People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
racy gật đầu với hai sĩ quan cải huấn đứng ngoài phòng hỏi cung cứng. “Việc này không mất nhiều thời gian đâu.” Cô nói.
“Không cần vội.” Viên sĩ quan nam nói. “Cậu bé đó cần một sự chỉnh đốn thái độ nghiêm túc.”
“Tôi sẽ theo dõi từ phòng khác.” Faz nói, quay người rời đi.
Ngay khi sắp mở cửa, Tracy nhớ lại sĩ quan quản chế của Taggart từng nói thái độ lì lợm chỉ là vẻ bề ngoài và Taggart chỉ là một thằng rác rưởi mà thôi. Cô túm lấy cánh tay Faz. “Anh vẫn có khả năng chơi trò thị uy kiểu Ý của mình đấy chứ?”
“Cô nói thị uy là ý gì?” Faz nói, đột ngột để lộ chất giọng New Jersey của mình.
Tracy nói với Kins: “Tôi có một linh cảm về chuyện này.”
“Lần này cô muốn tôi đứng ngoài sao?”
“Năm phút nữa gọi vào di động cho tôi.”
Kins rời đi để theo dõi từ sau tấm kính. Tracy kéo cửa mở ra và bước vào cùng Faz theo sau cô như một anh chàng vệ sĩ lực lưỡng.
“Chuyện này thật vớ vẩn.” Taggart bắt đầu. Những vết bầm dập quanh mắt hắn đang chuyển sang màu tím và vàng. “Tao sẽ kiện chúng mày, sở cảnh sát này và cả cái thành phố này. Luật sư của tao bảo là vụ này đáng giá cả triệu đô-la.”
“Này, thằng rác rưởi.” Faz lên tiếng, khiến Taggart lúng túng. “Câm mồm vào hoặc tao sẽ đóng nó lại giúp mày. Và tao mà đóng nó lại là đóng vĩnh viễn đấy.”
“Mày mà chạm vào tao thì tao cũng sẽ kiện mày.”
Faz túm chặt vào cạnh bàn và nghiêng người gần sát vào Taggart. Tracy chỉ có thể hy vọng bữa trưa của ông có nhiều tỏi. Taggart lùi lại, nhưng với hai tay bị còng vào một sợi dây xích dòng xuống một cái móc trên sàn, hắn không thể lùi xa được. Faz cười. “Có nhiều thằng bị trượt chân rồi ngã trong những phòng thế này suốt. Chúng nó đập đầu vào bàn và nhận được đủ loại vết thương.”
Taggart nhăn mặt. “Chúng mày không thể làm vậy; chúng mày đang ghi âm đấy.”
“Ghi âm á?” Faz nhìn Tracy qua vai, cô đang tận hưởng khoảnh khắc này nhưng cố không để lộ phản ứng. “Thằng này nghĩ chúng ta là ai, KGB sao? Tôi là ai, Putin chắc?” Anh cúi xuống gần hơn. Taggart trông như đang nín thở. Faz chỉ vào tấm kính. “Bọn tao không ghi âm, không gì hết. Cái đó là một tấm gương để mày có thể trông thấy mày xấu xí đến mức nào. Giờ thì cầm mồm vào và lắng nghe điều tra viên đây.” Faz đứng thẳng lên và ngồi xuống cạnh Tracy.
“Sao anh lại bỏ chạy hả anh Bradley?” Tracy hỏi.
Taggart quay người sang bên như một đứa trẻ hờn dỗi. “Tao tập thể dục. Chúng mày đang quấy rối tao. Chúng mày không có lý do gì để giữ tao ở đây.”
Tracy đặt lên bàn một bản sao phóng to dấu vân tay được tạo bởi máy tính của Hệ thống Tự động Nhận dạng Vân tay cùng dấu vân tay chìm mà bên khám nghiệm hiện trường đã thu được trên tủ quần áo trong phòng nhà nghỉ mà Veronica Watson bi sát hại. Taggart nhìn những bức ảnh với vẻ thờ ơ rồi quay người lại để lờ Tracy đi. Cô cảm thấy bên trong hắn không hẳn bình tĩnh, và cô cứ để khoảnh khắc này kéo dài trong im lặng.
Taggart là người lên tiếng trước, nhìn cô. “Sao nào?”
“Anh có thêm bất cứ điều gì muốn kể cho chúng tôi về cái đêm Veronica bị sát hại không?”
“Tao đã nói mọi thứ với chúng mày rồi còn gì.”
“Vậy thì để xem chúng tôi biết gì rồi nhé.” Tracy nói. “Chúng tôi biết tối hôm đó anh đã đến Pink Palace. Anh đã nói dối là anh không tới chỗ ấy, sau đó thay đổi lời khai và nói anh đến để lấy tiền nhưng Veronica không thể đưa nó cho anh cho đến khi cô ấy nhận được tiền boa của buổi tối. Tôi tự hỏi anh đã làm gì để có tiền vào tối hôm đó?”
Taggart nhếch mép cười. “Tao cướp ngân hàng đấy.”
“Hoặc có thể anh đã cướp ví của cô ấy.” Lời nhận xét này nhận được ánh mắt lướt qua của Taggart. “Là cái túi đeo màu tím có dây xích dài màu vàng đúng không?”
“Tao chẳng biết gì về thứ đó hết.”
Di động của Tracy bắt đầu rung. Nhận được tín hiệu của mình, Faz đập rầm nắm tay lên bàn khiến nó nảy lên và Taggart giật mình lùi lại.
Đúng thời điểm là tất cả.
“Tôi phát mệt với cái thái độ của thằng rác rưởi này rồi. Chúng ta cứ tống hắn trở lại nhà tù và để hắn thối rữa trong đó luôn đi.”
Tracy trả lời điện thoại trong khi Faz liếc nhìn Taggart bằng ánh mắt chết chóc. Kins lên tiếng, “Faz thật sự đã bỏ lỡ cơ hội của mình đấy. Anh ấy đáng lẽ sẽ trở thành một ngôi sao lớn với tất cả những bộ phim về xã hội đen của những năm chín mươi.”
“Ừ…” Tracy nói. “Được rồi, đừng lo! Tôi đang đến đây.” Cô ngắt kết nối và quay về phía Faz. “Anh có thể tự giải quyết chuyện này không?”
Faz tiếp tục nhìn Taggart chằm chằm như thể hắn là một dẻ sườn bít tết. “Đó sẽ là vinh dự đặc biệt của tôi.”
Tracy bước qua Faz và mở cửa. “Khi anh xong việc với hắn, bảo họ đưa hắn trở lại nhà tù nhé! Nhớ đảm bảo họ buộc tội hắn tấn công một sĩ quan cảnh sát.”
“Mày sẽ để tao lại đây.” Taggart lên tiếng. “Với thằng đó sao?”
Cò nhún vai. “Anh có muốn nói chuyện với tôi đâu. Nói với anh ấy đi!”
“Chờ đã!” Taggart nói.
Tracy thở dài. “Tôi có việc phải đi rồi, Bradley.”
“Tốt thôi. Tao đã đến Pink Palace vào tối hôm đó, được chưa? Và tao đã hỏi xin Veronica ít tiền, nhưng nó nói nó không có đồng nào cho tao vì chưa có tiền boa.”
“Chúng tôi biết chuyện đó rồi.” Tracy nói. “Giờ anh đang lãng phí thời gian của tôi đấy.”
Taggart bắt đầu đu đưa ghế của hắn, hai chân trước của cái ghế nâng lên khỏi mặt đất rồi đập xuống sàn. “Tao cần một thỏa thuận.”
“Thỏa thuận?”
“Phải.” Hắn gõ ngón trỏ xuống bàn. “Thỏa thuận là những gì tao nói sẽ không được sử dụng để chống lại tao trước tòa.”
“Giờ thì mày là ai thế, Perry Mason chắc?” Faz lên tiếng.
“Một thỏa thuận để đổi lấy cái gì?” Tracy hỏi.
“Không đời nào; tao sẽ không nói gì mà không có thỏa thuận.”
Tracy với tay lấy hai bản sao và đẩy chúng tới gần phía bàn của Taggart hơn. Hắn liếc xéo chúng lần nữa. “Nhìn cho kĩ vào, Bradley. Anh biết chúng là gì không? Chúng là dấu vân tay của anh đấy. Cái kia là dấu vân tay chúng tôi có trong hồ sơ của anh. Anh biết tại sao máy tính lại lọc ra nó không? Nó lọc ra được bởi vì dấu vân tay này được lấy từ tủ quần áo trong phòng nhà nghỉ nơi chúng tôi phát hiện ra thi thể của Veronica.”
Taggart cụp mắt xuống nhưng không nhúc nhích.
“Vậy hãy nói cho tôi biết, Bradley, tại sao dấu vân tay của anh lại nằm trên tủ trong phòng nhà nghỉ khi anh nói với tôi là anh không gặp Veronica sau khi rời Pink Palace?” Tracy ngừng lời. Taggart trông có vẻ gặp khó khăn khi nuốt khan. “Anh không ở vào vị thế để đưa ra bất kỳ thỏa thuận nào đâu, Bradley. Ngay lúc này, anh đang có nguy cơ phải dành một khoảng thời gian dài kinh khủng trong nhà tù đấy, có lẽ là suốt phần đời còn lại, trừ khi anh được tuyên án tử hình.”
