If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Bách Dạ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 176
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 551 / 10
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ăn Chân bãi triều gợi lên một phen dậy sóng hết sức, trong triều nhao nhao nghị luận. Tuy rằng quan viên có thể vào triều đều đã là người làm phụ mẫu, cũng có thể lý giải Hoàng thượng một mảnh tấm lòng khẩn thiết yêu con, nhưng mà vẫn còn lê dân thiên hạ đợi Hoàng thượng quyết đoán đó!
Phải biết rằng trận bệnh đậu mùa thổi quét kinh thành này rõ ràng không bình thường, vương triều này vốn luôn luôn quản lý đến vô cùng nghiêm khắc với bệnh dịch đậu mùa, hiểu rõ tình hình không báo đều là tội trọng tội liên đới. Nhưng mà lúc này chẳng những trong một đêm số người nhiễm đông đúc, thậm chí ngay cả trong hoàng cung cũng có cung nhân bị lây bệnh, lại khiến cho Thái tử cũng trúng chiêu, việc này liền không thể không làm cho người ta thấy kỳ quái, phải biết rằng thời điểm này triều đình đang tại Đông Bắc cùng tộc Phụng Vũ đánh trận, khó bảo toàn không phải đối phương nhóm phản tặc thông đồng làm ra chuyện này!
Nói đến trận tiến đánh Đông Bắc kia đủ loại quan viên trong triều đều vô cùng phẫn hận, nguyên bản chỉ là một thị tộc Khoa Lặc muốn thừa dịp Trung Nguyên đại hạn đến đục nước béo cò, nhưng mà đi theo ngon ngọt càng ngày càng nhiều, rất nhanh ba thị tộc khác cũng đều nghe tin lập tức hành động, bốn thị tộc này tụ tập bên ngoài hợp thành một chi quân sĩ kỵ binh hơn ba vạn người, ở biên cảnh đốt giết cướp bóc, triều đình mặc dù xuất động đại quân, nhưng rốt cục bộ binh đối với kỵ binh luôn thiếu tính cơ động, rất nhiều lần đều chụp hụt, một hồi trận lục tục đánh hơn nửa năm vẫn còn chưa tiêu diệt được chủ lực của đối phương.
Thẳng đến mười ngày trước quân báo khẩn cấp tám trăm dặm truyền đến, nói là đã vây khốn một trong ba thị tộc chủ lực, tiếp theo chưa đến vài ngày trong kinh đã gặp chuyện không may, nhắc đến quan hệ trong đó, ai tin được?!
May mắn Văn Chân mặc dù bãi triều nhưng không phải hoàn toàn mặc kệ chuyện, hắn một bên cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố nhi tử, một bên để cho nội các đem chiết tử viết tốt sắp xếp đưa cho hắn ngự phê.
Thái tử trong ngày thường thân thể vô cùng khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn ngay cả cảm mạo nhỏ cũng rất ít, nhưng cũng bởi vì dạng này sau khi hắn đậu mùa nguy cấp phản ứng vô cùng kịch liệt, uống xong dược cũng luôn nôn ra, biến thành Văn Chân cuối cùng không có biện pháp chỉ có thể tự mình đút uống.
Cùng hắn so sánh Ninh Vân Tấn thì lại may mắn hơn nhiều lắm, hắn mặc dù từ nhỏ đã thân thể không tốt, nhưng mà lại đánh bậy đánh bạ học công pháp vô danh kỳ diệu kia, so với bệnh nhân đậu mùa khác, hắn chỉ là ra mấy nốt bệnh sởi mà thôi, ngày thứ ba đốt cũng gần lặn.
Ninh Kính Hiền chiếu cố hắn nghe đại phu nói hắn sẽ chuyển biến tốt đẹp đang vui mừng, kết qur vừa đến buổi tối bệnh tình lặp lại, khiến hắn vô cùng lo lắng.
Chỉ có đáy lòng Ninh Vân Tấn rõ ràng đây là chuyện gì, hắn có thể xác định thân thể của mình bệnh trạng không nghiêm trọng lắm, sốt cao lặp lại này là có nguyên nhân khác. Có lẽ là cảm ứng giữa song bào thai quả thật tồn tại, khi Thái tử bệnh đến hung hiểm, hắn đã bắt đầu phát sốt cảm thấy khó chịu.
Có đệ đệ song bào thai như thế Ninh Vân Tấn thật tình cảm thấy rất phiền lòng, khi đối phương hưởng phúc mình lấy không được tốt, khi hắn không hay ho lại còn muốn liên lụy mình.
Hắn còn nhớ rõ đời trước cũng là thời điểm này, mình ở trong viện cô nhi tự dưng sốt cao vài ngày, khi đó trừ bỏ một lão nhân trông cửa ngẫu nhiên đến xem, ngay cả người chiếu cố mình cũng không có, càng miễn bàn đến mời đại phu, cuối cùng vẫn là đột nhiên có một ngày tự mình chịu đựng qua là tốt rồi.
Mắt thấy thời gian từng ngày từng ngày qua đi, trong cung dần dần truyền ra tin tức nói Thái tử không tốt, mà ngay cả Thị Kỳ gia cung phụng y thuật giỏi nhất cũng nói trị không hết, ngay tại thời điểm mọi người muốn chuẩn bị hậu sự cho Thái tử, ai ngờ đột nhiên Thái tử tốt lên, trong cung nhất thời một mảnh tiếng hoan hô.
Tự nhiên trong Ninh phủ Ninh Vân Tấn xui xẻo bị liên lụy đã nằm trên giường sau mười một ngày khôi phục, sau lại hắn mới từ chỗ phụ thân biết Hoàng thượng hình như dùng năng lực đặc thù cứu Thái tử.
Chuyện đậu mùa lần này sau khi điều tra ra đúng là thị tộc Khoa lặc cùng phản tặc kết bè làm, triều đình bắt giữ một nhóm người, chém một đống đầu, sau đó thì không giải quyết được gì.
Trong kinh từng ngày khôi phục yên bình, tiền tuyết truyền đến cũng đều là tin tức tốt, mắt thấy đã sắp đi vào tháng năm thời tiết càng ngày càng nóng, Ninh Vân Tấn ở một lần cho Ninh Kính Hiền thỉnh an, thì nghe được phụ thân nói Hoàng thượng chuẩn bị nam tuần, hắn cũng muốn bạn giá (theo vua) thì nhất thời có chút tâm động!
Ninh Vân Tấn tâm động cũng không phải là vì có thể đi phía Nam, nơi đó hắn nửa đời trước ở lâu như thế mới sẽ không nhớ thương đâu, hắn nghĩ đến tựa hồ là mình có một lần cơ hội tuyệt hảo chỉnh Văn Chân, nếu nói thao tác tốt thậm chí có thể làm cho vị Hoàng đế bệ hạ này ăn khổ năm đó của mình – nói không chừng còn có thể thuận tiện mò được công cứu giá.
Hắn chính là rất rõ ràng nếu nói lần nam tuần này không bị mình bươm bướm, Văn Chân sẽ ở phủ Hàng Châu gặp phải hồng thủy vỡ đê, rút lui thì lại trải qua phản tặc ám sát, với năng lực của Văn Chân nguyên bản sẽ không để ý ám sát không quan trọng kia, cố tình chưa đến một năm liên tục dùng hai lần năng lực hắn tự nhiên cũng phải trả giá một ít đại giới, dường như lần đó hắn chẳng những bị thương, lại còn ra một số vấn đề khác, ngự giá lúc đó liền khẩn cấp hổi kinh, sau đó một đoạn thời gian Văn Chân căn bản không có xử lí triều chính, nếu không phải lộ mặt qua vài lần, thiếu chút nữa bị người hoài nghi hắn bị giam lỏng, may mắn cách hơn mười ngày đã khôi phục lại bình thường, việc này liền bỏ mặc.
Trải qua gần một năm thời gian học tập, Ninh Vân Tấn đối với Văn Chân hận cũng đã phai nhạt, nguyên bản đời trước hắn ầm ĩ chính là vì trong lòng bất bình và Thái tử với mình xem thường, nhưng hiện tại mình có người nhà yêu thương, lại học được công pháp thần kỳ, nhất định có được tương lai tốt đẹp, lại còn không biết đủ thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Sau khi trải qua chuyện năm ngoái Văn Chân tế thiên, hắn đối với ngôi vị Hoàng đến kia lòng càng có sầu sầu hơn, thân ở vị trí tôn quý nhất kia kỳ thật cũng có chuyện không hề hài lòng, thậm chí so với người thường còn không tự do hơn!
“Tâm của ngươi giống như có chút không yên.” Lão nhân một bên sửa hoa lá, một bên lơ đãng hỏi.
Ninh Vân Tấn vừa mới thuộc xong công khóa lúc trước, tất cung tất kính chờ sư phụ bỏ lại cho mình một quyển sách. Hắn mỗi lần đến tiểu viện nhị tiến này, cơ hồ đều thấy vị đại tông sư này đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ trong sân, không phải tưới nước, chỉnh sửa, chính là tự mình bắt sâu, đem hoa cỏ này hầu hạ đến kiều diễm ướt át, so xa với nhà bình thường nở đến tràn đầy sức sống, nếu không phải sợ bị đánh Ninh Vân Tấn thật đúng là muốn mời hắn đến xử lí mảnh hoa điền kia của mình.
Lão nhân rất ít nói chuyện ngoài công khóa với hắn, thình lình bị hỏi như thế, Ninh Vân Tấn thiếu chút nữa không phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng nói, “Không có ạ, lão sư.”
“Tâm của ngươi rối loạn.” Lão nhân nhìn cũng không nhìn hắn một cái tiếp tục nói.
Ninh Vân Tấn trong lòng lộp bộp, biết cảm xúc của mình mặc dù gạt được những người khác, nhưng mà lại khẳng định lừa không qua vị đại tông sư này. Hắn đành phải thành thật nói, “Nghe phụ thân nói hắn sắp cùng Hoàng thượng đi phía nam, phải đi hai ba tháng thời gian dài như thế chứ…”
“Cũng đừng nói cho ta biết ngươi là luyến tiếc tách khỏi cha.” Lão nhân tùy ý nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Ninh Vân Tấn.
Âu Hầu Tu Kỷ hai mắt giống như một ao nước sâu không thấy đáy, Ninh Vân Tấn bị đôi mắt thấy rõ lòng người kia nhìn đến lời nói dối há miệng muốn đáp căn bản nói không nên lời.
Lão nhân lại đột nhiên hiểu rõ hỏi, “Ngươi muốn đi.”
Mặc dù là câu nghi vấn, lão nhân nói đến vô cùng khẳng định. Ninh Vân Tấn thè lưỡi nói, “Tất nhiên muốn đi, nhưng mà ta cũng không đủ tư cách…”
“Vậy thì đi đi! Ta sẽ cùng Hoàng đế nói.” Lão nhân phất phất tay, cũng không có sắp xếp công khóa, đã đem Ninh Vân Tấn đuổi ra ngoài, để hắn sau khi hồi kinh lại đến tìm mình.
Ninh Vân Tấn không hiểu ra sao mà bị vị lão sư thần bí này đuổi đi, cũng không nghe thấy lão nhân này nỉ non nói với hoa cỏ trước mặt, “Nghiệt duyên, tình duyên. Tình duyên, nghiệt duyên. Thật sự là quá lạ, quá lạ. Thấy tiểu tử này bắt đầu thời gian xuôi nam đã là nhất niệm chi sai*.”
*[一念之差]: nghĩ sai thì hỏng hết (ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng).
Có một câu của vị lão sư này, trong đội ngũ nam tuần liền thừa một tiểu đậu đinh Ninh Vân Tấn như thế, Ninh Kính Hiền nhìn hắn mà có chút đau đầu, Văn Chân lại rất cao hứng, còn thuận tiện đem Thái tử nguyên bản không nghĩ mang theo cùng nhau đóng gói mang đi, mỹ danh nói cùng nhau làm bạn trông thấy quen mặt.
Lần nam tuần này của Văn Chân thứ nhất là vì tuần tra công trình trị thủy, thứ hai là vì đi Giang Nam trấn an lòng người, thứ ba là triều đình đánh thắng trận mình lại phí sức lao động lâu như thế thật sự muốn khoan khoái thoải mái, đi tuần mặc dù cũng không tự tại, rốt cuộc vẫn so với trong cung tốt hơn một chút.
Hành trình của bọn họ là dọc theo Kinh Hàng Đại Vận Hà* xuôi nam, địa phương tuần du có mấy thành thị Nam Kinh, Dương Châu, Hàng Châu, mặc dù trong tháng tư đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng chân chính đến đến lúc đi tuần đã là tháng bảy. Đây là chính là ngâm lỏng mới định ra ngày, bằng không dựa theo ý tưởng của mấy quan viên tiếp đãi có thể kéo dài đến tháng chín là tốt nhất.
*Là con kênh nhân tạo cổ đại, vượt qua các tỉnh Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Là di sản UNESCO thế giới.
Văn Chân tự nhiên hiểu được miêu nị trong đó, hắn nguyên bản chính là vì xem tình huống tu sửa công trình trị thủy, đợi cho tháng chín khi đỉnh lũ đẩy lùi đại sự hẳn là đã xảy ra rồi, ven đường vì nghênh giá bạc thu thập cũng đều choáng váng, vậy lần xuôi nam này chính mình ngược lại hao tốn tiền của.
Giữa tháng bảy đúng là mùa mưa, năm ngoái cùng thời gian nước rơi không giống nhau, năm nay thường thường đến một trận mưa to, mới giữa tháng bảy mực nước kênh đào đã rất cao, chỗ cao nhất khoảng cách đê cư nhiên chỉ kém nửa thước, nếu lại đến một trận mưa to thì có chút căng thẳng.
Đứng ở trên ngự thuyền Văn Chân nhìn phong cảnh dương liễu lả lướt hai bên bờ, hơi chút hăm hở, đây chính là giang sơn quý báu mình thủ hộ.
Phía sau hắn một trái một phải đứng thẳng chính là Thái tử và Ninh Vân Tấn, hai bé mặc dù từ lúc bắt đầu nam tuần đã bạn giá ở bên người Văn Chân, đáng tiếc không có chút nào tâm luyến tiếc nhau của song sinh tử, đều nghĩ cho rằng đối phương là người ẩn hình, chỉ có lúc đối mặt Văn Chân, mới giả bộ một bộ biểu tình khác. Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, Ninh Vân Tấn theo khuôn phép cũ.
Xa xa xa xa có thể thấy hình dáng thành quách, Văn Chân chỉ vào hai bờ sông hỏi, “Hồng Minh, ngươi có biết tầm quan trọng của quản lý sông ngòi?”
Hồng Minh trưởng thành sớm đi nữa cũng bất quá vừa mới tròn năm tuổi mà thôi, nào nói được cái gì đạo lý lớn, bất quá ven đường hắn cũng đi theo phía sau Văn Chân nghe được không ít, nghĩ nghĩ đã diễn đạt, “Hồi bẩm phụ hoàng, quan hệ đến thủy vận.”
Văn Chân cười cười, nhưng không hài lòng, quay đầu nhìn phía Ninh tiểu béo vừa lúc kinh ngạc nhìn bờ sông, “Vân Tấn, ngươi cảm thấy thế nào?”
Ninh Vân Tấn không nghĩ tới còn có chuyện của mình, bất quá phương diện này đạo lý nhiều lắm, cố tình cũng không thích hợp hắn một đứa trẻ nói. Thái tử không biết vì sao đã đủ xem hắn là kẻ thù, lại biểu hiện quá mức đó là tìm đánh, hắn sửng sốt một chút hắc hắc cười nói, “Ta cảm thấy được Thái tử nói đúng a, đường sông không thông, thủy vận không suông sẻ, lương thực kia liền chuyển không đến trong kinh. Lão tử không phải cũng nói sao, thượng thiện trị thủy (Trị thủy là trên hết).”
“Xem ra trong khoảng thời gian này không lãng phí, tiểu tử ngươi còn học được một số thứ. Cố gắng chút, trở về dượng lại cho ngươi một bao đỏ thẫm.” Văn Chân rất vừa lòng mà gật đầu, nhìn phía trước nói, “Trẫm từ đầu đến cuối tổng cộng rút hai trăm hai mươi vạn lượng bạc, chẳng những cho người đào sâu vào dòng Hải Hà*, còn lệnh Giang Nam thuộc Hoài Dương ở chỗ ven sông trồng cây liễu vì chuẩn bị cần thiết cho công trình trị thủy, lại thêm việc sông cho Tổng đốc Tuần phủ Chiết Giang, tăng mạnh dọn dẹp đê điều sông ngòi tắc nghẽn, chỉ mong những công trình trị thủy mới kiến thành này có thể tạo phúc vạn dân, nếu không quê hương của họ bị ngập, đau khổ trôi dạt khắp nơi.”
*Hải Hà (hệ thống sông lớn nhất vùng Hoa Bắc, Trung Quốc)
Với nguyện vọng tốt đẹp của hắn, Ninh Vân Tấn chỉ là trộm bĩu môi, ngài đây vẫn là trước cầu nguyện mấy bạc này đều không bị tham ô sạch, còn có thể truy tìm về một chút đi!
Trùng Sinh Chi Thiên Hạ Trùng Sinh Chi Thiên Hạ - Bách Dạ