Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 39
M
ọi thứ trở nên suôn sẻ hơn trong năm ngày. Teleri yêu kính mẹ và các chị em gái của Roger. Cô cố gắng tránh cha anh, Roger cũng vậy. Đến một buổi trưa, Teleri và Lillianne đang nói chuyện trong phòng khách như mọi ngày.
Roger sải chân bước vào từ cửa phía đằng tây. “Teleri, anh cần em đến chuồng ngựa ngó mấy cái lồng anh làm cho các con vật của em.”
Cha anh đi vào qua cánh cửa phía đằng đông. “Lillianne! Anh không thể nào thấy mấy cuốn sổ cái của anh. Em có thấy chúng không?”
“Ngồi xuống nào. Cả hai người.” Lillianne bảo cô hầu gái mang rượu và hoa quả tới.
Cả hai người đàn ông trông như thể cực chẳng đã mới phải ngồi cùng nhau trong căn phòng đó, nhưng họ vẫn làm.
Teleri cảm thấy khá thú vị với cách Lillianne điều khiển những người đàn ông trong đời bà. Bà làm điều ấy với sự điềm tĩnh và tinh tế. Bà không để cho họ mè nheo mình. Bà nói lên suy nghĩ của bà, nhưng làm rất điềm tĩnh. Và bà không chấp nhận bất cứ lời nói không nào của họ.
“Teleri và em đang nói chuyện.” Bà vẫy vẫy bàn tay mảnh dẻ. “Tiếp tục đi nào con yêu.”
“Con không biết cha con là ai. Mẹ con mất khi con được sinh ra.”
“Thật là bi thảm, con yêu của ta. Không có cha hay mẹ. Ôi, con phải coi chúng ta như gia đình của mình nhé. Đúng không nào, Sander?”
Nam tước đằng hắng và gầm gừ điều gì đó.
“Con muốn biết cha con là ai,” Teleri nói với Lillianne. “Mẹ biết không, mẹ con yêu ông và đã thề giữ kín tên ông trong lòng người.”
“Bi thảm biết bao.” Bà nghiêng người qua vỗ về tay Teleri.
“Vâng. Nhưng trước khi bà mất, bà nói với ngoại câu trả lời ông ấy là ai ở trong một vòng tròn đá xanh khổng lồ gần nơi con được sinh ra.”
Roger bị hóc rượu và làm sánh ra ngay trong lòng. Một người hầu vội vã đi tới dọn. Nhưng khi ấy anh cau mày và tự lau sạch.
“Con biết vòng tròn đó, phải không Roger?”
“Con biết vòng tròn đá.” Anh trông như thể muốn ốm. “Con cần thay đồ,” anh nói nhanh rồi đứng dậy và rời khỏi phòng mà không nhìn Teleri hay cha mẹ mình.
Lillianne cứ tảng lờ cậu con trai và quay sang nam tước. “Anh có biết Roger và Teleri làm tục nối tay không?”
“Chúng làm gì?”
“Chúng kết hôn dưới tán một cây sồi theo nghi lễ nối tay. Nghe thật đáng yêu, Sander à.”
Ông đứng dậy. “Ý cô đang nói với ta là hai người không cưới trong nhà thờ hay nhà nguyện hả?”
“Không ạ.” Teleri nói.
“Hai người không làm lễ ban Thánh thể sao? Không có linh mục à?” Với mỗi câu hỏi giọng ông lại càng to hơn.
Teleri lắc đầu.
“Roger! Roger FitzAlan, ta muốn nói chuyện với anh!” Một giây sau nam tước FitzAlan sải chân bước khỏi phòng khách.
Sáng hôm sau Teleri bước xuống cầu thang. Với mỗi bước đi, các vết rộp trên chân cô lại cạ vào lớp da của đôi giày đáng sợ.
Đến khi cô xuống tới nửa chừng một nhịp bậc thang, cô ngồi xuống đầu cầu thang và thở dài, nhìn chăm chăm vào hai mũi giày đỏ đang nhô ra dưới chiếc váy màu xanh dương và đỏ son thêu những vì sao và mặt nguyệt.
Nhưng tất cả những sao và giăng trên mọi chiếc váy trên khắp nước Anh cũng không thể làm cho các đầu ngón chân hay gót chân của cô luồn được thoải mái vào trong giày.
Bàn chân đang giết dần giết mòn cô. Chống cằm lên tay, cô nhìn chằm chằm ra xung quanh mình, nhìn vào những bức tường đá cao treo những bức thảm thêu khổng lồ, nhìn vào tất cả sự giàu có trong lâu đài FitzAlan.
Thậm chí còn có chân dung những vị thánh được tạc vào các hốc tường. Thực tế thì ngay trước mặt cô là Đức mẹ Đồng trinh Mary đang ôm Chúa Jesu hài đồng.
Teleri ngả đầu lại và nhìn chằm chằm lên Đức mẹ Đồng trinh; người đi chân không.
Teleri tự hỏi nam tước FitzAlan sẽ nói gì nếu Đức mẹ Đồng trinh Mary bước vào lâu đài của ông mà không mang giày.
Cô đứng đó một lúc lâu hơn, nhưng hai gót chân cô đỏ ửng và xót và cô thậm chí còn không muốn đứng dậy nói gì đi vào trong ăn bữa sáng.
