Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Chương 38
C
ười một lúc, anh ôm lấy Giản Minh.
Giản Minh kháng nghị, “Em đang ăn mà.”
“Chỉ ôm một lúc thôi.”
Giản Minh chẳng muốn chút nào, “Ôm bao lâu?”.
Lăng Lệ đáp, “Mười giây.” Ôm chặt Giản Minh, vùi đầu vào mái tóc cô, “Ngoan nào, đếm đến mười.”
Trong tích tắc, thời gian như quay ngược trở lại, giống như lần đầu tiên họ ôm nhau, cùng nghe những ngọn gió thổi trên mặt hồ, trượt qua bên tai họ, thổi đến nỗi trái tim của họ mềm dần, mềm dần, từng chút một, mềm đến nỗi trong trái tim ngoài người kia ra, không thể chứa đựng thêm thứ gì nữa. Không biết rốt cuộc mười giây đã trôi qua hay chưa, hay là hai mươi giây? Đôi tay của Giản Minh lần qua sau gáy Lăng Lệ, kiễng chân lên, nhẹ nhàng cắn vào yết hầu anh, đôi môi mềm mại ấm áp, trượt từng chút một lên khóe môi anh, từng nụ hôn thật khẽ, mang nét cuốn hút, gợi cảm, đặc trưng của phụ nữ, có điều trong chốc lát, cả người Lăng Lệ như có ngọn lửa đang thiêu đốt, hơi thở nặng nề, lòng bàn tay nóng ấm dán vào lưng Giản Minh, ép sát cô vào lòng mình hơn nữa, hận không thể hòa tan vào trong xương máu, tóc mai hai bên tai cọ xát vào nhau, khẩn cầu, “Em yêu, chúng ta về nhà được không?”.
Không có gì là không được, Giản Minh hình như cũng rung động, khuôn mặt đẹp tựa hoa đào nhuộm biếc đôi bờ mi, sóng mắt như mơ như say.
Về nhà, Lăng Lệ lái xe, Giản Minh nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh. Điện thoại của Giản Minh đổ chuông, Lăng Lệ nghe giùm, là Đông Đông, nói vô cùng rõ ràng và trấn tĩnh, “Chú ơi, cháu đang ở trong phòng chứa đồ, cha và dì Mạn cãi nhau, cháu hơi sợ, chú đến đây đón cháu về nhà được không?”.
Thế là, trong phút chốc, sự lãng mạn, rung động, ham muốn, tất cả đều biến mất, Lăng Lệ lo lắng, “Chú qua ngay lập tức, cháu đừng sợ nhé, Đông Đông.” Cầm lấy vô lăng, anh quay đầu xe, nói với Giản Minh nội dung cuộc điện thoại, tức giận, “Cái tên La Thế Triết bị làm sao thế không biết? Lễ Tết còn cãi nhau?”.
Giản Minh bực bội, “Mỗi lần đều muốn tin tưởng anh ta, nhưng cuối cùng mỗi một lần đều thất vọng, hối hận, cảm thấy bản thân em ngốc quá.” Suy nghĩ một lúc, định gọi điện thoại cho Thế Hoa, “Cô ấy không có ở đó sao?”.
Lăng Lệ ngăn lại, “Thôi khỏi, dù sao chúng ta cũng qua bên đó, bây giờ em hỏi Thế Hoa, có thể làm cô ấy cảm thấy không dễ chịu.” Im lặng một lúc, Lăng Lệ thở dài một hơi, “Chúng ta thất vọng cũng không sao, anh chỉ xót đứa bé, đừng để nó thất vọng mới tốt, có chuyển biến tốt như thế này, đâu dễ dàng gì.”
Đến nơi, xuống xe, hai người vội vàng chạy lên lầu, vừa hay gặp Tô Mạn trên lầu đi xuống, một mình, tay xách hành lý, Giản Minh định chào hỏi, Lăng Lệ bước lên trước mọt bước chắn cô sau lưng, sợ cô bị Tô Mạn bắt nạt, cúi người chào Tô Mạn, không nói chuyện, đoán rằng Tô Mạn cũng không muốn nói chuyện.
