Số lần đọc/download: 699 / 30
Cập nhật: 2018-08-03 10:38:16 +0700
Chương 39
V
ừa trở về phòng Địa Chất sau buổi xem phim, Satoshi nói:
"Mấy cậu biết không, chị Fuyumi Irisu khá là nổi tiếng đó."
"Thế à? Kiểu như chị ta có ba cái mặt trên đầu hay làm sao?"
"Ha, cái đó thì tớ hổng biết, nhưng nếu chị ấy có thật tớ cũng chả ngạc nhiên. Đã từng nói rồi cơ mà? Chị Irisu là tiểu thư của một gia tộc ngang hàng với bộ tứ 'Luỹ Thừa Gia Tộc'."
"Luỹ Thừa Gia Tộc" là mỹ từ do Satoshi phát minh dùng để chỉ bốn gia tộc lâu đời và hưng thịnh nhất vùng Kamiyama này: nhà Juumonji, nhà Sarusuberi, nhà Chitanda và nhà Manninbashi.
Nói xong hắn chỉ tay ra ngoài cửa sổ,
"Nhà Irisu điều hành cái bệnh viện kia kìa."
Toà nhà Satoshi đang chỉ là bệnh viện Rengou. Đó là một bệnh viện tư với trang thiết bị tương đương với bệnh viện của Hội Chữ Thập Đỏ Nhật Bản. Vì chỉ cách trường Kamiyama có năm phút đi bộ nên học sinh bị thương hay bệnh là sẽ đến đó. Ra vậy, trách sao Irisu Fuyumi lại chẳng nổi tiếng?
Tôi gật gù, nhưng Satoshi chưa dừng lại ở đây,
"Nhưng không chỉ nổi vì thế đâu. Chị ấy còn có biệt danh nữa."
"Ờ hớ."
"Sao nào Houtarou, muốn thử đoán không?"
Dù không định chơi đố vui với hắn nhưng tôi cũng để mình suy nghĩ một tí. Nếu là một câu hỏi của Satoshi, thì kiểu biệt danh phong-cách-Ibara như 'Iri-chan' chắc chắn sai khỏi phải bàn. Chị ta có một thứ khí chất lạnh như băng, thứ có thể làm cho người khác phải rùng mình, vậy thì..."
"Theresa."
Satoshi cười phá lên,
"Tuyệt vời! Đoán suýt trúng. Câu trả lời chính xác là 'Nữ hoàng'. Thử nghĩ mà xem, được bạn đồng trang lứa suy tôn bằng một chức danh như 'Nữ hoàng' không phải rất tuyệt sao?"
Nữ hoàng, lại là một biệt danh được thổi phồng quá mức. Chị ta mà được gọi như vậy...
"Bộ chị ấy tàn ác lắm sao?"
Ibara, người đang nói gì đó với Chitanda, liền quay lại phản bác: "Đừng có ngốc. Ai bảo 'nữ hoàng' là phải ác?"
Nói xong nhỏ quay trở về trò chuyện với Chitanda. Tôi ngưỡng mộ cái khả năng hoạch lại người khác nhanh như chớp ấy.
"Thế thì sao lại là 'Nữ hoàng' nào?"
"Ờ, thì dĩ nhiên là vì chị ấy đẹp rồi, cộng với việc chị ấy rất tài trong việc khiến người ta làm việc cho mình dù vẫn giữ một thái độ lạnh lùng. Dường như chị ấy chưa từng gặp khó khăn trong việc điều khiển những người xung quanh mình."
"Thật à?"
"Lấy cái vụ họp Uỷ Ban Lễ hội văn hoá hồi nãy tớ đã nói làm ví dụ đi. Chị Irisu đã nhìn thấu cội rễ của vấn đề mà ba bên đang tranh cãi, lèo lái họ tuần tự đưa ra những luận điểm rồi cuối cùng đưa ra một giải pháp vẹn toàn."
Nghe tài quá nhỉ, chỉ nghe thôi mà có thể giải quyết được đâu vào đấy. Irisu chắc là thuộc tuýp người thích chỉ huy, và đó chính xác là loại tôi chẳng ưa chút nào. Một người không có thói quen làm việc vì người khác như tôi rốt cuộc cũng trở thành chân sai vặt của chị ta.
Tôi đang khoanh tay, còn Satoshi thì gõ gõ mấy đầu ngón tay lên mặt bàn. Sau khi trình diễn một giai điệu gõ ngón tay hắn lại nhìn tôi mà nhoẻn cười,
"Mà nè."
"Gì nữa?"
"Nhân dịp bàn chuyện về 'Nữ hoàng' và mấy cái biệt danh, tại sao chúng ta không tự gán cho mình một hình tượng nhỉ?"
"Một hình tượng?"
