Số lần đọc/download: 1277 / 11
Cập nhật: 2016-04-11 18:20:07 +0700
Chương 37
Brittany
“Tớ không tin là cậu lại chia tay với Colin.” Sierra đang ngồi sơn móng tay trên giường tôi sau bữa tối. “Mong là cậu không hối tiếc cả phần đời còn lại, Brit à. Hai cậu đã quen nhau lâu rồi. Tớ cứ tưởng cậu yêu anh ấy. Cậu làm trái tim anh ấy tan nát, cậu biết chứ? Anh ấy gọi điện cho Doug và khóc lóc đó.” Tôi ngồi dậy.
“Tớ muốn hạnh phúc. Colin không làm tớ hạnh phúc nữa. Anh ấy thừa nhận đã lừa dối tớ suốt mùa hè vừa rồi. Anh ấy còn ngủ với con bé ấy nữa, Sierra.” “Cái gì? Tớ không thể tin nổi.” “Hãy tin tớ. Colin và tớ đã kết thúc khi anh ấy đi nghỉ mát mùa hè rồi. Chỉ là tớ cần chút thời gian để nhận ra bọn tớ không còn giả vờ thêm được nữa.” “Thế cậu có chuyển sang Alex không? Colin nghĩ giữa cậu và Alex không chỉ có mấy ống hóa chất.” “Không,” tôi nói dối.
Dẫu Sierra là bạn thân nhất của tôi, nó luôn tin rằng xã hội có sự phân chia giai cấp rõ rệt. Thế nên dù rất muốn nói sự thật cho nó biết, nhưng tôi không thể. Không phải bây giờ. Sierra đóng nắp chai sơn và hậm hực. “Brit, tớ là bạn thân nhất của cậu dù cậu có muốn tin hay không.
Cậu đang nói dối tớ. Thừa nhận đi.” “Thế cậu muốn tớ nói cái gì?” Tôi hỏi. “Thử nói sự thật một lần đi. Trời ơi, Brit. Tớ hiểu cậu không muốn nói với Darlene chuyện quỷ quái này vì nó sẽ nổi xung lên và mất bình tĩnh. Tớ cũng hiểu cậu không muốn nhóm M biết hết mọi thứ.
Nhưng đây là tớ. Bạn thân nhất của cậu. Là người biết chuyện về chị Shelly và đã từng thấy mẹ cậu nổi đóa lên với cậu như thế nào mà.” Nói rồi nó tóm lấy túi xách, khoác lên vai. Tôi không muốn nó giận, nhưng tôi muốn nó hiểu suy nghĩ của tôi. “Vậy nếu cậu muốn nói cho Doug biết thì sao? Tớ không muốn đẩy cậu vào tình huống phải nói dối cậu ấy.” Sierra ném cho tôi một nụ cười nhạo báng, giống như tôi vẫn hay làm.
“Tùy cậu, Brit. Cảm ơn vì đã làm tớ cảm thấy bạn thân nhất của tớ không hề tin tưởng tớ.” Trước khi rời khỏi phòng, nó quay lại và nói, “Cậu có biết người ta thường nghe có chọn lọc không? Còn cậu là người tiết lộ có chọn lọc. Tớ đã thấy cậu nói chuyện gì đó quan trọng với Isabel Avila trong hành lang ngày hôm nay.” Nó đưa hai tay lên trời.
“Được rồi, tớ thừa nhận tớ ghen tị khi thấy bạn thân nhất của mình rõ ràng đang chia sẻ với một đứa khác mà không phải mình. Khi nào cậu nhận ra tớ cũng rất muốn cậu được hạnh phúc, hãy gọi cho tớ.” Sierra nói đúng. Nhưng chuyện với Alex vẫn còn quá mới và tôi vẫn cảm thấy bất an.
Isabel là người duy nhất biết cả hai chúng tôi, nên tôi mới đi tìm bạn ấy. “Sierra, cậu là bạn tốt nhất của tớ. Cậu biết mà.”, tôi nói, hy vọng con bé hiểu được đó là sự thật. “Vậy thì hãy làm theo lời cậu nói đi,” Sierra nói rồi bỏ đi.... Tôi quệt dòng mồ hôi đang chầm chậm chảy xuống từ chân mày trong lúc lái xe đến gặp Alex để cùng dự đám cưới.
Tôi chọn một chiếc váy dây mùa hè màu kem vừa vặn. Bố mẹ sẽ ở nhà lúc tôi quay về, nên tôi mang theo một bộ đồ khác trong túi để thay. Mẹ tôi sẽ lại thấy một Brittany như những gì bà muốn – đứa con gái hoàn hảo. Ai thèm quan tâm đó có phải chỉ là mã bề ngoài hay không, chỉ cần bà vui là được rồi.
