You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
tsuko đang mơ. Nghĩ lại cũng có đôi ba chỗ phi lý, nhưng vẫn là một giấc mơ rất chân thực. Được Ube đánh thức, cô tỉnh dậy một lát, nhưng không biết có phải anh ta gọi cô dậy thật không, hay tất cả đều chỉ là mơ? Hai kẻ kia đã nói chúng đã “mở mắt trong chốc lát”, nên có lẽ chỉ có cô là người duy nhất tiếp tục ngủ. Vậy thì hẳn mọi thứ đều diễn ra trong mơ. Chuyện Atsuko đi ngủ và tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cuộc trò chuyện giữa cô và Ube về sự an toàn của Himuro, cả cuộc điện thoại với Konakawa hẳn cũng chỉ là mơ. Một giấc mơ không thể nào phân biệt nổi với đời thực.
Nhưng giấc mơ chân thực ấy cũng dần dần mất đi tính thực tế. Có lẽ bởi Atsuko đã chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Cô đã rơi vào bẫy của chúng, vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ, Atsuko, giờ đã hóa thân thành Paprika, quan sát ba gã đàn ông, suy nghĩ làm sao để bản thân có thể chiếm lại được ưu thế. Phải nhanh chóng tìm ra cách tự đánh thức mình dậy. Nếu không cô sẽ chỉ càng lúc càng chìm sâu hơn vào giấc ngủ, cuối cùng sẽ chỉ còn cái chết chờ đợi cuối con đường.
“Ngay cả anh Hashimoto cũng xuất hiện rồi nhỉ”, Paprika chằm chằm nhìn hắn. Không dễ gì đoán ra được ai đang nghĩ gì đằng sau lớp hình ảnh này. Đến cả giấc mơ của Atsuko bây giờ cũng đã bị lẫn lộn với giấc mơ của ba người còn lại. “Đây là giấc mơ của anh à?”
“Tôi cũng tham gia vào việc thử nghiệm DC Mini mà”, Hashimoto nói trớt quớt. Hắn đưa tay lên sờ đầu, kiểm tra xem DC Mini còn ở trên đó không.
Inui quát, “Đừng có nói mấy chuyện tầm phào thừa thãi!”, tỏ vẻ không hài lòng với phản ứng của Hashimoto.
Atsuko đoán ra ngay rằng Hashimoto vẫn chưa quen với việc sử dụng DC Mini. Đã thế cô sẽ cướp nó từ tay hắn.
“Chạy mau!”, Osanai hét lên.
Hashimoto cũng đọc được suy nghĩ vừa vụt qua trong tâm trí Paprika, nhưng đôi chân không theo lệnh hắn. Hashimoto vẫn nhìn Paprika lơ đãng, có vẻ như hắn vẫn chưa kiểm soát được giấc mơ của bản thân.
Bốn người đang ở cửa hiệu bán mỹ phẩm trong trung tâm mua sắm. Hashimoto bắt đầu chạy, luồn lách qua đám đông khách hàng và các tủ trưng bày. Paprika rượt theo hắn. Mùi keo xịt tóc của Osanai làm cô nhớ đến những chuyện không hay đã xảy ra và gợn lên một cảm giác khó chịu. Phán đoán từ khung cảnh cửa hiệu đồ mỹ phẩm dành cho nam giới, Paprika biết ngay đây là giấc mơ của Osanai.
Cô tưởng tượng một chiếc thang máy mở ra ngay trước mắt Hashimoto. Chiếc thang máy xuất hiện ngay lập tức, Hashimoto bị ép sát bởi hai bức tường xám ngoét, không còn cách nào khác phải chạy vào đó. Tóm được rồi, Paprika mừng thầm. Giờ cô chỉ cần dồn Hashimoto vào trong góc buồng thang máy và gỡ DC Mini ra khỏi đầu hắn là xong. Nếu không tỉnh dậy nhanh sẽ nguy to. Cô vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp nào, nhưng nếu đằng nào cũng phải dậy thì tốt hơn hết cứ lấy được một chiếc DC Mini về đã.
