Nguyên tác: The Mill On The Floss
Số lần đọc/download: 1990 / 33
Cập nhật: 2015-10-05 18:59:31 +0700
Chương 39
B
UỔI SÁNG TRỜI BỖNG ĐỔ MƯA TẦM TẢ. CƠN mưa có thể gây trở ngại cho các cuộc dạo chơi, nhưng lại là thời gian thơ mộng nhứt cho những kẻ yêu nhau.
Lucy dự đoán:
- Sáng nay thế nào Stephen cũng tới sớm. Hôm nào trời mưa cũng vậy.
Maggie im lìm. Nàng vẫn còn giận Stephen. Nếu trời không mưa, có lẽ nàng đã qua nhà dì Glegg để lánh mặt.
Nhưng Stephen không tới sớm. Người khách đầu tiên là Philip.
Một thoáng bối rối đến với hai người. Mặt Philip nhợt nhạt, giọng ngậm ngùi, dầu đã dành nhiều giờ suy định cho cuộc tái ngộ này, nhưng Maggie không đủ sức để che đậy cảm xúc của mình, mắt nàng nhức buốt, dường như có những giọt lệ nóng hổi đang âm thầm nhỏ xuống trong hồn. Hai người im lặng nắm tay nhau.
Mọi sự diễn ra hoàn toàn phù hợp với mong đợi của Lucy, nàng sung sướng khi đưa Philip và Maggie trở lại với nhau.
Nhầm giúp hai người thoát khỏi trạng thái bối rối đó, Lucy vui vẻ:
- Anh đúng là người đáng mến, vừa về tới đã chịu khó thăm chúng tôi ngay. Mời anh ngồi. Rồi liệu mà trả lời tại sao lại đi đột ngột.
Maggie ngồi xuống, Philip cũng ngồi và quay nhìn chàng với ánh mắt thiết tha và dò xét như đối với một người chí thân sau thời gian xa cách quá lâu. Philip đọc được trong ánh mắt và cử chỉ của Maggie một sự thay đổi rõ rệt - điều mà chàng vẫn nghi ngại và lo sợ.
Maggie nói:
- Em đang được nghỉ ngơi hoàn toàn. Lucy săn sóc em thật chu đáo. Em chẳng cần phải làm gì cả, em chưa biết mình muốn gì thì Lucy đã biết rồi.
- Chắc chắn là Lucy vui ghê lắm khi có em bên cạnh. Phần em trông cũng rất tươi - rất thích hợp với sự thay đổi.
Sau những câu khách sáo, Lucy bỗng đứng lên viện cớ bỏ quên gì đó rồi vội vàng ra ngoài ngay.
Maggie và Philip chồm tới nắm tay nhau và cùng nhìn sâu vào ánh mắt:
- Em nói với anh Tom là em muốn gặp anh, Philip - Em yêu cầu anh ấy miễn trừ cho em lời hứa ngày xưa và anh ấy đã bằng lòng.
- Vậy là cuối cùng mình lại được làm bạn với nhau- Chắc không có gì ngăn trở nữa?
Maggie rút tay ra:
- Nhưng nếu ba anh chống đối?
- Anh chỉ có thể mất em do chính ý muốn của em thôi, Maggie. Ngoài ra không một ai có thể bắt anh làm việc đó, kể cả ba anh. Đây là điều duy nhứt lúc nào anh cũng sẵn sàng chống đối ba anh - anh đã từng nói với em như vậy.
- Vậy thì không còn gì ngăn trở chúng mình làm bạn với nhau trở lại. Chúng mình sẽ gặp nhau tại đây trong suốt thời gian em còn ở lại. Em sắp phải đi xa. Em muốn đi sớm - để nhận một việc làm mới.
- Không còn cách nào khác sao, Maggie?
- Em không thể ỏr đây lâu được. Em không muốn sống lệ thuộc vào ai cả.
Philip trầm ngâm:
- Không còn giải pháp nào nữa, thật à? Tại sao em lại muốn xa lánh những người thương mến em.
Maggie dịu dàng:
- Philip, em không muốn biết những gì sẽ tới với em sau này, nhưng em bắt đầu nghĩ rằng tình yêu không bao giờ đem lại hạnh phúc cho em. Ước gì em được sống ra ngoài thế giới này.
Philip chua chát:
- Em lại trở về với những ý nghĩ cũ rồi, Maggie. Những ý nghĩ mà anh vẫn thường chống đối. Em muốn tìm một lối thoát, nhưng anh muốn em nhớ là không có một lối thoát nào phù hợp với thiên nhiên này. Anh sẽ ra sao nếu anh muốn thoát khỏi đau khổ? Gay gắt, cau có sẽ là liều thuốc phiện của anh, hay là anh sẽ trờ thành một tên điên rồ, hợm mình.
Giọng Maggie mang âm thanh hối hận:
- Philip, anh nói đúng. Em biết em luôn luôn nghĩ tới riêng mình mà không bao giờ nghĩ tới người khác. Em cần được anh chỉ dạy thêm, anh luôn luôn nói đúng.
Tiếng chuông cửa bỗng khua vang. Một lúc sau Lucy đưa Stephen vào. Chàng nghiêng đầu chào Maggie rồi tới bắt tay Philip một cách nồng nhiệt.
- Chào bạn, bạn trở về là chuyện rất vui, nhưng hy vọng là bạn sẽ bớt đi về đột ngột như thế nầy nữa. Hôm nọ tôi đã phải chờ mãi trong phòng vẽ của bạn, vì người nhà bạn tưởng bạn đi đâu gần đó thôi.
- Khách tới nhà tôi rất ít - thành thử nhiều khi tôi chẳng mấy quan tâm tới chuyện thông báo việc đi đứng với người nhà...
Stephen quay sang Maggie, kiểu cách lịch sự cứng ngắc:
- Sáng nay cô vẫn bình thường, cô Tulliver?
Maggie lạnh nhạt:
- Bình thường. Cám ơn ông.
Philip chăm chú nhìn hai người, và Lucy thì quá quen với tâm tính bất thường của họ nên không mấy ngạc nhiên, nàng chỉ tiếc là Maggie đã quá cao ngạo với Stephen như thế. Sợ Stephen mất thiện cảm với người chị họ của mình, nàng nói lấp:
- Em thấy hôm nay khó mà cỡi ngựa đi dạo được. Chỉ có chơi nhạc là hay hơn cả. Nhứt là có cả hai anh một lúc. Yêu cầu anh với Philip, cho tụi em nghe bài « Masaniello », Maggie chưa được nghe, nhưng em nghĩ là chị ấy sẽ thích lắm.
Stephen bước tới dương cầm, nắn vài âm thanh thánh thót?
Lucy nhìn Philip:
- Philip, anh phụ họa với Stephen nghe!
Philip rất hài lòng với đề nghị đó - chẳng có cảm giác nặng nề nào mà không thể chế ngự được bởi âm nhạc. Âm nhạc giúp người ta lấy lại sự thanh thản cho tâm hồn. Chàng ngồi vào dương cầm:
- Rất sẵn sàng. Trên đời này không có gì bằng ca hát, đánh đàn và nghe tiếng hát, tiếng đàn của mình. Hay là vừa ca vừa vẽ.
Stephen nói:
- Bạn làm tôi khao khát quá. Tôi chẳng làm gì được với đôi tay này.
Lucy ngắt ngang:
- Thôi, tạm gác chuyện đó đi, bây giờ nghe nhạc cái đã.
Thường thường, Maggie khó thể tiếp tục công việc may vá khi tiếng nhạc bắt dầu trổi lên. Nàng buông kim chỉ xuống, hai tay nắm chặt, mắt mở to, hoàn toàn bị tiếng nhạc cuốn trôi. Chưa lúc nào trông Maggie diễm lệ bằng giữa lúc này, Philip nghĩ thầm.
Bài ca vừa dứt, Lucy yêu cầu ngay:
- Nữa, nữa đi, một bản gì thật hay.
Philip đánh lên một đoạn nhạc dạo.
Lucy hỏi:
— Anh dạo bản gì đó? Nghe hơi lạ.
Không biết à? Một bài trong tập 4 Sommambula » — « Ah! Perche non Possoodiarti?» Đây là lời bằng Anh ngữ: «Tôi vẫn yêu em».
Giọng ca trầm ấm của Philip không có gì lạ với Maggie - nó vẫn thường vang lên bên tai nàng trên những lối mòn, trên những hố cỏ xanh và dưới rặng trần vì trong Thung Lũng Đỏ. Nhưng hình như lời ca có chứa đựng cái gì tương tự như một lời trách móc. Philip có ý gì trách nàng không?
Buổi ca nhạc chấm dứt khi bà Tulliver vào mời các cô cậu dùng bữa.
Lúc mọi người dã đông đủ phòng ăn, ông Deane nói với Philip:
- Lâu quá mới gặp lại cậu. Chắc ba cậu không có ở nhà hả?
Hôm qua tôi có tới văn phòng tìm ông ấy, nhưng họ nói là đã rời thành phố.
- Ba cháu đi Mudport có việc. Nhưng cũng sắp về tới rồi.
- Ông ấy vẫn thích nông trại như xưa chứ?
