Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Plyte
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2462 / 24
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37 - Truy Tìm Draxx
ái quái quỷ gì thế hả?" Bà Marcia cáu kỉnh hạch hỏi, quên phéng đi mình đã nhẹ cả người ra sao vào đêm trước khi thấy Septimus và Jenna trở về an toàn. Nhưng bà đang không cảm thấy dễ chịu. Bà vừa thức giấc thì nhìn thấy Vong nằm ườn trên gối mình. Điều này không phải là bất thường, bởi vì trong vài tháng qua Vong đã trở nên hữu hình hơn, nhất là vào sáng sớm. Nhưng nó luôn luôn im lặng - cho đến lúc này. Cái thực sự đã đánh thức bà là một giọng sầu thảm, phều phào réo đi réo lại tên bà. "Marcia... Marcia... Marcia..."
Trong cơn cuồng nộ, bà Marcia đã ném một trong những chiếc giầy da trăn màu đỏ tía tốt nhất của mình vào cái Vật ma quái nọ, nhưng chiếc giày, dĩ nhiên, xuyên thẳng qua nó. Chiếc giày bay vèo qua căn phòng làm vỡ toang một cái bình thủy tinh nhỏ mà ngài Alther đã tặng bà, hồi bà còn là học trò của ngài, khi mà cuối cùng bà đã quán triệt được phép Phản Chiếu đặc biệt khó. Cái bình vỡ khiến bà Marcia đau lòng nhiều hơn bà tưởng, và bà đùng đùng đi xuống lầu trong tâm trạng bực tức. Bà đã chịu đựng Vong đủ lắm rồi, bà quyết định vậy khi đẩy cửa nhà bếp và quát cái bình cà phê làm ơn gấp gấp lên có được không. Sau bữa điểm tâm bà quyết định sẽ đi thẳng tới nhà lão Weasal già và nhất quyết phải lấy bằng được, ngay lập tức, cái Nút Chặn - miếng cuối cùng của Két Nhốt Vong.
"Septimus," bà Marcia gọi lớn tiếng.
Septimus giật bắn mình ngồi dậy và trong một thoáng không thể nhớ ra mình đang ở đâu. Bà Marcia nhắc nó ngay tắp lự. "Tháp Pháp sư," bà nói, khoanh tay lại quạu quọ, "là nơi Pháp thuật. Không phải một gánh xiếc thú."
"Sao ạ?" Septimus ngơ ngác hỏi.
"Nhìn những cái chắn tốt nhất của ta kìa - chi chít đầy lỗ. Ta không biết con đã tìm thấy con bọ nhậy khổng lồ đó ở đâu, nhưng con có thể đưa nó quay về ngày đi."
"Nhậy khổng lồ gì ạ?" Septimus hỏi, thắc mắc liệu mình có quên cái gì không.
"Hừm?" Jenna càu nhàu, hiện ra từ bên dưới một đống chăn.
"Ồ, chào Jenna," bà Marcia nói. "Rất vui thấy cô trở lại. Con chuột nói...à, con chuột thổ tả đó đã nói rất nhiều thứ, hầu hết đều đáng đem vứt vào đống rác, ta có thể khẳng định, nhưng nó đã nói rõ rằng cô đã thực hiện chuyến Thăm Ngày Hạ Chí rồi. Giỏi lắm."
"Cảm ơn bà," Jenna nói với vẻ ngáy ngủ. Cô bé ngồi dậy và vướng một bàn chân vào một cái lỗ lớn trong chăn. Cô ngọ nguậy những ngón chân tựa như ngạc nhiên khi thấy chúng và bất thình lình một cái gì đó xanh lá cây xổ ra.
"Úi!" Cô bé hết hồn.
"Khạc Lửa!" Septimus há hốc miệng, sửng sốt. Bà Marcia đã nói với nó rằng rồng thường thình lình lớn vọt nhưng nó không ngờ lại như thế này. Khạc Lửa đã ăn mất cái túi đựng rồng để chui ra và giờ có kích thước của một con chó nhỏ. Septimus chộp lấy con rồng và kéo con vật ra khỏi bàn chân Jenna. "Em không sao chứ, Jen?"
