đi đường vòng nên chỉ chốc lát hai người đã đến chợ. Chợ không lớn nhưng toàn là hải sản tươi sống ngon mắt vô cùng. Hôm nay cả hai quyết định mỗi ngày sẽ đi chợ mua đồ tươi về ăn chứ không ăn đồ trong tủ lạnh nữa.
– Cảnh Phong, anh xem con cá này nè, nhìn dễ thương quá đi mất – Kiều Chinh kéo tay Cảnh Phong đi hết chỗ này đến chỗ kia thật vui vẻ. Cô chưa bao giờ đi chợ, đồ ăn thường là mua trong siêu thị nên không biết được sự náo nhiệt của một khu chợ là như thế nào.
Cảnh Phong từ đầu đến cuối chỉ khẽ cười bước theo cô. Kiều Chinh tuy không rành lắm chuyện nấu ăn nhưng cô cũng biết tên các loại hải sản. Hai người đi đến một hàng cá, cá rất tươi.
– Mình mua con cá này về làm lẩu đi – Kiều Chinh chỉ tay vào một con cá đang nằm im trên mâm.
– Ông chủ, cá này bao nhiêu một ký? – Cảnh Phong hỏi.
– Một trăm tám mươi ngàn.
– Mắc quá. Một trăm hai mươi ngàn thôi – Kiều Chinh vừa định lấy tiền ra mua thì Cảnh Phong đã lên tiếng trả giá.
– Không mắc đâu cậu em. Cá này vừa lấy dưới thuyền lên, cậu xem, vẫn còn rất tươi, ăn vào chắc chắn rất bổ dưỡng – Ông chủ cầm con cá lên vỗ vỗ lên thân mình nó mấy cái khoe với Cảnh Phong – Ở đây anh nói đúng giá, không tin cậu cứ đi hỏi mấy chỗ khác đi.
Kiều Chinh nghe vậy thì gật gật đầu.
– Ông chủ, mỗi ngày ông đều bán hết bao nhiêu đây cá à? Có khi nào bán không hết không?
– Sao tự nhiên cậu lại hỏi như thế? – Ông chủ hàng cá nghi hoặc nhìn Cảnh Phong.
– Ông chủ, ông tính thử đi. Nếu số cá này hôm nay ông bán không hết, liệu nó có thể sống đến ngày mai không? Cứ cho rằng nó có thể sống đến ngày mai nhưng nhìn vẻ đờ đẫn của nó, ai còn muốn mua nữa chứ. Ở đây thiếu gì quầy bán đồ tươi hơn, giá rẻ hơn. Chi bằng bán rẻ cho chúng tôi một chút đi.
– Thôi được rồi. Tôi để giá cho cậu một trăm năm mươi ngàn đó.
– Một trăm ba mươi lăm ngàn – Cảnh Phong tiếp tục ngã giá.
Ông chủ nghi hoặc nhìn Cảnh Phong từ đâu đến cuối, nhìn anh đâu giống người thiếu thốn gì mà đi mặc cả với ông ta từng đồng xu như thế. Ông ta lại nhìn Kiều Chinh đang đứng bên cạnh Cảnh Phong với vẻ mặt kinh ngạc. Kiều Chinh xấu hổ vô cùng, ông ta thở dài:
– Thôi được rồi, tôi chấp nhận bán lỗ cho cậu vậy. Cậu chọn cá đi.
Cảnh Phong chọn một con cá tươi nhất rồi thanh toán tiền sau nó nắm tay Kiều Chinh rời đi. Cô chưa từng nghĩ có một ngày được nhìn thấy Cảnh Phong mặc cả ngoài chợ như thế. Cô mua đồ chưa bao giờ mặc cả giá tiền với người bán nên cũng thấy hơi xấu hổ.
Khi Cảnh Phong kéo Kiều Chinh đến một quầy bán tôm mực, Kiều Chinh lại sợ anh tiếp tục mặc cả nên nhích người ra xa một chút giống như hai người chưa từng quen nhau. Thế nhưng cô bị Cảnh Phong tóm tay kéo lại, Kiều Chinh nghe giọng Cảnh Phong liến thoáng:
– Đây là vợ em, cô ấy mang bầu được hơn hai tháng rồi…
Lời Cảnh Phong nói khiến Kiều Chinh há hốc miệng quay đầu nhìn anh không chớp mắt. Cô muốn đẩy anh ra nhưng tay anh đã giữ cô thật chặt. Chỉ nghe chị bán mực bảo:
– Được. Tôi bán rẻ cho cậu nhưng nhớ phải chăm sóc và bồi dưỡng cô ấy cho tốt nha.
Cảnh Phong khẽ cười, hôn lân trán cô thật nhẹ.