Philip hơi ngạc nhiên trước sự chú ý đặc biệt của ông Dean về cha chàng.
- Dạ, cháu tin như vậy.
Ba cậu chắc có khá nhiều đất ở hai bên bờ sông này?
- Dạ phải.
Ông Dean tiếp tục dọ dẫm:
- À. Chắc ba cậu phải thấy trồng trọt là môt chuyện khó chớ không phải chơi, lại tốn kém nữa. Tôi thì chẳng co thú tiêu khiển nào hết. Có nhiều người lai tưởng rằng trò tiêu khiển của họ có thể ló ra tiền được!
Lucy sốt ruột khi thấy cha mình bình phẩm về chuyện tiêu xài của ông Wakem. Nhưng câu chuyện giữa hai người đã ngưng ở đó và ông Dean có vẻ trầm ngâm, nghĩ ngợi trong suốt bữa ăn! Đã quen với tính cha, Lucy chú ý ngay tới sự kiện này.
Sau bữa ăn, khi còn ngồi lại trong phòng một mình với cha, Lucy hỏi:
- Ba không ngủ trưa sao?
- Chưa. Con còn muốn nói gì đây. Muốn xin them tiền cho hội chợ hả?
- Dạ không, bữa nay con không xin ba gì cả. Con chỉ muốn hỏi ba một chuyện thôi. Con muốn biết tại sao ba lại hỏi Philip về chuyện trang trại của ba anh ấy? Con thấy lạ vì chưa bao giờ con nghe ba hỏi han gì về ông Wakem với anh Philip cả. Vã lại, tại sao ba lại chú ý tới chuyện ông Wakem hao phí tiền bạc trong thú tiêu khiển riêng.
Ông Dean xua tay:
- Chuyện làm ăn mà, con không biết đâu.
- Nhưng ba vẫn thường nói với con là Philip chẳng biết gì về thương mãi cả, thì lại sao ba lại dò hỏi anh ấy? Con thấy rõ là Philip cũng ngạc nhiên lắm.
Ông Dean đành phải nói:
- Có gì đâu! Ba nghe tin là nông trại và nhà máy xay nằm bên kia sông — nhà máy Dorocoite của dượng Tuiliver con ngày xưa đó - đang bắt đầu thất thu. Ba muốn biết xem Philip có hay gì về chuyện ba anh ta muốn nhường nhà máy lại không. _
- Ủa, vậy ba định mua lại nhà máy đó à? Ba nói rõ cho con nghe đi - nếu không con không trả hộp thuốc này lại cho ba đâu. Chị Maggie nói là anh Tom đã quyết chí lấy lại nhà máy. Trước khi chết, ba anh ấy dặn phải làm sao dành lại nhà máy cho...
- Thôi đủ rồi congái. Con không được nói lại cho ai nghe chuyện này - nghe rõ chưa? Tom ít hy vọng trong việc lấy lại nhà máy Dorcote. Ông Wakem mà biết gia đình Tulliver muốn lấy lại nhà máy là hỏng bét. Trận đòn bằng roi ngựa không dễ quên đâu con.
Lucy nghiêm trang hơn:
- Này ba, ba có tin con không? Con có chuyện này muốn nói với ba - con nghĩ kỹ rồi.
- Cứ nói, ba nghe đây.
- Con muốn đề nghị kéo Philip Wakem về phe chúng la - ba cho con nói hết ý định mua lại nhà máy của anh chị con và tại sao họ lại muốn mua, con tin là Philip sẽ sẵn sàng giúp đỡ về chuyện đó.
Ông Dean bối rối:
- Tại sao con có thể tin chắc như vậy được? Con không nghĩ rằng cậu trai đáng thương đó có cảm tình với con mà sẳn sàng theo ý muốn của con đó chớ?
- Thưa ba không, Philip không mấy chú ý tới con - phần con đối với anh ấy cũng vậy. Nhưng con có lý do để quả quyết với ba là Philip sẵn sàng giúp đỡ chúng con về chuyện đó. Ba đừng hỏi tại sao, chỉ cho phép con hành dộng là đủ rồi.
Lucy lại ngồi ôm chân cha; ông Dean âu yếm nhìn
con:
- Con tin chắc là không lầm lẫn chớ?
- Thưa ba, con hứa chắc như vậy. Con hấp thụ gần hết những đức tính thương mại của ba mà. Ba muốn xem sổ sách của con không?
- Được, được, nếu Philip chịu giúp thì chuyện lấy lại nhà máy sẽ bớt khó khăn hơn. Nói thật, dùng bất cứ phương cách nào cũng phải gặp khó khăn. Thôi, ba đi ngủ nghen.