Trong một chốc tôi đã bị cuốn vào đề nghị của Satoshi. Hắn tiếp tục nói:
"Đầu tiên, Mayaka sẽ là 'Công lý'."
"Nữ hoàng" và "Công lý" à? Dù là một người không tin vào bói toán nhưng tôi cũng đủ kiến thức để biết hắn đang nói đến những lá bài Tarot. Satoshi nói với âm lượng đủ cho Ibara nghe thấy, vì vậy tôi im lặng để chờ xem diễn biến tiếp theo.
Như mong đợi, Ibara quay lại nhìn tụi tôi từ góc bên kia của căn phòng mà hỏi: "Và tại sao tớ lại là chiến binh của công lý thế?"
Satoshi đáp:
"Không phải là chiến binh công lý đâu, cậu nhầm với lá 'Phán xét' rồi. Thuộc phe của 'Công lý' là những người rất nghiêm khắc với bản thân phải không?"
Dù không biết 'Công lý' thực sự có nghĩa gì nhưng tôi ngờ là thằng này đang đùa, bởi mô tả như vậy thì quá giống Ibara. Đang nghĩ như vậy tôi nhận được cái trừng mắt của nhỏ.
"Vui quá ha?"
"Nè, muốn phàn nàn thì phải là Satoshi chứ?"
"Dù là Fuku-chan đang nói về tôi đi nữa thì ông có bao giờ nghiêm túc nghe cái gì đâu, nên đừng có mà bày đặt phản ứng!"
Vâng... rất "công lý"!
Hứng thú nổi lên, cả Ibara lẫn Chitanda đều rời khỏi ghế mà đi về phía chúng tôi. Ibara đưa cái vòng một phẳng lì của mình ra trước Satoshi và hỏi lại:
"Thế Fuku-chan thì là gì?"
"Tớ? Hmm, có lẽ là 'Tên ngốc'... Không, 'Pháp sư' thì đúng hơn. 'Tên ngốc' phải là Chitanda-san."
Rất lịch sự khi tự dưng gọi người khác là đồ ngốc, dù vậy có vẻ như Chitanda không hiểu lầm ý của Satoshi. Để an toàn hắn đã vội thêm vào: "Nhưng mà không có ý thô lỗ đâu nha. Chắc chắn Chitanda-san hiểu mà phải không?"
Chitanda đáp từ tốn:
"Ừm tớ hiểu. Cậu nhắc tớ mới nhận ra mình đúng là hợp với 'Tên ngốc'. Tớ cũng không nghĩ là nó có gì xấu... và Fukube-san cũng phù hợp với 'Pháp sư' thật đấy."
Hình như hai người họ đang nói đến ý nghĩa của mấy lá bài. Trái ngược hẳn với Satoshi và Chitanda, tôi ngoài việc biết chúng là bài Tarot ra thì những thứ khác đều mù tịt. Ibara đang quan sát cuộc tranh luận và có vẻ như nhỏ cũng không hiểu lắm.
"Vậy Oreki-san thì sao?"
Satoshi trả lời ngay tắp lự: "Dễ mà, 'Sức mạnh'."
"Ơ, thế à? Tớ thì nghĩ cậu ấy giống 'Tinh tú' hơn."
"Không, chắc chắn phải là 'Sức mạnh'. Hợp như khuôn đúc."
Tôi bắt đầu nhận ra sự châm chọc trong cái cười của hắn. Chitanda nghiêng đầu suy nghĩ nhưng cũng không hiểu nổi vì sao, còn tôi và Ibara thì khỏi phải nói.
"Nhưng tại sao lại thế?"
"À, nhưng mà... nghĩ lại thì 'Tinh tú' cũng hợp với cậu ấy nhỉ?"
Satoshi vừa né tránh câu hỏi của Chitanda. Giờ thì cái đầu nhỏ tại nghiêng về bên kia, nhưng ơn trời là lần này không có "Tớ rất hiếu kì" xảy ra. Tôi dựa lưng vào ghế và nói:
"...Hừm, dù sao thì không có vẻ đó là một lời khen."
"À, đúng. Chắc chắn không phải khen rồi!"
Rồi hắn lại cười. Chẳng hiểu sao tôi lại thân được với một thằng như thế này.
Sau đó cuộc trò chuyện được chuyển sang đề tài khác, và một ngày vô ích đã trôi qua mà không có quá nhiều năng lượng bị hao phí. Hy vọng ngày hôm sau cũng được thế.
Ngày hôm sau.
Toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất của CLB Cổ Điển đã tề tựu đông đủ - ờ thì là bốn người chúng tôi. Hoạt động ngày hôm nay là giết thời... à xin lỗi, là điều tra về một án mạng huyền bí. Chỉ nghĩ đến việc đang bỏ ra những ngày hè cuối cùng để tới trường thì tôi đã đau đớn trăn trở rằng: từ khi nào mình "năng động" như thế? Tất cả cũng chỉ tại Chitanda...
Đoán được là tôi sẽ kiếm cớ không đi, Satoshi đã gọi điện và thông báo rằng nếu hôm nay ai không có mặt thì địch thân tiểu-thư-thuần-chân Chitanda sẽ đến nhà và kéo người đó tới trường.
Bây giờ cả bốn đều ở đây. Chitanda trông rất vui khi nhỏ cứ cười khúch khích, trái ngược hẳn với bộ mặt cau có của một nam sinh ngồi bên cạnh. Satoshi và Ibara đã bắt đầu bàn luận.
"Có lẽ chúng ta phải tự đến xem xét hiện trường thôi."
"Nhưng ở tận thị trấn Furuoka cơ mà, cậu thực sự muốn đến đó sao? Cả một tiếng đồng hồ vừa đi xe bus vừa xe lửa đấy."
"Một thám tử đâu thể lúc nào cũng ngồi ghế phải không? Dù sao cũng chỉ hai mươi cây thôi mà, đi xe đạp dư sức."
"Nhưng mà điều tra hiện trường thì giống việc của cảnh sát hơn là thám tử..."
Hai mươi cây số? Miễn đi. Công việc của chúng ta chỉ là ngồi và nghe những "thám tử" lớp 2-F trình bày suy luận của mình.
Nhưng chính xác thì chúng tôi sẽ nghe gì? Ngoài chị Irisu chúng tôi chưa từng gặp ai ở lớp 2-F và việc bốn đứa lớp dưới phán xét ý kiến của những người lớp trên thì cũng kì cục. Và chúng tôi cũng hoàn toàn không biết sẽ nghe ai. Nói chung là khá nhiều thắc mắc, tuy vậy Chitanda trông vẫn bình thản.
"Chitanda này, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu luôn à?"
Được hỏi đến nhỏ liền gật đầu.
"Thế sao? Vậy là việc gì?"
"Irisu-san sẽ gửi một người đại diện đến để giúp chúng ta nói chuyện với nhóm thám tử của họ."
Một người đại diện, vậy là đã tính hết rồi à? Mà cũng phải thôi...
"Cậu bàn bạc với chị ấy lúc nào thế?"
Chitanda nói như thể sắp thổ lộ một bí mật nào đó:
"Thực ra... tớ đang sử dụng một trình duyệt."
Một trình duyệt?
"Trời ạ, chỉ cần nói cậu đang sử dụng Internet là được thôi. Có cần phải tỏ ra lạ lùng như thế không?"
"Từ từ đã Houtarou. Thực ra cậu ấy đang sử dụng World Wide Web chứ không phải là Internet."
Tôi bơ câu phản pháo của hắn và hỏi tiếp:
"Vậy, cậu làm gì trên đó?"
"Tớ vào phòng chat dành riêng cho học sinh trên trang web của trường Kamiyama."
"Sai rồi Chitanda-san à. Phải là vào phòng chat bằng trang web của trường."
Chitanda cũng bơ nốt thằng này và tiếp tục,
"Tớ đã nói chuyện với chị Irisu trên đó. Chị ấy bảo là có thể không đến được, nhưng sẽ sắp xếp một nơi để tụi mình gặp những anh chị kia và một người sẽ đến đây để dẫn tụi mình đến."
Hừm, chuẩn bị cũng kĩ càng đấy chứ. Vậy là Nữ hoàng của chúng ta không phải loại chỉ ngồi bắt chéo chân trên ngai mà chẳng làm gì nhỉ?
Chitanda nhìn chiếc đồng hồ treo bên trên tấm bảng, vừa qua một giờ chiều.
"Đến giờ hẹn rồi, chắc người đó cũng sắp tới."
Linh thật, vừa nói xong là cửa mở...
Người đang đứng ở đó là một nữ sinh, chị này thấp hơn Chitanda nhưng cao hơn Ibara. Nói cách khác, trung bình. Tuy vậy chị lại khá mảnh dẻ và điểm đặc biệt duy nhất có thể chỉ ra ở chị là mái tóc ngắn vừa che hết ót. Tôi không phải chuyên gia thời trang nhưng cũng thừa sức biết được để tóc như thế là chuyện rất hiếm gặp ở con gái tuổi này. Cùng với cặp môi mòng, chị cho tôi ấn tượng về một con người rất lịch thiệp.
Vừa vào phòng chị ấy cúi đầu chào thật thấp,
"Xin hỏi đây là phòng học của CLB Cổ Điển phải không?"
Chitanda đáp ngay: "Vâng, đúng vậy... Chị ở lớp 2-F phải không ạ?"
"Vâng, chị là Eba Kurako. Rất vui được gặp các em."
Giới thiệu xong chị lại cúi đầu chào, rất sát, dù cho chúng tôi là học sinh lớp dưới.