Số lần đọc/download: 689 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:57:52 +0700
Chương 40: Dẫn Ưng Diệt Xà
M
ình to gấp ba người lớn, cánh rộng hơn tám mét, mỏ vàng, lông xám, trên đầu có mào trắng.
Nhìn những đặc điểm đó, Giang Lưu Nhi xoay đầu lập tức bỏ chạy.
Đó là một con Bạc Đầu Điểu!
Theo những gì Giang Lưu Nhi đọc được trong Bách thú toàn thư lúc còn ở Thiên Nhai Các thì Bạc Đầu Điểu khi trưởng thành có thực lực cấp tám hậu kỳ, có tốc độ kinh người, là một yêu thú thuộc hàng vương giả trong số các yêu thú cấp tám.
Giang Lưu Nhi đoán có lẽ lúc nãy đánh nhau với con Xích Diệm Ma Lang kia đã kinh động đến nó.
“C… r… é… t…”
Một móng vuốt bén nhọn từ trên vồ xuống.
“Keng”
Sau khi dùng kiếm đỡ lấy, Giang Lưu Nhi lập tức mượn lực nhanh chóng lui về sau.
Còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì một ngọn lửa màu vàng đã ập tới trước mặt hắn. Giang Lưu Nhi một hơi chém liên tục mấy mươi kiếm, cuối cùng cũng cản được ngọn lửa nóng rực kia.
Đó không phải là lửa thường mà là mệnh hỏa của con Bạc Đầu Điểu. Đừng nói là sắt thép mà dù là tinh thiết, cương thiết, hàn thiết các loại chỉ cần dính một chút mệnh hỏa của nó thôi sẽ lập tức cháy thành tro bụi.
Không phải tan chảy mà là cháy thành tro bụi!
Đối mặt với mệnh hỏa thì đừng nói cao thủ cấp bậc Thần Thông Cảnh mà dù là cường giả Niết Bàn Cảnh cũng chỉ có thể chạy trối chết.
Giang Lưu Nhi cũng không hiểu sao con Bạc Đầu Điểu này lại có thể có được mệnh hỏa. Theo hiểu biết của hắn thì Bạc Đầu Điểu không phải là yêu thú có hỏa thuộc tính.
Tại sao vận khí của ta lại xui xẻo như vậy? Bảo vật thì bị Tứ Dực Ma Xà canh giữ, làm thịt một con Xích Diệm Ma Lang thì lại dẫn tới một con Bạc Đầu Điểu đuổi giết?
Giang Lưu Nhi thật sự thấy rất bất đắc dĩ.
Nhưng rồi như nghĩ tới gì đó, hai mắt hắn thoáng sáng lên, mặt không lo lắng nữa mà còn hiện ý cười. Hắn bỗng dưng đổi hướng bay về phía chỗ hang động mà hắn đã gặp con Tứ Dực Ma Xà.
Dẫn ưng diệt xà!
Đó chính là kế hoạch của hắn.
Yêu thú vốn luôn xem trọng quyền lãnh thổ. Nếu có kẻ dám xâm nhập mà thực lực kẻ đó không áp đảo nó quá nhiều thì chắc chắn sẽ có một cuộc chiến sống còn diễn ra. Tứ Dực Ma Xà và Bạc Đầu Điểu đều thuộc loại vương giả trong số những yêu thú cấp tám, vì vậy nên Giang Lưu Nhi muốn làm mồi dẫn để chúng tự tàn sát lẫn nhau, mặc dù kế hoạch này khá hung hiểm. Vì hắn sẽ không phải đối mặt với một con Tứ Dực Ma Xà hay một con Bạc Đầu Điểu mà là đồng thời cả hai. Nếu bọn chúng đều muốn trước tiên giải quyết hắn rồi mới phân cao thấp thì tình huống của hắn sẽ là cửu tử nhất sinh.
Nhưng mà nếu bọn chúng tự tàn sát nhau trước thì Giang Lưu Nhi không những có thể thoát khỏi sự đuổi giết hiện giờ của Bạc Đầu Điểu mà còn có khả năng sẽ lấy được thứ đồ vật mà Nghiệt nói trong hang động kia.
Cầu phú quý trong nguy hiểm. Không có thứ gì đạt được mà không phải trả giá cho nó!
Phía sau, Bạc Đầu Điểu cũng không biết những ý định của Giang Lưu Nhi. Nó liên tục đập cánh với tốc độ không tưởng, có thể nói đây đã là tốc độ nhanh nhất mà nó có thể bay. Thế nhưng một yêu thú nổi danh về tốc độ như nó lại không thể đuổi kịp tên nhân loại phía trước, trong mắt nó có chút khó tin.
Nhưng nó không biết rằng tên nhân loại kia cũng khá vất vả để chạy trốn.
Chân khí của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa rồi!
Bay được một lúc, hang động của con Tứ Dực Ma Xà đã hiện ra trước mắt. Giang Lưu Nhi tăng tốc lao thẳng về phía đó.
Khi hắn chạy vào, bên trong, một đôi mắt đỏ như máu đầy giận dữ. Con Tứ Dực Ma Xà há cái miệng đầy răng nhọn của mình đớp tớp.
“Ầm”
Khi vừa tránh thoát cú đớp hung mãnh của Tứ Dực Ma Xà, Giang Lưu Nhi không nói hai lười lập tức bay ra ngoài, nơi con Bạc Đầu Điểu vừa mới hạ xuống.
Tứ Dực Ma Xà vừa lao ra khỏi động thì thân mình khựng lại. Nhìn kẻ mới đến, miệng phát ra những tiếng cảnh cáo.
“Khè… khè…”
Đối diện, Bạc Đầu Điểu cũng không có ý định nhượng bộ.
“C… r… é… t…”
Yêu thú xưa nay đều luôn coi trọng quyền uy thứ bậc. Tuy rằng Bạc Đầu Điểu cũng cảm thấy con rắn kia không dễ chơi nhưng bảo nó cứ thế mà tránh lui há không phải là nó sợ sao? Nó là một vương giả trong những yêu thú cấp tám, chạy trốn trước một con yêu thú cấp tám khác là điều nó không thể chấp nhận được.
Và tất nhiên, đó cũng là suy nghĩ của con Tứ Dực Ma Xà kia. Con chim kia đã đánh tới địa bàn của nó. Chẳng lẽ bảo nó nằm im không lý đến?
“Khè… khè… khè…”
Tiếng kêu của nó càng tỏ ra âm lãnh hơn.
“C… r… é… t… t… t…”
Bạc Đầu Điểu kêu to đáp lại, khí thế mỗi lúc một hung mãnh.
Còn về phần tên nhân loại đang đứng một nơi gần đó, dường như chúng chẳng còn bận tâm đến nữa.
Trên trán Giang Lưu Nhi có ít mồ hôi lạnh, nét mặt căng cứng. Hắn đang rất khẩn trương.
Đó chính là hai con yêu thú cấp tám, hơn nữa còn thuộc hàng vương giả đứng đầu đấy! Nếu cả hai cùng lúc đối phó hắn thì hậu quả hắn cũng có có chút không muốn nghĩ đến.
Thế nhưng có vẻ vận khí của hắn xem ra cũng không đến nỗi quá đen đủi. Bởi vì bên kia hai con yêu thú đó đã bắt đầu công kích đối phương.
Bạc Đầu Điểu nổi danh tốc độ quả không hề giả, nó tấn công với những cú chớp nhoáng bằng cái mỏ cứng hơn cương thiết và bộ vuốt sắc nhọn ghê người.
Trên mình của Tứ Dực Ma Xà đã có không ít những mảng da thịt bị bóc ra, máu chảy đầm đìa. Nếu không phải bản thân nó có được thần thông có thể phóng ra một loại hắc vụ đối kháng được với mệnh hỏa của con Bạc Đầu Điểu thì nó đã sớm chết rồi.
Xem ra Tứ Dực Ma Xà không phải là đối thủ của con Bạc Đầu Điểu kia.
Giang Lưu Nhi thầm nghĩ. Sau đó, hắn lùi ra xa hơn. Hắn đang định sẽ chạy khỏi đây.
Nhưng vào lúc Giang Lưu Nhi sắp bay đi thì tình thế lại có thay đổi.
Sau những cú vồ hung hãn của Bạc Đầu Điểu, con Tứ Dực Ma Xà bị đánh rớt xuống đất, tưởng như không bao lâu nữa nó sẽ bị Bạc Đầu Điểu phanh thây thì một việc bất ngờ đã xảy ra.
Ngay khi mỏ của Bạc Đầu Điểu cắm vào thịt con Tứ Dực Ma Xà đang suy yếu nằm trên đất thì bỗng nhiên với một tốc độ nhanh như chớp, răng nanh của Tứ Dực Ma Xà cắm sâu vào cổ họng Bạc Đầu Điểu, đồng thời nó dùng cả thân mình siết chặt lấy đối phương.
Bị tấn công bất ngờ, Bạc Đầu Điểu có chút hoảng loạn. Nó ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra được. Nó dùng cái mỏ cứng rắn của mình điên cuồng mổ vào mình của Tứ Dực Ma Xà. Nhưng tất cả đều vô ích.
Bạc Đầu Điểu bắt đầu cảm thấy cơ thể dại đi, khí lực cũng suy yếu dần, có vẻ là do chất độc từ răng nanh của con Tứ Dực Ma Xà gây ra. Nó biết không bao lâu nữa chắc chắn mình sẽ chết. Miệng nó phát ra những tiếng phẫn nộ và không cam lòng.
Có chết nó cũng phải lôi con rắn kia theo cùng!
Một ngọn lửa màu vàng phun ra từ miệng Bạc Đầu Điểu. Nó lập tức đốt cháy thân thể Tứ Dực Ma Xà và đốt luôn cả bản thân Bạc Đầu Điểu.
Sau một vài tiếng kêu thảm, cả hai nhanh chóng bị thiêu rụi thành tro.
Lúc này thì Giang Lưu Nhi mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Hắn đang định đi vào hang động kia thì chợt Nghiệt lên tiếng:
“Mau thu lấy mệnh hỏa của Bạc Đầu Điểu”
Mệnh hỏa?
Giang Lưu Nhi nghi hoặc. Mệnh hỏa của yêu thú sau khi chết không phải sẽ tiêu tán vào thiên địa sao?
Hắn đưa mắt nhìn đống tro cốt, chợt nét mặt có chút ngạc nhiên. Sau đó hắn đi tới…
“Quả nhiên là Hỏa dương tinh.”
Nghiệt nói như để khẳng định suy đoán lúc nãy của mình.
Bị che dưới lớp tro cốt là một viên tinh thạch màu đỏ, hình dáng có chút méo mó. Tuy nó không hề phát ra một chút quang mang nào nhưng nó tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Trước kia, Giang Lưu Nhi cũng từng gặp qua Hỏa dương tinh. Nó là một loại tinh thạch được kết tinh từ dung nham năm vạn năm trở lên, có hiệu quả to lớn đối với những tu sĩ có thể chất thuộc tính hỏa hoặc những tu sĩ tu luyện hỏa hệ công pháp.
Từ trong giới chỉ, Giang Lưu Nhi lấy ra một hộp ngọc, sau đó dùng chân khí cẩn thận bao lấy viên Hỏa dương tinh kia từ từ bỏ vào trong hộp.
Làm xong hết thảy, hắn nhìn đống tro cốt một chút rồi tiến về phía hang động.
Có lẽ con Bạc Đầu Điểu kia đã vô tình nuốt phải Hỏa dương tinh, lý ra sẽ bị thiêu chết nhưng nó không những không chết mà còn tu luyện ra mệnh hỏa. Đó là vận may của nó. Nhưng hôm nay đuổi giết Giang Lưu Nhi, với thực lực chênh lệch của hai bên thì lẽ ra người chết phải là Giang Lưu Nhi, thế mà bây giờ cả một mảnh xương cốt nó cũng không còn. Coi như là xui xẻo của nó đi.
Cuộc đời đúng thật không biết được đâu mới là may rủi.
Sau khi vào bên trong hang động, theo cảm ứng của Nghiệt, Giang Lưu Nhi tìm tới một hồ dung nham.
Hồ dung nham này hết sức quái dị. Không phải màu đỏ hay vàng như bình thường mà hoàn toàn đen kịt. Ở giữa hồ, một đóa hắc liên đang nở.
“Vật ngươi cảm nhận được là đóa hoa này?” Giang Lưu Nhi có chút cau mày hỏi.
Nghiệt im lặng một lúc tựa như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới trả lời hắn:
“Không sai. Là nó."
Tâm trạng Giang Lưu Nhi lúc này thật sự không mấy dễ chịu. Đóa hắc liên kia quả thật ẩn chứa năng lượng rất tinh thuần. Nhưng không phải linh khí mà là ma khí.
Lần trước là huyết trì, lần này là hắc liên. Giang Lưu Nhi thấy mình có chút ngu ngốc. Không ngờ hắn ra sức mạo hiểm tính mạng như vậy chỉ là vì đóa hắc liên chứa đầy ma khí này.
Không phải hắc liên kia không có tác dụng gì với hắn mà ngược lại nếu bây giờ dùng nó để tu luyện, Giang Lưu Nhi tin rằng bản thân nắm chắc có thể bước vào Hắc Cảnh đỉnh phong. Nhưng mà thật sự không phải vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt đối không muốn dùng ma khí để tu luyện. Hắn cảm thấy Nghiệt cũng không phải hoàn toàn có thiện tâm gì.
Nghiệt thấy hắn trầm ngâm thì “hừ” một tiếng nói:
“Nếu ngươi không muốn lấy nó thì để ta dùng hết. Dù sao cũng đỡ mất công phải chia sẻ."
Giang Lưu Nhi cũng muốn đưa hết cho nó nhưng sau đó không biết nghĩ thế nào hắn lại lấy một nửa cất vào không gian giới chỉ.
Hắn không hề biết rằng chứng kiến hành động của hắn, bên trong Thiên Oán, Nghiệt nhếch môi cười quỷ dị…