Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
on biết điều gì có ích không?” Blythe hỏi trong khi Lola ôm ngang người bà ở trong bếp. “Nếu con có thể ngừng lại việc lúc nào cũng theo dõi chúng ta.”
“Nhưng con không thể không làm thế! Con muốn nhìn hai người!”
“Chà, điều đó làm chúng ta cảm thấy mình giống hai con gấu trúc khổng lồ trong sở thú, mọi người đều chờ đợi để xem chúng ta giao phối.”
“Mẹ! Eo ôi!”
Blythe mỉm cười yếu ớt. “Thấy không? Mẹ cũng thấy thế đấy.”
“Về Nick á? Nhưng bố là bố con mà. Mẹ đã yêu ông,” Lola phản đối. Vì Chúa, họ đã giao phối ít nhất một lần.
“Hai mươi tám năm trước,” Blythe nhắc cho cô nhớ.
“Và giờ bố đã quay về!” Lola không thể hiểu nổi tại sao mẹ mình có thể không thích Nick. Với cô, việc lại thấy Dougie đã khiến những cảm xúc cũ sống dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Vậy mà với Blythe việc này đơn giản là không hề có, thật bực ngoài sức chịu đựng.
“Nghe này, nếu bố con và mẹ ngày đó tiến tới hôn nhân thì lúc con ba tuổi thể nào chúng ta cũng li dị thôi. Giờ mẹ biết chắc chắn là thế.” Blythe nói tiếp trong lúc Lola miệng đang há ra phản đối. “Mẹ đủ già để biết đó là sự thật. Nhìn bố con rồi nhìn mẹ đi.” Bà chỉ vào người mình, vào bộ tóc đỏ rối tung với cái áo chui đầu màu hồng lấp lánh, cái váy xanh lá cây nhăn nhúm trông chẳng khác gì cây rau diếp. Rồi bà đưa một cánh tay chỉ về phía phòng khách, nói một cách gay gắt: “Và ông ấy kia trong bộ cánh thời trang, tóc do Gordon Ramsay cắt.”
Lola giật mình hỏi: “Sao ạ?”
“À, con biết mẹ đang nói ai mà.” Mẹ cô nói giọng mỉa mai. “Một gã thợ làm tóc nổi tiếng nào đó trên TV ấy. Con yêu, con thấy đấy, đó chính là sự khác biệt giữa chúng ta. Nick đi một hướng, mẹ lại đi hướng khác. Không ai trong chúng ta còn là những người của ngày đó nữa. Và giờ ông ta đã trở thành loại người nghĩ việc tiêu vài trăm bảng để cắt tóc là chuyện bình thường. Ý mẹ là, con có tưởng tượng được không? Đúng là một kẻ ngu thì khó giữ được tiền!”
Chúa ơi, bạn nghe bà nói thế có được không? “Mẹ, mẹ không thể nói thế được.”
“Mẹ có thể nói bất cứ điều gì mình thích, con yêu ạ.”
“Về anh ư?” Nick xuất hiện ở ngưỡng cửa, khiến Lola đánh đổ cà phê trong bình ra khay đỡ.
“Về tóc của anh,” Blythe vui vẻ nói.
“Xin lỗi bố,” Lola nói. “Mẹ con đang có chút xấu tính.”
Nick nhún vai. “Không sao, Blythe có quyền giữ quan điểm của bà ấy về bộ tóc của bố, cũng giống như bố cũng được phép giữ quan điểm của mình về cái váy của bà ấy thôi. Con có muốn bố bưng cà phê giúp không?”
“Cảm ơn bố.” Lola chuyển cái khay cho ông.
“Có lẽ tôi mặc cái váy này vì tôi biết nó sẽ làm anh khó chịu đấy.” Blythe cười toe.
Lola nói: “Và có khi mẹ sắp bị một tách cà phê đổ vào đầu đấy ạ. Hai người có thể tỏ ra dễ chịu được không hay con nên để bố mẹ ngồi ở hai đầu bàn nhỉ?”
“Ơ, chúng ta vẫn ổn mà.” Nick trấn an. “Đùa cho vui thôi.”
“Tất nhiên là thế rồi.” Blythe ôm Lola giảng hòa rồi nói: “Đừng có để ý đến chúng ta nữa. Dù gì bữa tối cũng rất tuyệt vời. Và mẹ thích EJ, rất thích.”
Lola đang tự hỏi xem liệu có phải Sally cũng thế không.
“Cậu ta là một chàng trai tốt.” Nick gật đầu tán đồng rồi nói thêm: “Cậu ta cá cược với ai nên mới mặc cái quần đấy à?”
Trở về phòng khách, Lola rót cà phê. Gabe uống một hớp cạn phần cà phê nóng bỏng của mình rồi đứng dậy. “Thôi, cháu đi làm đây ạ.”
“Giờ ư?” Lola hỏi. “Gần nửa đêm rồi mà anh.”
“Collin muốn anh chụp vài kiểu bên ngoài Bouji’s. Hình như tối nay có tiệc sinh nhật ai đó.”
Nữ hoàng tạp chí OK! Sally hăm hở hỏi: “Ôi, ai thế?”
“Um…không nhớ.” Dùng tay vuốt lại tóc rồi mặc cái áo khoác da cũ của mình vào, tạm biệt mọi người, hôn lên má cảm ơn Lola rồi bước ra cửa.
“Ưm…Gabe?”
Anh quay lại, lông mày nhướn lên tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. “Sao thế?”
Lola hắng giọng. “Anh có quên gì không?”
“Gì cơ.” Gabe ngây mặt ra.
Cô chỉ lên bàn trà sau lưng anh. “Có lẽ cái máy ảnh sẽ có ích cho anh.”
“Được rồi,” một tiếng sau khi chỉ còn lại hai người, Lola nói. “Trên thang điểm từ một đến mười, và em biết là ông đã già nên không dễ dàng gì, nhưng chị cho bố em bao nhiêu điểm về sự quyến rũ?”
Mười! Không, mười hai! Không, sáu trăm chín tám! Ối, tốt hơn hết là không nên nói thế. Tự nhắc nhở mình rằng cô đã không còn tỉnh táo vì mấy ly rượu, Sally nghiêm túc nghĩ về vấn đề này rồi cẩn trọng nói: “Chà, ông ấy vẫn còn răng và tóc, nên chị sẽ cho…bảy. Và cả quần áo đẹp…được rồi, có lẽ là bảy điểm rưỡi.”
“Chính xác.” Lola đập bàn tán thưởng. “Em cũng nghĩ thế. Và với một người đàn ông lớn tuổi thì bảy điểm rưỡi là khá đáng kể đấy chứ, điểm thế là cao rồi. Lúc trước em hỏi mẹ, mẹ bảo ba đấy! Ý em là ba điểm ấy! Và mẹ không hề tỏ ra xấu tính, đó thật sự là những gì mẹ nghĩ.”
Huraaaa.
“Ông ấy không béo, cũng không quá gầy,” Sally nói tiếp. “Có lẽ được tám ấy chứ.”
“Thôi nào, giờ chị đang quá khích đấy.” Lola lắc đầu không màng. “Ông chỉ là bố em thôi. Nhưng vấn đề là, sao mẹ em có thể không thích ông được chứ? Những cảm xúc một thời mẹ đã có – chúng đi đâu mất rồi?”
“Không biết nữa. Có lẽ chúng bốc hơi rồi.” Sally nhún vai làm đổ rượu ra cằm. “Chỉ đơn giản là biến mất. Giống như cảm xúc của Doug với em ấy.”
Lola nhăn mặt đau đớn. “Chị đừng nói thế! Chị không biết nghe chị nói thế tổn thương đến thế nào sao?”
“Nhưng đó là sự thật. Một khi đã không còn thì là không còn nữa. Em không thể buộc Doug thay đổi cách nghĩ của nó về em được. Em cũng không thể bắt mẹ em lại yêu bố em được.” Đặc biệt khi chị muốn có ông ấy.
“Chị thật xấu tính. Được, chị cho EJ bao nhiêu điểm trên mười?”
Có một tia nhìn kì quái, mãnh liệt trong mắt Lola khi cô đặt câu hỏi. Sally rót thêm rượu vào ly của họ, cảm thấy điều này rất quan trọng với Lola. Có lẽ cô ấy thích EJ nhiều hơn bề ngoài.
Và anh ta cũng vui tính…theo kiểu đeo kính ngố ngố và giàu có.
Tỏ ra hào phóng – và cũng tốt cho cô nếu Lola vui – Sally nói: “Thật lòng hả? Chín.”
“Chín!” Lola tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tại sao không? Anh ta dễ thương đấy chứ. Chúa ơi, trên đầu em có gì thế kia?” Vẩn vơ lật quyển album Blythe mang tới cho Nick xem, Sally lơ đãng nhìn một tấm ảnh Lola, tầm bảy tuổi, mặc một bộ quần áo nịt màu đen và đội một cái mũ đen sì đính tai màu hồng pha đen.
“Em đóng vai chuột trong một vở kịch ở trường. Đừng có cười em. Em là ngôi sao trong buổi diễn đó đấy. Chị thích EJ không?”
“Chị vừa nói với em còn gì, tất nhiên là chị thích.” Lật sang trang tiếp theo, Sally cười khùng khục trước cảnh Lola lùi lại vì sợ hãi khi một con vòi dùng vòi liếm kem trên tay cô lúc đi thăm sở thú.
“Không, nhưng chị có thích-thích anh ấy không?”
Sally ngẩng lên, từ không đã ở ngay đầu lưỡi cô, rằng người duy nhất mà cô thích-thích là Nick. Cô có thể nói thế, đúng không? Chỉ cần buột ra câu đó Lola sẽ biết và cô không cần phải giấu diếm tình cảm của mình nữa…Ôi Chúa ơi, những lỡ nó gây lộn xộn mọi thứ thì sao? Lola vẫn chưa từ bỏ hi vọng tác hợp bố mẹ mình với nhau. Có lẽ tối nay không phải thời điểm thích hợp nhất…
“Ai cơ, EJ á?” Lờ mờ thấy rằng khoảng lặng giữa câu hỏi và câu trả lời là quá lâu và sợ Lola sẽ biết được suy nghĩ của anh, Sally nhấp thêm một ngụm rượu nữa và nói có phần hớn hở quá mức: “Tất nhiên là không. Ôi xem này, chị thích cái ảnh em đội tóc giả!” Cô nhanh tay chỉ bức ảnh Lola ăn mặc giống John McEnroe suốt cái kỷ nguyên băng đô đỏ của ông ta. “Cái này là mặc trong tiệc hóa trang à?”
“Cái đó không phải đồ hóa trang, một trong những cái quần sóoc yêu thích của em đấy.” Miệng cô chu ra. Lola chĩa cái dĩa cắm bánh pudding vào cái chân bị thương đang kê cao của Sally. “Và em không hề đội tóc giả.”
Sau đó không bao lâu Sally run run đi qua hành lang, lân theo tường rồi cười khùng khục kêu lên lần thứ mười lăm: “Em không nói thật đấy chứ!”
Để đống bát đĩa đến hôm sau, Lola đi về giường, cầm theo album ảnh của Sally. Có lẽ Doug đã chôm mất cuốn album có nhiều ảnh anh nhất rồi – phá đám thật – nhưng anh cũng có mặt trong những bức ảnh khác đủ nhiều để khiến chúng thú vị rồi. Lúc trước phải giả vờ thích thú những bức ảnh của Sally, giờ cô có thể tập trung xem ảnh Doug mà không phải xấu hổ. Chúa ơi, anh quả là một đứa bé đẹp trai…là một thiên thần mới lớn khó có thể cưỡng lại…kia là kiểu ảnh anh ở hòa nhạc của trường với mái tóc gọn gàng, đầu gối củ lạc, một chiếc tất xám đã tụt xuống…cái này là lúc anh tuổi dậy thì, mười ba hay mười bốn gì đó, ánh mắt tinh nghịch, nụ cười có chút xấc xược…
Lola quẹt má khi một giọt lệ lăn xuống. Dougie lái xe không dùng tay, Dougie lặn trong bể bơi, Dougie chuẩn bị té một xô nước biển vào Sally trong khi cô đang tắm nắng trên bãi biển, Dougie – giờ đã trưởng thành hơn, có lẽ mười tám hay mười chín gì đó – đang nhảy cẫng lên cùng một nhóm bạn cô không hề biết.
Càng ngày càng nhiều nước mắt lăn xuống cằm Lola vì giờ là những tháng năm anh học đại học, những bức ảnh cô phải cùng anh có mặt trong đó, lẽ ra phải có mặt nhưng không được.
Mọi thứ có thể đã khác đi và bạn có thể khiến bản thân mình phát điên vì cứ phải nghĩ xem cuộc đời bạn sẽ ra sao nếu bạn đã làm việc này, việc kia.