Buồng thang máy rộng thênh thang, đi mãi không thấy điểm tận cùng. Hình nộm xấu xí của những vị khách nam nữ đứng dạt sang hai bên. Đằng sau Paprika, cánh cửa đã đóng lại. Cô chạy nhưng vẫn không đuổi kịp Hashimoto, hắn cứ chạy và chạy sâu hơn vào chiếc thang máy đang chuyển động lên trên. Phía bên kia cũng có cửa, nên Hashimoto đang định chạy trốn. Paprika tiếp tục chạy, cô phải bắt được hắn trước khi thang máy dừng lại.
Cuối cùng thang máy cũng ngừng chuyển động. Hashimoto dùng tay kéo cửa ra. Nhưng bởi sự điều khiển của Paprika, cửa thang máy và hành lang cách nhau những hai mét, bên dưới là hố đen không đáy. Hashimoto cố rung lắc buồng thang máy để tiến gần tới hành lang hơn. Thang máy lắc lư, lối thoát của hắn càng lúc càng gần hơn. Paprika nhào tới ghì lấy Hashimoto khi hắn chuẩn bị nhảy sang phía bên kia.
“Các người giết Himuro rồi chứ gì?”, câu hỏi vẫn quẩn quanh trong tâm trí Paprika nãy giờ bật ra từ đôi môi cô khi hai người cùng rơi xuống vực thẳm.
“Làm sao để tên khốn ấy sống được”, giọng Hashimoto trọ trẹ, trí óc không giữ nổi sự minh mẫn, mà trong đó ý niệm về đạo đức vốn đã tiêu tan. Một mảnh hình ảnh trong ký ức thật của hắn được tái tạo ngay lúc ấy.
“Đừng có nghĩ nữa!”, Osanai hét lên trong tuyệt vọng.
Nhưng Hashimoto không còn ý thức gì về tội ác hay về hình phạt hắn sẽ phải hứng chịu nữa. Hắn nghĩ tiếp. Đó là một khu đất rộng và kín, được bao quanh bởi những bức tường hơi dốc lên trên, dễ làm người ta liên tưởng đến sân đánh bóng chày. Hashimoto và Paprika đang đứng giữa một bãi xử lý rác thải trong đêm khuya. Ánh đèn pha rọi vào hai người.
“Anh giết cậu ta rồi chứ gì?”, Paprika hét lên. “Rồi vứt xác cậu ta ở đây chứ gì? Đây là đâu? Chỗ xử lý rác này là ở đâu? Mau khai ngay ra đi!”
“Dậy, dậy ngay!”, Osanai vẫn gào lên khổ sở.
Mặt đất tách ra làm đôi, Himuro trồi lên, rác bám đầy người, gương mặt đã phân hủy và thối rữa. Cuối cùng Hashimoto cũng thét lên. Có khả năng chính Osanai đã tạo ra hình ảnh đáng sợ ấy để làm Hashimoto giật mình mà dậy.
Nhưng hắn không dậy được. Nhục dục trong Hashimoto đã vô tình bị đánh thức khi Paprika bắt buộc phải bám chặt vào người hắn. Dương vật hắn cương cứng. Chẳng biết tự bao giờ hắn đã trần truồng nằm trên giường trong căn buồng khách sạn với bức tường sơn trắng muốt. Ngày trước biết bao lần hắn đã tận hưởng lạc thú ngay chốn này. Hashimoto vật Paprika ra và nằm đè lên người cô. Hơi thở hắn bốc mùi. Dương vật cương cứng cọ mạnh vào đùi cô qua lớp quần jeans. Hắn nhìn cô với con mắt vô hồn và bắt đầu động tác giao cấu. Paprika hét toáng lên.
“Này, làm cái gì thế hả?”
Cô không có ý định mang tinh trùng của tên dâm ô này từ giấc mơ về đời thực. Nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy. Nhưng Hashimoto bị nhấn chìm trong cơn sóng nhục dục, không còn nghĩ đến việc phòng vệ nữa. Paprika nhẹ nhàng gỡ chiếc DC Mini trên đầu hắn.
“Chỗ đó ở đâu?”, Paprika hỏi dồn. “Chỗ xử lý rác thải đó ở đâu?’
“Ở ■O”, cô không tài nào đọc được dòng suy nghĩ mịt mờ của Hashimoto.
Trong nháy mắt, gương mặt Osanai hiện ra. Hashimoto đã biến mất. Nhưng Osanai cũng trần như nhộng và tư thế của hắn cũng không khác gì Hashimoto vừa nãy.
“Hashimoto đâu?”
“Dậy rồi”, Osanai cười khẩy, ghì Paprika xuống.
“Cô biết rồi còn gì. Ham muốn tăng cao có thể làm người ta tỉnh giấc mà. Tên đó mới mộng tinh xong.”
Nhưng Paprika cho rằng đó là “dreason”, lý trí trong mơ. Hắn thức dậy bởi cảm giác tội lỗi khi cố ý cưỡng bức cô. Paprika thuyết phục bản thân rằng Hashimoto tỉnh dậy mới xuất tinh.
Osanai cố nạy những ngón tay nắm chặt của cô để lấy chiếc DC Mini ra. Paprika giơ tay trái ra, tóm lấy dương vật hắn.
“Vẫn như mọi khi nhỉ”, cô cười phá lên.
Osanai sôi máu. “Vì không có hứng với loại đàng điếm như cô chứ sao!”
“Tôi bóp nát nó bây giờ!”, bàn tay Paprika chuyển hướng sang tinh hoàn hắn.
Osanai hơi run, nhưng biết đây là mơ nên không thể có hậu quả gì được, hắn vẫn tiếp tục cạy từng ngón tay Paprika siết chặt quanh chiếc DC Mini.
Paprika đặt tay lên đầu Osanai. Ở đó đáng lẽ ra phải có cài DC Mini, nhưng không có. Cô chỉ cào tóc hắn thêm rối mà thôi.
Giọng cười xảo trá của Inui văng vẳng bên tai Paprika. Thân hình già nua còm cõi trần như nhộng, dương vật rũ xuống không sức sống, hắn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường.
“Cô có biết về tính quá mẫn của DC Mini không? Rồi, khá lắm, chắc cô rõ rồi nhỉ. Giờ chúng tôi thậm chí không cần cài DC Mini lên đầu nữa rồi”, nụ cười dâm đãng khả ố trên môi, hắn nhìn Paprika từ trên xuống dưới và nói với Osanai.
“Còn chần chừ gì mà không cởi xiêm y cho tiểu thư đây? Và đừng mất công lấy DC Mini từ tay cô ta làm gì cho tốn thời gian, còn một cái trên đầu cô ta cơ mà.”
Osanai cười ranh mãnh, dường như muốn nói “Đúng rồi, thế mà không nghĩ ra”, đoạn vươn tay chạm vào đầu Paprika.
Chúng sắp lấy được rồi, cô hối hận vì sự thiếu cẩn trọng của bản thân. Nhưng kỳ lạ thay, trên đầu cô cũng không có chiếc DC Mini nào cả.
“Ơ kìa, không có! Cô xâm nhập vào giấc mơ mà không cần dùng DC Mini ư?”
Osanai thảng thốt, Inui cũng luồn tay vào tóc Paprika sục sạo với vẻ mặt đầy hoài nghi.
Khi mơ Ube đánh thức cô dậy, có lẽ Paprika đã tháo DC Mini ra. Cũng giống như lúc cô tự động bấm nút trên điều khiển trong khi bước vào giấc mơ của bệnh nhân theo phản xạ.
Đã vậy thì, Inui cười nham hiểm, bước lên giường, ép lấy Paprika từ một phía. Cô bị kẻ địch ép sát từ hai bên theo nghĩa đen, không nhúc nhích cựa quậy nổi mình. Hai tên vô lại đua nhau cởi áo và quần jeans của cô.
Paprika nằm im cho chúng muốn làm gì làm, đợi đến lúc chúng mất cảnh giác. Tự do chuyển cảnh giấc mơ là một trong những ngón nghề đặc biệt của Paprika. Đây là kỹ năng cần thiết cho việc điều chỉnh giấc mơ của bệnh nhân.
