Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ly Pham
Số chương: 74
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 19
Cập nhật: 2015-11-25 22:29:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
gày đầu tiên Nhan Hoan đi làm sau khi khỏi bệnh, Tiểu Thứ và A Hạ thầm thì không biết đang bàn luận chuyện gì, Nhan Hoan rón rén đi tới định hù dọa bọn họ.
Tiểu Thứ nắm chặt tờ báo nói: "Chuyện này không thể để chị ấy biết."
"Chuyện gì không thể để tôi biết vậy!"
Nghe thấy giọng Nhan Hoan, Tiểu Thứ giật mình chấn động, vo viên tờ báo rồi xoay người nhét vào lưng quần.
"Đi mà không có tiếng động, hù chết người ta rồi." A Hạ nói.
Nhan Hoan quét ánh mắt qua hai người bọn họ, lạnh giọng nói: "Lấy ra."
"Cái gì chứ!" Hai người giả vờ ngây ngốc cười ha ha.
"Cái gì đang cầm trong tay, đưa tôi xem một chút."
"Không có gì." Tiểu Thứ khua tay.
"Không có gì, vậy các cậu thầm thì chuyện gì mà say sưa thế." Nhan Hoan rút tờ báo từ sau tấm lưng mập mạp của Tiểu Thứ, đập vào mắt là tiêu đề in đậm to đùng – Một đêm nồng nhiệt của nữ minh tinh và đại gia.
Tin giải trí hàng đầu của Văn Đồ Tịnh Mậu, trên đó đăng ba tấm hình, một nam một nữ lần lượt vào khách sạn, cộng với ảnh chụp hai người đi vào phòng, người nào tinh mắt chỉ nhìn qua bức ảnh lờ mờ cũng có thể đoán được hai nhân vật chính là ai. Trong tin viết có người nào đó biết chuyện đã tiết lộ rằng hai người ngủ lại khách sạn đến tận sáng hôm sau mới rời đi, khi đó nhân vật nam chính còn bế nhân vật nữ chính đi ra.
Giờ Nhan Hoan mới hiểu được những lời nỉ non của Tiêu Trạch lúc sắp ngủ là có ý gì.
Có kẻ đang rình rập người đàn ông của cô.
Đập tờ báo vào mặt Tiểu Thứ, Nhan Hoan xoay xoay chìa khóa xe, đi về phía phòng nghỉ. Tiểu Thứ gấp tờ báo lại, nói: "Chẳng có tí phản ứng gì cả, chị như thế này là ý gì?"
"Ai biết được!" Vắt áo khoác lên vai, A Hạ đi theo sau Nhan Hoan.
Cùng lúc đó, nhân vật nam chính mất tăm mất tích hai ngày qua – Tiêu Trạch vừa đến cổng ra vào tập đoàn Tần Vũ đã bị một đám phóng viên giải trí bao vây, cả nam lẫn nữ nhao nhao giơ micro máy ảnh nhắm vào anh, điên cuồng chen nhau.
"Tiêu tiên sinh, ngài và Lãnh tiểu thư đã qua lại với nhau bao lâu rồi? Nghe nói hai người đã đính hôn, cô ấy nổi lên nhanh như vậy có phải có liên quan tới ngài không?"
"Tiêu tiên sinh, Lãnh tiểu thư đã từng ám chỉ trong một cuộc phỏng vấn rằng cô ấy thích ngài đã nhiều năm, với việc này ngài có gì để đáp lại không?"
"Quan hệ thông gia với Lãnh gia sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho sự phát triển của Tần Vũ, Tiêu tiên sinh ngài thật lòng thích Lãnh tiểu thư hay vẫn là xuất phát từ tầm nhìn kinh doanh nên mới qua lại với Lãnh tiểu thư?"
Tiêu Trạch bị một đám người điên cuồng quấy rầy, con ngươi híp lại, cằm giương lên, lạnh giọng chất vấn một nam thanh niên cao cao trẻ tuổi trong đám người, "Tòa soạn báo nào?"
Tiếng nói lạnh như băng áp chế đám người ầm ĩ, người thanh niên cao gầy yếu ớt đáp: "Tuần san X."
"Tuần san X?" Nụ cười lạnh hiện trên khóe miệng, Tiêu Trạch nói: "Nếu như đúng theo tôi nhớ, hợp đồng quảng cáo của Tần Vũ với các người cũng sắp hết hạn rồi thì phải?"
Mấy tòa soạn báo lớn nhỏ trong thành phố vốn đều do Tần Vũ tài trợ, nghe Tiêu Trạch hỏi như vậy, bọn họ bắt đầu cảm thấy e dè, nếu để vị trước mặt đây không vui, phí quảng cáo sáu tháng cuối năm xác định coi như mất.
Tiếng đèn flash vang lên tanh tách. Tiêu Trạch nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng kêu, người phóng viên đang cầm máy ảnh dừng ngay động tác.
"Tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy tên của tôi được viết cùng với cô gái nào đó chẳng hề liên quan, nếu không..." Tiêu Trạch để lại cho bọn họ một nụ cười nửa miệng lạnh lùng tăm tối mà đầy hàm ý.
Nụ cười lạnh nham hiểm đó tuyệt đối không thể xem thường, hậu quả của viết bừa bãi sẽ là không có phí quảng cáo, chắc chắn sẽ dẫn tới đóng cửa, chuyện này Tiêu Trạch hoàn toàn làm được.
Bảo vệ được đào tạo chuyên nghiệp che chắn cho Tiêu Trạch đi vào tòa nhà, lúc này đám phóng viên mới có phản ứng, mấy người can đảm xông tới ra sức chụp ảnh đều bị bảo vệ ngăn lại, còn những người nhát gan thì chạy tứ tán về nhà viết bản thảo. Nữ minh tinh Lãnh Tiểu Mạn đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình [1].
[1] Câu gốc là "thế đầu khiêu tử nhất đầu nhiệt", dùng để ví von một việc nào đó có một bên bằng lòng, một bên không. Ví dụ trong chuyện tình cảm, một bên yêu cuồng nhiệt, một bên khác lãnh đạm....
Nhan Hoan nhân lúc nghỉ trưa tới siêu thị một chuyến, chọn một chiếc váy lễ phục màu đen cùng một đôi giày cao gót, lúc đi qua gian hàng bán đồ ngủ, nghĩ trời đã chuyển lạnh cũng nên mua một bộ đồ mới, vì vậy cô chọn hai bộ áo ngủ tình nhân, một bộ bằng tơ tằm mềm mại, một bộ bằng vải bông kẻ sọc, kiểu dáng bảo thủ chỉ để hở tay chân và cổ.
Lúc Tiêu Trạch dựa cửa xe nghiêng đầu nhìn cô gái cầm túi xách đeo hoa tai đi về phía mình, anh ngây ngẩn cả người.
Nhan Hoan mặc một chiếc váy cổ chữ V màu đen, cặp đùi thon thả dưới tà váy màu đen vừa đẹp vừa gợi cảm, vốn có dáng người cao gầy, nay cô đi thêm giày cao gót trông thật giống những người mẫu thời trang trên sân khấu hình chữ T. Lần đầu tiên nhìn cô mặc váy, quả nhiên thật sự xinh đẹp như trong tưởng tượng.
"Thịch thịch thịch..." Tiêu Trạch nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
"Đợi lâu không?" Nhan Hoan hơi mất tự nhiên kéo nhẹ chiếc váy.
Tiêu Trạch nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, trầm giọng nói: "Cũng đáng."
Nhan Hoan mím môi cười, ngồi vào vị trí lái phụ trên Reventon, Tiêu Trạch vào xe hôn một cái lên má cô, "Muốn ăn gì?"
Nhan Hoan liếc anh một cái, nói: "Tối nay, em có một cuộc hẹn."
Tiêu Trạch hơi không vui, vừa khởi động xe vừa nhàn nhạt hỏi: "Chẳng lẽ còn có người đàn ông khác khiến em phải hao tổn tâm tư để làm dáng sao?"
"Anh ghen?"
"Nhìn anh giống như vậy à?"
Nhan Hoan hừ một tiếng, "Muốn biết em có hẹn với ai không?"
"..."
Thái độ của Tiêu Trạch khiến Nhan Hoan hậm hực bĩu môi, "Anh đã không có hứng thú, em chẳng nói cho anh là hẹn ai nữa. Dừng xe ở nhà hàng Feast, cảm ơn!"
Tiêu Trạch tỉnh bơ lái xe đi thẳng.
Nhan Hoan liếc anh một cái không nói gì, nghĩ thầm, anh cứ không sao đi! Giả vờ không quan tâm đi! Giả vờ đi! Cứ gắng gượng đi!
Reventon dừng lại trước nhà hàng Feast, Tiêu Trạch nhếch khóe miệng, tươi cười đầy quyến rũ, "Thoải mái hưởng thụ nhé."
Nhan Hoan xụ mặt, ném ra một câu, "Tất nhiên." Sau đó xuống xe, đi vào nhà hàng.
Nhan Hoan vừa vào cửa, Diêu Bội Bội đã trông thấy cô.
"Hoan."