"Ừm. Em nghĩ vậy - vẫn còn mười ngón," Jenna xoa xoa bàn chân mình, hơi bị chầy xước vì móng vuốt của con rồng. "Sep," cô bé nói, nhìn Khạc Lửa, cái lưỡi nhỏ xanh lá cây của nó đang liếm bàn tay của Septimus, hy vọng được bữa sáng, "nó đâu có lớn như vậy vào tối qua phải không?"
“ Ừ,” Septimus lúng búng. Nó chắc chắn rằng điều này sẽ rầy rà đây và thế là nó gần như không dám nhìn bà Marcia. Nó biết bà sẽ nói gì. Và, đúng vậy, bà la lối:
« Ta đã bảo con rồi, Septimus. Không thú cưng. Không vẹt, không giông mào, không rùa, không... »
« Nhưng...nhưng Khạc Lửa không phải là thú cưng. Nó là một công cụ Pháp thuật. Giống như thỏ luyện tập trong sân tháp vậy. »
« Septimus, rồng không giống gì với thỏ luyện tập. Con không biết gì về rắc rối... »
Dường như để chứng minh rằng bà Marcia nói đúng, Khạc Lửa tuồn ra khỏi nắm tay của Septimus và bay theo đường chim bay tới chân bà Marcia. Chú ta đã phát hiện ra đôi giày da chăn đỏ tía. Có cái gì đó trong ký ức rồng xa xưa của Khạc Lửa vụt mách bảo nó rằng rồng với rắn là kẻ thù... và một con rắn đỏ tía sặc sỡ sẽ là một bữa ăn vặt ngon lành trước bữa điểm tâm. Chẳng thể nào một con rồng hai ngày tuổi lại đột nhiên biết rằng đôi giày của bà Marica chỉ là da của một con rắn, hay rằng đôi bàn chân trong giày thuộc về một pháp sư bẳn tính và đầy uy quyền, người vốn có niềm yêu mến đặc biệt dành cho giày của mình và không ái mộ rồng con một tẹo nào. Một vệt xanh lá cây lấp lánh bắn vọt qua sàn nhà, bám cứng ngắc vào bàn chân phải của bà Marcia và bắt đầu nhai.
« Áu! » Bà Marcia thét lên, điên cuồng giũ giũ chân mình. Nhưng Khạc Lửa đã có kinh nghiệm kể từ cái lần Septimus vẩy nó ra khỏi những ngón tay của cậu vào hai ngày trước. Nó bám chặt thít và cắm ngập những chiếc răng rồng vừa nhỏ vừa nhọn vào lớp da trăn.
« Giải Thoát Răng! » Bà Marcia lắp bắp nói một cách khó nhọc. Khạc Lửa phập răng mạnh hơn nữa.
« Giải Thoát Răng! » Bà Marcia hét. Khạc Lửa vẫn đeo bám và nhay tấm da trăn một cú thật mạnh.
« Giải Thoát Răng! » Bà Marcia thét lớn, cuối cùng cũng xong. Khạn Lửa buông khỏi chiếc giày da trăn đỏ tía, và dường như miếng da giờ chẳng còn thú vị gì đối với nó, con rồng đủng đỉnh đi trở lại bên Septimus, ngồi xuống và nhìn bà Marcia với một vẻ căm tức.
Bà Marcia đổ phịch xuống một chiếc ghế, nắn bóp bàn chân và nhìn trệu trạo vào chiếc giày bị phá tanh bành. Septimus và Jenna nín thở. Bà sẽ nói gì đây?
« Ta nghĩ rằng, Septimus à, » bà Marcia nói sau một hồi thật lâu, « Ta nghĩ rằng… con vật phá hoại đó đã làm phép In Dấu con rồi phải không? »
« Ừm, dạ phải. » Septimus thú nhận.
