Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 39
“V
ậy em có khiến anh chán không?” cô nói nhẹ nhàng.
“Đừng có buồn cười thế! Đó không phải là điều anh muốn nói. “Bỗng kiệt sức, anh ngồi thụp xuống giường.
“Nhưng có không?”
“Không, không hề. Hãy đổi đề tài nhé, được không?”
“Vậy anh muốn nói về điều gì?” cô hỏi.
Anh ngồi phịch xuống mép đệm, áp hai tay lên mặt, thở mạnh qua các ngón tay. “Em, chúng ta chỉ mới thử trong mười tám tháng.”
“Hai năm.”
“Thế thì hai năm. Anh không biết, anh chỉ ghét ánh mắt của em.”
“Ánh mắt nào?”
“Khi không có kết quả, cứ như đó là lỗi của anh.”
“Em không có ý đó!”
“Đó là những gì anh cảm nhân.”
“Em xin lỗi. Em xin lỗi. Chỉ vì em thấy... thất vọng quá. Em thật sự muốn có con, chỉ có thế thôi.”
“Anh cũng thế!”
“Thật không?”
Anh cảm thấy tổn thương. “Dĩ nhiên là anh muốn!”
“Bởi vì anh không phải là người khởi xướng điều đó.”
“À, giờ thì có. Anh yêu em. Em biết điều đó mà.”
Cô bước vào phòng ngồi xuống bên anh, và họ ngồi đó nắm tay nhau trong một lúc, hai vai khọm xuống.
“Lại đây,” cô nói rồi ngả người ra giường, và anh ngả theo, chân họ đung đưa ở mép giường. Một luồng ánh sáng chiếu qua khe rèm cửa.
“Em xin lỗi đã trút giận lên anh,” cô nói.
“Anh xin lỗi vì... anh không biết.”
Cô nâng tay anh lên, rồi áp mu bàn tay anh vào môi mình. “Anh biết đó. Em nghĩ chúng ta nên đi kiểm tra. Đến một phòng khám chuyên khoa hay đại loại thế. Cả hai chúng ta.”
“Chẳng có gì là không ổn với chúng ta cả.”
“Em biết, và đó là điều chúng ta muốn khẳng định.”
“Hai năm không phải là dài. Sao không đợi thêm sáu tháng nữa?”
“Em chỉ là không cảm thấy muốn đợi thêm sáu tháng nữa, thế thôi.”
“Em thật điên.”
“Dex, tháng Tư tới em đã ba chín tuổi rồi đấy.”
“Còn anh sẽ bốn mươi trong hai tuần nữa!”
“Chính xác.”
Anh chậm rãi thở ra, viễn cảnh về những chiếc ống nhảy múa trước mắt anh. Những căn phòng nhỏ sầu não ở bệnh viện, những cô y tá đeo găng tay cao su. Các tờ tạp chí. “Được thôi. Chúng ta có thể làm một vài xét nghiệm.” Anh xoay lại nhìn cô. “Nhưng chúng ta sẽ làm gì với danh sách chờ đợi.”
Cô thở dài. “Em nghĩ là chúng ta phải thế thôi, em không biết nữa. Đi khám tư xem sao.”
“Đúng, em cũng thế,” cô nói. “Em cũng thế.”
Cảm thấy đầu óc thư thái chút, anh sửa soạn đi làm. Cuộc cãi vã ngớ ngẩn sẽ khiến anh đi làm trễ, nhưng ít ra nhà hàng Belleville lúc này đang làm ăn khá tốt. Anh đã thuê Maddy, một quản lý nhạy bén, đáng tin cậy, với người này, anh có được mối quan hệ làm ăn tốt với một chút ve vãn dễ chịu, và anh không còn phải mở cửa vào buổi sáng. Emma theo anh xuống cầu thang và họ bước ra ngoài, bầu trời hôm đó u ám khó tả.
“Vậy căn nhà đó ở đâu?”