Sierra nói đúng, tôi là đứa chia sẻ có chọn lọc. Chiếc xe vòng qua góc đường, rẽ vào lối và tiệm sửa xe. Khi nhìn thấy Alex đang dựa vào chiếc mô tô chờ đợi trong bãi đỗ, tim tôi lạc mất một nhịp. Ôi, trời ạ. Tôi tiêu rồi. Chiếc khăn rằn quấn đầu mọi khi đã biến mất.
Mái tóc dày xõa xuống trán, thách thức được vuốt ra sau. Quần đen và một chiếc sơ mi lụa đen thay cho quần jean áo thun như thường lệ. Trông anh giống một ác ma Mexico trẻ trung. Tôi không thể không mỉm cười trong lúc đỗ xe cạnh anh. “Tình yêu, trông em như thể đang giữ một bí mật vậy.” Đúng rồi.
Tôi nghĩ thầm khi bước ra khỏi xe. Là anh đó. “Trời ơi. Em… đẹp quá.” Tôi quay một vòng. “Cái váy này ổn chứ?” “Lại đây nào,” anh nói, kéo tôi áp vào mình. “Anh chẳng muốn đi tới đám cưới nữa. Giờ anh chỉ muốn em dành riêng cho mình anh thôi.” “Không thể nào,” tôi nói, chầm chậm lướt một ngón tay dọc xương quai hàm anh.
“Em đang trêu anh đấy à!” Tôi yêu vẻ nghịch ngợm này của Alex. Nó khiến tôi quên hết những chuyện rắc rối kia. “Em đến đây để dự một đám cưới Latin, và em hy vọng được thấy nó,” tôi nói. “Vậy mà anh tưởng em tới để gặp anh cơ đấy.” “Anh tự sướng cao độ quá, Fuentes.” “Còn hơn thế cơ.” Anh để tôi dựa lưng vào xe hơi, hơi thở ấm áp quấn quýt bên cổ tôi tựa như ánh mặt trời ban trưa.
Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi môi anh, nhưng thay vào đó anh nói, “Đưa anh chìa khóa nào.” Anh vòng tay qua và lấy chìa khóa từ tay tôi. “Anh không định ném chúng vào bụi cây đấy chứ?” “Đừng có mà dụ dỗ anh.” Alex mở cửa xe và trượt vào ghế tài xế. “Anh không định mời em vào trong à?” Tôi hỏi, bối rối.
“Không. Anh lái xe em vào tiệm để khỏi bị trộm mất thôi. Đây là buổi hẹn hò chính thức mà, anh sẽ lái xe.” Tôi chỉ vào chiếc mô tô của anh. “Anh đừng nghĩ là em sẽ lên chiếc xe đó nhé.” Chân mày trái của anh nhếch lên. “Sao không? Julio không đủ tốt cho em à?” “Julio? Anh đặt tên cho chiếc xe là Julio à?” “Đặt theo tên ông chú đã giúp bố mẹ anh chuyển từ Mexico đến đây đấy.” “Em thích Julio.
Nhưng em chỉ không muốn ngồi nó khi mặc váy ngắn như thế này. Trừ khi anh muốn mọi người đi sau chúng ta được chiêm ngưỡng quần lót của em.” Alex gãi cằm, suy nghĩ một lát. “Như vậy thì sẽ gây đau mắt cho mọi người mất.” Tôi khoanh tay trước ngực. “Anh đùa thôi. Chúng ta sẽ đi xe anh họ anh.” Chúng tôi chui vào chiếc Camry màu đen đã đậu sẵn bên kia đường.
Lài được vài phút, anh lấy ra một điếu thuốc trong chiếc hộp nằm trên bảng điều khiển. Tiếng bật lửa làm tôi cựa mình khó chịu. “Sao vậy?” Anh hỏi, điếu thuốc lập lòe đong đưa bên môi anh. Anh có thể hút thuốc nếu anh muốn. Đây là một cuộc hẹn hò chính thức thật, nhưng tôi nào có phải bạn gái chính thức hay cái gì của anh đâu.
Tôi lắc đầu, “Không có gì.” Tôi nghe anh nhả khói. Khói thuốc thiêu cháy mũi tôi còn hơn cả mùi nước hoa của mẹ tôi. Hạ hết kính xe phía bên mình xuống, tôi cố gắng nén một tiếng ho. Khi dừng lại tại một chốt đèn đỏ, Alex nhìn sang tôi. “Nếu em có vấn đề với chuyện anh hút thuốc thì cứ bảo.” “Vâng.Em không thoải mái lắm khi anh hút thuốc.”
“Vậy sao em không nói?” Anh nói, dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên xe. “Em không thể tin được là anh thích hút thuốc.” Tôi nói khi anh tiếp tục lái. “Nó giúp anh thư giãn.” “Em khiến anh căng thẳng à?” Ánh mắt anh di chuyển từ mắt tôi xuống ngực, rồi đến chỗ giao nhau giữa cái váy và đùi tôi.