A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39/51
au chiến tranh thế giới thứ hai, nhiều nước thuộc địa ở châu Á, châu Phi và châu Mỹ La tinh đã đứng lên đấu tranh giành độc lập. Ở châu Á có Việt Nam, Lào, Campuchia, Indonesia, Miến Ðiện, Thái Lan, Philippin, Ấn Ðộ, Palestine...", thầy Kính, theo thói quen vừa giảng bài vừa bước những bước chậm rãi đi qua đi lại trên bục gỗ. Ở dưới các dãy bàn, tất cả học sinh đều ngồi im lặng, mỗi người có 1 quyển sách và 1 quyển tập mở rộng. Thỉnh thoảng, nhiều người nhìn vào sách, nhiều người ghi ghi chép chép...
Minh và Quỳnh cũng thế, cũng sách, cũng tập, cũng im lặng nhưng cả hai đều chỉ nghe đứt quãng những lời giảng của thầy, bởi vì mỗi người đeo đuổi những ý nghĩ riêng. Cầm bút trên tay, Minh đang vẽ những hình thù vô nghĩa trong tập của mình. Anh đang nghĩ về Quỳnh, về cô bạn học đang ngồi ở phía sau anh. Lần đầu tiên anh gặp cô bạn gái dễ yêu ấy là vào buổi sáng tựu trường. Ba Hà đã lo đầy đủ thủ tục chuyển trường cho anh và cho Hà ngay từ lúc anh còn đang nghỉ hè ở quê, vì ông muốn 2 đứa đi học gần hơn. Ông cũng đã mua sắm sách vỡ cho cả hai. Ðến ngày tựu trường, Minh và Hà chỉ cần dò lại tên của mình trong danh sách lớp, số phòng học... Anh đang chăm chú dò tên thì bỗng có 1 bàn tay chạm vào cánh tay anh. Anh ngỡ là Hà, nhưng khi quay sang nhìn thì không phải, vì lúc đó Hà đang đứng bên ngoài đám đông... Vậy là chính Quỳnh đã làm quen anh trước. Anh đã gặp cả 4 người bạn gái. Phải công nhận họ đều đẹp, mỗi người 1 vẻ. Anh nhớ rõ vóc dáng và cách ăn mặc của từng người: Lan để tóc dài phủ trán, mũi cao, thường xách cặp, chân mang guốc, Quỳnh tóc dài chải ngược ra sau, cô hay cột lại bằng cái khăn trắng, lúc nào cũng ôm cặp vào ngực, chân mang xăng đan, Tuyết mang kính cận, tóc ngắn, da trắng, nhỏ con nhất trong đám, cười có đồng tiền, đi học không mang cặp mà thường mang túi vải đựng tập sách, cô thường mang dép kiểu Nhật, còn Hồng thì tương đối to so với các bạn, vóc người nẩy nở, tóc dài, uốn mái phía trước, cũng mang túi vải như Tuyết, chân mang dép da. Tuyết luyến thoắng, Lan mộc mạc, Hồng đài các và Quỳnh dịu dàng thơ ngây. Các cô gái đều có vẻ hồn nhiên, hay cười. Trong số họ, Quỳnh đẹp nhất (Sau này Minh được biết Quỳnh đã được các bạn "bầu" là "hoa khôi" ở năm học lớp 10, có người còn bảo là Quỳnh đẹp nhất trường nữa). Anh nhớ như in lần đầu tiên Quỳnh cười với anh. Quỳnh đi giữa, hai bên là Tuyết và Lan. Thấy Quỳnh tự dưng anh thấy tim mình đập mạnh, còn Hà thì không hiểu sao muốn kéo anh đi lối khác. Anh cũng muốn đi theo Hà, nhưng rồi sức quyến rũ của các cô bạn đã khiến anh bước về phía họ, giả vờ nhìn sang chỗ khác. Ðến lúc thật gần anh quay lại thì bắt gặp nụ cười của Quỳnh. Nụ cười đó đã làm anh choáng ngợp, vang mãi trong tim anh và anh chợt thấy chung quanh anh mọi người đều trở nên vui vẻ như thể chúc mừng anh, anh nghe tiếng chim hót, và anh đã huýt sáo khi bước đi. Nụ cười đó chứng tỏ là Quỳnh rất mến anh. Một vài đứa bạn nói những cử chỉ đó của Quỳnh là tự nhiên, Vũ nói tính của Quỳnh là như thế, rất dễ cho người ta hiểu lầm. Nếu đúng thế thì tại sao Quỳnh lại đồng ý để cho anh chở...
Ngồi sau Minh mấy bàn, về phía cửa sổ, Quỳnh cũng mở sách và tập. Và cô cũng không nhìn trong đó. Cô đang chóng tay trên bàn và cấm đầu cây viết Hero của cô. Bây giờ thầy ấy đang làm gì nhỉ? Thầy có biết là Quỳnh đang suy nghĩ về thầy không? Thầy có biết là Quỳnh đã cố ý đi học thật sớm để có thể nhìn thấy thầy ở phòng giáo viên những ngày không có giờ dạy của thầy. Thầy có biết là Quỳnh đã nghe quen thân giọng nói ấm áp của thầy. Quỳnh thích nghe thầy giảng hơn cả nghe Hoạ Mi hát - Chưa bao giờ trong đời học trò của Quỳnh lại có 1 ông thầy giảng bài hay đến thế. Thầy có biết Quỳnh chờ đợi đến giờ học của thầy thế nào không? Quỳnh đã chuẩn bị bài thật kỹ ở nhà (Thầy đã làm cho Quỳnh yêu mến văn học hơn nữa), đã đến trường sớm, ngồi vào bàn và chờ đợi để nghe tiếng bước chân của thầy ngoài hành lang (Những bước chân Quỳnh nghe đã quen: nó có vẻ vội vàng), rồi chờ thầy xuất hiện ở cửa. Vào lớp, thầy bước thẳng đến bàn, đặt cái túi xách rồi mới ngẩng đầu lên nhìn 1 lượt đám học trò. Bước đến giữa bục gỗ, thầy mới bắt đầu nói. Với học trò, thầy dùng đại danh từ "các em" và "tôi", nhưng rất nhiều khi thầy chỉ nói "em" và "tôi". Những lúc đó thầy hay nhìn về phía Quỳnh. Có phải thầy muốn dùng từ đặc biệt đó cho riêng Quỳnh? "Các em" có nghĩa là cả lớp, còn "em" có nghĩa là Quỳnh. Cái nhìn của thầy bao giờ cũng dịu dàng và đầm ấm như 1 bếp lửa giữa đêm đông. Thầy có biết Quỳnh thích thầy nhìn Quỳnh? (Mặc dù nhiều khi nó làm Quỳnh bối rối và nóng bừng cả hai má). Ngay từ cấp 2, nhiều ông thầy đã nhìn Quỳnh thật lâu, và Quỳnh cũng nhìn lại với cặp mắt to mà không ngượng ngùng. Sao giờ thầy nhìn Quỳnh, Quỳnh lại bối rối. Qua cái nhìn của thầy, là con gái vốn nhạy cảm, Quỳnh hiểu được là thầy rất chú ý đến Quỳnh. Quỳnh biết chứ và Quỳnh cố học giỏi hơn nữa môn văn của thầy và các môn khác nữa theo lời dặn của thầy. Quỳnh biết chứ, rằng Quỳnh đã lớn, mười sáu tuổi, nhưng Quỳnh vẫn thích được thầy khen. Mỗi lời khen của thầy, mỗi nụ cười của thầy dành cho Quỳnh làm Quỳnh thấy lòng mình rộn ràng, về đến nhà vẫn còn nghe dư âm của nó. Mỗi nụ cười, mỗi lời khen tương tự 1 cái xoa đầu của ông thầy dạy lớp năm lúc nhỏ (Thầy không biết việc này đâu, nhưng Quỳnh thì thấy nó giống như thế).
Rồi Quỳnh nhớ lại ngày tổ chức trại toàn trường, bàn tay Quỳnh đã được đặt trong tay thầy. Và Quỳnh áp bàn tay đó vào má mình... Thầy có biết rằng đến giờ hơi ấm của bàn tay ấy vẫn còn trong tay em. Những chờ đợi, vui mừng, nhớ nhung, giận hờn đó? Tất cả có nghĩa gì, Quỳnh chưa biết. Quỳnh chưa hiểu mình lắm, và Quỳnh lại càng không hiểu thầy! Ban đầu, thầy chú ý đến Quỳnh. Rồi sau đó, thầy chú ý đến bạn khác. Thầy có vẻ không hiểu tình cảm của Quỳnh. Ðể rồi cuối cùng thầy mời Quỳnh lên ăn phòng và nói những lời thật "phũ phàng". Dường như đó là vào lúc cuối giờ văn. Thầy vừa dạy xong. Trống đánh ra chơi "Em đến văn phòng có điều thầy cần nói" - Quỳnh ngập ngừng bước theo thầy - Thầy đi nhanh theo thói quen. Ðến cửa văn phòng, thầy đứng đợi. Quỳnh đi tới, thầy đưa tay làm cử chỉ mời Quỳnh vào và chỉ ghế cho Quỳnh ngồi. Quỳnh e dè ngồi xuống và nghe rõ tiếng tim mình đập trong lòng ngực. "Em chờ thầy 1 chút nhé" (Thầy đã xưng "thầy") rồi mở cánh cửa thông qua 1 phòng khác. Có lẽ thầy đi rửa tay. Một lát thầy trở lại, rót cho Quỳnh 1 ly nước lọc. Ngồi xuống cái ghế đối diện, thoáng 1 chút ngập ngừng, thầy nói: "Thầy đã xem học bạ của em. Em là 1 học sinh giỏi ngay từ những năm đầu cấp 2. Năm rồi em đã dự thi học sinh giỏi văn toàn thành và đã được giải nhất. Thầy cám ơn em đã mang lại vinh dự cho trường...". Thầy dừng lại 1 lát rồi mới nói tiếp: "Ngay từ đầu năm nay, thầy đã thấy em rất xứng đáng với danh dự đó. Thầy vui mừng và thấy khích lệ nhiều vì lớp ta có em, có Thanh (Lại nhắc đến Thanh) và 1 số các bạn giỏi khác (Thầy lại dừng 1 chút). Nhưng hơn hai tháng nay, tình hình lại khác rồi. Chắc em hiểu thầy muốn nói gì?..." Lúc đó, Quỳnh cúi đầu, vò chiếc khăn trong 2 lòng bàn tay, và không bao giờ dám nhìn thầy, linh cảm đó là những lời buộc tội nghiêm khắc. "Chắc em hiểu thầy muốn nói gì. Là 1 giáo viên dạy văn và lại là 1 giáo viên chủ nhiệm, thầy có trách nhiệm và muốn biết rõ tại sao như thế. Em có thể cho thầy biết chứ (Quỳnh im lặng - Thầy nói tiếp). Thầy biết em đã gặp chuyện buồn. Nhưng thầy mong rằng em sẽ vượt qua, nếu em cố gắng. Hãy tập trung vào việc học. Gia đình em, thầy cô, bạn bè, tất cả mọi người đang đặt niềm tin vào em. Hãy tiếp tục xứng đáng với niềm tin đó. Dù tình cảm của em thế nào, hãy làm sao cho ngày hôm nay hơn hôm qua, và ngày mai hơn hôm nay, Quỳnh ạ. Hãy cố gắng học để trở lại vị trí của em. Bởi vì em là niềm tự hào của gia đình, và nhà trường... và của thầy nữa. Mọi thứ tình cảm đều cao quý và thiêng liêng ở chỗ nó nâng chúng ta đi lên. Hãy thử nghĩ nếu tình yêu cuối cùng chỉ mang đến cho người ta khổ đau, sa lầy, bế tắc, thất bại và càng ngày càng đi xuống? Thượng Ðế đã ban cho con người tình yêu là muốn cho con người đi lên không ngừng, vui nhiều hơn buồn, hạnh phúc nhiều hơn đau khổ. Nếu em yêu mà không được đáp lại thì hãy xét lại lòng mình. Thầy sẽ rất sung sướng nếu em yêu và được hạnh phúc. Nhưng thầy rất buồn vì thấy em u sầu và sa sút. Thầy muốn chia sẻ với em. Bây giờ điều này mong mỏi nhiều hơn hết là em hãy học, hãy học thật giỏi em hiểu không...". Vâng, em hiểu, em hiểu chứ. Tất cả những lời thầy nói có nghĩa là em không được quyền nghĩ đến tình yêu, em hãy quên tình cảm của mình đi, chỉ nghĩ đến 1 điều là học thôi, có nghĩa là em là 1 cô học trò bé nhỏ, không được quyền yêu thầy của mình, đó là tội lỗi. Thế là hết... Hãy cố mà quên, xem thầy ấy như là những thầy khác... Mà như thế cũng có nghĩa là thầy ấy đã không chú ý gì đến mình như mình đã tưởng, thầy ấy cũng như bao nhiêu ông thầy khác mà thôi. Hãy cố quên đi... Hãy cố quên.
Rồi Quỳnh nghĩ đến Hồng. Hồng đã nghỉ luôn, đã về quê mà không nói 1 lời nào. Quỳnh đã mất đi người bạn thân nhất. Và giờ đây Quỳnh cũng đã mất đi niềm hy vọng, ước mơ đẹp đẽ nhất. Mấy tháng qua, Quỳnh cố gắng học lắm, nhưng sao chữ nghĩa cứ tuôn ra khỏi đầu óc Quỳnh. Kỳ thi học kỳ 1 vừa rồi, tất cả các môn đều chỉ được 5, 6 điểm, riêng văn thì được 6. Quỳnh biết ba buồn lắm, nhưng cô làm sao bây giờ. Những lời chỉ bảo, động viên của thầy có nghĩa gì khi mà thầy đã vô tình xé nát con tim của Quỳnh.
Một dòng nước mắt lăn dài xuống má Quỳnh. Ngoài kia, bên ngoài cửa sổ, mưa trắng xóa cả sân trường.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp