Số lần đọc/download: 3115 / 50
Cập nhật: 2017-08-27 08:09:13 +0700
Hồi 38 -
- Bà ta so với mẫu thân thì thế nào?
Lâm Hàn Thanh ngẩn người hỏi:
- Mẫu thân muốn nói đến mặt nào?
Lâm phu nhân mỉm cười:
- Võ công tài trí, mẹ đây không thể nào bì với bà ấy được. Tự nhiên là nói về tuổi tác rồi, con thấy mẹ và Lý phu nhân ai già hơn ai?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nếu như mẫu thân muốn hài nhi nói thật thì Lý phu nhân kia trẻ hơn mẹ rất nhiều. Có điều là do Lý phu nhân nội công tinh thâm, chắc có trụ nhan thụât nên mới như vậy.
Lâm phu nhân nói:
- Mẹ đây ít hơn Lý phu nhân hai tuổi, nếu như không phải mẹ tự phế võ công, giống như Lý phu nhân khắc khổ cầu tiến thì giờ đây không những không già hơn bà ta mà chỉ sợ võ công cũng không kém, ít nhất cũng phải một chín một mười.
Lâm Hàn Thanh cả kinh hỏi:
- Là mẹ tự phế võ công?
Lâm phu nhân nói:
- Đúng vậy, mẹ tự phế võ công...
Lâm phu nhân chuyển dộng mục quang nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Không những mẹ tự phế võ công, mà còn làm hỏng cả con của mình nữa. Nếu như không phải tại mẹ liên luỵ, ngày nay trong võ lâm con của mẹ đã có một vị thế không nhỏ rồi.
Lâm Hàn Thanh ngờ nghệch hỏi:
- Mẫu thân à! Hài nhi càng nghe càng thấy hồ đồ, mẫu thân có thể nói rõ hơn được không?
Lâm phu nhân mỉm cười buồn bã:
- Hài tử, con nhất định muốn biết nội tình ư?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Làm người ở đời không biết cha mình là ai, mẫu thân bảo hài nhi còn mặt mũi nào mà đi lại trên giang hồ nữa?
Lâm phu nhân thở dài:
- Mẹ tự phế võ công dụng tâm là muốn có thể thoát bỏ ân oán giang hồ, tìm một nơi yên tĩnh để định cư, mai danh ẩn tích. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, mẹ đây tuy đã tự phế võ công nhưng cũng không thể nào sống được một cách yên bình, hơn nữa còn suýt nữa táng mạng trong tay mấy tên mao tặc, may mà lúc đó ân sư của con kịp thời xuất hiện giải cứu hai mẹ con ta.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Mẫu thân nói một hồi nhưng vẫn chưa nói phụ thân của hài nhi là ai?
Lâm phu nhân đột nhiên biến đổi lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên trong lòng bà đang diễn ra cuộc đấu tranh tư tưởng rất khốc liệt.
Lâm Hàn Thanh đưa mắt nhìn trộm, chỉ thấy khoẽ mắt của mẫu thân đã chảy ra hai hàng lệ thủy, nào dám lên tiếng hỏi tiếp.
Ước chừng một tuần trà công phu sau, Lâm phu nhân mới thở dài một tiếng, đưa tay lên lau nước mắt, buồn bã nói:
- Hài tử, con nhất định muốn biết ư?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chuyện này đã canh cánh trong lòng con hơn mười năm nay.
Lâm phu nhân nói:
- Ta định không nói cho con biết, nhưng tình hình bây giờ đã khác. Dù ta có muốn giấu con cũng không thể giấu được nữa.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Mẫu thân à! Bất luận phụ thân con là người thế nào, mẹ cũng nên cho con biết mới đúng.
Lâm phu nhân tựa như không thể kìm chế đựơc, hai hàng lệ nóng lại lã chã tuôn rơi:
- Hài tử, cho dù mẹ có nói cho con biết, vị tất ông ta đã thừa nhận con là cốt nhục của mình.
Lâm Hàn Thanh ngẩn người lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy?
Đoạn chàng hướng song mục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mẫu thân, nhất thời không nói tiếng nào.
Lâm phu nhân nói:
- Hài tử, mẹ sẽ nói hết cho con vậy! Sau này con oán mẹ hay hận mẹ cũng được. Tuy con có cha sinh, nhưng lại phải mang danh là đứa con không cha.
Lâm Hàn Thanh cảm thấy như bị ai đánh một quyền vào giữa ngực, tựa hồ như ngất đi tại chỗ. Sau một hồi lâu chàng mới chậm rãi hỏi:
- Người đó là ai?
Ánh mắt Lâm phu nhân đột nhiên trở nên thâm trầm lạnh lẽo:
- Con hận ông ta?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Ông ta đã bỏ rơi mẹ con chúng ta, tự nhiên con phải hận ông ta rồi.
Lâm phu nhân lắc đầu:
- Không thể hận ông ta được.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Không thể hận ông ta, lẽ nào con phải trách mẹ.
Lâm phu nhân gật đầu:
- Không sai, người đáng hận, đáng trách là mẹ.
Lâm Hàn Thanh dường như không thể chịu đựng dược nữa, hai hàng lệ nóng lã chã tuôn rơi. Chàng trầm giọng nói:
- Mẫu thân à! Mau nói cho hài nhi biết người đó là ai? Hài nhi sắp phát điên lên rồi!
Lâm phu nhân chậm rãi lấy ra một tấm khăn trắng lau nước mắt rồi nói:
- Hơn hai mươi năm trước, trên giang hồ có ba thiếu nữ tài sắc tuyệt thế, tuy không phải là đồng bào tỷ muội nhưng tình còn hơn cốt nhục.
Lâm Hàn Thanh đưa tay lau nước mắt hỏi:
- Mẹ là một trong ba người đó?
Lâm phu nhân gật đầu:
- Đúng vậy, võ lâm đều gọi ba chúng ta là Tam Tiên Tử. Mẹ đây dứng hàng thứ hai. Lý phu nhân chính là đại tỷ của mẹ.
Chợt thấy bóng người nhấp nhoáng, Lý phu nhân đã đẩy cửa bước vào lạnh lùng quát:
- Câm miệng.
Lâm Hàn Thanh quay đầu nhìn lại thì thấy trên mặt Lý phu nhân như phủ một lớp băng mỏng, giữa hai chân mày ẩn hiện sát cơ, trong lòng không khỏi lo lắng, thầm vận chân khí chuẩn bị bảo vệ mẫu thân.
Lâm phu nhân thần sắc trấn định ngẩng đầu lên nhìn Lý phu nhân:
- Đại tỷ, có chuyện gì vậy?
Lý phu nhân lạnh lùng:
- Ai là đại tỷ của ngươi?
Lâm phu nhân nói:
- Việc muội tự phế võ công, tỷ chắc đã biết từ lâu rồi. Lúc này nếu tỷ muốn giết muội, chỉ bất quá là việc nhấc một ngón tay lên mà thôi.
Lý phu nhân chậm rãi nói:
- Nếu như ta muốn giết ngươi, lẽ nào còn để ngươi sống đến ngày hôm nay. Ngươi nghĩ rằng trốn trong Bác Nhạc Phong Diệp Cốc là ta không thể tìm đựơc sao? Mười mấy năm trước ta đã được tin tức của ngươi rồi. Ta đối với ngươi đã rộng rãi lắm rồi.
Lâm phu nhân đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh:
- Hai mươi năm nay, muội luôn luôn giữ lời hứa, không nói chuyện năm xưa với Thanh nhi. Nhưng tình hình trước mắt đã thay đổi, tất cả võ lâm đồng đạo đều đang đối mặt với kiếp nạn, ân ân oán oán giữa tỷ muội chúng ta cũng sắp đến hồi tổng kết. Muội đây làm mẹ của nó nên không thể giấu nó nữa.
Lý phu nhân nói:
- Không được! Chúng ta đã có lời thề với nhau, cả đời này không đựơc nói ra chuyện cũ nữa.
Đoạn bà ngưng lại một chút rồi đột nhiên đổi giọng sắc lạnh:
- Ngươi có còn nhớ không? Lời thề đó là do ai đặt ra?
Lâm phu nhân nói:
- Là tiểu muội để ra.
Lý phu nhân lạnh lùng:
- Lời thề là tự ngươi lập ra, hôm nay ngươi lại định tự mình phá vỡ nó ư?
Lâm phu nhân:
- Muội chỉ muốn nói cho con trai mình, hơn nữa lại theo đúng sự thật mà nói. Muội quyết sẽ không bao biện cho mình một câu nào, muội phải cho nó biết, mẹ nó là một người phụ nữ rất xấu xa, một người phụ nữ đi tước đọat tình yêu của người khác.
Lý phu nhân lắc đầu:
- Thôi đi! Những chuyện quá khứ đó nhắc lại làm gì cho thêm đau lòng...
Đoạn bà ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, thở dài một tiếng:
- Ta vốn lập chí không hỏi đến chuyện giang hồ nữa, ngay cả thân sinh nữ nhi của ta ta cũng không quản đến. Nhưng giờ đây ta đã thay đổi chủ ý. Ta không thể nhẫn tâm để đời sau phải rơi vào cảnh thống khổ một đời như chúng ta được.
Lâm Hàn Thanh đột nhiên lên tiếng xen vào:
- Vãn bối đường đường nam tử, nếu như không biết cha ruột mình là ai thì đâu còn mặt mũi nào mà gặp người đời nữa, gia mẫu....
Lý phu nhân liền nhẹ giọng ngắt lời chàng:
- Hài tử! Nếu như ngươi biết rồi thì sao nào? Ngoại trừ thống khổ ra ngươi sẽ chẳng đạt đựoc gì cả.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cho dù phụ thân vãn bối là cường đạo thảo khấu hay kẻ đê tiện thấp hèn thì vãn bối cũng không thể không nhận.
Lý phu nhân lắc đầu:
- Hài tử, ngươi đã lớn rồi. Chuyện ân oán đời trước đời sau không nên can dự vào.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cổ nhân đã nói: Phụ trái tử hoàn. Lâm Hàn Thanh này đã làm con của người ta thì không thể nào không can dự được. Mong tiền bối rộng lượng mà bỏ qua cho vãn bối đa sự.
Lý phu nhân lắc đầu:
- Ngươi có quản được không? Bất luận võ công hay tài trí đời sau của các ngươi đều không thể bì đựoc với đời trước...
Nói đến đây thì bà ngưng lại giây lát rồi tiếp:
- Bất quá có hai người là ngoại lệ...
Lâm Hàn Thanh liền hỏi:
- Có phải phu nhân nói đến Bạch Tích Hương và Tây Môn Ngọc Sương?
Lý phu nhân gật đầu:
- Đúng vậy, chính là hai người bọn họ. Ngươi tự thấy mình so với bọn họ thì thế nào?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Về cả võ công lẫn tài trí vãn bối đều không bằng một góc của Bạch cô nương và Tây Môn Ngọc Sương, nhưng đường đường là một nam tử hán thân cao bẩy thước, hào khí của vãn bối quyết không thể dưới bọn họ đựơc.
Lý phu nhân chuyển động mục quang nhìn Lâm phu nhân:
- Con trai ngươi thật cố chấp, xem ra chỉ có ngươi mới khuyên đựợc nó thôi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Vãn bối chỉ muốn hỏi xem cha ruột của mình là ai, chẳng lẽ...
Lâm phu nhân chợt cao giọng quát:
- Hài tử, con đừng nói nữa!
Lâm Hàn Thanh thấy mẫu thân lại nước mắt lưng tròng, đâu dám nói tiếp nữa, lập tức ngậm miệng lại không nói lời nào.
Lý phu nhân lạnh lùng:
- Tốt nhất hãy bảo nó ra ngoài đi.
Dường như Lâm phu nhân có vẻ rất uý kỵ Lý phu nhân, sau khi nghe Lý phu nhân nói vậy, bà liền đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Hài tử, con ra ngoài đi! Mẹ có chút chuyện muốn nói với Lý bá mẫu của con.
Lý phu nhân hừ nhẹ:
- Nặng lời rồi, xưng hô như vậy ta gánh vác không nổi đâu.
Lâm Hàn Thanh đột nhiên nhìn Lý phu nhân chậm rãi nói:
- Mẫu thân vãn bối đã mất hết võ công, dù năm xưa đã làm gì có lỗi với tiền bối đi nữa thì cũng mong phu nhân rộng lượng. Nếu như phu nhân nhất định muốn hỏi tội, vậy thì vãn bối tình nguyện chịu thay cho gia mẫu.
Lý phu nhân lạnh lùng:
- Ngươi có mấy cái mạng mà lúc thì đòi phụ trái tử hoàn, lúc thì đòi thay mẹ chịu tội? Nếu như ta muốn giết hai mẹ con ngươi thì đâu cần phải đợi đến ngày hôm nay.
Lâm phu nhân chợt lạnh giọng quát:
- Có phải con lớn rồi nên không cần nghe lời mẹ nữa phải không?
Lâm Hàn Thanh vội nói:
- Hài nhi không dám!
Đoạn lập tức quay người rời khỏi tĩnh thất.
Trong lòng chàng vô cùng chán nản và đau khổ, đi ra khỏi phòng thì nữ tỳ đứng ở hiệp đạo liền dẫn chàng đi ra khỏi Thái Thượng Các.
Một trận gió nhẹ thổi đến đem theo mùi ngươi ngan ngát của hoa cỏ xộc vào mũi chàng.
Lâm Hàn Thanh ngửa mặt thở dài một tiếng, thần trí cũng trấn định lại đôi phần.
Chợt nghe thấy tiếng bước chân người gấp rút, Lý Trung Hụê chạy đến trước mặt chàng hỏi:
- Lâm huynh, Tây Môn Ngọc Sương đã đi chưa?
Lâm Hàn Thanh trả lời cộc lốc:
- Đã rút lui rồi.
Nói đoạn lập tức quay người bước đi.
Chàng đi dạo một hồi thì những kích động trong lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Chàng thầm nhủ:
- Tại sao mẫu thân lại tự phế võ công? Tại sao lại sợ Lý phu nhân như vậy, chuyện này nhất định phải có nguyên nhân gì đó.
Trong đầu chàng liền hiện lên lời nói của mẫu thân khi nãy:
- Muội chỉ muốn nói cho con trai mình, hơn nữa lại theo đúng sự thật mà nói. Muội quyết sẽ không bao biện cho mình một câu nào, muội phải cho nó biết, mẹ nó là một người phụ nữ rất xấu xa, một người phụ nữ đi tước đọat tình yêu của người khác...
Một loạt suy nghĩ nổi lên trong lòng chàng. Chàng vừa đi vừa nghĩ:
- Lẽ nào mẫu thân đã cướp đoạt tình yêu của Lý phu nhân nên mới làm cho ba người tình thâm hơn cốt nhục trở mặt thành cừu? Ngoại trừ mẫu thân và Lý phu nhân ra còn có một người nữa, người này là ai?
Chàng nghĩ đến nỗi ngẩn ngơ xuất thần, rất lâu sau mới nhớ tới Bạch Tích Hương. Trước mắt chỉ có một mình nàng mới có thể giúp được chàng giải quyết những mối hoài nghi trong lòng.
Tâm niệm chuyển động, chàng vội chạy như bay về hướng Thính Tùng Lâu.
Chỉ thấy Hương Cúc tay cầm trường kiếm đang đứng chặn ở lối lên cầu thang, hai mắt tràn đầy vẻ tức giận, tựa như có thể toé ra lửa bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn Thanh thấy vẻ tức giận của Hương Cúc liền trấn định thần trí, chậm rãi gọi:
- Hương Cúc cô nương!
Hương Cúc phẫn nộ nhìn Lâm Hàn Thanh một hồi rồi mới mở miệng:
- Lâm tướng công à?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chính là tại hạ.
Hương Cúc lạnh lùng:
- Tướng công đã đi tận đâu?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ có chút việc bận, Bạch cô nương thế nào rồi?
Hương Cúc lạnh lùng nói:
- Vì ngài mà suýt nữa cô nương bị tẩu hoả nhập ma đấy.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Làm phiền cô nương nói với Bạch cô nương là Lâm mỗ cầu kiến.
Hương Cúc nghĩ ngợ một hồi rồi nói:
- Người khác nhất định là không dược rồi, nhưng ngài lại là Lâm tứong công. Thật là khó xử cho tiểu tỳ quá. Ngài thay tiểu tỳ canh giữ ở đây để tiểu tỳ lên đó xem cô nương có gặp được ngài không?
Lâm Hàn Thanh ôm quyền:
- Làm phiền cô nương!
Hương Cúc thở dài:
- Tướng công không cần khách khí, chỉ cần ngài đối tốt với cô nương là đựơc rồi.
Lâm Hàn Thanh nghe ả nói vậy thì ngẩn người, nhất thời không biết đáp lời thế nào cho phải.
Cũng may Hương Cúc cũng không đợi chàng trả lời, ả nói xong thì lập tức chạy lên cầu thang. Nháy mắt sau đã thấy ả vội vàng chạy xuống, trên mặt đầy vẻ ngại ngùng nói:
- Xin lỗi Lâm tướng công, cô nương không thể tiếp khách được, có gì qua giờ tý đêm nay hãy nói.
Lâm Hàn Thanh mỉm cười:
- Vậy cũng đựơc, tại hạ đợi nàng ở đây.
Một nửa đêm đó với Lâm Hàn Thanh tựa hồ như cả thế kỷ, chàng phải cố hết sức mới đợi được đến giờ tý.
Hương Cúc dường như rất lưu tâm đến vịêc của Lâm Hàn Thanh, giờ tý vừa qua ả đã chạy xuống lầu nói:
- Cô nương đã tỉnh, tướng công có thể lên lầu gặp người.
Lâm Hàn Thanh ừm một tiếng, đoạn đi theo sau Hương Cúc bước lên Thính Tùng Lâu.
Chỉ thấy Bạch Tích Hương hoa dung tươi tắn đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ tùng.
Trên bàn ánh nến chập chờn soi rõ mọi vật trong tĩnh thất.
Lâm Hàn Thanh bước lên một bước ôm quyền nói:
- Cung hỷ cô nương đại công viên mãn.
Bạch Tích Hương nói:
- Hương Cúc dã nói với thiếp, chàng đợi có lâu không?
Nàng mỉm cười rồi lại nói tiếp:
- Trong năm ngày này nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, có phải chàng đã gặp khó khắn gì không?
Lâm Hàn Thanh thở dài:
- Một lời khó mà nói hết....
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Cuộc đời con người có đến tám chín phần là những chuyện không như ý muốn, chàng không cần quá thương cảm, cứ từ từ nói cho thiếp nghe xem nào.
Giọng nói của nàng tràn đầy từ ái, cũng tràn đầy sức sống, không còn yếu ớt, mong manh như trước nữa.
Lâm Hàn Thanh nhìn Bạch Tích Hương chậm rãi nói:
- Bạch cô nương, tại hạ gặp phải một chuyện vô cùng khó xử muốn thỉnh giáo cô nương.
Bạch Tích Hương cười khúc khích:
- Có phải liên quan đến thân thế của chàng không?
Lâm Hàn Thanh ngẩn người:
- Làm sao cô nương biết được?
Bạch Tích Hương nói:
- Thật ra cũng chẳng có gì ly lỳ cả, Lý phu nhân đã từng nói chuyện này với thiếp rồi. Có điều chỉ nói qua loa mà thôi. Nếu như chàng muốn hỏi gì thì phải nói tường tận một chút.
Lâm Hàn Thanh gật đầu:
- Điều đó là tự nhiên.
Đoạn chàng liền lập tức đem hết nội tình nói với Bạch Tích Hương.
Bạch Tích Hương nghe xong, thở dài một tiếng nói:
- Chàng chỉ muốn biết cha ruột mình là ai thôi sao?
Lâm Hàn Thanh khẽ rung người một cái nói:
- Đó là điều tự nhiên.
Bạch Tích Hương nói:
- Đều là trưởng bối của chàng cả. Nếu như chàng biết được thì sao chứ? Nếu như tất cả lỗi lầm là do lệnh đường gây ra thì chàng phải xử lý làm sao?
Lâm Hàn Thanh ấp úng:
- Điều này, điều này...
Bạch Tích Hương mỉm cười nói:
- Không cần điều này, điều nọ nữa. Kiếp nạn của cả võ lâm đều liên quan đến ân ân oán oán của mấy nhà Lý, Lâm... Lý Trung Hụê nhân duyên tế hội, đoạt được chức vị võ lâm minh chủ, vô hình trung đã đem sự sinh tử tồn vong của võ lâm gắn liền với ân oán của mấy nhà...
Nàng ngưng lại giây lát rồi tiếp tục:
- Có điều đây cũng không phải là xảo hợp. Những ân oán của đời trước thì đương nhiên đời sau phải gánh chịu. Hơn nữa cả hai đời các vị đều là những nhân vật chú yếu trên giang hồ, lấy Hoàng Sơn Thế Gia làm trung tâm, kết thành ân oán tình thù... Đến nay cũng phải tổng kết lại rồi, bằng không sẽ di họa tiếp tục đến tận đời sau nữa.
Lâm Hàn Thanh rúng động nói:
- Dường như cô nương biết rất rõ chuyện này?
Bạch Tích Hương nói:
- Tuy thiếp không biết tường tận nhưng cũng đã nhìn ra đôi điều. Cái gọi là ân oán giang hồ, dường như quá nửa đều xuất phát từ mấy nhà các vị mà ra cả. Nên biết Hoàng Sơn Thế Gia có thể thịnh danh trong võ lâm suốt một trăm năm là một chuyện vô cùng khó khăn. Một thế gia võ lâm khác với một môn phái. Một môn phái có thể tuyển lựa nhân tài để phát dương môn hộ, nhưng một thế gia chỉ có thể tử thừa phụ nghệ, nối nhau đời đời. Một vị phụ thân tài hoa tuỵêt thế vị tất đã sinh ra được một nhi tử có thiên chất như mình.Để Hoàng Sơn Thế Gia có thể bảo vệ được danh tiếng trăm năm của mình, hai đời trước đã tốn không biết bao nhiêu là tâm cơ...
Nàng trầm ngâm một hồi rồi lại nói tiếp:
- Lý phu nhân là một vị hồng nhan tài hoa tuỵêt thế nhưng cả đời bà ấy luôn sống trong u uất, không biết hoan lạc là gì.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Vì sao lại như vậy?
Bạch Tích Hương nói:
- Thiếp có thể nói cho chàng biết, nhưng chàng không thể tuỳ tiện nói bừa chuyện này với bất cứ ai.
Lâm Hàn Thanh gật đầu:
- Chuyện này tại hạ hứa với cô nương.
Bạch Tích Hương nói:
- Để bảo vệ danh tiếng của Hoàng Sơn Thế Gia, chỉ có một cách duy nhất để chọn lựa nhân tài. Đó chính là chọn cho đời sau của họ một cô dâu tài hoa tuyệt thế. Lý phu nhân chính do nguyên nhân này mà đã kết hôn với Lý Đông Dương, cũng vì vậy mà phải sống một đời trong u uất, trầm cảm.
Lâm Hàn Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi:
- Ý của cô nương là Lý phu nhân không phải tự nguyện gả cho Lý Đông Dương?
Bạch Tích Hương nói:
- Nội tình bên trong thế nào thì thiếp không được rõ, nhưng chuyện họ là một đôi vợ chồng không hạnh phúc thì chắc không thể sai.
Lâm Hàn Thanh khẽ chau mày, trầm ngâm không nói.
Bạch Tích Hương đưa tay lên vuốt tóc, thở dài nói:
- Nỗi thống khổ của Lý phu nhân chàng không thể nào tưởng tượng được đâu, bà ấy đã dùng sự lãnh đạm và tịch mịch để phản kháng với kỳ ngộ của đời mình, thậm chí ngay cả con cái của mình bà cũng không thèm quan tâm nữa.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nói như vậy thì kỳ ngộ của gia mẫu chắc cũng vô cùng bi thảm? Gia mẫu cả đời đều sống trong đau khổ. Trong ký ức của tại hạ, chưa từng thấy gia mẫu cười bao giờ cả.
Bạch Tích Hương nói:
- Ôi, nếu như lệnh đường không có hoan lạc thì bà đâu phải trả giá bằng võ công của mình chứ, chỉ có điều sự hoan lạc của bà quá ngắn ngủi mà thôi.
Lâm Hàn Thanh nghe nàng nói thì ngẩn người suy nghĩ, nhất thời không biết nói gì.
Bạch Tích Hương thở dài:
- Chàng không cần đau lòng... lệnh đường là một người rất đáng kính. Bà đã dùng cả đời tịch mịch, thống khổ để đổi lấy một đoạn thời gian ngắn hoan lạc rồi sau đó lại ngậm đắng nuốt cay, nuôi dưỡng chàng nên người, tiết hạnh thật là thuần khiết. Lý phu nhân và lênh đường đều là nhất đại hồng nhan, không thể dùng con mắt phàm tục để nhìn nhận họ được. Nếu như kỳ ngộ của bọn họ mà xảy ra với người khác, e rằng kết quả tuỵêt đối sẽ không như vậy.
Lâm Hàn Thanh thở dài:
- Cô nương, Lâm Hàn Thanh này đường đường nam tử...
Bạch Tích Hương nói:
- Thiếp biết, trong lòng chàng lúc nào cũng canh cánh không yên nhưng nếu chàng nghĩ kỹ sẽ thấy tâm bình khí hoà thôi. Chuyện của lệnh đường thì thiếp không biết rõ lắm, nhưng có thể nói cho chàng biết một chút chuyện của Lý phu nhân...
Nói đến đây nàng đưa tay vuốt tóc rồi tiếp:
- Khi Lý phu nhân gả cho Lý Đông Dương đã nói mấy câu. Từ đó trở đi, bà luôn làm đúng theo mấy câu nói này, mấy chục năm qua không hề thay đổi.
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Bà ấy đã nói gì?
Bạch Tích Hương nói:
- Bà ấy đáp ứng sẽ sinh cho Lý Đông Dương một nam một nữ, sau đó sẽ ở mãi trong Hoàng Sơn Thế Gia, cả đời không rời khỏi đây nửa bước. Mấy chục năm nay, bà ấy luôn làm như vậy.
Lâm Hàn Thanh dường như không hiểu lằm. Chàng trầm ngâm một hòi rồi mới lên tiếng:
- Ý của cô nương là Lý phu nhân không hề muốn gả cho Lý Đông Dương?
Bạch Tích Hương nói:
- Đúng vậy, nhưng lúc dó tình thế bắt buộc. Trong một tình thế nào đó, Lý phu nhân không thể không gả cho Lý Đông Dương. Bà ấy nhận mệnh, nhưng không cam tâm chịu đựng số mệnh cả đời, thế nên bà mới biến đổi, biến đổi đến mức lạnh lẽo vô tình.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chuyện này khó mà khiến người ta tin được.
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Để thiếp kể một chuyện, chàng nghe xong nhất định sẽ tin.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương nói đi!
Bạch Tích Hương nói:
- Đừng nói Lý Đông Dương đã chết, cho dù ông ta còn sống cũng khó mà gánh vác nổi Hoàng Sơn Thế Gia, thế nhưng Hoàng Sơn Thế Gia vẫn sừng sững đứng trên giang hồ, chàng có biết tại sao không?
Lâm Hàn Thanh gật đầu đáp:
- Lý phu nhân.
Bạch Tích Hương nói:
- Đúng vậy, là lực lượng của Lý phu nhân. Điều này đã chứng tỏ Hoàng Sơn Thế Gia đã khôg chọn sai người...
Nàng thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Nhưng thật khổ cho Lý phu nhân, tuy bà không có lòng bảo tồn Hoàng Sơn Thế Gia nhưng không thể không bảo tồn Hoàng Sơn Thế Gia.
Lâm Hàn Thanh liền nói:
- À, tại hạ còn một chuyện chưa hiểu.
Bạch Tích Hương hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Lý phu nhân suy không yêu trượng phu của mình nhưng lẽ nào ngay cả con cái do mình đẻ ra bà ấy cũng ghét bỏ?
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Lý Đông Dương đã nhìn ra khuyết đỉểm này của bà ấy, đến khi Hoàng Sơn Thế Gia gặp phải khó khăn thì Lý phu nhân tất phải đứng ra giải quyết vì con cái rốt cục vẫn là một phần máu thịt của bà mà.
Lâm Hàn Thanh than:
- Thật không ngờ giữa phu thê với nhau mà còn có tâm cơ như vậy.
Chỉ nghe bên ngoài có tiếng Lý phu nhân hỏi:
- Bạch cô nương đã hành công viên mãn chưa?
Bạch Tích Hương nói:
- Nhờ phúc của tiền bối, vãn bối may không bị đi vào ma đạo. Mời tiền bồi vào đây ngồi nói chuyện môt lát.
Nói đoạn nàng đừng dậy bước ra cửa, cúi người hành lễ nói:
- Tham kiến phu nhân.
Lý phu nhân xua tay nói:
- Không cần đa lễ.
Đoạn bà chuyển động mục quang nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Ta nghĩ nhất định ngươi sẽ đến đây, quả nhiên không sai.
Lâm Hàn Thanh cúi người nói:
- Vãn bối có mấy chuyện chưa hiểu đến đây để thình giáo Bạch cô nương.
Hai đạo mục quang sắc lạnh của Lý phu nhân chuyển sang nhìn Bạch Tích Hương:
- Hài tử, con đã nói hết chuyện của ta cho y nghe rồi à?
Bạch Tích Hương mỉm cười đáp:
- Mới nói một phần. Có điều, chỉ trong thời gian ngắn nữa chàng sẽ biết hết nội tình, nói cho chàng cũng không hại gì cả.
Lý phu nhân sắc mặt lạnh lùng, nhưng thanh âm vẫn hiền hoà nói:
- Hài tử, con không thể nói cho y biết quá nhiều về ta.
Bạch Tích Hương nói:
- Vậy con có nên nói chuyện của mẫu thân chàng cho chàng biết không?
Lý phu nhân khẽ run người hỏi:
- Chuyện của Lâm phu nhân con biết đựơc bao nhiêu?
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Tuy không biết nội tình, nhưng con có thể đoán ra đại khái nội dung.
Lý phu nhân trầm ngâm nói:
- Con đã luyện thành võ công gì rồi?
Bạch Tích Hương đột nhiên nghiêm mặt, cúi đầu không nói tiếng nào.
Căn phòng đột nhiên bao trùm trong không khí im lặng.
Rất lâu sau, Lý phu nhân mới lạnh lùng hỏi:
- Con đã luyện võ công gì, có bao nhiêu oai lực?
Bạch Tích Hương thở dài nói:
- Phu nhân, người đã rời khỏi hồng trần, hà tất phải hiếu thắng như vậy.
Lý phu nhân lạnh lùng nói:
- Chỉ trong năm ngày mà luyện thành tuỵêt kỹ, trong võ lâm chưa từng nghe có chuyện này bao giờ. Ta đây cũng khó mà tin được.
Bạch Tích Hương nói:
- Vãn bối đã có cơ sở, trong năm ngày này chẳng qua là ôn tập lại một lượt mà thôi.
Lý phu nhân hỏi:
- Lại là Cửu Ma Huyền Công?
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Không phải, vãn bối luyện là chánh tông tâm pháp.
Lý phu nhân nói:
- Có thể cho ta kiến thức được không?
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Không được.
Lý phu nhân hỏi:
- Tại sao?
Bạch Tích Hương nói:
- Vãn bối không có cơ sở nội công, không thể thu phát tuỳ tâm, phát chiêu rồi thì không thể khống chế đựơc.
Lý phu nhân nói:
- Rốt cuộc là con muốn đối phó ai? Ta hay là Tây Môn Ngọc Sương?
Bạch Tích Hương ngẩng đầu nhìn Lý phu nhân một hồi rồi nói:
- Người luôn đối xử tốt với vãn bối.
Lý phu nhân nói:
- Nhưng những kỳ ngộ thương tâm đã khiến ta làm rất nhiều chuyện sai lầm.
Lâm Hàn Thanh không hiểu hai người nói gì, ngơ ngác nhìn hai người đến xuất thần.
Bạch Tích Hương chậm rãi nhắm mắt lại nói:
- Có lẽ bây giờ người vẫn còn có thể đánh con trọng thương được.
Lý phu nhân cười nhạt nói:
- Hài tử, nếu như ta muốn lấy mạng con thì đâu cần để con sống đến ngày hôm nay.
Bạch Tích Hương mỉm cười:
- Đó là vì phu nhân không nghĩ đến vịêc con có thể luyện thành tuỵêt kỹ trong năm ngày.
Lý phu nhân nói:
- Bây giờ ta vẫn chưa tin điều đó.
Bạch Tích Hương cười khổ nói:
- Phu nhân tin con đi. Những lời con nói đều là sự thật. Không ai có thể chống lại đựơc võ công mà con luyện cả, kể cả Tây Môn Ngọc Sương lẫn phu nhân.
Lý phu nhân nói:
- Hài tử, khi ta bằng tuổi con thì cũng từng vọng tưởng như con vậy, cố gắng đợi chờ kỳ tích, nhưng con thấy đấy, ta phải sống trong sự bình thừong và đau khổ mấy chục năm rồi.
Bạch Tích Hương nói:
- Con biết, nhưng con khác với phu nhân. Người không có cơ hội như con, người không đựơc đọc những bí kíp võ công từ đời thượng cổ truyền đến giờ. Thế gian này không có một loại võ công nào mà con không biết cả, hơn nữa con còn biết một phương pháp có thể trong nháy mắt phát huy toàn bộ tiềm lực sinh mạng của một con người, phu nhân thì không biết điều này.
Lý phu nhân im lặng một hồi rồi nói:
- Hài tử, con biết rất nhiều chuyện. Nhưng con có biết thân thế của mình không?
Bạch Tích Hương gật đầu:
- Con biết! Mẹ ruột của con đang ở Hoàng Sơn Thế Gia.
Lý phu nhân ngẩn người hỏi:
- Có phải Thiên Hạc Thượng Nhân nói cho con không?
Bạch Tích Hương lắc đầu:
- Không phải, là dưỡng mẫu nói cho con biết.
Lý phu nhân hỏi:
- Huyền Y Long Nữ?