Cuối cùng hai người cũng mua đủ thức ăn cần thiết, lập tức đạp xe trở về. Kiều Chinh ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng bật cười lớn.
– Em cười gì vậy? – Dù Cảnh Phong biết Kiều Chinh cười vì điều gì nhưng anh vẫn hỏi.
– Anh không biết bộ dạng mặc cả của anh hôm nay thú vị đến mức nào sao? Dù có trong mơ, em cũng không tưởng tượng được có ngày nhìn thấy bộ dạng một Cảnh Phong lạnh lùng như anh lại ra chợ mặc cả với người ta từng đồng một. Ôi, em cười chết mất thôi.
– Chuyện về anh, em còn chưa biết nhiều đâu. Mỗi ngày anh sẽ cho em nhìn thấy một chút về anh – Anh lém lỉnh đáp lại cô.
Chạy được vài vòng, Cảnh Phong bỗng nghiêm giọng nói:
– Thật ra, lúc nhỏ anh phải đi khiêng hàng ngoài chợ với người ta để kiếm từng đồng bạc về nuôi mẹ bệnh nên chuyện đi chợ mặc cả thế này, anh rất rành. Nhà nghèo mà, tiết kiệm được chút nào hay chút đó, có khi anh còn đi lượm rau người ta bán ế bỏ lại mang về nhà nấu ăn nữa kìa. Cũng may khoảng thời gian cơ cực đó nhanh chóng qua đi. Ba nuôi đã giúp đỡ anh có cuộc sống như ngày hôm nay.
Kiều Chinh nghe Cảnh Phong nói, lòng không khỏi đau buồn, cô ôm anh chặt hơn.
Kiều Chinh nắm chặt chiếc điện thoại trên tay mình, chú cô vừa gửi cho cô một tin nhắn: “Mọi việc đã xong hết, có thể kết thúc trò chơi của con mà trở về rồi”. Kiều Chinh thở dài, cảm giác đau đớn đang nhấn chìm cảm xúc của cô. Đã có thể kết thúc rồi ư?
Kết thúc luôn là sự mở đầu cho cái mới, một vòng tuần hoàn không đổi. Kiều Chinh cảm thấy biển trời mênh mông quá, trái tim cô bị lạc, chới với và mệt mỏi.
– Kiều Chinh – Giọng Cảnh Phong đột nhiên vang lên khiến Kiều Chinh giật mình đánh rơi điện thoại xuống bãi cát, trên màn hình vẫn còn hiện ra tin nhắn của ông Sĩ Thanh.
Mặt Kiều Chinh tái đi, cô hốt hoảng cúi người nhặt điện thoại nhưng đã có bàn tay nhanh hơn nhặt giúp cô, tim Kiều Chinh như rơi tự do, cô chết lặng nhìn Cảnh Phong chỉ thấy anh đưa điện thoại cho cô kèm một nụ cười.
– Sao mặt em xanh vậy?
Kiều Chinh vội định thần lại, phủi vài cái rồi nhét điện thoại vào túi quần nói:
– Lúc nãy gió lớn nên em hơi lạnh thôi.
Cảnh Phong liền cầm lấy tay cô, quả thật tay cô hơi lạnh. Anh dịu dàng dặn dò:
– Gió chiều thường thổi mạnh, sẽ rất lạnh.
Cô đón nhận sự săn sóc của anh, người cũng thấy ấm dần lên.
– Suy nghĩ gì vậy?
– Hả – Cô ngơ ngác không hiểu câu hỏi của anh.
– Anh hỏi, lúc nãy em đã suy nghĩ gì mà như người mất hồn thế?
– À, lúc nãy nhìn chân trời xa tắp kia, em tự hỏi để đi đến đó cần bao nhiêu bước chân?!
Cảnh Phong bật cười kéo tay cô lại nằm gọn trong vòng tay anh, cùng cô ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp trước mặt.
– Cảnh Phong, anh nói xem. Con người ta liệu có đủ kiên nhẫn để nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất không?
– Chân trời trông thì rất xa nhưng thật ra rất gần. Lòng người tuy rất gần nhưng khó nhìn thấu. Nếu như hai người yêu nhau, có thể hiểu được lòng nhau thì khi đó họ đã đến được chân trời rồi.
Kiều Chinh không nói gì, cô đưa mắt nhìn chân trời xa xăm nơi có vầng ánh sáng màu cam rực rỡ. Nếu như cô có thể nhìn thấy được lòng dạ anh khi đó, liệu cô có thể cùng anh chạm tới chân trời không?
– Chúng ta chơi một trò chơi đi – Cảnh Phong bỗng nhiên đề nghị.
– Trò chơi gì? – Kiều Chinh ngốc ngếch hỏi.