Taggart đu đưa mạnh hơn. Chân ghế đập rầm rầm xuống sàn, và hắn đang thở khò khè. Tracy từng thấy nhiều kẻ thở gấp trong căn phòng này. Hắn nâng đôi tay bị còng lên và cúi xuống để lau mồ hôi trên trán. “Được rồi, để xem. Tao đã đến câu lạc bộ để lấy tiền nhưng V không có, vậy nên tao đã bỏ đi.”
“Anh đã đi đâu?”
“Đến Phát súng cuối cùng.”
“Làm thế nào mà cuối cùng anh lại ở trong nhà nghỉ?”
“Tao đang chơi bi-a. Điều tiếp theo tao biết là nhân viên pha chế bảo rằng ván cuối nhé. Khi tao quay lại câu lạc bộ, bọn nó nói là V đã được boa và đi rồi. Tao gọi vào di động của nó và bảo nó là tao cần tiền. Vậy nên nó nói tao đến gặp nó ở nhà nghỉ.”
“Tại sao anh lại cần tiền?”
“Đó là điều tao không thể nói cho mày biết khi mà không có thỏa thuận.”
“Anh mua ma túy.” Tracy nói.
“Tao chỉ đang nói… mày biết đấy, ừ, phải, tao đã đến nhà nghỉ, và tao lấy tiền. Nó không cần tiền. Nó sắp kiếm thêm được vài trăm.”
Tracy nhìn Faz vẫn đang ngồi im như tượng, cánh tay khoanh lại ngay phía trên bụng. “Anh nghe thế có hợp lý không Faz?”
“Chẳng có cái quái gì hợp lý cả.”
“Thôi nào, tao đang nói với chúng mày sự thật đấy, được chưa?” Taggart nói. “Lúc trước tao chưa nói thật, nhưng giờ tao đang nói đây.”
Tracy nghiêng tới gần hơn. Vai trái của cô vẫn còn đau ở nơi hắn đã đá cô. Vết rách trên đầu gối cô vẫn đang thiêu đốt, và cổ chân cô đang nhức nhối. “Để tôi nói cho anh nghe vấn đề của tôi nhé, Bradley. Tôi thu thập thông tin thôi. Còn công tố viên thì sao? Ông ta mới là người quyết định xem liệu có tin được anh hay không, và tôi đảm bảo với anh là nếu tôi đi đến chỗ ông ta với câu Anh ta đã từng nói dối, nhưng giờ anh ta đang nói sự thật này, thì ông ta sẽ nói Chúng ta có dấu vân tay của hắn trong phòng. Hắn thừa nhận đã ở đó, hắn không có chứng cứ ngoại phạm, và bây giờ chúng ta biết là hắn có ra vào Dancing Bear. Chúng ta có quá đủ bằng chứng để giữ hắn ta vô thời hạn với cáo buộc giết người. Cô nhún vai và cảm thấy cơn đau trong xương đòn. “Thế nên anh sẽ phải cho tôi thứ gì đó để cùng đi đến chỗ ông ấy, Bradley à. Thứ gì đó để thuyết phục ông ấy nghĩ là anh không phải một kẻ dối trá.”
“Tao sẽ làm bài kiểm tra phát hiện nói dối.” Hắn nói. “Làm luôn đi!”
“Anh có biết vấn đề với máy phát hiện nói dối là gì không?” Tracy nói. “Các luật sư bào chữa bắt đầu đưa ra đủ kiểu lập luận và phản biện tại phiên xử, anh không thể chắc chắn bài kiểm tra có được công nhận không. Vậy nên nó thật sự không giúp gì cho anh hay cho chúng ta đâu.”
Taggart nhay nhay môi dưới, và hai chân trước của chiếc ghế đang đều đặn gõ xuống sàn.
Tracy giả vờ xem đồng hồ. “Muộn rồi, Bradley, và anh Faz đây thích ăn bữa tối thứ Sáu ở nhà.”
“Tao trở nên cáu kỉnh khi không được ăn. Họ gọi đó là gì Giáo sư nhỉ?”
“Hạ đường huyết.”
“Chính nó.”
“Tao không thế nói cho chúng mày tao đã làm gì mà không có một kiểu thỏa thuận nào đó.” Taggart nói.
“Hắn đang muốn thẻ miễn tội này.” Faz nói.
“Thẻ gì cơ?” Taggart hỏi.
“Mày chưa chơi bài thẻ bao giờ à?” Faz làm dấu X bằng hai ngón trỏ. “Nó có nghĩa là hết giờ. Mày an toàn.”
Taggart nhìn Tracy như thể Faz bị điên. Rồi hắn lên tiếng: “Được rồi, tao đã ở Belltown. Tao ở trong một căn hộ để lấy vài vật phẩm. Chúng mày biết đấy, có một gã ở đó, hắn có thể làm chứng là tao đã ở đó, nhưng…”
“Là kiểu vật phẩm gì?”
