Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 109
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 983 / 4
Cập nhật: 2016-06-22 17:56:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Nghêu Sò Tranh Đấu
uổi chiều, Chu Lạc Khiết từ bên ngoài trở về, thấy trong sân nhà vài chiếc xe lạ, nhìn qua cửa kính xe có thể thấy mỗi chiếc đều có một hai người đàn ông vạm vỡ, đều là những khuôn mặt xa lạ. Cô dừng lại, nhìn kĩ thêm vài lần, bởi bình thường Diệp Thiên rất ít khi đem khách về nhà, cho nên nơi này cũng rất ít có người ngoài.
Vào nhà, Chu Lạc Khiết tìm một người giúp việc hỏi: “Khách đang ở đâu?”
“Dạ, đang trong thư phòng cùng tiên sinh bàn chuyện.”
“Đã bao lâu rồi.”
“Vừa mới đây, chưa được bao lâu.”
Đang nói, cửa thư phòng tầng 2 mở ra, Diệp Thiên cùng một người đàn ông một trước một sau đi ra, người đàn ông kia đừng tại cầu thang nói lời từ biệt, ý bảo không cần tiễn, thời điểm lúc đi qua Chu Lạc Khiết, người đàn ông hướng về phía cô hơi gật đầu, xem như chào hỏi, Chu Lạc Khiết cũng đáp lễ đối phương mỉm cười.
Đợi cho mọi người đi hết, Diệp Thiên mới nhìn hường Chu Lạc Khiết, thấy cô trong tay cầm theo túi lớn túi nhỏ, liền thuận miệng hỏi: “Đi dạo phố?”
Chu Lạc Khiết gật đầu, đi theo phía sau Diệp Thiên lên lầu. Trở lại thư phòng, Diệp Thiên vắt chéo chân ngồi vào trước bàn tròn, cô đem các thứ để ra sau, thuận tay mang chén trà qua cho hắn, nói: “Vừa rồi người kia có phải Thôi Trí Uyên hay không?”
Diệp Thiên uống ngụm trà, cũng không trả lời lời của cô, mà là đặt cô ngồi trên đùi mình,hỏi: “Mua gì vậy?”
“Phụ nữ đi dạo phố có thể mua cái gì, không phải là quần áo trang sức thì còn gì nữa.”
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thiên không cho cô nhúng tay vào bất cứ việc gì, cho nên hiện tại cô có thời gian rảnh, sáng tối đều đi dạo phố, mỗi ngày cuộc sống đều yên bình, thảnh thơi.
Diệp Thiên nâng cằm lên hôn vào hai má cô: “Em không phải nói muốn có cuộc sống yên ổn mỗi ngày, như cuộc sống bây giờ không phải là điều em muốn sao?”
Chu Lạc Khiết dựa vào người hắn, để mặc cho hắn hôn lên mặt cô, cuộc sống yên ổn quả thật là khát vọng của cô, nhưng đây rõ ràng chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
Đợi cho hắn dừng lại, Chu Lạc Khiết thoáng tạo ra khoảng cách, nói: “Thôi Trí Uyên tới tìm anh làm gì?”
Cô biết là không nên hỏi nhiều, cũng tự nhủ bản thân không nên hỏi chuyện của hắn, nhưng mà nhịn không được, cô muốn biết hắn với Tần gia, Thôi gia cùng Mộc gia trong lúc đó hợp tác rốt cuộc là muốn làm gì. Trai sò tranh chấp ngư ông đắc lợi cũng không phải tốt như vậy mà nhặt được.
Cho dù hắn có năng lực, nhưng mà ba đối thủ kia cũng không phải là dễ bắt nạt, đều là những người có máu mặt trong giới hắc đạo, làm sao có thể tùy ý để một người như hắn nắm trong lòng bàn tay mà đùa nghịch được. Chỉ sợ đến cuối cùng lợi không có, mà ngược lại mang đến một đống phiền toái.
Diệp Thiên thay đổi tư thế nhưng vẫn ôm lấy cô nói: “Hắn hiện tại cùng Tần Tiên Dũng đang cấu xé lẫn nhau, bên kia lại có Mộc gia như hổ rình mồi, cho nên muốn tìm đồng bọn để hợp tác.”
“Vậy anh làm như thế nào mà thuyết phục hắn, anh đồng ý rồi?”
Diệp Thiên buông tay: “Tôi đáp ứng cái gì, Diệp gia không có ý định hợp tác cùng hắn. Tôi chẳng qua thay hắn phân tích tình hình trước mắt, cho hắn biết kế tiếp nên làm gì.” Đương nhiên, còn thuận tiện nói cho hắn tin tức đại tiểu thư Mộc gia mất tích bên ngoài. Hắn vuốt ve khuôn mặt cô: “Được rồi, cho tôi xem thứ em mua xem, có phần của tôi không?”
Giang Thiếu Thành vừa xuống máy bay, bắt một chiếc xe, người lái xe vui vẻ dẫn đường, sau đó toàn bộ thời gian anh đều ngồi trên xe. Đến nơi cần đến, cũng đã chiều của ngày hôm sau, người lái xe nói với anh, nơi đây có nhiều ở lại nghỉ chân, nếu người anh muốn tìm mà chưa rời đi thì có khả năng sẽ tìm ra được.
Giang Thiếu Thành trả tiền xe, rồi một mình đi tới khách sạn lớn nhất ở gần đó hỏi thăm, bà chủ nghe xong rồi tra cứu danh sách khách thuê phòng nói: “Có một vị khách tên Mộc Cận, là một cô gái trẻ.”
“Cô ấy ở đâu?”
“Ở ngay trên tầng, nhưng tôi thấy cô ấy đi ra ngoài từ giữa trưa, đến bây giờ chưa thấy quay về.”
Giang Thiếu Thành thở nhẹ ra, nói: “Không có việc gì, tôi ngồi đây chờ cô ấy. Đúng rồi, còn có phòng trống không, cho tôi một phòng.”
“Có, tôi đưa anh lên xem, anh không có hành lý sao?”
“Không có, tôi ở một đêm rồi đi.”
Bà chủ mang anh lên tầng, chỉ cho anh xem: “Kia là nơi cô gái đấy ở, tôi cho anh ngay phòng bên cạnh nhé.”
Giang Thiếu Thành gật đầu: “Cảm ơn.”
Vào trong phòng, Giang Thiếu Thành mặc nguyên quần áo nhắm mắt nằm tựa vào giường. Vừa nghe ngóng tiếng động phòng bên cạnh, đợi gần nửa tiếng mới nghe được tiếng mở của, anh lập tức đứng lên, mở cửa, nhìn thấy cô, anh mới có cảm giác yên tâm.
Mộc Cận ngơ ngác nhìn anh, phản ứng chậm chạp, nửa ngày mới lên tiếng: “Sao anh biết em ở đây?” Sao lại nhanh tìm được cô đến vậy.
Giang Thiếu Thành cũng không biết là nên mắng cô hay là nên mắng chính mình, ở trong lòng lặng lẽ thở dài, nghiêng người nói: “Vào phòng trước đã.”
Mộc Cận đứng ở cửa phòng mình không nhúc nhích,có bao nhiêu cảm xúc hờn dỗi, cô lúc này bộ dáng như bị người lớn đang giáo huấn một đứa nhỏ. Cô muốn có cha mẹ ở bên cạnh dạy dỗ, chỉ bảo cô, để cô biết mình làm đúng hay sai.
Giang Thiếu Thành đi qua kéo cô vào phòng mình, đóng cửa, nói: “Có biết mọi người đều đang đi tìm em, Mộc gia ra lệnh mọi người đi tìm.”
“Là cha em bảo anh đến đây?”
“Mộc gia còn không biết em ở đây, đêm nay ở lại đây một đêm, ngày mai theo tôi trở về.”
“Nói như vậy… Nói như vậy chỉ có một mình anh biết em ở đây, một mình anh tới tìm em?” Mộc Cận cắn cắn môi dưới, tỉ mỉ quan sát anh, đáy lòng có chút vui sướng, thì ra anh ấy cũng không phải thật sự thờ ơ đối với cô?
“Tôi nói rồi, sự an nguy của em tôi lúc nào cũng để ở trong lòng.”
Trong lòng cô lại trùng xuống, đúng vậy, anh nói qua anh có thể dùng tính mạng để bảo vệ cô, nhưng không phải quan hệ tình yêu nam nữ, đơn giản cô là con gái của Mộc Thường Phong mà thôi.
Đến tối hai người xuống dưới khách sạn ăn cơm. Nơi này phần lớn đều là du khách, tuy nói không nhiều người lắm, nhưng là Giang Thiếu Thành vì cẩn thận, ăn cơm xong liền trở về phòng, không dám để cô ở bên ngoài lâu.
Lúc lên tầng, Giang Thiếu Thành chú ý nhìn phía dưới có một người đàn ông theo anh cùng Mộc Cận tới rất nhiều nơi, đối phương chạm vào ánh mắt của anh, rất nhanh liền rời sang hướng khác.
Giang Thiếu Thành cẩn thận dùng cơ thể chính mình bảo vệ Mộc Cận. Tuy rằng chỉ là chuyện trong nháy mắt, chỉ là mắt giao nhau, nhưng trực giác nói cho anh biết, người đàn ông kia tuyệt đối không phải người lương thiện. Hơn nữa, nhìn gương mặt người kia cùng không giống người địa phương, đã biết có người khác đi theo sau, cho dù là thế nào cũng sẽ gây ra rắc rối, hơn nữa còn có Mộc Cận ở đây.
“Anh Thiếu Thành, làm sao vậy?” Mộc Cận nhìn dáng vẻ thận trọng của anh, cảm thấy có chút kỳ quái.
“Không có việc gì, em vào nghỉ ngơi đi, nhớ rõ, ngoại trừ tôi ra, cho dù ai gõ cửa em cũng không được trả lời. Buổi tối đi ngủ, điện thoại đặt ở bên gối, cảm thấy có chuyện gì không ổn, phải gọi điện ngay cho tôi.”
Mộc Cận nghe thấy anh nói vậy, cảm thấy hơi hoang mang: “Làm sao vậy, anh phát hiện ra chuyện gì ư?”
“Không có việc gì, tôi chỉ muốn em chú ý an toàn thôi, dù sao cũng ở nơi xa lạ, vào đi, không phải lo lắng, tôi ở ngay phòng bên cạnh.”
Mộc Cận mở cửa phòng: “Em đi vào đây.”
Giang Thiếu Thành gật đầu: “Vào đi, nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm mai chúng ta trở về.”
Thấy cô đóng cửa, Giang Thiếu Thành ở lại quan sát xung quanh, xác định không có gì khả nghi mới trở lại phòng mình.
Tam Tấc Ánh Nắng Tam Tấc Ánh Nắng - Tam Nguyệt Vi Thảo Tam Tấc Ánh Nắng