– Em đi năm mươi bước chân về phía trước. Anh đứng ở đây chờ em. Chỉ cần em ở chỗ đó quay lại nói một câu, nếu anh có thể đoán ra câu nói, có nghĩa là anh hiểu rõ lòng dạ của em. Sao hả, em có muốn chơi không?
Kiều Chinh bật cười rồi gật đầu. Ngày trước, cô là một cô gái đơn thuần, Cảnh Phong dễ dàng đoán được suy nghĩ của cô nhưng bây giờ đến chính bản thân cô còn không thể rõ được lòng dạ mình ra sao nữa là… Nhưng cô cũng muốn thử, dù sao cũng chỉ là một trò chơi thôi mà.
– Trò chơi bắt đầu. Em đi đi, không được quay đầu lại – Cảnh Phong đẩy vai cô về phía trước.
Kiều Chinh hơi ngập ngừng nhìn Cảnh Phong, chỉ thấy anh cho hai tay vào túi đợi chờ. Cô bèn quay lưng lại từng bước từng bước đi về phía trước, dấu chân cô in dài trên bãi biển.
Kiều Chinh vừa bước vừa đếm nhịp chân, cô cảm thấy trò chơi này thật ấu trĩ, quá trẻ con, nhưng bản thân lại không muốn dừng lại. Cô còn chưa bước hết năm mươi bước chân thì đã nghe tiếng gọi của một đứa trẻ:
– Cô ơi, cô ơi, giúp cháu với.
Kiều Chinh giật mình, cô phát hiện một đứa bé trai mặt mũi dễ thương đang ngồi mếu máo khóc ở gần đó. Kiều Chinh thoáng sợ hãi nhìn đứa bé bất động, đứa bé thấy Kiều Chinh nhìn mình, trưng ra vẻ mặt tội nghiệp nói:
– Con đi lạc, cô giúp con về nhà đi cô.
Kiều Chinh bị gương mặt đó làm bấn loạn, cô hốt hoảng quay đầu về sau gọi:
– Cảnh Phong.
Nhưng bóng anh biến mất tăm tích như thể anh chưa từng có mặt ở đó. Kiều Chinh ngơ ngác, quay đầu tìm kiếm nhưng chẳng thấy anh ở đâu, giống như đang chơi trò chơi trốn tìm, anh đang nấp một gốc cây nào đó cách mặt biển không xa.
– Cô ơi… – Đứa bé lại lên tiếng gọi khiến Kiều Chinh hoảng hốt, lần này đứa bé rơi nước mắt. Nước mắt trên gương mặt trẻ thơ khiến người ta khó lòng từ chối.
Kiều Chinh hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm bước đến bên đứa bé. Cô cố nhìn thẳng đứa bé vỗ về nó, dịu dàng hỏi:
– Thế nhà con ở chỗ nào? Sao con lại đến đây?
– Nhà con ở đằng kia kìa – Đứa bé chỉ tay về hướng khu dân cư cách xa chỗ hai người ở không xa.
– Con đến đây bằng gì? Chẳng lẽ con đi bộ đến sao?
Đứa bé gật đầu, giọng buồn xo:
– Con nghe nói ở đây có rất nhiều hoa đẹp, con muốn hái hoa tặng mẹ. Nhưng giờ con không biết đường về, trời thì tối rồi. Cô đưa con về được không cô?
Kiều Chinh quay đầu tìm kiếm Cảnh Phong lần nữa, vẫn chẳng thấy anh ở đâu, lấy điện thoại gọi anh cũng không bắt máy. Cô đắn đo nhìn đứa bé mếu máo rồi cắn môi gật đầu.
Cô nhắm mắt, tim đập rất mạnh khẽ đưa tay đỡ đứa bé dậy, cảm giác run run khi chạm vào đứa bé.
– Cô ơi, cô có thể bế con không? Con đạp phải vỏ sò, chân đau quá.
Kiều Chinh nuốt ực một cái gật đầu, sau đó ngồi xuống quay lưng lại cõng đứa bé lên. Đứa bé cũng ngoan ngoãn leo lên lưng Kiều Chinh, cảm giác được đứa bé ôm chặt sau lưng thật ấm áp.
– Cô ơi, cám ơn cô.
Tiếng cám ơn thật kì diệu, Kiều Chinh chẳng còn cảm giác run rẩy sợ hãi khi tiếp xúc với trẻ con nữa. Tựa như sự sợ hãi đó là một cơn đau đã đi qua rồi.
– Nhà con có điện thoại không? Địa chỉ như thế nào?
– Cô cứ đi thẳng ra đường lớn đi ạ. Mà cô ơi, con kể chuyện cô nghe cho đỡ buồn nhé.