« Ta cũng nghĩ thế, » bà Marcia thở dài nặng nề. « Bộ ta có chừng đó việc để lo chưa đủ hay sao hả, Septimus – con có biết bọn chúng lớn như thế nào không? »
« Con xin lỗi, » Septimus lí nhí. « Con hứa sẽ trông coi nó. Thật ạ. Thật mà, con sẽ cho nó ăn và con sẽ dạy nó, huấn luyện nó… và mọi thứ. » Trông bà Marcia chẳng xúc động gì.
« Con có định có nó đâu, » Septimus rầu rĩ. « Nó nở ra từ hòn đã của Jenna. »
« Thế à? » bà Marcia dịu đi một tí. « Thật vậy không? Vậy là một con thuộc loại Do Người Ấp… ờ, ờ, cũng đáng đấy. Dù sao đi nữa, nó sẽ cần phải ở trong phòng con trong thời gian này. Ta sẽ không để nó quậy thêm bất cứ cái gì đâu đấy. » Và mặc dù không nói ra với Septimus, nhưng bà Marcia không hề muốn con rông con chẳng có gì ấn tượng này bị ô uế do bất kỳ sự tiếp xúc nào với Vong. Nếu muốn nó sẽ là bạn đồng hành suốt đời của Septimus thì nó phải tránh Hắc pháp thuật càng xa càng tốt.
Bà Marcia nhất mực đòi nghe tất cả mọi chi tiết về cuộc đào thoát của Jenna khỏi Simon, và khi được nghe chuyến bay của Thuyền Rồng đến Lâu Đài, trông bà nháng lên một chút đắc thắng. « Vậy bây giờ ta là Người Giữ Thuyền, » bà lẩm bẩm.
Septimus ngạc nhiên. « Con không nghĩ thế, » nó nói. « Con chắc chắn dì Zelda vẫn là Người Giữ… »
« Vớ vẩn, » bà Marcia nạt nộ. « Làm sao bà ta làm được? Bị kẹt xa lắc xa lơ hàng bao nhiêu dặm bên ngoài đầm lầy. Thuyền Rồng thì ở đây, ngay tại Lâu Đài – cũng hoàn toàn hợp lý thôi. Thuyền Rồng là một chiếc thuyền có óc xét đoán mà. Ừm, Người Giữ Thuyền này sẽ không để rồng tuỵêt vọng đâu. Catchpole! »
Catchpole đẩy cánh cửa mở ra, vẻ nhớn nhác. « Bà gọi, thưa quý bà Marcia? » Hắn thở phì phò.
« Phải. Dẫn mười ba pháp sư xuống xưởng đóng thuyền ngay lập tức. Họ sẽ bảo vệ Thuyền Rồng bằng mạng sống của họ. Hiểu không? »
« Mười ba pháp sư… Thuyền Rồng.. ừm, bảo vệ bằng mạng sống. Ơ… vâng. Cảm ơn quý bà Marcia. Thế thôi ạ? »
« Ta thiết nghĩ bấy nhiêu đó cũng đã đủ cho ngươi xoay xở mất một lúc rồi, Catchpole. »
« Dạ. Vâng. Cảm ơn, thưa quý bà Marcia. »
« Ờm… này Catchpole! »
Catchpole dừng cú giật lùi lại, lo lắng. « Dạ vâng, thưa quý bà Marcia? »
« Chừng nào làm việc đó xong ông có thể dùng bữa sáng cùng chúng tôi. »
Bữa sáng là một cực hình đối với Catchpole. Hắn ngồi ngượng nghịu bên bàn, đến Jenna và Septimus hắn còn không biết phải hành xử như thế nào, huống hồ gì là bà Marcia, người khiến hắn sợ chết khiếp.