Tất cả những gì cô biết là cô không thể chịu đựng thêm giây phút nào để các ngón chân cô bị nhồi vào những công cụ tra tấn kiểu Anh này nữa. Thế là cô cúi xuống và bắt đầu tháo dây buộc.
o O o
Roger nghe thấy cha mình thét gọi tên Teleri ngay qua những bức tường lâu đài Wells dày nhất.
“Teleri!” Nam tước FitzAlan gầm vang.
Những con chó săn chạy ra khỏi đại sảnh, kêu lên ăng ẳng và vụt chạy ra ngoài. Những người hầu dừng ngay tại trận như thể bị đông cứng bởi gió bấc, rồi họ di chuyển nhanh như cắt, giống như lũ gà bị một con cáo đuổi theo, rồi biến mất vào trong những ngưỡng cửa nhỏ.
Hai người chị lớn nhất của Roger là Maude và Nell co rúm người lại và những người nhỏ hơn thì mở to mắt; tất cả họ đều thụp xuống sau các tấm rèm trướng ở một khuôn cửa tò vò gần đó. Lillianne đờ người trên ghế.
Ngài nam tước đi như vũ bão vào trong đại sảnh. “Cái gì thế này, Roger!”
“Cái gì là cái gì cơ?”
“Làm sao mà đôi giày của người đàn bà nhà anh cuối cùng lại ở trên trên bức tượng Mary Đồng trinh hả?”
“Cha đang nói gì vậy?”
“Đây này!” Cha anh lắc lắc dây đôi giày đỏ của Teleri. Chúng ở trên chân tượng Mary Đồng trinh.
Các chị em gái của anh khúc khích cười và Roger đột nhiên nhận ra Teleri đang nấp phía sau mình. “Thấp giọng thôi, Cha.”
“Ta muốn thét thì ta cứ thét. Đây là cái nhà khỉ gió của ta!” Ông cau có nhìn Teleri. “Ta không muốn bị đem ra làm trò hề.”
Roger quay sang Teleri. “Em đã giễu cha anh à?”
“Không đâu,” cô lắc đầu.
“Vợ con nói cô ấy không giễu cợt”
“Ta đã nói với anh cô ta không phải là vợ. Cho tới khi anh kết hôn trong nhà thờ, bằng không ta không công nhận đám cưới nào cả.”
“Đây là đám cưới hợp pháp. Và con sẽ không kết hôn lần nữa chỉ để thỏa mãn sự cố chấp của ngài, thưa Cha. Merrick đã làm chứng đám cưới. Chính linh mục của cha đã nói đám cưới là hợp pháp.”
“Ta nhất định không để ai bất tuân lệnh ta ngay trong nhà mình. Người đàn bà của anh sẽ phải mang giày. Chỉ bọn nông dân mới chạy quanh chân đất, nhưng không phải là các tiểu thư và lại càng không phải vợ đứa con trai duy nhất của ta!”
“Con nghĩ cha không công nhận đám cưới theo tục nối tay của chúng con mà?”
“Đừng có bẻ cong lời nói của ta. Ta cấm vợ anh, người đàn bà của anh, vào trong sảnh mà không mang giày. Anh có hiểu không hả?”
“Sander,” Lillianne nói. “Đó chỉ là giày thôi mà.”
“Đừng có ngắt lời anh.”
Bà sững người lại và nheo mắt. “Anh không phải gầm lên như vậy. Không có ai trong chúng ta đây bị điếc đâu, anh yêu.”
“Anh không chắc chắn lắm đâu. Theo như anh nhớ thì anh đã ra lệnh cho em để ý để con bé được ăn vận đúng cách.”
“Ra lệnh? Anh ra lệnh hả?” Hai mắt Lillianne nheo lại.
Cha anh hơi hạ giọng xuống, rồi phẩy một tay. “Em biết anh có ý gì mà.”
“Em tin là em biết chính xác anh có ý gì, Sander FitzAlan.” Lillianne đứng dậy với tất cả thânhnhx và phong thái của một phụ nữ quý tộc. “Đi nào các cô gái. Tất cả các con. Cả con nữa, Teleri. Chúng ta sẽ tới phòng khách và cứ để cho cha các con thét cho đổ tường nếu ông ấy muốn.”
Rồi Lillianne bước đi với tất cả các nữ hầu và con gái theo sau bà như đàn vịt con lên các bậc thang đá.
Và tối hôm ấy, khi bữa ăn quan trọng nhất của ngày được dọn ra, chỉ có toàn đàn ông trong đại sảnh. Những con chó ngao gật gù buồn ngủ bên lò sưởi, ngay cả những người hầu gái cũng không thấy.
Những người đàn ông ngồi đó, trông có chút bối rối, hớp những ngụm rượu và gõ gõ ngón tay.
Có tiếng lụa sột soạt nhẹ nhàng và chẳng bao lâu sau từng người đàn bà bước vào trong đại sảnh theo một hàng dài, dẫn đầu là Lillianne đang ung dung đi tới chỗ chồng mình.
“Buổi tối tốt lành, Sander,” bà tươi tắn nói. Rồi bà nhún người thi lễ và nhấc váy lên rõ ràng tới mắt cá chân. Bà đi chân không.
Và từng người một trong số họ đứng trước nam tước và nhún chào, nâng váy lên tới mắt cá chân cho ông thấy được đôi chân trần của họ.
Người đầu bếp bước vào, đi chân trần cùng với tất cả phụ bếp. Từng người hầu gái, mỗi một phụ nữ trong lâu đài Wells đều nhún chào nam tước FitzAlan đêm đó. Và không có lấy một người mang giày.