Số lần đọc/download: 2675 / 23
Cập nhật: 2017-09-14 22:16:22 +0700
Chương 39
1
. Những ngày mình giận dỗi
Không ai nói một câu
Thế rồi dần xa nhau
Mà chẳng rõ nguyên cớ.
Giống như chiếc gương vỡ
Làm sao lành được đây?
Bao lâu nay đắp xây
Cũng tan theo mây khói.
Người mải miết bước vội
Trên những nẻo đường xa
Hai ta – người xa lạ
Đâu còn nhớ "đã từng''.
2. Thôi đừng hứa hẹn ngày mai
Đắm say này biết có dài được không?
3. Đã từng là tất cả, nhưng cuối cùng vẫn không là gì cả.
Đã từng có được, cuối cùng vẫn không thể giữ được.
Đã từng có người nói yêu tôi, rất yêu tôi, vậy mà sau đó, những ngày tháng sau đó, họ lại quên đi những gì họ đã nói. Họ quên đi lời hứa, quên đi tình yêu, họ quên cả tôi mất rồi.
Họ đến bên đời tôi, cho tôi thấy một câu chuyện tình yêu thật đẹp, để tôi sống trong hi vọng cứ ngỡ là ngập tràn hạnh phúc. Và rồi họ bỏ ra đi. Còn tôi lại vì những câu nói của người mà mãi không thể nào quên được.
Có đôi khi nhớ họ đến điên dại, muốn gặp họ nhưng lại không thể. Muốn quên họ nhưng lại không đành. Điều duy nhất tôi có thể làm là để cho những thương yêu, những nuối tiếc và những kỷ niệm ấy gặm nhấm mình từng phút giây...
Quãng thời gian đã qua, dù có làm cách nào cũng chẳng thể quay lại được. Người đã xa, có tìm cỡ nào cũng không thấy lại được, dù chỉ là một lần nữa. Cứ như vậy, họ ở lại trong tim tôi, nơi góc khuất nào đó, trở thành nuối tiếc cả đời tôi. Không thể quên, cũng không thể ngừng xót xa.
Đã từng là rất yêu, cũng từng hứa hẹn với nhau rất nhiều, ấy vậy mà đến cuối cùng vẫn trở thành nuối tiếc trong cuộc đời nhau, vẫn là không thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
4. Mỗi ngày, cô đều nhắn tin cho anh, kể cho anh nghe chuyện của hôm đó, những gì mà cô đã trải qua, là tất cả vui, buồn. Những chuyện dù chỉ nhỏ nhặt hay lớn lao, cô đều chia sẻ với anh hết thảy. Cô cũng không quên hỏi thăm hay nhắc nhở anh phải đi ngủ sớm. Bởi thói quen trước giờ của anh là vậy, chẳng tốt cho sức khỏe chút nào.
Đôi lúc, nhớ anh tới da diết, thay vì nhắn tin, cô gọi cho anh và nhẫn nại nghe từng âm thanh quen thuộc của cuộc gọi đi từ dãy số quen thuộc. Rồi tiếp tục nhẫn nại kể từng câu chuyện, mặc dù cô biết, ở đầu dây bên kia, không có ai nghe cô than thở, cũng không ai hỏi han. Tất cả cứ im bặt, như tiếng lòng của cô.
Mọi thứ vẫn luôn đều đặn như vậy, cho đến ngày hôm nay, cô vẫn cố giữ liên lạc với một số điện thoại từ lâu đã không có người dùng, với một người mà từ lâu đã không còn là của cô...
5. Hết hè rồi lại sang đông
Mà sao người mãi vẫn không quay về.
Phải chăng đã quên câu thề
Hay người trót lỡ say mê ai rồi?
Người đâu còn nhớ đến tôi
Tình xưa lối cũ trôi theo mây ngàn.
Hoa nở rồi hoa cũng tàn
Cô đơn lẻ bóng lệ tràn khóe mi.
6. Anh ấy hả? Người tôi thương, tôi cố gắng từng chút một hiểu con người anh, suy nghĩ của anh, từng chút một âm thầm chịu đựng yêu thương anh. Nhưng, anh ấy chưa từng suy nghĩ như vậy với tôi. Chuyện này cứ như thể chỉ một mình tôi tự biên tự diễn, rồi tự mang tiếng cười cho mình vậy.
7. Đến bao giờ mới đi hết nỗi buồn
Để cuộc đời hết nỗi vấn vương
Đến bao giờ mới có thể buông
Một người mà tay ta từng nắm.