« Ta đã bảo là ngăn các pháp sư lại, Catchpole, chứ không phải ngăn Học Trò của ta.Ông không thể phân biệt được sao? » Bà Marcia nói với hắn một cách gay gắt, trong lúc cái bếp lò đã để cho cà phê sôi quá lửa lần thứ hai trong tuần. Bếp lò thường không bao giờ vui vẻ vào buổi sáng, và nó luôn cảm thấy căng thẳng bức bối vào bữa điểm tâm. Cũng khổ cho nó vì cái bình cà phê đang bực tức vì bị la và không tập trung vào công việc. Và tệ hại hơn hết là đang có một con rồng cứ nhá nhá cái chân lò. Một tiếng xèo lớn nổi lên khi cà phê bắn vào tấm kim loại nóng của bếp lò và đổ tràn xuống sàn.
« Dọn Sạch, » bà Marcia quát. Một mảnh vảinhảy ra khỏi bồn rửa và lật đật chùi sạch chỗ dơ.
Catchpole ăn rất ít đồ ăn sáng. Hắn ngồi xoắn xoắn cái mũ sọc ô vuông của mình trong hai bàn tay, lấm lét nhìn con Khạc Lửa, đang ở góc nhà gần bếp lò, húp soàn soạt những ngụm cháo to tướng.
Sau bữa sáng – mà riêng Khạc Lửa đã xơi hai con gà quay, ba ổ bánh mì, một thùng cháo, một khăn trải bàn, bốn lít nước cùng cái nón của Catchpole – Septimus, Jenna và Catchpole ngồi bên bàn và lắng nghe những tiếng động do bà Marcia đưa con rồng lên lầu, đẩy nó vào phòng Septimus và chặn cửa lại. Một sự im lặng thắc thỏm phủ xuống bàn. Catchpole ngồi giữ chặt hai miếng che tai bị đứt rời ướt lớp nhớp còn sót lại từ cái mũ, thứ mà Khạc Lửa đã nhả ra ngay lập tức sau khi nó giật lấy cái mũ khỏi nắm tay của Catchpole và nuốt chửng.
Jenna đứng dậy. « Xin lỗi, » cô bé nói, « nhưng em nghĩ giờ em phải trở về với ba mẹ đây. Anh cũng đến chứ Sep? »
« Có lẽ sau hẵng, Jen. Để anh xem bà Marcia muốn anh làm gì trước đã. »
« Ta sẽ bảo con điều ta muốn con làm, » bà Marcia vừa nói vừa bước trở lại vào bếp, tóc tai bù xù. « Con hãy đi thẳng đến Văn phòng Sao lục tìm một bản sao cuốn Cẩm Nang Huấn Luyện Rồng Draxx*. Con phải đòi cho được bản gốc, loại chịu lửa của pháp sư – chứ đừng để họ thoái thác rồi đưa con bản giấy in rẻ tiền, sẽ không thọ nổi năm phút đâu. »
* Ở đây Rồng Draxx là một loài rồng đặc biệt, quý hiếm, khó nuôi dạy… hơn các loài rồng và thằn lằn bay khác.
« Dì Zelda đ ưa nó cho con, » Septimus làu bàu, « và dì ấy bảo con cần phải có… »
« … Niên Gíam Những Năm Đầu của Thằn Lằn Có Cánh, » bà Marcia nói nốt câu cho nó. « Cái đó cũng rác rưởi luôn. Vả lại, con sẽ không tìm thấy bất cứ cuốn nào trong số đó đâu vì chúng tòan được in trên thứ giấy để bên lửa. Nó phải là Draxx, Septimus à, chứ không phải là thứ gì khác. »
Cùng với tiếng thình thịch phát ớn vọng xuống từ phòng ngủ của Septimus, Jenna và Septimus quẩy quả thóat ra chuỗi phòng ốc của Pháp sư Tối thượng, và bắt đầu lên đường tìm kiếm Rồng Draxx.
Jenna và Septimus đi dọc theo đường Pháp Sư, cứ phập phồng sợ một con ngựa ô và một tay kỵ sĩ lại xuất hiện lần nữa, nhưng tất cả mọi thứ dường như đều hòan tòan bình thường. Giờ đã là giữa buổi sáng, mặt trời chiết xuống giữa những đám mây trắng trôi bồng bềnh và con đường nhộn nhịp những kẻ bán buôn đang làm những việc vặt vãnh mà ra vẻ quan trọng – hoặc trông thì có vẻ như thế, đám người mua dạo lướt qua những chồng sách và giấy da dê được bagy trên những chiếc bàn bên ngoài cửa hiệu.