“Kiburn. Anh sẽ gửi địa chỉ cho em. Nó trông cũng được. Ấy là anh nhìn trong ảnh thế.”
“Cái gì trong ảnh trông chả đẹp,” cô thì thầm, nghe giọng nói của chính mình, hờn dỗi và ảm đạm. Dexter chọn cách im lặng, và một phút trôi qua trước khi cô cảm thấy có thể vòng tay quanh eo anh và giữ nguyên như thế. “Hôm nay chúng ta không được vui vẻ lắm phải không? Hay là tại em không vui thì đúng hơn. Em xin lỗi.”
“Không sao. Chúng ta sẽ ở nhà tối nay, anh và em. Anh sẽ nấu bữa tối, hoặc chúng ta sẽ đi đâu đó. Đi xem phim chẳng hạn.” Anh tì mặt lên đỉnh đầu cô. “Anh yêu em và chúng ta sẽ tìm cách giải quyết vấn đề, được chứ?”
Emma đứng im nơi ngưỡng cửa. Điều thích hợp nên làm lúc này là nói với anh rằng cô cũng yêu anh, nhưng cô vẫn muốn ủ rũ thêm một chút nữa. Cô quyết định hờn dỗi cho đến trưa, sau đó đến tối sẽ làm lành. Có lẽ nếu thời tiết khá hơn, họ có thể đi ra ngoài và ngồi trên đồi Primrose như họ từng làm trước đây. Điều quan trọng là anh ấy sẽ ở đó và mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
“Anh nên đi đi,” cô thì thầm vào vai anh. “Anh sẽ tới gặp Maddy trễ đấy.”
“Đừng có bắt đầu nhé.”
Cô cười toe toét và ngước lên nhìn anh. “Em sẽ vui lên tối nay.”
“Chúng ta sẽ làm điều gì đó vui vẻ.”
“Vui vẻ.”
“Chúng ta vẫn vui vẻ mà, đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi,” cô nói và hôn tạm biệt.
Và đúng là họ đã vui vẻ, mặc dù lúc này, đó là một kiểu vui vẻ hoàn toàn khác. Tất cả những khát khao, đau khổ và đam mê đã được thay thế bằng một nguồn vui kiên định, sự thỏa mãn và đôi khi có chút bực tức, và đây dường như là một trao đổi đầy hạnh phúc; nếu có những khoảnh khắc trong đời khiến cô trở nên hoan hỉ, phấn chấn hơn thì chưa có một lần nào sự hoan hỉ, phấn chấn lại dạt dào hơn thế.
Đôi khi, cô nghĩ, cô nhớ cái cảm xúc mãnh liệt, không chỉ trong tình yêu, mà về những ngày đầu của tình bạn giữa hai người. Cô nhớ đã từng viết những lá thư dài gần chục trang đến tận đêm khuya; những thứ điên rồ và cuồng nhiệt chất chứa tình cảm mơ màng và những ý nghĩ không giấu giếm, những dấu cảm thán và đường gạch chân. Có thời gian, cô còn viết bưu thiếp mỗi ngày, đặc biệt là những cuộc gọi điện hàng giờ ngay trước khi đi ngủ. Lần đó trong căn hộ ở Dalston, khi họ thức khuya để trò chuyện và nghe nhạc, và chỉ dừng lại khi mặt trời bắt đầu ló dạng, hay ở ngôi nhà của bố mẹ Dexter, bơi lội trên sông vào ngày đầu năm mới, hay buổi chiều uống rượu ápxin trong một quán rượu bí mật ở khu phố Tàu; tất cả những khoảnh khắc này đều được ghi lại và lưu giữ trong các cuốn sổ tay, những lá thư và vô số bức ảnh. Có thời điểm, hẳn là vào đầu thập niên 90, hiếm khi họ đi qua một tiệm chụp ảnh mà không ghé vào bên trong đó, bởi họ chưa xem sự có mặt thường xuyên của nhau là điều hiển nhiên.
Nhưng chỉ để nhìn ai đó, chỉ ngồi một chỗ nhìn và trò chuyện và rồi nhận ra rằng trời đã sáng? Thời buổi này còn có ai có thời gian, năng lượng hay còn thích thức cả đêm để trò chuyện? Bạn sẽ nói về điều gì? Giá nhà ư? Cô đã từng mong đợi những cuộc gọi nửa đêm; nhưng ngày nay, nếu có một cuộc gọi vào lúc nửa đêm thì ắt hẳn đó là tin báo một tai nạn nào đó, và liệu họ có thật sự cần chụp thêm ảnh không khi họ đã nhớ như in khuôn mặt của nhau, khi họ đã có hàng đống thùng các tông chất đầy những thứ đó, một bộ sưu tập gần hai mươi năm trời? Thời đại này còn ai viết những lá thư dài ngoằng, và có gì để phải quan tâm nhiều đến thế?
Đôi khi, cô tự hỏi cái cô Emma tuổi hai hai trước đây sẽ nghĩ gì về cô Emma Mayhew hiện tại. Liệu cô gái ấy có cho rằng cô là người tự cho mình là trung tâm? Hay là một kẻ ưa thỏa hiệp? Một kẻ tiểu tư sản phản bội, thích được sở hữu nhà riêng, đi du lịch nước ngoài, mặc quần áo nhập từ Paris và trưng những kiểu tóc đắt tiền? Liệu cô ấy có xem cô là kiểu người truyền thống với tên họ mới và hy vọng về một cuộc sống gia đình? Có lẽ, nhưng cô Emma Morley hai hai tuổi khi đó cũng không phải là người hoàn hảo: kiêu căng, nóng nảy, lười biếng, ưa diễn thuyết và hay phán xét. Hay tự ái, tự cho mình là đúng, tự cho mình là quan trọng, cô sở hữu tất cả những cái “tự” này ngoại trừ sự tự tin, phẩm chất mà cô luôn cần có nhất.
Không, cô cảm nhận đây là cuộc sống thực và nếu cô không còn hiếu kỳ hay đầy đam mê như cô từng có thì điều đó chẳng có gì bất ngờ. Ở tuổi ba tám, sẽ là không phù hợp, không đứng đắn khi có những mối quan hệ tình bạn hay tình yêu cuồng nhiệt và mãnh liệt như ở tuổi hai hai. Yêu theo cách đó ư? Làm thơ, khóc lóc khi nghe những bản nhạc pop? Lôi kéo mọi người vào tiệm chụp ảnh, mất cả ngày để làm một cuộn băng tổng hợp những thứ yêu thích, rủ ai đó ngủ cùng, chỉ để có người bầu bạn? Nếu bạn trích dẫn lời Bob Dylan hay T.S.Eliot, hay lạy Chúa, Brecht với ai đó vào lúc này, họ sẽ lịch sự mỉm cười rồi lặng lẽ lùi lại, và ai trách được họ chứ? Thật lố bịch khi mong đợi một bài hát, một cuốn sách hay một bộ phim sẽ làm thay đổi cuộc đời bạn ở tuổi ba mươi tám. Không, mọi thứ đã được san bằng, ổn định và người ta sống dựa trên nền tảng chung của sự thoải mái, thỏa mãn và sự quen thuộc. Không còn nữa những thăng trầm khiến thần kinh căng thẳng. Những người bạn mà họ có lúc này sẽ là những người bạn trong năm, mười, hai mươi năm nữa. Họ hy vọng mình sẽ không quá nghèo hoặc không quá giàu; họ mong được sống khỏe mạnh một thời gian nữa. Mọi thứ đều đang ở trạng thái trung bình: tầng lớp trung lưu, độ tuổi trung lưu; hạnh phúc theo kiểu không quá hạnh phúc.
