Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
39. DI Chúc
Mười mấy năm trời sống nhờ ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, con chưa kịp đáp đền thì đã chết, thật có lỗi. Con không ngờ con lại có can đảm tự tử thế này.
Cha có nhớ là cách đây không lâu con đã nói. Con rất khát sống và có ai muốn giết con thì con cũng gắng chóng trả để được sống. Không ngờ bây giờ con lại tìm đến cái chết. Con người dễ thay đối quá phải không cha!
Con vẫn biết tự sát là chuyện quấy, dù có gặp bất cứ một nguyên nhân tàn khốc nào, ta cũng không nên tự sát. Nhưng không hiểu sao, con vẫn không kiềm được tình cảm mình. Và cảm giác đầu tiên nhận được sau quyết định là con nhận thấy mình thật bình thản.
Nhớ năm lên lớp năm, khi nghe người ta bảo con là con nuôi, con vẫn không lấy đó làm buồn, con cũng không buông thả để mình hư hỏng mà cố gắng sống, sống với ý nguyện sẽ đáp đền ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.
Năm đậu xong Trung học, bài diễn văn đột ngột biến thành giấy trắng, con đã ngơ ngác và buồn mẹ (Xin lỗi mẹ về cách xưng hô cuối cùng). Nhưng con đã giữ vững được tim mình. Ta sẽ cố gắng sống và thực hiện đúng lý tưởng sống của mình dù có gặp bão tố thế nào. Sẽ không khổ khi bị đưa vào thế khổ, không phiền khi phải sống với phiền. Vì nếu buông xuôi, đời sẽ vỡ nát mà còn bị người cười chê.
Do đó, cha đã thấy con cố gắng hết mình để lúc nào người chung quanh cũng tưởng rằng đời con hồn nhiên và đầy sức sống.
Nhưng, sự cố gắng đó đã sụp đổ hoàn toàn. Ngay sau khi biết rõ mình là con kẻ đã giết chị Lệ con ruột của cha mẹ. Con mới hiểu hết những hành động tàn khốc của mẹ đối với con. Có điều, con không hận mẹ đâu, bao nhiêu năm mẹ đã khổ vì con, đền bù được tất cả rồi. Con hiểu và thông cảm cho mẹ, ít ra mẹ đã ngay tình nuôi con lớn.
Rồi con thấy mẹ thật vĩ đại, mẹ chịu đựng giỏi thật, làm gì có người có đủ can đảm nuôi con kẻ thù của mình, hay ít ra sống với nó ròng rã suốt hai mươi năm trời mà không thù hận chứ?
Cha mẹ biết không, trước khi chết, nghĩ đến công lao dưỡng dục của cha mẹ con đã chảy nước mắt thật nhiều. Con đã hổ thẹn vì chưa làm sao trả ơn cho cha mẹ.
Trước kia con là một thứ cổ thụ, dù có bị giông bão thến nào, con cũng cố kềm hãm để không bị lay chuyển, nhưng khi biết rõ cha ruột của mình là người đã giết chị Lệ, thì cây cổ thụ kia cũng sụp đổ theo?
Cha biết con không phải là kẻ yếu hèn chứ? Nếu Đời con không gặp cơn bão quá to kia mà chỉ gặp những trắc ẩn như nghèo, đói rách... thi có lẽ con vẫn sống, vì với con đó là ý thức ngoại lai, hoàn cảnh chung quanh ta còn có thể thay đổi được. Nhưng khi biết rõ trong cơ thể mình đang luân lưu giòng máu phạm tội, thì ngọn đèn hy vọng cũng chợt tắt. Bây giờ con mới biết rằng mìnnh đã lầm lẫn, cứ tưởng mình rực rỡ như tia nắng, không ngờ trước mắt mẹ, con chỉ là một thứ tội đồ xấu xa.
Giữa trái tim của mỗi người trưởng thành, của những người đã có ý thức thì bao giờ cũng có một băng điểm, máu sẽ sẵn sàng đông lại hay tan rã tùy theo băng điểm đó. Băng điểm trong con là "Mi là con kẻ giết người". Và bây giờ máu con đang đông lại đây, con không có quyền ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ.
Con biết mình vẫn có quyền sống, nhưng phải trơ mặt ra, nhưng rất tiếc con không thể làm chuyện đó được, vì tất cả sức sống trong người con đang đông lại.
Hãy tha thứ cho con, cho cha ruột con nhé? Đây là tiếng van xin đầu tiên và cuối cùng của một đời người.
Cầu chúc cha mẹ ở lại được nhiều hạnh phúc. Nếu có thể, con sẽ cố gắng phò hộ cha mẹ. Bây giờ con tự sát đây. Tự sát bằng những viên thuốc ngũ bên giòng suối mà cha ruột con đã giết chị Lệ ngày nào.
Tối qua, tuyết không còn rơi nữa, tuy trời còn lạnh nhưng buổi sáng sẽ đẹp. Không hiểu tự sát trong buổi sáng như thế nầy con có làm cho buổi sáng bị hoen ố chăng?
Dương Tử
"Anh Nguyên.
Thật ra em chẳng ngờ duyên phần chúng ta lại ngắn ngủi thế này. Em rất tiếc nhưng cũng rất sung sướng vì anh đã quá tốt với em, anh đã cho em một khoảng đời hạnh phúc, dù nó quá ngắn.
Em biết anh yêu em, nhưng em không làm sao đủ can đảm sống được anh ạ.
Lúc nghe mẹ nói ‘‘Mày là con gái kẻ sát nhân" thì em như kẻ tĩnh giấc sau cơn mơ dài. Nhìn xuống thân thấy dòng máu tội lỗi em tự nhủ: Mi là kẻ không xứng đáng với lòng tin yêu của chàng.
Anh Nguyên. Bây giờ thì dù có biết em là con của ai cũng vô ích rồi, Nếu không phải là con của kẻ giết người trực tiếp thì em cũng là một đứa bé xuất thân từ một viện mồ côi, cha mẹ em chắc chắn cũng không có gì là vinh quang cả.
Anh cũng biết, em là một đứa con gái cao ngạo, lý tưởng. Lúc nào cũng nghĩ mình tinh khiết thì làm sao có thể chịu đựng được sự thật chứ?
Thôi thì chết vậy.
Xin vĩnh biệt anh! Anh Nguyên! Cầu chúc anh gặp nhiều hạnh phúc.
Vĩnh biệt!
Dương Tử
Anh Xá
Người em muốn trông mặt lần cuối bây giờ là anh. Em khao khát được trông thấy anh lắm, vì bây giờ thì em mới hiểu, người đáng để em kính trọng nhất là ai rồi.
Anh! Em sắp chết đây! Hãy tha thứ cho em nhé.
Dương Tử
Tái bút.
Cho em gởi lời thăm dì Thăng, nhớ đừng cho dì ấy biết, dì Thăng mà hay chắc em sẽ bị đánh đòn mất.
Cũng đừng trách mẹ anh nhé. Nhờ mẹ, em mới biết được sự thật, thà như vậy còn hơn chẳng biết gì về mình đau khổ hơn.
Vĩnh biêt anh!
Viết xong ba bức thư Dương Tử bỏ tất cả vào hộc bàn. Gian phòng yên lặng. Mặc áo pull đen, quần tây dài, thêm một chiếc áo dầy xong bước ra ngoài. Dương Tử cũng không hiểu sao một người sắp chết như mình lại thích mặc nhiều như thế. Phải chăng để được chết trong sự ấm cúng.