Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 39
Đ
êm nóng bức. Kitty ngồi cạnh cửa sổ, mãi nhìn mái ngói của ngôi đền kỳ ảo nổi bật trên nền trời lấp lánh sao. Lúc ấy Walter bước vào.
Vì khóc nhiều nên mắt nàng sưng húp, nhưng nàng đã bình tĩnh lại. Tuy bị dằn vặt bởi bao nhiêu sự việc, nhưng Kitty cũng nghe trong người nhẹ hẫng, có lẽ vì nàng mệt quá.
Lúc bước vào Walter nói:
- Tôi tưởng mình đi ngủ rồi.
- Tôi không buồn ngủ. Đứng như thế này, nghe đỡ ngột hơn. Mình đã ăn gì chưa?
- Tôi đã ăn rồi.
Chàng đi đi lại lại trong gian phòng dài và Kitty đoán là chàng định nói điều gì. Nàng nhận thấy Walter bối rối nên bình tĩnh đợi.
- Tôi đã suy nghĩ về câu chuyện mình nói ban chiều. Tôi thấy mình nên dời khỏi nơi này là hơn. Tôi đã nói với đại tá Ngọc và ông ấy bằng lòng cho một toán lính đi hộ tống. Con ả xẩm sẽ cùng về với mình. Như thế mình không phải lo gì cả.
- Nhưng tôi về đâu kia chứ? - Mình về nhà cha mẹ.
- Mình tưởng trông thấy tôi về mẹ tôi sẽ mừng lắm chắc?
Chàng nín lặng như để suy nghĩ:
- Nếu thế thì về Hương-cảng.
- Sao lại về Hương-cảng?
- Mình sắp sửa cần được săn sóc nghỉ ngơi. Bắt mình ở lại đây tôi thấy không nhân đạo lắm.
Kitty không ngăn được một cái cười chua chát:
- Mình mà cũng lo lắng đến sức khoẻ của tôi ư?
Walter bước lại cửa sổ. Không đêm nào mà bầu trời quang đãng lại có nhiều sao bằng đêm nay.
- Trong tình trạng của mình bây giờ thì Mai-tân- phố không phải là nơi thích hợp.
Nàng nhìn Walter. Bóng Walter in hằn, trắng bệch trên khung cửa sổ đen ngòm mở trông ra khoảng trời đêm. Nhìn nghiêng, nét mặt chàng có vẻ rờn rợn, nhưng lúc ấy Kitty không sợ nữa.
Nàng hỏi:
- Trước đây, lúc mình nhất định buộc tôi phải đi theo, mình có mong tôi chết hay không?
Trong một lúc lâu, Kitty không nghe Walter đáp lại. Hay là chàng giả vờ không nghe câu hỏi?
- Có. Trước đây quả tình tôi có mong như thế.
Đó là lần thứ nhất mà Walter thú nhận. Nàng rùng mình, nhưng không giận gì chàng. Và nàng ngạc nhiên nhận thấy khâm phục Walter là đàng khác. Lúc ấy hình ảnh Charlie chợt hiện ra, một gã Charlie đê hèn, không xứng đáng.
Nàng nói:
- Như thế là trước đây mình đã nhận lấy một trách nhiệm khá to. Giá tôi chết, liệu lương tâm mình có tha thứ cho mình không nhỉ?
- Nhưng bây giờ thì vấn đề không còn như thế nữa. Mình vẫn khoẻ mạnh.
- Đúng thế. Tôi vẫn khoẻ mạnh.
Bản năng đàn bà xui nàng để mặc cho Walter định đoạt. Sau bao nhiêu cảnh thương tâm, khủng khiếp và giữa cái chết đang rình rập, ai còn kể chi đến những kẻ khổ vì tình? Nàng chỉ mong Walter thấy rằng nàng đã quên hẳn Charlie. Mối tình tội lỗi đã không còn thì những gì đã xảy ra trước đây cũng không nên xem là quan trọng. Nàng muốn bảo Walter: "Bấy nhiêu cũng đã đủ lắm rồi, mình ạ! Chúng ta giận nhau như thế, thật không khác gì trẻ con. Nên hôn nhau và làm lành nhau thôi. Cứ gì phải là vợ chồng, chúng ta có thể xem nhau là bạn".
Nhưng Walter vẫn đứng im. Ánh đèn càng làm nổi bật vẻ xanh xao của khuôn mặt lầm lì. Kitty do dự. Lúc này chỉ cần một lời nói vụng về là Walter sẽ trở lại lãnh đạm ngay như cũ. Tâm hồn Walter là một tâm hồn nhạy cảm ẩn giấu dưới lớp vỏ châm biếm, chua cay. Tính chàng dè dặt, chỉ một việc không đâu cũng đủ để chàng mích lòng rồi. Nàng nghĩ mà bực tức. Sở dĩ chàng thù ghét Kitty chỉ vì Kitty đã chạm đến lòng tự ái của chàng. Vết thương tự ái vẫn là vết thương khó chữa. Tại sao đàn ông lại quá chú trọng đến sự trung thành của đàn bà như thế nhỉ? Sau lần phạm tội đầu tiên, nàng tưởng đâu mình sẽ bị thay đổi hoàn toàn, nhưng rồi thì không có gì thay đổi cả. Nàng chỉ cảm thấy rất dễ chịu, chỉ cảm thấy đang sống một cách mãnh liệt, thế thôi. Tại sao nàng không bảo Walter rằng đứa bé là con của chàng? Một lời nói dối vừa tiện cho nàng, vừa làm cho Walter hả dạ, mà biết đâu như thế lại chẳng là sự thực? Nàng nghĩ đến đứa bé. Nàng không nghe trong lòng xúc động mà chỉ cảm thấy tò mò.
Sau một lúc im lặng, thật lâu, Walter lại hỏi:
- Hay là mình muốn có thì giờ suy nghĩ.
- Suy nghĩ gì?
Walter quay lại, ngạc nhiên:
- Suy nghĩ để xem đến hôm nào thì đi.
- Nhưng tôi không định đi đâu cả.
- Sao lại thế?
- Vì tôi thích công việc ở nhà dòng. Ở đấy tôi còn giúp đỡ được các bà sơ. Ngày nào mình còn ở lại, tôi cũng xin được ở lại.
- Nhưng mình cũng nên biết là với tình trạng hiện thời cơ thể mình rất dễ bị lây.
Giọng Kitty mỉa mai:
- Thế ư? - Tôi muốn biết có phải vì tôi mà mình ở lại không?
Kitty ngập ngừng. Đột nhiên, nàng cảm thấy thương hại Walter.
- Không. Vả lại mình còn yêu gì tôi nữa. Tôi vẫn có cảm tưởng là lúc nào tôi cũng quấy rầy mình.
- Không bao giờ tôi tin được là mình lại có thể chịu nhọc vì mấy bà sơ và một đám trẻ con người Tàu cả.
Kitty mỉm cười:
- Mình bất công lắm. Cũng vì tôi không như mình vẫn tưởng nên mình mới khinh tôi như thế. Nếu mình thiếu tâm lý thì lỗi ấy không phải do tôi.
- Vậy là mình nhất định ở lại? Cũng được. Việc ấy tùy mình.
- Tôi tiếc đã làm mình lỡ mất dịp để mình tỏ ra quảng đại. Thực ra thì mình nói đúng. Tôi ở lại không phải vì tôi thương xót gì đám trẻ mồ côi. Trường hợp tôi khác hẳn. Trên đời, bây giờ, tôi không còn nương tựa được vào ai. Ai cũng khó chịu vì tôi và không ai cần biết là tôi còn sống hay đã chết.
Walter cau mày, nhưng không để cơn giận hiện ra trên nét mặt. Chàng chỉ nói:
- Mình có thấy là vô tình chúng ta làm hỏng cả mọi việc hay không?
- Có lẽ mình vẫn không quên cái ý định ly dị? Bây giờ thì dù cho ly dị hay không tôi cũng không cần nữa.
- Mình không biết là khi đưa mình đến đây tôi đã tha thứ cho mình rồi?
- Tôi không biết. Nhưng nếu thế thì khi rời được Mai-tân-phố chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta còn tiếp tục sống với nhau không?
- Ồ, mình đừng bận tâm đến tương lai vội.
Giọng nói Walter đầy vẻ mệt mỏi chán chường.