Lúc này Giản Minh mới nhìn thấy dấu tay trên khuôn mặt Tô Mạn, mặt mũi chán chường, đi lướt qua họ. Không biết Đông Đông thế nào rồi? Giản Minh gọi điện thoại cho Đông Đông, người nghe máy là La Thế Triết, “Ồ, hai người đã đến rồi à?”. Giọng điệu Giản Minh cực kỳ lạnh lùng, “Đúng thế, đến rồi.”
Cánh cửa nhà La Thế Triết mở toang hoác, một cảnh tượng thê thảm trong nhà, hoa quả, bánh trung thu, các loại thức ăn vặt cùng các mảnh đĩa vỡ rơi rớt lung tung trên nền nhà. Đón tết Trung thu, đoán rằng chắc chị Phương cũng về nhà sum họp, La Thế Hoa không có ở đây, nhìn dáng vẻ Tô Mạn kiểu đó như bỏ nhà ra đi, cho nên người thu dọn bãi chiến trường này là La Thế Triết và Đông Đông. La Thế Triết quét nhà, Đông Đông phụ giúp, nhìn lại có vẻ như vẫn bình tĩnh, có điều La Thế Triết tóc tai hơi bù xù, khóe mắt vừa dán miếng băng cá nhân trong suốt.
Nhìn thấy Lăng Lệ và mẹ bước vào, đôi mắt Đông Đông đỏ hoe. Lăng Lệ quỳ xuống, Đông Đông tự nhiên bước qua, “Chú ơi.” Rồi đổ vào người anh, mặc cho Lăng Lệ ôm lấy.
Giản Minh hỏi La Thế Triết, “Thế Hoa đâu?”.
La Thế Triết thản nhiên, giọng nói vẫn bình thường như mọi khi, “Đài truyền hình có việc gấp, đi rồi.”
Giản Minh vốn định căn vặn, một chút thời gian như vậy thôi mà anh và Tô Mạn còn không buông tha mà cãi nhau? Nghĩ thế nào rồi thôi, cầm lấy áo khoác của Đông Đông rồi cáo từ, “Chúng tôi đi đây.”
“Được.” Giọng nói La Thế Triết vẫn bình thản, “Bừa bộn lộn xộn quá, chẳng giữ mọi người lại nữa.” Anh ta đặc biệt nói với Lăng Lệ, “Ngại quá, bắt anh phải chạy một chuyến.”
“Không có gì.” Lăng Lệ một tay bồng Đông Đông, một tay nắm chặt tay Giản Minh, sốt ruột muốn đưa người phụ nữ và đứa bé này rời khỏi nơi này, “Tạm biệt.” Ra khỏi cửa đi xuống dưới lầu, Lăng Lệ hỏi Đông Đông, “Cháu không sao chứ?”.
“Dạ không sao ạ.” Đông Đông nằm tựa trên vai Lăng Lệ, nhưng mắt vẫn hướng nhìn về phía cửa nhà mình, nói lí nhí, “Không biết cha có khóc không nhỉ?”.
Giản Minh an ủi, “Không đâu, cha lớn rồi, tự biết cách chăm sóc bản thân mình.” Nói thì nói như thế, bước chân của Lăng Lệ và Giản Minh càng lúc càng chậm lại.
Đông Đông lại nói, “Hay là, chú và mẹ cứ về nhà trước đi, con ở đây đón Trung thu với cha.”
Không hề hẹn trước, họ ngừng bước chân, Lăng Lệ và Giản Minh nhìn nhau rất lâu, rồi quay trở lại. Không một lời giải thích, Lăng Lệ dặn dò một câu, “Đừng đóng cửa, anh và con đứng đợi em ở cửa.” Lăng Lệ thiếu niềm tin đối với La Thế Triết, ngộ nhỡ tên cầm thú đó lại như lần trước, một mực kéo Giản Minh vào nhà đóng cửa lại cưỡng ép cô thì sao? Chỉ đành tùy cơ hành động. Trong đầu một mặt vừa tưởng tượng ra vô số hình ảnh tồi tệ đến cùng cực, một mặt vừa phải chăm sóc con trai. Không thể để Đông Đông ở lại nhà của La Thế Triết trong tình hình này được, anh và Giản Minh sẽ lo lắng cả đêm không ngủ được mất. Nhưng cứ thế đưa Đông Đông đi, tâm trạng đứa bé lại nặng nề, họ lại lo lắng Đông Đông sẽ mất ngủ cả đêm, cho nên…haizz… Đi lên mấy tầng, quay về nhà của La Thế Triết, phát hiện chủ nhà hình như quên không đóng cửa, bên trong cánh cửa sắt truyền ra tiếng quét nhà loảng xoảng của những mảnh sành bị vỡ trên nền nhà, vỡ vụn, yên tĩnh, vắng vẻ, không có tiếng nhạc, không có tiếng huyên náo của tiết mục văn nghệ trên ti vi, đây chính là âm thanh của một người đàn ông độc thân sống trong nhà, Lăng Lệ đã từng trải qua, anh hiểu được, cái cảm giác bị người khác bỏ rơi. Khẽ thở dài, anh nói bên tai Giản Minh, “Anh cho em mười phút.” Mở cửa ra, để Giản Minh đi vào. Nếu như có thể, thực sự anh muốn vào đó nói chuyện với La Thế Triết một chút, có điều, nếu như anh vào, chỉ sẽ làm cho người đàn ông trong nhà kia càng thấy thê thảm hơn mà thôi. Nhìn vào trông có vẻ như bố thí lòng thương hại và thị uy vậy, cuối cùng, chỉ đành đứng đợi ở cửa, Lăng Lệ hạ thấp giọng, nói với Đông Đông, “Chúng ta đứng ở đây, lặng lẽ ở bên cha con một lát, đợi đến khi cha con không sao, chúng ta về nhà được không?”.
Đông Đông gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy Giản Minh bước vào nhà, La Thế Triết sững sờ, không ngờ được cô đi rồi còn quay trở lại, hơn nữa còn đi một mình, trong giây phút mừng như phát điên lên, hai mắt sáng rỡ. Thái độ trên gương mặt của Giản Minh có chút miễn cưỡng và thiếu tự nhiên, “Họ dứng dưới kia đợi em, em giúp anh dọn dẹp một chút rồi về.” Ồ, hóa ra là thương hại. Nhìn Giản Minh xắn tay áo của chiếc áo vest rõ ràng là của Lăng Lệ đang mặc trên người lên, thuộc đường thuộc lối đi vào nhà bếp lấy tạp dề thắt vào lưng xong, thu gom rác, lau bàn ghế, vô cùng nhanh nhẹn. La Thế Triết bắt tay vào làm, tay chân lóng ngóng, vụng về làm theo, cho dù biết cô chỉ thương hại cũng cảm thấy rất vui, anh chỉ vui lòng nhận sự thương xót của cô thôi. Trong lúc bận bịu, hình như, một khoảnh khắc của khoảng thời gian nào đó trong quá khứ chập chờn hiện lên, nếu như có thể nắm giữ lại thời gian đã qua, La Thế Triết vứt bỏ kiêu ngạo cũng chẳng sao cả, cho dù chỉ trong phút chốc? Liếc nhìn xương quai xanh nhỏ nhắn của cô lộ ra dưới cổ áo, chiếc váy đẹp bên trong chiếc áo khoác, để lộ ra một vạt khăn lụa tơ tằm, liền biết cô vừa đi đâu về. Tại sao ăn mặc đẹp đẽ thế kia, lại đi một đôi giày đá bóng bình thường như vậy? Lúc này đây, trong lòng La Thế Triết đã cảm thấy bình tĩnh trở lại, mỉm cười, vừa cầm chổi quét nhà, vừa bắt chuyện, “Thực ra em không nhất thiết cứ phải đi giày cao gót để khiêu vũ, em mang giày đế bằng cũng vẫn có thể tỏa sáng.”