« Bà Marcia làm sao vậy? » Jenna hỏi khi chúng gần tới Văn phòng Sao lục. « Bà ấy thậm chí còn cục cằn hơn lệ thường. »
« Anh biết, » Septimus ảo não nói. « Anh nghĩ Vong đang bắt đầu kiểm soát bà – phải chi anh có thể làm được điều gì đó. »
« Này, Sep, » Jenna nói, lo lắng, « có lẽ anh nên về nhà mình ở một thời gian. »
« Cảm ơn Jen, » Septimus đáp, « nhưng anh không thể để bà Marcia một mình với Vong kinh tởm đó bám riết lấy bà. Bà cần anh. »
Jenna cười – cô bé biết trước là Septimus sẽ nói thế. « Được, nếu có gì quá kinh khủng đối với bà Marcia thì anh phải đến thẳng Cung Điện và nói với mẹ đấy, hứa nhé? »
« Hứa, » Septimus ôm Jenna một cái. « Tạm biệt, Jen. Gởi lời chào mẹ với ba giùm anh nhé. Nói với ba mẹ anh sẽ đến thăm ba mẹ sau. » Nó nhìn Jenna đi tiếp về phía Cung Điện cho đến khi cô đã đến cổng an toàn. Xong, nó đẩy cửa Văn phòng Sao lục với một tiếng bình quen thuộc và bước vào sảnh trước tối lù mù.
« Ố, chào Sep! » Một vọng hân hoan vang lên từ dưới gầm bàn.
« Chào, Beetle, » Septimus cười toe
“Cần anh giúp cái gì nào, cậu Học Trò thông thái?” Đầu Beetle ló lên khỏi mép bàn. “Này… em có thể làm cho anh một cái bùa Tìm Nhanh được không nhỉ? Anh vừa mới làm mất cây bút tốt nhất của Foxy Gìa rồi. Ông ấy sắp trở lại rồi làm nhặng xị lên bây giờ.”
“Ờm, em không nên… à, đây, dùng nam châm của em đi này.” Septimus lấy một thỏi nam châm nhỏ màu đỏ ra khỏi thắt lưng Học Trò của mình rồi trao nó cho Beetle. “Cầm nó, chĩa đầu mở về chỗ nào mà anh nghĩ là có cây bút, rồi sau đó tập trung nghĩ về cây bút. Tuy nhiên anh phải ở rất gần nó, vì nam châm không được mạnh lắm. Em sẽ có một cái mạnh hơn khi xong dự án Tìm Là Thấy của em.”
“Cảm ơn, Sep,” Beetle cầm thỏi nam châm và lại biến mất xuống gầm bàn. Vài phút sau cậu hớn hở hiện lên với một cây bút màu đen mỏng mảnh dính vào đầu nam châm. “Em cứu miếng thịt xông khói của anh rồi, Sep. Cảm ơn nhé.” Beetle trả lại cục nam châm cho Septimus. “Em đến đây là có chuyêjn gì đặc biệt phải không? Anh lấy cho em cái gì đây?”
“À, em cần quyển Cẩm Nang Huấn Luyện Rồng Draxx. Nếu anh có.”
“Bản chống nước, chống lửa hay lọai nâng cao của pháp sư? Lọai bản in nói hay lọai hình ảnh động? Bản sang hay bản thường? Bìa xanh lá cây hay bìa đỏ? Mới cáu hay đã qua sử dụng? Lớn hay…”
“Chống lửa của pháp sư,” Septimus ngắt ngang, “có chứ.”
Beetle cắn răng. “Ái chà. Phức tạp đây. Không biết bọn anh có hay không.”