Kiều Chinh cắn môi, cõng đứa bé đi ra đường lớn, vừa đi vừa nghe đứa bé kể lại câu chuyện lạc rang và đậu đỏ. Câu chuyện này lúc nhỏ cô rất thích, thường bắt ba cô kể cho nghe trước khi ngủ.
Lúc Kiều Chinh cõng đưa bé ra đường lớn đã nhìn thấy Cảnh Phong và một người phụ nữ đứng đó, dường như là đợi bọn họ đến. Đứa bé thấy mẹ mình thì kêu lên:
– Mẹ.
Người mẹ liền xoa đầu nó bảo:
– Con có làm theo lời mẹ bảo không?
– Dạ có.
– Con ngoan lắm, về nhà mẹ sẽ thưởng cho con. Mẹ con ta về nhà ăn cơm thôi, trời tối rồi. Chào cô chú đi con.
– Con chào cô chú con về – Đứa bé khoanh tay lễ phép.
Kiều Chinh vẫn ngơ ngác lấy làm khó hiểu trước mọi chuyện vừa diễn ra, cô nhìn theo bóng dáng hai mẹ con đứa bé thật lâu cho đến khi Cảnh Phong nắm tay cô và nói bằng một giọng thật ấm áp.
– Anh biết em vì mất đi đứa con của chúng ta mà luôn sợ hãi không dám chạm vào trẻ con nữa nên mới bày ra cách này. Em thấy không, thật ra, trẻ con không mong manh như pha lê đâu. Em hãy xem như một cơn ác mộng mà gạt bỏ quá khứ đi.
Rồi Cảnh Phong ôm Kiều Chinh vào lòng nói tiếp:
– Người ta nói, Thượng đế thường tạo ra những đứa bé hoàn hảo rồi ban tặng nó cho loài người. Có đôi khi Người thấy mệt mỏi và tạo ra những đứa bé khiếm khuyết nên sau đó vội vàng lấy lại. Nhưng rồi Người sẽ bù đắp lại bằng một đứa bé vô cùng hoàn hảo. Anh tin đứa con sau này của chúng ta sẽ là đứa bé dễ thương nhất.
Lòng Kiều Chinh tan nát, cô vùi mặt vào ngực anh, cố gắng nuốt trọn nỗi đau vào tim. Sẽ không thể nào bù đắp được, đứa bé mà Thượng đế đã lấy đi, sẽ không bao giờ có thể thay thế bằng một đứa bé khác được bởi vì ba cô đã mất rồi.
Sáng sớm, Cảnh Phong thức dậy, anh khẽ cựa mình, cảm giác đã ngủ một giấc thật dài. Đêm qua là đêm điên cuồng nhất của hai người, dường như mọi cảm xúc đều bộc phát không ngừng. Cảnh Phong thấy ngọt ngào và hạnh phúc vô cùng, anh khẽ xoay người tìm kiếm cơ thể mềm mại của cô nhưng phát hiện bên cạnh trống không.
Trong lòng Cảnh Phong mơ hồ cảm nhận được một nỗi bất an, lồng ngực như có ai nện mạnh, anh vội vàng bật dậy, quấn tạm cái khăn quanh người rồi chạy khắp nơi tìm Kiều Chinh.
Mọi ngóc ngách trong nhà anh đều không bỏ sót chỗ nào nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Cảnh Phong vội chạy ra ngoài biển tìm kiếm. Đáng tiếc mọi dấu chân cô đã bị sóng biển xóa đi rồi.
Cả tiếng đồng hồ sau, Cảnh Phong thất vọng quay lại căn nhà của họ. Anh chợt phát hiện cây hoa anh túc đã bị cắt lìa, đóa hoa đỏ vốn đẹp rực rỡ bị xé vụn nằm xác xơ trên cát. Trái tim Cảnh Phong run nhẹ, tay siết chặt, mắt khẽ nhắm nghiền lại: “Thật sự đã đến lúc rồi sao?”.
– Bốp…
Cái tát giáng lên má Cảnh Phong thật mạnh, chứng tỏ người đánh thật sự rất giận dữ. Ông chủ Thạch mắt đỏ ngầu, lồng ngực nhấp nhô. Ông thả người ngồi xuống ghế.
Cảnh Phong biết mình đã sai nên chỉ cúi mặt im lặng. Ông chủ Thạch thở một hơi, cố gắng nói:
– Con nói đi. Mấy ngày nay con đi đâu? Chuyện công ty chẳng quản, chuyện làm ăn ở đây cũng không màng. Con xem, giờ thì chuyện lớn đã xảy ra rồi đó. Bây giờ con tính sao?
Trong lúc Cảnh Phong rời đi, Hải đã theo lời anh, bán lại thương hiệu Sweet Roses cho Hưng đại bàng rồi đem máy móc rã ra bán sắt vụn.
Không ngờ bọn họ đã tính trước được đường đi của anh, giám đốc Hoàng đã lưu lại chi tiết cách lắp ráp hệ thống máy. Người của ông Sĩ Thanh được sự tác động của đại bộ phận cổ đông buộc Hải phải đồng ý bán lại cho người thu mua sắt vụn ra giá cao nhất. Trong lúc sơ suất, Hải đã không lường trước được âm mưu của họ.
Lúc Sweet Roses được tung ra thị trường, ông Sĩ Thanh đã mua lại hơn nửa số sản phẩm cùng nguyên liệu sản xuất trữ sẵn, chỉ cần lấy được tên độc quyền và máy móc lập tức đi vào sản xuất ngay.
Sweet Roses là một thương hiệu được chú ý thời gian gần đây, giờ lại được tung ra với một vị thế mới khiến người dân tò mò vô cùng, đổ xô đi mua về dùng thử. Ông chủ Thạch tức giận tìm Cảnh Phong liên tục nhưng không liên lạc được.
Sau khi nổi giận mắng chửi Cảnh Phong, ông liếc nhìn tất cả một lượt rồi nện mạnh cây gậy xuống nền nhà mắng:
– Tụi bây đúng là một lũ ăn hại mà.
– Ba! Chuyện lần này không liên quan đến Hải đâu. Là con ra lệnh cho Hải dù có bất cứ chuyện gì cũng không được tìm con. Hải chỉ làm đúng theo lệnh con. Ba muốn trách thì hãy trách con đi.
– Con đó. Vì cái con nhỏ đó mà mất hết lí trí rồi – Ông chủ Thạch nghiến răng mắng, ông quay sang nhìn Thái bảo – Lấy cái đó đưa cho nó xem để nó sáng mắt ra.
Thái liền đi đến tủ, lôi ra một xấp hồ sơ đưa cho Cảnh Phong:
– Anh! Đây là do ông chủ cho người theo dõi rất lâu mới tìm ra manh mối.
Cảnh Phong đón nhận tập hồ sơ, anh mở ra, bên trong là một xấp hình và một ít tư liệu. Cảnh Phong cười nhạt, ném xấp hồ sơ xuống bàn. Thái độ của anh làm ông chủ Thạch tức điên lên. Ông chỉ tay vào Cảnh Phong nói không ra hơi:
– Con… Có phải con biết trước chuyện này rồi không?
Cảnh Phong không đáp, anh lặng lẽ quay lưng đi, ánh mắt trở nên phức tạp. Bắt đầu từ lúc ông Sĩ Thanh xuất hiện với tư cách một doanh nhân Hồng Kông, anh đã cho người điều tra. Quả thật lúc đầu họ che giấu quá kỹ, người của anh hoàn toàn bó tay nhưng khoảnh khắc Kiều Chinh cùng ông Sĩ Thanh cặp kè bên nhau, anh đã có cảm giác kì lạ. Bởi vì anh từng cho rất nhiều cô gái ngoan hiền, chịu chơi, biết cách lấy lòng, tiếp cận ông ta nhưng ông ta chẳng mảy may để ý. Cho đến khi thám tử chụp được hình mẹ Kiều Chinh đi cùng ông Sĩ Thanh đến mộ của ông Sĩ Nghiêm, anh đã đoán được ra thân phận của ông Sĩ Thanh.
Anh biết sợi dây oán hận giữa anh với Kiều Chinh không dễ dàng gì mà xóa bỏ được nhưng anh vẫn tham lam, tự gạt bản thân mình để có thể cùng cô hưởng hạnh phúc ngắn ngủi kia.
Sweet Roses xem như anh trả nợ cho cô.
– Tụi bây mau tìm cách giải quyết chuyện này cho tao. Không thể thua bọn chúng dễ dàng như thế được – Ông chủ Thạch gào lên.
– Ba à, ai chọc giận ba vậy? Sao ba lại mắng anh Cảnh Phong của con. Trên đời này, ngoài con ra, không ai được phép mắng anh ấy cả – Một giọng nói vừa ngọt ngào nhưng đầy cao ngạo vang lên.
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu về phía chủ nhân của giọng nói đó. Ông chủ Thạch vừa thấy người này liền nhoẻn miệng cười vui vẻ, vẻ mặt tức giận đã biến đi đâu mất. Ông đưa tay lên ra hiệu người đó tiến về phía mình:
– Du Lan, con về rồi sao? Về từ bao giờ, sao không gọi để ba cho người ra rước con.
– Con có gọi điện cho Cảnh Phong nhưng điện thoại anh ấy không liên lạc được – Du Lan sà vào lòng ông chủ Thạch rồi đưa mắt liếc về phía Cảnh Phong nhưng dường như anh không để tâm đến cô cho lắm chỉ hững hờ nói:
– Sao em không gọi cho Thái, bảo cậu ấy đến đón em?
– Người ta muốn tạo bất ngờ cho anh. Anh xem, em mua rất nhiều quà về cho anh và mọi người – Du Lan chỉ tay vào số đồ mà người làm đang chuyển vào rồi dụi đầu vào lòng ông chủ Thạch làm nũng – Ba à, trong thời gian con đi ba có nhớ con không?
– Đương nhiên là nhớ rồi. Con là con gái duy nhất của ba, không nhớ con, ba còn có thể nhớ ai đây?! – Ông chủ Thạch cười hề hề vỗ lưng con gái.
– Làm sao con biết được đám con gái ngoài kia đeo bám ba thế nào, biết đâu còn sinh cho ba một thằng nhỏ, làm con gái của ba ra rìa – Du Lan hất mặt tỏ ý giận dỗi.
Ông chủ Thạch bị con gái làm khó, nhăn mặt, Cảnh Phong bèn lên tiếng nói giúp ông:
– Em mới về chắc là mệt rồi, lên phòng nghỉ đi. Lát nữa ăn cơm xong hãy nói chuyện tiếp.
Du Lan nhún vai đứng dậy:
– Vậy cũng được, anh giúp em chuyển hành lí lên đi.
– Anh Phong còn đang bận, để anh giúp em.
Thái bèn lên tiếng đề nghị làm thay cho Cảnh Phong nhưng Hải nhanh trí hơn đã chặn lại:
– Cứ để anh Phong đem lên đi, chúng ta còn có chuyện để làm.
Thái định hỏi làm chuyện gì thì bắt gặp cái nhìn ra hiệu của Hải, anh giật mình hiểu ra bèn gật đầu im lặng. Chẳng qua Du Lan đang giúp Cảnh Phong thoát khỏi cuộc nói chuyện căng thẳng với ông chủ Thạch mà thôi.
Cảnh Phong bèn đi đến xách vali giúp Du Lan, cô nhanh chóng bước theo sau một cách thân thiết. Ông chủ Thạch nhìn theo cảnh này, khẽ mỉm cười hài lòng.
– Lần sau đừng có về bất ngờ như vậy nữa, cũng may ba vừa cho người quét dọn lại phòng em nếu không tối nay em ngủ ở đâu? – Cảnh Phong đẩy cửa phòng Du Lan ra rồi khẽ trách.
– Thì em ngủ ở phòng của anh – Du Lan nhõng nhẽo nói rồi cô choàng tay qua cổ Cảnh Phong, cố tình cọ ngực mình vào ngực anh một cách khiêu khích, nhón người lên để môi cô kề sát môi anh, dùng giọng nói mê hoặc nhất nói – Ở bên đó, người ta không ngày nào là không nhớ anh. Anh có nhớ em không?
Cảnh Phong nghiêm mặt:
– Cho em qua đó ăn học chỉ học được mỗi chiêu này thôi sao? Bao nhiêu anh đã bị em dụ dỗ rồi?
Du Lan có vẻ giận dỗi, cô vùng vằng hất đôi giày ra khỏi chân mình:
– Anh nghĩ em là ai? Mấy cái hạng bẩn thỉu đó, em không thèm?
– Được rồi. Em mau tắm rửa đi cho khỏe. Lát nữa có người lên gọi em xuống ăn cơm – Cảnh Phong xoay người bước đi rồi đóng sầm cửa lại.
Còn lại một mình Du Lan, cô bực tức gào lên:
– Người ta thật lòng thích anh mà.
Nhưng dù có gào thế nào Cảnh Phong cũng không quay lại, Du Lan tức tối nói:
– Con nhỏ Cẩm Tú đó có gì tốt mà anh chỉ để một mình nó bên cạnh thế chứ? Em sẽ không để nó yên đâu.
Khi Du Lan bước xuống nhà ăn cơm thì chạm ngay mặt của Cẩm Tú, cô cười khẩy nói thầm:
– Đúng là oan gia, vừa nhắc cô ta thì cô ta xuất hiện. Được lắm, chờ xem mình xử cô ta thế nào.
Cẩm Tú đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí, thấy Du Lan đi xuống, liền gấp cuốn tạp chí lại đứng lên nhã nhặn hỏi:
– Du Lan, chị nghe nói em mới về. Nhìn em kìa, không gặp ít lâu lại xinh thêm nữa rồi.
– Đâu có. Em thấy chị mới xinh đẹp đó. Nhìn trên người chị kìa bao nhiêu thứ đều là hàng xịn, đúng là người đẹp vì lụa, thật là khiến người ta ghen tị – Du Lan cười khẩy đáp lại.