Lăng Lệ đứng ở cửa nghe thấy thế, ôm chặt lấy Đông Đông trong vô thức, lặng lẽ, mặc dù biết rõ Giản Minh và mình đang yêu nhau, nhưng mỗi lần cô ở bên cạnh La Thế Triết, anh vẫn cảm thấy cực kỳ bất an, đôi nam nữ đã từng hoạn nạn có nhau kia, giữa hai người đã từng có được một tình yêu trong sáng rung động lòng người và một thời tuổi trẻ không thể nào mài mòn được, là ký ức ăn sâu vào trong xương tủy, mỗi một điều đó đều làm anh không thể không ghen tỵ.
Giản Minh không thèm để ý đến mấy lời nói của La Thế Triết, cố gắng kiềm chế bản thân, trao đổi với anh, “Anh cũng hiểu rõ mà, Đông Đông có thể về đây vui chơi với anh, đã không dễ dàng gì. Giữa anh và Tô Mạn xảy ra điều gì tôi không biết, cũng không quan tâm, nhưng có thể kiềm chế lại một chút, đừng cãi nhau trước mặt Đông Đông được không? Thật khó có thể nào tưởng tượng được, anh lại ép nó vào phòng chứa đồ gọi điện thoại cho tôi!”. Giống như trút giận, Giản Minh bê luôn đĩa trái cây chưa ăn hết đổ vào thùng rác.
La Thế Triết biết Giản Minh đang tức giận, anh hoàn toàn đầu hàng, từ trước đến nay chưa bao giờ hạ mình như thế, “Đừng giận nữa được không?”.
Dọn dẹp cũng gần xong hết rồi, còn lại mấy thứ chắc anh ta tự làm được, Giản Minh nhìn đồng hồ treo tường, mười phút rồi, đã trọn tình trọn nghĩa, cởi tạp dề ra, vừa treo tạp dề lên vừa buông một câu, “Thật không biết anh muốn thế nào nữa?”.
“Anh muốn em quay về.” La Thế Triết cầm lấy chổi, giọng nói không to lắm, nhưng chân thành lạ thường, “Đưa theo Đông Đông về nhà đi, Giản Minh.”
Giản Minh chỉ cảm thấy buồn cười, “Anh cảm thấy trong căn nhà này, chỗ nào giống nhà của tôi?”. Sau khi Tô Mạn dọn về đây đã sửa sang lại toàn bộ, vết tích của Giản Minh để lại trong căn nhà này đã sớm tan theo mây khói. “Anh cứ làm từ từ, tôi đi đây.” Giọng điệu Giản Minh vẫn tiếp tục giữ được vẻ lịch sự, “Thế Triết, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, làm con cái lo lắng.” Không vướng bận gì nữa, Giản Minh đi vòng qua người đàn ông đứng trước bàn, đi xa anh ta ra, trong phạm vi an toàn, bước về phía cửa.
Lăng Lệ và Đông Đông ngồi ở cửa, tranh thủ thời gian tìm niềm vui, đang chơi game trong điện thoại của Lăng Lệ. Chiếc áo sơ mi trắng của Lăng Lệ, dưới ánh đèn, sạch sẽ đến nỗi làm Giản Minh cảm thấy rất yên tâm. Nhìn thấy Giản Minh, trên khuôn mặt Lăng Lệ hiện rõ thái độ, em yêu, cảm ơn em đã thoát ra khỏi vòng vây một cách an toàn, cuối cùng cũng đã ra đến đây. Anh giơ tay ra, Giản Minh nắm lấy ngay lập tức, Lăng Lệ bồng Đông Đông lên, đóng cửa lại cẩn thận cho La Thế Triết, ba người im lặng xuống lầu.
Tren đường về nhà, Lăng Lệ và Giản Minh có hỏi Đông Đông, rốt cuộc dì Mạn và cha con tại sao lại cãi nhau? Đông Đông cũng không rõ lắm, nó ở trong phòng cũ của mình lục đống đồ chơi cũ lên, nghe thấy ba và dì Mạn ở ngoài kia động tay động chân, sợ quá, không hiểu vì sao lại chạy vào phòng chứa đồ. Trong mắt Đông Đông, đó là căn phòng kín mít, không ra được, cũng không có ai dễ gì vào được, đã từng là nơi sợ hãi, tuyệt vọng nhất, giờ lại trở thành nơi an toàn để trốn tránh. Đối với chuyện này, Giản Minh và Lăng Lệ cũng chỉ biết thở dài xuýt xoa mà thôi.
Ba người về đến nhà, uống chút trà, ăn ít trái cây, nếm thử góc bánh trung thu cho có không khí, cứ coi như đã đón tết Trung thu. Lăng Lệ thay bộ âu phục, mặc quần jeans áo sơ mi vải cotton bình thường, cả bộ quần áo không mới cũng không cũ, nhìn rất đáng tin cậy và yên tâm, tắm rửa cho Đông Đông xong, cho nó lên giường, kể chuyện, đợi đến khi cậu nhóc sắp ngủ, Lăng Lệ theo thói quen kiểm tra một lượt cửa sổ phòng trong phòng ngoài, điện nước, bình gas, “Giản Minh, anh về nhà anh trai đây, buổi tối đóng cửa cẩn thận, có việc gì gọi điện thoại cho anh.” Giản Minh ngoan ngoãn đồng ý, tiễn anh ra đến cửa, “Lái xe cẩn thận một chút.” Mặc dù Lăng Lệ lái xe được coi rất vững vàng, nhưng lần nào Giản Minh cũng đều nhắc nhở như thế, lải nhải giống như bà vợ già ấy. Nhưng Lăng Lệ lại cứ thích như vậy, trả lời rất ngọt ngào, “Biết rồi.”
Trở về nhà Lăng Khang tắm rửa xong xuôi, ngồi ở phòng khách xem ti vi cũng sắp đến nửa đêm rồi, vợ chồng Lăng Khang mới từ bữa tiệc trở về, nhìn thấy nhị thiếu gia tự nhiên ngồi ở phòng khách, đều sững sờ, “Sao tự nhiên em lại về đây?”.
Lăng Lệ đùa, “Oa, nhanh chán em thế sao, muốn đuổi cổ em ra khỏi cửa chắc?”.
Văn Quyên đánh vào gáy anh một cái, “Chú có ý gì thế hả? Chẳng phải giữa chú và Giản Minh chẳng có trở ngại gì nữa sao? Đông Đông đã đồng ý để hai người sinh thêm em trai em gái cho nó rồi còn gì? Thế chú còn lừng khừng chuyện gì nữa? Tối nào chú cũng ngủ ở đây, gia đình nhà họ Lăng chúng ta lúc nào mới có thêm nhân khẩu mới hả? Muốn cưới thì phải cưới liền tay, muốn sinh con thì cũng phải sinh ngay, làm gì cũng từ tà từ từ, nghĩ mình là lão gia thật sao, cho rằng tất cả các cô gái trên đời này ngồi đó chờ chú hả?”.
Chú giỏi lắm, chậm trễ một buổi tối cũng không được? Lăng Lệ bị chị dâu dạy dỗ cho một trận, suýt nữa thì bị đuổi về chỗ của Giản Minh. May có Lăng Khang khuyên bảo, “Cũng trễ quá rồi, để ngày mai để ngày mai”, Lăng Lệ mới được Văn Quyên tha cho về phòng ngủ. Bình thường một người có suy nghĩ trong sáng, đầu kê lên gối, lật mấy trang sách là có thể đi vào giấc ngủ, nhưng bị chị dâu Văn Quyên làm cho một trận như thế, bây giờ không sao ngủ được. Trong lòng anh như có thứ gì đó cứ rục rịch không yên, làm cho miệng lưỡi anh khô khốc. Đương nhiên, bác sĩ Lăng tuyệt đối biết rõ cái kiểu rục rịch đó rốt cuộc là cái gì, thế là, quay người hít đất một lúc, sau khi mồ hôi đầm đìa, người nóng bừng bừng mới vào tắm nước ấm, rồi lại nằm lên giường. Nhắm mắt lại, Giản Minh cứ hiện ra trong tâm trí anh, bên bờ hồ, tay vòng sau gáy anh, đôi môi cô dán lên môi anh, mềm mại ấm áp, vẫn còn phảng phất mùi vị của bánh kếp hành, Lăng Lệ từ trước đến nay không hề biết rằng cái loại bánh kếp hành bình dị đó, giống như được Giản Minh biến sự mục nát trở nên thần kỳ, làm cho người ta say mê đến vậy, có thể làm cho Lăng Lệ tan thành một vũng nước, cứ suy nghĩ như thế, cảm giác rục rịch ấy như lại trỗi dậy, kêu gào ngẩng đầu lên, Lăng Lệ lồm cồm bò dậy, tiếp tục hít đất, tiếp tục tắm gội, tắm bằng nước lạnh.
Lăng Lệ vừa tắm, vừa nhớ đến mười phút của Giản Minh và La Thế Triết, anh ghen tỵ, điều này cũng bình thường, anh có thể xử lý tốt càm xúc này, nhưng mà, vốn dĩ anh cũng không cần phải ghen tỵ phải không? Giản Minh và Đông Đông đều ở bên cạnh anh, anh còn thiếu gì nữa? Bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh thiếu một điều rất thực tế, đó là quan hệ ruột thịt máu mủ, chị dâu Văn Quyên nói không sai chút nào, Lăng Lệ không muốn đợi nữa, cũng không thể đợi được nữa, lần này, hình như nước lạnh đã không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong lòng anh. Tắt nước, Lăng Lệ với lấy chiếc khăn tắm lau người qua loa, mặc quần áo, lấy chìa khóa, nửa đêm lái xe ra khỏi căn nhà của Lăng Khang.
Đêm nay Giản Minh cũng không ngủ được, đứng một mình ở ban công, ngơ ngẩn ngắm mặt trăng, cảm thấy hình như hơi nhớ Lăng Lệ. Cảm giác nhớ nhung ấy làm cô có ý muốn như thôi thúc gọi điện thoại gọi anh quay trở lại. Nhưng lại cảm thấy, vô duyên vô cớ, chỉ có chút nhớ nhung không quan trọng như thế mà gọi điện thoại cho người ta, cũng quá là thần kinh. Nhưng cô vẫn không ngủ được, thế nên lật album ảnh của Lăng Lệ ra, nằm trên giường ngắm từng cái một. Kiểu giết thời gian như vậy, đối với Giản Minh, không còn nghi ngờ gì nữa, vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ, cô có thể tùy ý tưởng tượng ra, ví dụ như xuyên không quay trở về thời gian lúc đó, gặp gỡ anh vào ngày ấy năm ấy…Đang mỉm cười với Lăng Lệ khi thuở còn thiếu niên, điện thoại đổ chuông ầm ĩ, hai giờ đêm rồi đó, là điện thoại của Lăng Lệ, Giản Minh nghi hoặc, “A lô, có việc gì sao?”.
Lăng Lệ trả lời đơn giản lạ thường, “Mở cửa.”
Không xảy ra chuyện gì bất thường, nhị thiếu gia bình thường vốn dĩ rất điềm đạm, sao tự nhiên nửa đêm nửa hôm lại xuất hiện ở đây? Giản Minh vội vội vàng vàng ra mở cửa, “Anh Lệ, sao thế?”.
“Không có gì.” Mái tóc Lăng Lệ vẫn còn ướt đẫm, bước vào nhà, chốt cửa lại, đi xem Đông Đông thế nào, thằng bé vẫn đang ngủ ngon lành, Lăng Lệ đóng cửa lại, đi một vòng trong nhà, xác định, đều an toàn, dứt khoát tháo pin điện thoại ra luôn, cho dù thế nào, lần này, ông trời cũng đừng có mong gọi làm phiền đến anh.
Giản Minh lẽo đẽo đi theo Lăng Lệ một vòng trong nhà, càng đi càng cảm thấy bất an, nhìn thấy anh tháo pin điện thoại ra, kinh hãi khiếp sợ, “Lăng Lệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Lăng Lệ nói một đường trả lời một nẻo, “Nhìn em có vẻ rất tỉnh táo, chưa ngủ sao?”. Cuối cùng đã xác định được toàn bộ đều an toàn, ngoài sóng thần, động đất và bom dội ra, e rằng chắc chẳng có điều gì có thể lay động được anh, kéo Giản Minh về phòng ngủ.
Giản Minh thật sự chẳng hiểu nổi rốt cuộc Lăng thiếu gia đang làm trò gì, đầu óc mê muội, “Dạ, không ngủ được.” Vẫn cảm thấy bất an, cô vừa đi vừa hỏi rối lên, “Anh Lệ, muộn như thế này rồi, rốt cuộc là có chuyện gì? Bị người ta truy sát sao? Hay anh mượn tiền với lãi suất cao? Hay là…”.
Lăng Lệ đã khóa kĩ phòng ngủ, nhìn album ảnh của mình trên giường, “Ồ, không ngủ được, nhớ anh sao?”.
Giản Minh gật đầu, trong ánh mắt chứa đựng sự kinh hoàng, giống như con hươu nhỏ bị người ta dọa cho hoảng sợ, “Dạ.” Cô vẫn chưa hiểu Lăng Lệ đang đùa kiểu gì, đơn thuần chỉ muốn lấy lòng và an ủi, “Lúc nào cũng nhớ đến anh. Đúng rồi, anh bị làm sao thế?”.
Đối với Lăng Lệ, câu nói ấy chẳng khác nào như đổ thêm dầu vào lửa, khi anh nhớ cô, cô cũng nhớ anh, sung sướng biết bao, cho nên những thứ khác đều có thể lược bớt đi, chỉ nói ba chữ, “Nhớ em thôi.”
“Hả?”, Giản Minh vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Nhưng ngay trước mặt Giản Minh, chú Lệ đã cởi chiếc áo thun màu xám nhạt ra, đang cởi dây thắt lưng của chiếc quần màu trắng kem cotton, để lộ ra da thịt săn chắc của nửa người phía trên, nhìn vào đôi mắt to tròn, ngoan ngoãn, ngây thơ của Giản Minh, nhấn mạnh lại trọng tâm, “Nhớ em, nhớ đến nỗi tắm hai lần vẫn không có tác dụng gì. Em nói xem, như vậy là sao?”. Tiếp theo, quần trong quần ngoài, cái ngắn cái dài, vứt đầy trên nền nhà.
Khuôn mặt của Giản Minh trong tích tắc nóng bừng lên, nhắm mắt lại, vội vàng quay người, đứng quay lưng vào Lăng Lệ, tình tiết này khác xa so với trong tưởng tượng của cô, tim cô đập nhanh như muốn vọt ra ngoài. Ngay lập tức, Lăng Lệ ôm lấy cô từ đằng sau, những nụ hôn và hơi thở nóng rát chạm vào bên tai, lẫn với tiếng thở nhè nhẹ, “Chúng ta đừng kéo dài thời gian nữa, đêm nay, em phải là của anh.” Váy ngủ và khuy áo lót của Giản Minh chớp mắt đã bị cởi ra, hai cơ thể trần truồng đứng đối diện, những nơi da thịt cọ xát vào nhau ấm áp mềm mại như nước.