Bỗng dưng, ba người nhận ra mình đang ở bên trong một quán cafe, xung quanh cơ man những đôi nam nữ trẻ tuổi. Paprika đang ngồi bên chiếc bàn kê ngay giữa quán, chậm rãi uống cà phê, Osanai và Inui vẫn áp sát vào hai bên cô với thân thể trần truồng của chúng. Nhưng kể cả trong mơ, việc phô bày thân thể trước chỗ đông người hẳn cũng không phải một trải nghiệm dễ chịu gì. Chúng rủa thầm trong miệng và biến mất.
Paprika nhìn quanh. Phải tỉnh dậy ngay thôi, lý trí của cô đang càng lúc càng đông đặc lại, mờ mịt dần như bị màn sương bao phủ. Nhưng làm thế nào bây giờ? Có nhiều cách thoát khỏi giấc mơ của bệnh nhân để quay về đời thực, nhưng những biện pháp nhẹ nhàng không thể có tác dụng trong trường hợp này vì Paprika đã ngủ sâu quá rồi. Cô cần sự giúp đỡ từ bên ngoài, nhưng phải làm thế nào đây? Bây giờ là mấy giờ rồi. Nhìn ra ngoài cửa sổ quán cà phê, cô có thể thấy con đường trong ánh nắng rực rỡ của buổi ngày, nhưng ở thế giới thực tại, trời đã về khuya chưa hay vẫn còn sáng?
Paprika chỉnh lại tư thế cho đường hoàng rồi đứng dậy. Cô sẽ tìm cách nhờ Noda Tatsuo giúp đỡ. Dạo trước dùng đường dây trực tiếp của văn phong Noda để sắp xếp lịch trị liệu với ông. Paprika vẫn còn nhớ số. Nhưng liệu cô có thể truyền tải ý nghĩ của mình trong giấc mơ? Nếu vẫn là ban ngày, chắc Noda vẫn còn ở chỗ làm.
Inui và Osanai đã biến mất. Nhưng chắc chắn chúng đang quan sát cô từ một nơi nào đó. Ôi. Người phụ nữ trong bức ảnh treo trên tường chính là Inui Seijirou. Paprika đoán chắc vậy. Đôi mắt sắc như dao kia, không nhầm lẫn gì nữa, chính là hắn ta. “Cô tính gọi điện thoại đấy hả?”, đôi mắt hắn như nhạo báng cô.
Paprika nhấc ống nghe của chiếc điện thoại gần quầy thanh toán lên. Nhưng thứ tự những con số trên chiếc điện thoại bị đảo lộn hết cả, nhìn không khác gì bảng số ngẫu nhiên. Cách sắp xếp các nút bấm cũng rất bất thường. Một vài trong số chúng còn ghi cả chữ cái. Khi Paprika định bấm số để gọi điện, các nút bấm liên tục chuyển động. Chúng tách ra thành nhiều nút khác nhau, càng lúc càng bé đi. Paprika đẩy các nút bấm không cần thiết ra một góc, chỉ để lại các nút cô cần ở ngay giữa và bắt đầu nhập số điện thoại văn phòng của Noda.
“A lô, a lô? Ai vậy?”
Đã có người nhấc máy. Paprika loáng thoáng nghe giọng Noda vọng sang từ đầu dây bên kia. Nhưng cô đang ở ga Shinjuku, đám đông xung quanh quá ồn ào nên cô không nghe rõ ông nói gì.
“Anh Noda, anh Noda…”, Paprika thiểu não nói vào ống nghe.
“Ai vậy? Cô là ai?”, giọng Noda vang lên từ một căn phòng trong một thế giới xa xôi tách biệt với nơi đây.
“Paprika đây, cứu tôi, cứu tôi với anh Noda ơi!”
“Paprika, tôi yêu em. Em đang ở đâu?”
“Em đang ở trong mơ, gọi điện thoại cho anh từ trong mơ. Em không ra khỏi đây được, xin hãy giúp em,”
“Tôi biết mà, tôi yêu em Paprika à. Em đang khổ sở lắm đúng không?”
“Vâng, em mệt mỏi lắm rồi.”
“Tôi đang trên đường đây. Em đang ở đâu?”
“Em đang ở ga Shinjuku trong mơ. Anh mau đến đây.”
“Tôi đến ngay đây, tôi sẽ cứu em. Tôi yêu em, Paprika. Tôi yêu em nhiều lắm.”
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