Cẩm Tú biết Du Lan đang xỏ xiên mình, nhưng cô vẫn cố mỉm cười. Dù rất ghét Du Lan nhưng Du Lan là con gái cưng của ông chủ Thạch, cô phải cố gắng nhẫn nhịn. Cẩm Tú cố cười nói:
– Em ngồi vào bàn đi, ba với anh Cảnh Phong sắp xuống rồi đó. Ba đã dặn đầu bếp nấu nhiều món ăn em thích rồi. Em ăn nhiều vào nha.
– Tôi tự biết lo cho thân tôi, không cần chị phải nói. Mà đừng có xem ba tôi như là ba chị chứ – Du Lan cao giọng nói – Chị muốn bước chân vào cái nhà này sao? Chị đừng có mơ.
Cẩm Tú tắt luôn nụ cười trên môi mình, cô mím chặt kìm nén sự tức giận. Cô thật sự muốn tát vào mặt Du Lan nhưng lúc đó Cảnh Phong và ông chủ Thạch cùng Hải và Thái đang đi xuống.
Cảnh Phong ngồi trầm ngâm bên li rượu, ánh đèn sân vườn mờ ảo khiến Hải không hiểu rõ Cảnh Phong đang nghĩ gì? Hải cũng thở dài uống cạn li rượu trên tay mình rồi đặt mạnh li xuống nhìn Cảnh Phong hỏi:
– Anh thật sự không oán trách cô ấy sao?
Cảnh Phong im lặng, không trả lời câu hỏi của Hải, anh uống cạn li rượu sau đó vươn người cầm chai rót thêm li nữa. Chậm rãi đưa li rượu lên miệng uống cạn lần nữa, anh dường như muốn dùng rượu để đánh tan nỗi buồn đau trong lòng mình.
Hải bực bội đưa tay chặn miệng li rượu rồi nhanh chóng giật nó khỏi tay Cảnh Phong, gằn giọng nói:
– Lần này chỉ là Sweet Roses nhưng lần sau sẽ là gì?
– Lần này là do chúng ta sơ sót – Cảnh Phong giật lại li rượu khỏi tay Hải uống cạn rồi đáp.
– Cô ấy không đến công ty cũng không về nhà. Đột nhiên mất tích không dấu vết như vậy liệu…
– Cứ tiếp tục theo dõi bên lão Sĩ Thanh đi, cả mẹ cô ấy nữa. Có tin gì báo cho anh – Cảnh Phong đứng dậy bỏ lại một câu rồi quay vào nhà, để mình Hải ở ghế đá sân vườn.
Hải thở dài.
Cảnh Phong vừa đi đến cầu thang đã nghe tiếng Du Lan và Cẩm Tú cãi nhau.
– Chị nghĩ đây là đâu mà lại tự do muốn đi đâu thì đi như thế chứ? – Du Lan lớn tiếng mắng Cẩm Tú khi cô muốn đi lên phòng tìm Cảnh Phong.
– Chị không phải là người lạ – Cẩm Tú nhẫn nhịn nói.
– Nhưng cũng không phải là người quen thuộc đến mức có thể đi lại tự do như thế – Du Lan vẫn quyết ngăn không cho Cẩm Tú bước thêm một bước.
Cẩm Tú cứ nhất quyết đi tới, Du Lan liền hất mạnh khiến Cẩm Tú té nhào xuống đất. Cẩm Tú tức giận nhìn vẻ mặt xấc láo của Du Lan, cô không nhẫn nhịn được nữa đứng bật dậy tát mạnh vào mặt Du Lan.
– Chị dám… – Du Lan sững sờ không ngờ Cẩm Tú dám tát cô như vậy – Ba tôi cũng không dám tát tôi nữa là. Tôi sẽ đi méc ba tôi, chị chờ xem hậu quả đi.
– Đi đi, tôi thách cô đó – Cẩm Tú khoanh tay không chút sợ hãi thách thức Du Lan.
Du Lan bất ngờ trước thái độ của Cẩm Tú, Cẩm Tú đánh cô, cô có thể cho rằng Cẩm Tú trong lúc tức giận mà mất lí trí nên chỉ cần cô đe dọa, Cẩm Tú sẽ xuống nước năn nỉ cô, không ngờ phản ứng của Cẩm Tú lại trái ngược hoàn toàn.
Vừa lúc nhìn thấy Cảnh Phong ở chân cầu thang, Du Lan liền ôm mặt nhào đến bên Cảnh Phong, tỏ vẻ oan khuất, vừa khóc vừa kể tội:
– Anh, anh xem chị Cẩm Tú dám đánh em kìa. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai đánh em hết.