Và nghĩ ngợi dù sao cũng đâu ích gì. Lúc đó, cô đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Lola nhảy dựng lên khi nghe tiếng chuông điện thoại khiến cái album trượt khỏi giường. Đã hơn một giờ sáng rồi, giờ này ai còn gọi cô? Trừ phi đó là Dougie sau khi anh đã xem xong cái album màu xanh đậm anh thó được lúc trước và giờ anh đã vượt qua được khao khát và ân hận…
“A lô?” Lola nói như hụt hơi, lòng bàn tay run lên hi vọng. Trí tưởng tượng của cô dựng lên màn hình chia đôi với cảnh hai người họ nằm trên giường tán tỉnh nhau qua điện thoại giống Rock Hudson và Doris Day trong Pillow Talk… hay là Meg Ryan với Billy Crystal trong When Harry Met Sally…
“A nhô, cóa Carlo ở đóa hông?” Giọng cộc lốc của một phụ nữ Ý lớn tuổi vang lên.
Mọi hi vọng của Lola chìm nghỉm như hòn đá rơi tõm xuống giếng. “Xin lỗi. Bà nhầm số rồi.”
“Chậc.” người phụ nữ tặc lưỡi, thở dài đánh sượt ra chiều bực tức rồi đột ngột gác máy.
Lola tắt máy. Tất nhiên không thể là Doug rồi. Cô mong chờ gì chứ?
“Cô tin tôi chứ?”
“Tôi tin anh.”
“Vậy thì mạnh dạn lên. Gỡ nó xuống,” Gabe nói.
Savannah đỏ mặt, kiểm tra lại lần nữa để chắc rằng rèm cửa phòng ngủ đã được kéo lại. Không một tay paparazzi cứng đầu nào có thể nhìn lén vào căn nhà. Cô được bảo vệ khỏi những ống kính tò mò và khỏi bị phát hiện. Với tay gỡ bộ tóc giả, cô đặt nó lên bàn trang điểm trước mặt.
“Có lẽ nên dùng chút phấn,” Gabe gợi ý. “Để cho đỡ lóa ấy.”
Cô làm theo lời anh, hít một hơi thật sâu rồi quay ghế lại đối mặt với anh.
“Hơi nghiêng sang trái một chút. Tôi không muốn cô chụp chính diện.” Để tránh hiệu ứng ốc tai hồng, anh muốn làm nhỏ cái tai của cô. Một kiểu lấy ba phần tư khuôn mặt là ổn nhất. “Giờ hơi nghiêng đầu đi một chút…cô thả lỏng vai đi, tôi không định nhổ hết răng cô đâu. Giờ nhìn tôi và hơi cười đi…hoàn hảo, quá hoàn hảo…”
Sau đó Savannah ôm anh. Họ cùng nhau nhìn đám ảnh chui ra từ máy in trên giấy in ảnh độ bóng cao. Gabe hài lòng với kết quả công việc; càng làm, sự căng cơ ở Savannah càng giảm. Đến cuối buổi làm mẫu, cô đã bắt đầu thư giãn hơn. Cô cười tười và đã không còn nỗi lo tôi-tạo-dáng-trước-ống-kính-với-cái-đầu-không-tóc. Những bức cuối cùng đã đạt được những gì anh mong muốn; một người phụ nữ đẹp không may không có tóc nhìn vào ống kính không chút sợ hãi. Cô trang điểm tự nhiên, đeo khuyên tai bạc tròn to và mặc một cái áo sát nách màu trắng giản dị cùng quần jeans.
“Cảm ơn anh.” Savannah không thể không nhìn ngắm những bức ảnh. Cô lắc đầu kinh ngạc. “Cảm ơn anh nhiều lắm. Anh không biết điều này có ý nghĩa với tôi thế nào đâu.”
“Hân hạnh.”
“Anh thật tuyệt vời.” Cô quay sang hôn anh.
Gabe mỉm cười. “Cô cũng đâu có tệ.”
“Có lẽ càng nhìn chúng tôi càng thấy quen.”
“Hi vọng là thế.” Anh nhìn cô bỏ đám ảnh màu bóng vào cái két sắt trên tường, không một ai có thể có được chúng.
“Anh làm những việc còn lại đi,” Savannah nói, Gabe bắt đầu xóa những tấm ảnh đầu tiên khỏi thẻ nhớ, rồi các file trong laptop.
“Xong.” Trên thị trường có bán các phần mềm phục hồi dữ liệu giúp ta lấy lại những tấm ảnh đã xóa nhưng anh không đề cập điều đó với cô.
“Cảm ơn anh.” Nếu cô ấy có biết điều này thì cô cũng chẳng đả động gì tới nó. Vấn đề là cô tin tưởng để anh chụp ảnh, thế là quá tốt với anh rồi. Từng chút một, từng chút một, Savannah đang dần có lòng tin.
Cô đã mụ mẫm vì anh, một điều khá dễ chịu, dù cho điều đó đồng nghĩa với việc cả tuần qua anh đã ngủ ít hơn cả người mẹ của một cặp song sinh bị đau bụng.
“Anh lại thế rồi,” Savannah quở trách.
“Gì cơ?”
“Nhìn đồng hồ ấy. Tôi rất ghét mỗi lần thấy anh nhìn đồng hồ như thế.”
Gabe mỉm cười hôn lên chóp mũi cô. “Tôi biết, tôi xin lỗi. Đó gọi là làm một phần của thế giới hiện thực. Tôi không thể giống các ngôi sao màn bạc hạng A có thể nghỉ vài tháng giữa các bộ phim. Những người như chúng tôi phải quay về London để kiếm sống đây.”
“Nhưng tôi không muốn anh đi. Tôi sẽ lại chỉ có một mình. Savannah trề môi, luồn hai tay dưới cái áo hồng thủng lỗ chỗ của anh.
Gabe nhẹ nhàng kéo tay cô ra; vì cảm giác không an toàn mà cô cứ bám lấy anh. “Tôi chỉ uống một cốc cà phê rồi tôi phải đi thật đây.”
Anh đứng dựa vào kệ bếp nhìn Savannah pha cà phê. Động tác của cô thanh tao, chính xác, dứt khoát và gọn gàng như chính căn bếp này, cô luôn lau thành cốc ướt bằng khăn lau J-cloth và luôn dọn sạch vụn rơi trên kệ bếp. Cô thừa khả năng giữ ngôi nhà sạch không tì vết mà không cần chị giúp việc Pauline – người chủ của con Bunty hay sủa.
“Nếu có thể anh có muốn ở lại không?”
Cảm giác trống vắng lại xuất hiện. Để trấn an cô, Gabe kiên nhẫn nói: “Tất nhiên là tôi muốn rồi.”
“Được. Nếu như thế, anh ở lại đi.” Savannah nghiêng đầu sang một bên. “Em sẽ trả cho anh số tiền mà lẽ ra anh kiếm được. Thế nào?”
“Thế nào?” Gabe lặp lại. “Không thì thế nào?”
“Tại sao không?”
“Vì tôi không phải trai bao. Tôi không có ý xúc phạm đâu.” Anh giơ tay lên. “Chỉ là đó không phải thứ tôi có thể làm. Nghe này, tôi phải đi làm ngày mai và cả ngày kia. Nhưng Chủ Nhật tôi có thể đến.”
“Hoặc ngày mai em có thể qua.” Savannah tràn trề hi vọng. “Đặt một phòng ở Ritz đi.”
“Để Chủ Nhật tốt hơn đấy. Tôi sẽ gặp em ở đây.” Gabe lắc đầu; ở London paparazzi ở khắp nơi và trốn trong một khách sạn không phải niềm vui của anh. Ít ra thì ở đây, nơi thôn dã xa xôi này, họ có thể đi dạo, dù hình thức thể dục ưa thích của Savannah liên quan đến giường chiếu nhiều hơn. Không phải anh phàn nàn gì về điều đó nhưng đâu phải điều này sẽ kéo dài mãi. Tháng tới cô sẽ bay tới Mỹ đóng hai bộ phim liền nhau và mối tình chóng vánh của họ rồi cũng chấm dứt.
“Hai ngày trời. Em sẽ nhớ anh lắm đấy.” Cô quàng tay qua người anh.
“Tôi cũng sẽ nhớ em,” Gabe nói. Trên đường về Gabe phải gọi cho Sally xem cô có cần mua gì không mới được. Với tay lấy cái tách, anh làm đổ vài giọt cà phên ra sàn bếp lát đá. Trước khi anh với được cái khăn J-cloth thì Savannah đã cầm nó, lau cà phê rớt ra, giặt dưới vòi rồi vắt khô.
Gabe tự cười với bản thân mình. Sally sẽ chẳng bao giờ làm thế. Giỏi lắm thì cô cũng lấy đế giày xóa xóa nó đi là cùng.
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