Cuối cùng, cô đã yêu một người và đủ tự tin để biết rằng mình cũng được yêu lại. Nếu tại các buổi tiệc, ai đó hỏi Emma rằng cô và chồng cô gặp nhau như thế nào, cô thường nói với họ:
“Chúng tôi lớn lên cùng nhau.”
Vì thế, họ vẫn đi làm như thường lệ. Emma ngồi trước máy tính cạnh cửa sổ nhìn ra con phố rợp bóng cây, đang viết cuốn tiểu thuyết thứ năm và là cuốn cuối cùng của bộ truyện “Julie Criscoll”, trong đó nữ nhân vật chính, trớ trêu thay, lại đang mang bầu và phải quyết định giữa vai trò làm mẹ và trường đại học. Diễn biến chuyện không được tốt lắm; giọng điệu quá u buồn và hay hướng nội, những câu nói đùa không được vui vẻ cho lắm. Cô rất mong mau kết thúc cuốn sách này, nhưng lại không chắc là sẽ làm gì tiếp theo, hay cô có khả năng làm gì; có lẽ sẽ viết tiếp một cuốn sách về những người trưởng thành, thứ gì đó nghiêm túc và được nghiên cứu kỹ lưỡng về cuộc nội chiến Tây Ban Nha; hay tương lai gần, thứ gì đó theo kiểu Maragaret Atwood, thứ gì đó mà cái tôi trẻ tuổi của cô sẽ tôn trọng và ngưỡng mộ. Dù sao thì đó cũng là ý tưởng. Còn trong lúc này, cô đang dọn dẹp căn hộ, pha trà, thanh toán các hóa đơn, giặt giũ, đặt các đĩa CD vào chỗ cũ, pha thêm trà, cuối cùng là bật máy tính lên và nhìn chằm chằm vào hư không.
Tại nhà hàng, Dexter vờ tán tỉnh Maddy một chút, sau đó ngồi trong căn phòng nhỏ đầy mùi pho mát và cố gắng hoàn thành bản kê thuế hằng quý. Nhưng tâm trạng u ám và cảm giác có lỗi về cơn giận sáng nay vẫn quanh quẩn bên anh, và khi không còn có thể tập trung được nữa, anh với tay lấy điện thoại di động. Trước đây, Emma luôn là người gọi điện trước để hòa giải vấn đề, nhưng trong tám tháng kể từ khi kết hôn, họ dường như đã hoán đổi vị trí, và lúc này, anh thấy mình không thể làm gì khác khi biết rằng cô đang không vui. Anh bấm số, hình dung cô đang ngồi trước máy tính, nhìn vào điện thoại di động của mình, thấy số của anh bèn tắt máy đi. Anh thích cách đó hơn - dễ dàng tỏ ra tình cảm hơn khi không ai trả lời điện thoại của mình.
“Anh đang ở đây, làm sổ sách, và vẫn cứ nghĩ về em, và anh chỉ muốn nói rằng em đừng lo lắng. Anh đã sắp xếp để chúng ta xem căn nhà đó lúc năm giờ. Anh sẽ nhắn tin địa chỉ cho em. Chúng ta sẽ thấy tận mắt. Tài sản sở hữu vĩnh viễn, những căn phòng có kích cỡ phù hợp. Hình như nó có một bàn điểm tâm. Anh biết em luôn mơ ước có được một cái như thế. Anh chỉ định nói vậy thôi. Ngoài ra, rằng anh yêu em và em đừng lo lắng gì nhé. Dù cho em đang lo lắng chuyện gì thì cũng đừng như thế. Vậy thôi. Hẹn gặp em ở đó lúc năm giờ. Yêu em. Tạm biệt.”
