Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
38. Ôi Bé Táo Đáng Thương
N
ó đợi đúng ba ngày. Đến chiều ngày thứ ba, có tiếng khua lách cách trong ổ khóa cửa ra vào. Và không có chuyện gì xảy ra đúng như dự đoán của Cún Bụi.
Nó đang ngồi giữa căn phòng từng là phòng ăn kiêm phòng khách như hoàng đế Na-pô-lê-ông sau trận đánh, khi mặt trời sắp lặn và mọi thứ đã bị phá hủy hết. Cửa ra vào đóng lại. Ông Bồ Hôi hoặc bà Tiêu Cay sắp xuất hiện. Cún Bụi không hề run sợ. Người đầu tiên bước vào chốn hoang tàn này là bà Tiêu Cay . Cún Bụi ngạo nghễ nhìn bà Tiêu Cay. Nhưng bà ấy không nhìn thấy nó. Và hình như bà ấy cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đó không phải là bà Tiêu Cay trước đây. Không mảy may phản ứng. Bà Tiêu Cay nhợt nhạt như xác chết. Gương mặt bà vẫn còn hằn sâu dấu vết của một nỗi đâu không thể tưởng tượng ra. Nước mắt tạo thành rãnh trên khuôn mặt bà. Bà bước đi như người mộng du giữa những mảnh vỡ vương vãi khắp nhà. Bà tiến về phía phòng Bé Táo. Rồi đến lượt ông Bồ Hôi xuất hiện. Cún Bụi sửng sốt. Có thật là ông Bồ Hôi không? Đầu tiên là ông không còn đỏ như con tôm luộc nữa. Rồi đến người ông chảy xệ xuống: cơ bắp bỗng dưng biến mất. Mặt ông tóp lại trông đến sợ, mỗi trễ xuống và trắng bệch, hai mắt mở to, sáng long lanh như người bị sốt. Ông ấy cũng không màng gì đến cảnh tượng xung quanh . Ông đang ôm trên tay một cái chăn cũ và đi vào phòng Bé Táo. Thế còn Bé Táo? Bé Táo đâu? Bé Táo đâu rồi? Cún Bụi nhìn ra cửa: không có ai. Chiếu nghỉ: không có ai. Cầu thang của tòa nhà : không có ai.
-BÉ TÁO! BÉ TÁO!
-Cún Bụi chạy bổ vào phòng Bé Táo. Ông Bồ Hôi đặt cái chăn cũ xuống giường Bé Táo. Và Bé Táo vừa nãy còn nằm trong chăn, bây giờ đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhỏ thó, gầy nhom, gầy tới mức gần như trong suốt. Những gì Cún Bụi đang cảm thấy lúc này hệt như cảm xúc của nó khi ở bên cạnh Mõm Đen, sau khi cánh cửa màu trắng quay tít trên trời và...
-BÉ TÁO !
Nó nhảy chồm lên giường, nhảy lên người Bé Táo và nó thè lưỡi liếm người Bé Táo, liếm, liếm...
Cho đến khi Bé Táo từ từ mở mắt:
-A! Cún đấy ư?
Bé Táo thì thầm câu đó nhỏ đến mức Cún Bụi không tin vào tai mình. Nó sững lại. Sững lại thật sự. Và lần này nó nghe rất rõ:
-Chào Cún. Vẫn khỏe chứ?
Và rồi nó không còn nghe thấy gì nữa. Trước hết vì hai tay Bé Táo đang ôm chầm lấy nó, và sau đó, bởi lẽ ông Bồ Hôi đã hét toáng lên:
-XEM NÀY! XEM NÀY! CON ĐÃ MỞ ĐƯỢC MẮT RỒI! CON ĐÃ NHÚC NHÍCH! CON ĐÃ NÓI RỒI!
Gian phòng bỗng trở nên huyên náo không thể tưởng tượng được. Ông Bồ Hôi nhấc bổng Cún Bụi lên cao, ghì nó vào ngực, hệt như bác hàng thịt tốt bụng trước kia và hôn lia lịa. Rồi đến bà Tiêu Cay. Rồi ông Bồ Hôi lại ôm hôn nó thêm lần nữa. Cuối cùng Bé Táo lên tiếng:
-Bố mẹ ngừng lại đi, con đói lắm rồi!
Tối đó, Cún Bụi ngủ trong phòng Bé Táo. Cô bé giải thích cho nó mọi chuyện. Ngay khi phát hiện ra cái thùng gỗ trống trơn, cô ấy nhất định tuyệt thực. Ban đầu cả hai cố chống chế, còn quay sang đổ lỗi cho Bé Táo, cho rằng Bé Táo không đóng chặt cửa chuồng và thùng xe. Nhưng Bé Táo rất cương quyết. Họ cũng vậy. Sau một tuần giằng co, cả hai bắt đầu lo lắng. “Em cũng biết đấy, bố mẹ rất yêu chị. Chị cũng yêu bố mẹ lắm. Nhưng bố mẹ phải yêu cả em nữa cơ.” Tóm lại, vì lo cho sức khỏe của Bé Táo, ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay dành đăng tin trên hàng loạt các báo. “Hiện giờ em nổi tiếng không kém những băng cướp đâu, Cún à, báo nào cũng có ảnh của em.” Nhưng đăng báo cũng chẳng ăn thua, trong khi Bé Táo vẫn kiên quyết không chịu ăn nên ông Bồ Hôi phải quay về nơi họ đã để hai người lái xe tải bắt Cún Bụi. “Một cuộc điều tra thực sự, chị thề đấy, hệt như trên truyền hình vậy.” Nhưng họ vẫn không tìm thấy gì và Bé Táo càng lúc càng gầy. Và họ cũng dần tuyệt vọng.
-Cho đến hôm bố mẹ quyết định quay về bởi vì chị quá yếu. Họ muốn đưa chị vào bệnh viện. Đấy, Cún à, em biết hết rồi đó.
Bé Táo cầm bức chân dung Cún Bụi đang được đặt trước mặt. Cô nghiêng đầu:
-Có phải em đây không? Rất đẹp! Nhưng chị nói thật nhé: em ở ngoài trông đẹp hơn nhiều.
Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh, cô bé nói tiếp:
-Phòng của chị rất đẹp. Đẹp hơn bao giờ hết. Chị và em, chúng ta sẽ ngủ rất ngon trong căn phòng này.