"Mẹ!" Nhan Hoan bước nhanh tới ôm chầm lấy Diêu Bội Bội.
"Nhớ mẹ không?" Diêu Bội Bội hỏi.
"Có!" Nhan Hoan gật gật đầu.
Tránh người khác chú ý, hai mẹ con chỉ ôm nhau vài giây ngắn ngủi rồi vội vàng ngồi xuống.
Năm tháng qua đi không lưu lại dấu vết gì trên gương mặt Diêu Bội Bội, bà đã ở tuổi trung niên nhưng dung mạo vẫn đẹp như hồi còn trẻ. Ở bà có vẻ dịu dàng đoan trang của phụ nữ truyền thống Trung Quốc, cũng có đức tính độc lập tự cường của phụ nữ thời đại mới, sự kết hợp hoàn hảo tạo nên một người phụ nữ xinh đẹp, mạnh mẽ, sắc bén, nhưng thuở ban đầu bà không hề như vậy.
Ngày xưa Diêu Bội Bội như một đóa tơ hồng, dịu dàng, yêu kiều. Còn bà bây giờ như một đóa hồng có gai, đẹp nhưng đồng thời mang theo những chiếc gai sắc nhọn.
Con người phải từng trải thì mới có thể trưởng thành, hôn nhân thất bại, tình địch dồn ép khắp mọi nơi khiến một người phụ nữ vốn chỉ sống dựa vào đàn ông trở nên kiên cường, độc lập.
Dưới con mắt của Nhan Hoan, sự thay đổi này của mẹ hoàn toàn là do Pierce một tay dạy dỗ, không, phải nói là bồi dưỡng. Diêu Bội Bội không có một tí trải nghiệm xã hội nào dưới sự bồi dưỡng của trùm khoáng sản Pierce đã từ một người phụ nữ chưa học qua đại học, kinh nghiệm làm việc bằng không, từng chút từng chút một trở thành một CEO có thể điều khiển cả một tập đoàn lớn với tài sản lên tới hàng tỷ, không thể bỏ qua công lao của Pierce.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, hai người mấy tháng không gặp mặt vừa ăn vừa trò chuyện. Trong nhà hàng Âu giữa tiếng đàn piano du dương, Diêu Bội Bội thưởng thức đồ ăn ngon, chủ đề tán gẫu đơn giản chỉ là những chuyện thú vị xảy ra xung quanh mình, bà cũng không hỏi nhiều chuyện của Nhan Hoan ở thành phố C. Dù không ở bên, bà vẵn nắm rõ chuyện của con gái như lòng bàn tay, ví dụ như, chuyện yêu đương của con gái bảo bối.
Diêu Bội Bội ngấm ngầm nhìn lướt qua người ngồi trong một góc của nhà hàng, nói: "Hoan, xem ra ba tháng nay cuộc sống của con ở nơi này cũng không tệ lắm, cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn, nguyên do vì tình yêu có phải không?"
"Dạ?" Trong lòng Nhan Hoan đang nghĩ đến chuyện này, đột nhiên bị hỏi, cô hơi ngượng ngùng, "Mẹ biết rồi à?"
"Ừ." Diêu Bội Bội nhấp một ngụm rượu đỏ, nói: "Lúc Pierce nói mẹ còn chưa tin, con gái mẹ yêu rồi, thật tốt. Trước kia mẹ còn lo cuộc hôn nhân thất bại và tình yêu trắc trở của mẹ sẽ làm ảnh hưởng tới con."
Trên mặt Diêu Bội Bội lộ ra nụ cười vui mừng, sau đó ánh mắt hạ xuống, cắt một miếng thịt bò trên đĩa, nói: "Ban đầu mẹ vẫn luôn oán hận người đó, luôn miệng nói đã hoàn toàn tuyệt vọng và mất niềm tin vào tình yêu, bởi vì khi ấy trái tim mẹ đã thật sự nguội lạnh. Sau khi gặp được Pierce, ông ấy đã giúp mẹ lấy lại niềm tin vào cuộc sống, có kỳ vọng vào tình yêu đồng thời cũng được hưởng thụ một tình yêu đẹp, ở bên ông ấy mẹ mới biết thế nào là tình yêu đích thực. Mẹ rất may mắn, cũng rất hạnh phúc, nhưng mẹ không dám nói với con những điều này. Bởi vì lúc đó, quan hệ giữa con và ông ấy không thật sự tốt, mẹ sợ nói nhiều hơn sẽ chỉ càng khiến quan hệ giữa hai người thêm căng thẳng. May là con rất dũng cảm."
Diêu Bội Bội nâng ly rượu đỏ, "Mẹ mời con!"
Nhan Hoan mỉm cười, uống cạn rượu trong ly, nghĩ thầm: Mẹ, mẹ không biết, bởi vì người đó là Tiêu Trạch, con mới dũng cảm.
Ăn chưa được nhiều lắm, Diêu Bội Bội đã đặt dao xuống đĩa, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau miệng, "Bớt thời gian gọi điện cho Pierce, nhận sai, đừng cứng đầu nữa."
Sắc mặt Nhan Hoan trầm xuống, cô nói: "Ông ấy đã đuổi con ra khỏi nhà."
"Người làm cha không bao giờ vứt bỏ con gái mình."
"Cạch" một tiếng, chiếc dao rơi xuống đĩa, Nhan Hoan cau mày lạnh lùng thốt ra một câu: "Người đó thì có."
Sắc mặt Diêu Bội Bội cứng đờ, hỏi ngược lại: "Ông ta xứng sao?"
Nhan Hoan hỏi: "Mẹ định trả thù ông ấy như thế nào, đánh đổ Lãnh Thị sao?"
"Đây không phải chuyện con cần quan tâm." Diêu Bội Bội nhìn người vẫn đang ngồi trong góc, nói: "Tần Vũ có chút quan hệ làm ăn với Lãnh Thị, con vẫn nên giải thích rõ với cậu ta, tránh sinh ra phiền toái không cần thiết."
"Vâng." Nhan Hoan nặng nề lên tiếng.
"Ăn no rồi thì gọi cậu ta lại đây."
Nhan Hoan quay đầu nhìn theo ánh mắt mẹ, sắc mặt nặng nề lập tức ánh lên sự mừng rỡ.
Tiêu Trạch giải quyết xong miếng cuối cùng trên đĩa, ngẩng đầu gặp phải ánh mắt hai người, anh mỉm cười, sau khi lau miệng bằng động tác vô cùng tao nhã, anh đứng dậy đi về phía Nhan Hoan.
Nhan Hoan cũng đứng dậy chào đón anh, "Sao anh lại tới đây?"
"Ăn cơm thôi." Tiêu Trạch nói.
Nhan Hoan ném cho anh một ánh mắt ai mà tin được.
"Em không giới thiệu một chút à?" Tiêu Trạch nhìn Diêu Bội Bội, nói với Nhan Hoan: "Anh phải gọi là chị, hay là bác gái đây?"
Nhan Hoan hơi ngượng ngùng, "Đây là mẹ em."
"Chào bác gái, cháu là Tiêu Trạch, bạn trai của Hoan Hoan." Tiêu Trạch có vẻ tự nhiên hơn Nhan Hoan.
Diêu Bội Bội đứng dậy vươn tay, thái độ hào sảng. Sau khi bắt tay, Diêu Bội Bội mời Tiêu Trạch ngồi xuống, ánh mắt chiếu thẳng vào anh, đi thẳng vào vấn đề: "Tiêu Trạch, tôi biết cậu, con trai lớn của Chủ tịch Tiêu Kiến Đông, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tần Vũ, hiện đang giữ chức Tổng giám đốc, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, tôi nói không sai chứ?"
Những điều trước đây vốn tầm thường giờ nói ra từ miệng mẹ vợ tương lai, Tiêu Trạch nghe ra được sự không thiện ý, nhưng đó là sự thật không thể nào phản bác. "Bác gái nói không sai, trước đây cháu không đặt tâm tư vào công việc." Tiêu Trạch nhìn sang Nhan Hoan, ngữ khí kiên định: "Nhưng bây giờ, cháu muốn trở thành một người đàn ông tốt đáng để Hoan Hoan tin cậy dựa vào, có thể cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc, cho nên cháu sẽ nghiêm túc tập trung vào sự nghiệp, tuyệt đối sẽ không sống những tháng ngày vô định không mục đích như trước kia."
"Nghe cậu nói vậy tôi thấy rất vui." Diêu Bội Bội nhìn thoáng qua vẻ hạnh phúc trên gương mặt Nhan Hoan, nói: "Con gái tôi tuy làm việc giữa một đám đàn ông, tính cách cũng như con trai, nhưng ở nhà cũng được đối xử như công chúa. Tôi cũng giống như tất cả những bà mẹ khác trên thế giới này, hi vọng con mình có thể tìm được một người đàn ông chung tình, có chí tiến thủ trong sự nghiệp, nhân phẩm và tướng mạo đều tốt nhất. Nói thật, cậu bây giờ không phải là người chồng phù hợp với Nhan Hoan."
Truy Đuổi Truy Đuổi - Nhan Tiểu Ngôn Truy Đuổi