Như thường lệ, Emma làm việc đến hai giờ chiều, ăn trưa, sau đó đi bơi. Vào tháng Bảy, thỉnh thoảng, cô thích đến hồ bơi dành riêng cho phụ nữ ở Hampsted Heath, nhưng bầu trời đã chuyển sang một màu u ám và mây đen giăng kín, nên thay vào đó, cô liều bơi ở hồ bơi trong nhà dành cho thanh thiếu niên. Trong hai mươi phút, cô đã len lỏi khó chịu giữa đám trẻ khi chúng lặn ngụp, bơi vịt và tán tỉnh nhau, vui sướng điên cuồng với sự tự do thoải mái cuối học kỳ. Sau đó, cô ngồi trong phòng thay đồ, lắng nghe tin nhắn của Dexter và mỉm cười. Cô ghi nhớ địa chỉ của ngôi nhà đó rồi gọi lại.
“Chào. Em đây. Em chỉ muốn nói là em chuẩn bị đi đây và rất nóng lòng muốn được nhìn thấy cái bar điểm tâm đó. Có thể em sẽ đến trễ năm phút. Cảm ơn anh về tin nhắn và em muốn nói rằng... em xin lỗi về việc đã gắt gỏng sáng nay, và về cuộc tranh luận ngu ngốc đó. Chẳng có gì liên quan đến anh cả. Chỉ là một chút lẩn thẩn thôi. Điều quan trọng là em rất yêu anh. Vì thế. Chúc anh may mắn. Tạm biệt, em yêu. Tạm biệt.”
Bên ngoài trung tâm thể thao, mây đen đã kéo đến dày đặc và cuối cùng, những hạt mưa nặng trĩu bắt đầu trút xuống. Cô nguyền rủa thời tiết và cái yên xe ướt trong lúc cô bắt đầu băng qua phía Bắc Luân Đôn hướng về Kiburn, tìm được một con đường thông qua khu phố đông đúc lắt léo như mê cung hướng đến đường Lexington.
Cơn mưa bắt đầu nặng hạt, những hạt mưa như thứ nước màu nâu nhẫy dầy của thành phố, và Emma lướt đi trong trạng thái đứng trên bàn đạp, đầu cô hạ xuống nên cô chỉ mơ hồ nhận thấy một vệt mờ di chuyển trong lòng đường bên phía trái cô. Cảm giác không giống như đang bay trong không khí, mà đúng hơn là bị hất tung lên rồi lật nhào, và khi cô ngã xuống sát lề đường úp mặt xuống vỉa hè ẩm ướt, theo bản năng, hành động đầu tiên của cô là tìm kiếm chiếc xe đạp của mình, thứ không biết bằng cách nào đã biến mất dưới chân cô. Cô cố gắng di chuyển đầu, nhưng không thể nào làm được. Cô muốn tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, bởi lúc này mọi người đang nhìn cô, phía trên có rất nhiều khuôn mặt đang nhìn xuống và cô trông thật buồn cười với với chiếc mũ bảo hiểm, nhưng những người đang cúi xuống nhìn cô dường như rất sợ hãi và cứ hỏi đi hỏi lại là cô có sao không, cô có sao không. Một vài người trong số họ đang kêu lên và lần đầu tiên, cô nhận ra rằng mình không ổn chút nào. Cô chớp mắt khi nước mưa rơi xuống mặt. Rõ ràng là cô sẽ bị trễ. Dexter đang đợi cô.
Cô nhớ rất rõ ràng hai điều.
Thứ nhất là hình ảnh của cô năm chín tuổi trong bộ đồ bơi đỏ trên bãi biển, cô không nhớ ở đâu, có lẽ là Filey hoặc Scarborough. Cô đi cùng bố mẹ - hai người đang đung đưa cô trước máy chụp hình, khuôn mặt rám nắng của họ cười rạng rỡ. Rồi cô nghĩ về Dexter, đang đứng trú mưa dưới mái hiên của ngôi nhà mới, sốt ruột nhìn đồng hồ; anh sẽ tự hỏi mình đang ở đâu, cô nghĩ. Anh sẽ rất lo lắng cho mà xem.
Rồi Emma Mayhew chết, và tất cả những gì cô nghĩ hoặc cảm nhận đều biến mất và ra đi mãi mãi.