“Nhưng anh bảo…”
“Ừ, dĩ nhiện trên lý thuyết thì tụi anh phải có. Nhưng trên thực tế thì không. Lọai dày Rồng Draxx thì rất hiếm, Sep à. Hầu hết đều bị ăn rất nhanh. Hoặc bị cháy. Ngoại trừ bản chống lửa, anh nghĩ vậy.” Rồi thấy vẻ thất vọng của Septimus, Beetle rù rì. “Này, vì là em nên anh sẽ đưa em tới kho bùa chú và sách hoang dã. Nếu có thì có ở đó. Em có thể vào đó và tự tìm. Theo anh.”
Septimus lách qua cái bàn làm việc lớn, và liếc nhìn quanh để kiểm tra xem có ai thấy chúng không, trong khi đó Beetle mở khóa một cánh cửa cao và hẹp giấu trong vách gỗ kẻ ô ngăn với sảnh ngoài. Beetle đẩy cửa mở ra – Septimus chú ý cửa được lót bằng những tấm ván nặng – và đặt ngón tay lên môi. “Phải giảm tiếng động xuống, Sep. Không phận sự là không được vô đây. Đừng gây bất kỳ chuyển động đột ngột nào, được chứ?”
Septimus gật đầu và theo sau Beetle vào trong kho. Beetle đóng cánh cửa lại đằng sau lưng, và Septimus nín thở - ó cảm tưởng như mình đang trở lại cánh rừng, bị bọn sói bao vây lần nữa. Kho bùa chú và sách hoang dã được chiếu sang lờ mờ và bôc mùi hoang sơ. Trong kho có hai dãy kệ dài, cao chót vót, đặt song song, đằng trước kệ có đóng những song sắt, đằng sau song sắt là sách hoang dã xếp chen chúc. Khi Septimus lò dò theo Beetle đi dọc theo lối đi hẹp giữa hai hàng kệ, nó bị bám theo bởi một dàn đồng ca những tiếng gừ gàu, tiếng sột xọat và tiếng cào cấu do những quỷen sách xô đẩy chen lấn đằng sau những song sắt han rỉ.
“Xin lỗi, bừa bộ quá,” Beetle làu bàu, hốt lên một đống tùm lum những bù chú rách và in dấu răng, lại có mấy mới long dính vào và phủ đầy cái gì đó mà Septimus nhìn thấy giống như là vết máu. “Đêm qua có ẩu đả giữa bùa từ một quyển Hướng Dẫn Bùa Mê Heo Đất Abriman và một quyển Sổ Tay Ếm bùa Sói. Có tên ngốc không biết chữ nào đó đã đặt chúng chung với nhau. Thật là một cảnh tượng không đẹp mắt chút nào. Để anh coi coi… Khủng long… Ruồi giấm… Không, vậy là quá xa. À, nếu có cuốn nào về rồng thì phải ở chỗ này… Em thử tìm xem có thấy gì không. Để anh đi kiểm tra cho chắc là không ai gọi anh ở đằng trước. Không muốn ai nghi ngờ cả. » Nói xong, Beetle vù đi mất hút, bỏ lại Septimus giữa một chốn tòan lông, da với vảy.
Bụm mũi thật chặt, phần để tránh xa cái mùi, phần vì cảm thấy sắp sửa bật ra một cái hắt hơi thật lớn, Septimus nhìn lom lom vào khoảng tối lù mù, hy vọng nhìn thấy quyển nào đó có ghi chữ Rồng Draxx. Đám sách không thích bị nhìn chằm chằm như vậy. Chúng xô lệch đi và một hoặc hai quyển lớn hơn, nhiều lông hơn phọt ra tiếng gầm gừ đục ngầu, đầy đe dọa. Nhưng không có giấu hiệu Rồng Draxx đâu cả, hay bất cứ gì liên quan tới rồng cũng không.
Septimus đang nhìn qua những song chắn vào một quyển sách có vậy không ghi tựa thì Beetle vỗ nhẹ vào vai nó.
« Á! » Septimus hết hồn hết vía.
« Sụyt, » Beetle bảo. « Anh của em đang ở đây. »
« Nic** muốn gì? Anh ấy có nói gì không? »
« Không phải Nic**. Simon. »
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công