Cảnh Phong liếc Cẩm Tú một cái rồi cúi người xem xét dấu vết trên má Du Lan. Đúng là trên má Du Lan hiện rõ năm dấu tay đỏ hồng, Du Lan thấy Cảnh Phong quan tâm, nước mắt lại lã chã rơi, nắm lấy tay Cảnh Phong bảo:
– Anh, anh phải lấy lại công bằng cho em.
– Em ra tay nặng quá đó. Du Lan dù sao vẫn còn nhỏ, chưa hiểu biết nhiều, em phải nhường em ấy một chút – Cảnh Phong khẽ nhắc nhở.
Cẩm Tú nghe Cảnh Phong nói, tức tối trong lòng nhưng không phản bác lại, chỉ giương mắt nhìn Du Lan đang nhếch môi cười chế giễu cô.
– Cảnh Phong, em có chuyện này muốn nói với anh – Cẩm Tú bỏ qua thái độ của Du Lan mà nói khẽ.
– Cảnh Phong, em cũng có chuyện muốn nói với anh – Du Lan khoác tay Cảnh Phong nhõng nhẽo – Người ta đi lâu như vậy, có rất nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe.
Cảnh Phong nhìn thái độ tranh giành của hai người thì cảm thấy rất mệt mỏi liền dứt khoát đẩy tay Du Lan ra khỏi tay mình mà lên tiếng từ chối:
– Hôm nay anh hơi mệt, để hôm khác nói chuyện. Cả hai về phòng ngủ đi, đừng cãi nhau trước cửa phòng anh.
Cảnh Phong nói xong thì vào phòng, đóng sầm cửa lại, thả người lên giường. Hai tuần lễ rồi, anh chẳng tìm thấy cô, gọi điện thoại cho cô hàng trăm cuộc nhưng điện thoại chỉ reo lên một bản nhạc chờ.
Dù vậy, anh vẫn kiên trì gọi điện. Bây giờ, Cảnh Phong bật loa lớn, anh nghe bản nhạc chờ cô mới thay
“Đừng để một ai khác đứng giữa anh và em.
Sợ bàn tay chẳng còn thuộc về nhau.
Đừng để câu xin lỗi trở thành một thói quen.
Vết thương chưa lành mãi không thể lành.
Đừng dùng lời nói dối níu kéo nụ cười em.
Em sẽ bước để anh tìm hạnh phúc.
Dù bao nhiêu nước mắt tim em đau thắt lại.
Giữa cơn mưa lạnh chỉ có mình em…
Làm sao anh cảm thấy nỗi xót xa của một trái tim.
Đã yêu hết lòng đã từng tin hết lòng.
Làm sao anh trông thấy khóe môi kìm chặt tiếng khóc.
Nếu như anh không phải là chính anh.
Làm sao anh xóa hết được nhớ thương từng ngày đã qua.
Mỗi khi nghĩ về chỉ thêm đau nhói lòng
Làm sao anh hay biết khoảng trống của những ngày xa nhau
Nếu như anh không phải là chính em”.
(…)
Bản nhạc kết thúc đã lâu chỉ còn vương lại dư âm nỗi đau len lỏi vào tận cùng của trái tim anh. Nỗi đau tận cùng đó, chỉ khi anh là cô mới có thể hiểu được.
Cẩm Tú cùng Du Lan đứng bên ngoài phòng Cảnh Phong liếc nhìn nhau căm ghét. Thế nhưng chẳng ai dám mở miệng lên tiếng trước bởi vì cả hai đều sợ Cảnh Phong sẽ tức giận.
Cẩm Tú cuối cùng quyết định về nhà mình vì không muốn ở lại bên cạnh một đứa con gái kênh kiệu xấc láo như Du Lan. Hơn nữa cô cũng biết nếu làm căng lên, Du Lan nhất định sẽ báo thù. Vì Du Lan biết Cảnh Phong không đặt nặng tình cảm vào một người con gái nào nên chưa bộc lộ hết bản chất thật của cô ta ra. Nếu cô gái nào dám cả gan tiếp cận Cảnh Phong, cô sẽ sai đàn em khiến cô gái đó biến mất khỏi cõi đời ngay lập tức.
– Cũng biết thân biết phận thật – Du Lan buông tiếng chế nhạo – Chị đừng mơ giành được vị trí trong lòng anh ấy.
Cẩm Tú bước xuống cầu thang nghe vậy, cô cười lớn rồi nói:
– Dù tôi có vị trí thế nào trong lòng Cảnh Phong đi chăng nữa thì cũng không phải vị trí thứ nhất. Cả cô cũng vậy thôi.
Du Lan nhíu mày:
– Chị nói vậy là sao?
Nếu Như Yêu Nếu Như Yêu - Born Nếu Như Yêu