“Ma túy đá.”
“Tên hắn ta là gì?” Tracy hỏi.
“Đó là điều tao không thể nói cho mày được, trời ạ! Hắn sẽ giết tao.”
“Tôi cần địa chỉ.”
“Thôi nào, trời đất ơi!”
“Cứ cho là công tố viên đồng ý đi.” Tracy nói. “Chúng ta vẫn còn tội chống lại người thi hành công vụ và tấn công một sĩ quan cảnh sát.”
“Dù vậy chúng mày có thể nói chuyện với hắn, giải thích chuyện đã xảy ra.”
Cô nói với Faz: “Chắc chúng ta có thể cho công tố viên biết là hắn ta đang hợp tác trong một vụ điều tra giết người. Tôi cho là thế thì cũng không tổn hại gì cho việc tố tụng của ông ấy đâu.”
Faz nhún cái vai to đùng của mình, và cô ông biến mất. “Không hẳn. Hắn có thể chính là kẻ sát nhân ấy chứ.”
Mat Taggart di chuyển giữa hai người họ. “Chúng mày biết tao quan tâm đến cô ta mà. Thật đấy! Và không phải chỉ vì cô ta thổi kèn giỏi đâu. Tao không có ý đó; tao chỉ nói thế để làm mày bực mình thôi. Phải, bọn tao có đánh nhau. Có ai không làm vậy đâu chứ, đúng không? Nhưng thật tuyệt khi có ai đó. Trước đây tao chưa bao giờ có điều đó.”
“Cảm động làm sao.” Faz lên tiếng. “Cứ như Romeo và Juliet ấy.”
“Thế này nhé, chúng mày hỏi tao có lợi dụng cô ta không. Không hề. Đó là sự thật.”
“Thế nghĩa là sao?” Tracy hỏi.
“V tự bắt khách. Tao không ép cô ta làm bất cứ chuyện gì kiểu thế.”
Tracy ngẫm nghĩ về điều này. Cô không nghĩ Taggart là Cao Bồi, nhưng có thể hắn có thông tin mà họ có thể dùng. “Ai đã trông thấy anh nói chuyện với Veronica ở câu lạc bộ tối hôm đó?”
“Tao không biết. Nhưng bọn tao ngồi ở một trong những cái bàn ngay bên ngoài nên bất cứ ai cũng có thể trông thấy bọn tao.”
“Anh có nói cho bất cứ ai là anh sẽ đến nhà nghỉ không?”
“Không.”
“Thế còn Darrell Nash? Anh có trông thấy anh ta vào tối hôm đó không?”
“Nash á? Có, hắn có ở đó.”
“Anh ta có trông thấy anh nói chuyện với Veronica hay với bất cứ vũ công nào khi anh quay lại không?”
“Tao không biết. Tao không ở lại lâu. Chúng nó muốn tao trả tiền vé vào cửa, và tao đã tỏ vẻ kiểu Không đời nào.”
“Còn ở nhà nghỉ, Veronica có nói với anh là cô ấy sắp gặp ai không?”
“Không.”
“Không có cái tên nào sao?”
“Không có gì. Cô ta không nói gì.”
“Và anh không trông thấy bất cứ ai lượn lờ quanh phòng hay quanh nhà nghỉ sao?” Faz hỏi. “Không có ai ở bãi đỗ xe, ngồi trong ô tô sao?”
“Không có ai.”
“Cô ấy đã ở với ai trước chưa?”
Taggart gật đầu. “Tao nghĩ vậy.”
“Anh nghĩ vậy sao?” Tracy nói.
“Lúc tao gọi, cô ta báo tao cho cô ta một tiếng. Thế nên tao nghĩ vậy.”
Tracy nhìn tấm kính một chiều. “Và anh không trông thấy bất cứ ai sao?”
“Không có ai khi tao vào phòng.” Hắn nói. “Chỉ có V thôi.”
“Cô ấy có bao giờ kể về bất kỳ khách quen nào không?”
“Có, có một thằng sắp xếp các cuộc gặp qua mạng. Họ gọi hắn là Quý ông Luật sư. Hắn thích V. Lúc nào cũng yêu cầu cô ta.”
“Nhưng anh không biết liệu ông ta có phải người mà cô ấy sẽ gặp vào tối hôm đó hay không?”
“Không.”
Tracy liếc nhìn Faz, sau đó nói: “Nói cho anh biết nhé, Bradley. Tôi sẽ đề nghị anh thực hiện bài kiểm tra phát hiện nói dối. Nếu anh qua được, tôi sẽ không làm khó anh về tên của người bán hàng nữa. Nếu anh trượt, tôi sẽ bảo công tố viên sắp xếp đưa anh đi trong một khoảng thời gian vô cùng dài.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng