Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
hiều muộn ngày thứ Sáu, Kins cúp điện thoại rồi quay mặt về phía Faz. “Bình tĩnh nín thở đi Faz, vụ này càng ngày càng quái dị rồi.”
“Đoán thử nhé.” Faz nói. “Tim Collins đội mồ sống dậy và thú nhận đã tự tay bắn mình.”
“Suýt đúng. Cerrabone vừa gọi điện. Atticus Berkshire vừa rút không làm luật sư đại diện cho Angela Collins nữa.”
Tin này khiến Faz bật dậy khỏi ghế, lao phắt về phía Kins.
“Không đời nào! Ông ta bỏ rơi con gái mình sao?”
“Cerrabone nói ông ta vừa nhận được thông báo qua email. Không nêu rõ lý do, chỉ báo là rút thôi.”
“Có thông báo luật sư mới không?”
“Không. Chỉ rút. Không có người thay thế.”
Faz ngẫm nghĩ một lúc. “Có thể bà ta cho rằng không cần luật sư. Bà ta vẫn chưa bị buộc tội.”
“Đấy không phải là lý do Berkshire rút lui.” Kins nói.
“Ông ta cho rằng vụ này quá nhạy cảm, phải đầu tư quá nhiều cảm xúc chăng?” Faz nói. “Có một câu ngạn ngữ nói rằng một luật sư đại diện cho chính mình thì có thân chủ ngu ngốc còn gì.”
“Nếu là thế, ông ta sẽ phải lo luật sư mới cho con gái mình trước khi rút lui chứ?”
“Có lẽ thứ Hai sẽ có thông báo.” Faz nói.
“Có thể.” Kins nói. Faz mặc áo khoác. “Anh về nhà luôn không?”
“Giờ thì chưa. Tối nay có trận bóng. Trước bảy giờ thì quận Đại Học sẽ kẹt cứng, không nhúc nhích nổi. Tôi định đi bộ tới quán Palomino và xem hiệp đầu ở đó.”
Ở ô làm việc của đội B có một cái ti-vi màn hình phẳng.
“Anh không phiền nếu làm việc tối nay chứ?” Kins hỏi. “Tôi muốn bàn bạc vài vấn đề.”
“Anh cũng ở lại à?”
“Cũng ở lại.” Kins đáp. “Shannah tới câu lạc bộ sách, còn lũ nhóc đi chơi với bạn. Tôi đã đồng ý đón họ trên đường về nhà.”
“Tôi sẽ gọi điện đến Palomino, bảo họ mang đồ ăn tới.” Faz nói.
Một tiếng rưỡi sau, trong ô làm việc của đội A, Faz và Kins ngồi thảo luận về các tình huống có thể xảy ra. Những hộp đồ ăn rỗng từ quán Palomino vương vãi khắp cái bàn ở chính giữa – không còn một mẩu mì, bánh mì hay rau nào sót lại. Phía sau, bình luận viên đang bình luận trận bóng bầu dục và theo Kins lõm bõm nghe được thì tình hình có vẻ không được tốt cho lắm. Đến gần cuối hiệp một, Stanford đã dẫn trước 21-0.
“Được rồi, vậy là ông bố xông vào chửi bới ầm ĩ.” Faz nói. “Ông ta cầm khối pha lê lên và bắt đầu đánh đập bà vợ. Đứa con xen vào và bị ăn tát.”
“Vậy thì tại sao ông ta lại tới phòng ngủ phía sau?”
“Bà vợ chạy vào đó.”
“Khi nào?”
“Khi ông ta đánh thằng nhóc.”
“Tại sao ông ta bỏ lại khối pha lê? Sao ông ta không mang nó theo?”
“Ông ta dùng xong rồi.” Faz nói. “Ông ta đã bỏ nó xuống từ lúc co chân đá mấy phát vào mạng sườn bà vợ.”
“Vậy hãy giải thích làm thế nào bà ta chạy được tới phòng ngủ khi đang bị ông chồng chửi bới?”
“Connor nói cậu ta xông vào để ngăn ông bố và ông ta đã đánh cậu ta.” Faz nói. “Khi đó, Angela có đủ thời gian để chạy ra hành lang. Ông chồng đuổi theo, Connor túm chân ông ta, cố ngăn ông ta lại, thế nên mới có dấu tay trên giày của ông bố. Ông ta hất Connor ra và chạy ra hành lang. Connor vùng dậy đi tìm khẩu súng.”
Kins ngẫm nghĩ một phút. “Thôi được, nếu Angela bắn ông ta thì sao?”
“Vậy thì như bà ta đã khai; ông chồng chửi bới bà ta còn Connor thì co rúm trong phòng ngủ phía sau. Xong xuôi, ông chồng vứt khối pha lê lại và tới phòng ngủ phía sau để đưa Connor đi, nhưng Connor không muốn đi cùng nên ông bố đã tát cậu ta. Trong khi đó, Angela đã lấy khẩu súng, ra hành lang và bắn ông chồng.”
Kins nghiền ngẫm các tình huống. “Vậy thì bà ta làm gì trong hai mươi mốt phút?”
“Tôi nghĩ đó là lúc các bằng chứng đều chỉ ra Connor chính là người bắn.” Faz ngồi thẳng dậy, hơi rướn về phía trước. “Bà ta ra sức thu dọn tàn cuộc của đứa con trai. Bà ta cố gắng bảo vệ đứa con nên phải có thời gian để sắp xếp câu chuyện. Bà ta nói với nó mình sẽ nhận tội, sẽ khai với cảnh sát chính bà ta đã nổ súng. Bà ta là con gái của một luật sư bào chữa tội phạm mà, đúng không? Giống như Tracy nói, có lẽ Berkshire đã kể về những chiến tích của ông ta trong những bữa tối quây quần bên gia đình. Có lẽ bà ta đã lớn lên với suy nghĩ về những thứ như bạo hành và tự vệ. Bà ta dùng thời gian đó để xoa dịu đứa trẻ, dụ nó nghe theo và bảo nó kể lại câu chuyện theo ý mình cho tới khi bà ta thấy ổn.”
“Vậy tại sao bà ta lại lau khối pha lê? Nếu bà ta nghĩ tới dấu vân tay thì dấu vân tay của Tim Collins trên khối pha lê sẽ chứng minh ông ta đã dùng nó để đánh bà ta.”
“Đó, anh bạn ạ, là câu hỏi trị giá sáu mươi tư ngàn đô la.” Faz nói.
“Và tại sao Connor lại tới thú tội nếu bà mẹ đã đồng ý nhận trách nhiệm?”
“Có hai khả năng. Hoặc cậu ta thấy tội lỗi và không muốn vì mình mà bà mẹ gặp chuyện gì, hoặc việc cả hai nhận tội nằm trong kế hoạch của bà mẹ.”
“Còn việc Berkshire rút lui thì sao?” Kins hỏi.
“Không biết.” Sắc mặt và giọng Faz toát lên vẻ mệt mỏi.
Kins ném cái lon rỗng vào thùng rác. Faz xoay cổ và nhìn đồng hồ. Họ lại đâm đầu vào ngõ cụt mất rồi.
“Muộn rồi.” Faz nói. “Tôi nghĩ tôi và anh cần một giấc ngủ ngon, để thứ Hai có một sự khởi đầu thật thoải mái. Nào, đi thôi!”
“Anh đi đi!” Kins nói. “Phải một tiếng nữa Shannah mới về tới nhà cơ.”
Faz đứng dậy khỏi ghế với chiếc áo khoác thể thao móc phía trên góc bàn làm việc. “Đừng ở lại muộn quá!”
“Không đâu.” Kins cáu kỉnh ngồi lại. Họ đang sai ở đâu đó. Anh biết thế. Anh biết anh đang bỏ sót điều gì đó, một điều có thể làm sáng tỏ các bằng chứng. Trong tâm trí anh, chính Angela đã bắn Tim. Không chỉ vì bà ta có động cơ về vật chất, bằng chứng cho thấy bà ta đang tìm cách moi thật nhiều tiền từ ông chồng để đắp vào ngôi nhà mà chắc chắn bà ta sẽ bán nó đi và chiếm trọn một trăm phần trăm phần thu được, nhưng chi khi không có Tim, bà ta mới có toàn quyền với toàn bộ tài sản vì Tim vẫn chưa hoàn thành di chúc mới. Kins cũng không thấy Connor có đủ dũng khí để bóp cò súng – ít nhất trong trường hợp không có gì phát sinh thêm.
Kins mở bìa kẹp hồ sơ, nghĩ tới mẹo gom hết bằng chứng về một chỗ của Tracy. Anh lấy hồ sơ và cái hộp Bekins rồi mang vào phòng họp. Tới đó, anh dỡ hồ sơ, mở cái hộp và bắt đầu rải các bằng chứng ra, nào lời khai nhân chứng, nào ảnh, nào báo cáo, khối pha lê và các bằng chứng khác đựng trong túi nhựa bảo quản.
Anh xem xét lại hết thảy, đọc lại các báo cáo đánh máy của anh và Tracy, lời khai nhân chứng, báo cáo pháp y từ Phòng nghiên cứu Tội phạm Sở Cảnh sát bang Washington. Anh không nghĩ thêm được điều gì mới mẻ. Anh xem ảnh chụp hiện trường. Trong đầu anh mường tượng ra hình ảnh Connor ngồi bên cạnh mẹ trên ghế sofa trong phòng khách, không ai nói câu nào, cả hai đều đi chân trần. Một ý nghĩ lóe lên trong anh.
“Sao cậu lại đi chân trần?” Anh nói to thành tiếng. Lẽ ra Connor sẽ đi với bố. Ông bố đã gửi tin nhắn báo sẽ tới đón cậu ta và Connor đã trả lời bằng một chữ K. Giờ là mùa đông. Tại sao thằng bé lại không đi giày? Thêm một suy nghĩ nữa. Kins lật đám ảnh và tìm thấy một bức chụp căn phòng nơi Tim bị bắn.
Không có va li hay túi xách, ba lô gì hết. Cả căn phòng phía trước cũng không có gì.
“Sao cậu không xếp đồ? Nếu cuối tuần cậu đi thì tại sao cậu không xếp đồ?”
Có lẽ cậu ta có quần áo ở nhà ông bố. “Hoặc có thể cậu ta không đi với ông ta.” Kins nói to thành lời. “Có lẽ cậu ta không định đi với bố mình.”
Một suy nghĩ nữa chợt đến với anh, một điều gì đó anh đã đọc trong báo cáo y khoa và bỏ qua nhưng giờ lại có vẻ rất liên quan. Anh lật lại bản báo cáo, tìm đoạn viết về tình trạng cái xác khi mới được phát hiện. Tim Collins đi giày buộc dây màu đen, nhưng một trong hai chiếc giày không thắt dây.
Kins tìm ảnh pháp y chụp tại hiện trường, chăm chú xem xét giày của Tim Collins. Đúng là một chiếc không thắt dây.
Anh đã có câu trả lời. Anh đã biết tại sao lại có dấu vân tay của Connor trên giày của ông bố.
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống