However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ôi mắt Emily run rẩy mở ra. Cô đang nằm trên một tấm đệm mềm mại trong điện Arious. Chiếc máy tính kêu lên nhẹ nhàng bên cạnh và gọi “Riza, cô ấy tỉnh rồi.”
Emily nhớ lại những gì xảy ra ngay trước khi cô bất tỉnh. Cô ngồi bật dậy và ngay lập tức cảm thấy choáng váng.
“Từ từ Emily”, Riza nói, “hãy để cơ thể tự điều chỉnh một chút trước khi di chuyển nhé, em cần làm quen với cơ thể mới.”
Giọng nói thật xa lạ. Vẫn mềm mại và dịu dàng như thế nhưng tràn đầy cảm xúc. Hơn thế nữa, giọng nói không vang lên trong đầu cô nữa. Emily nhìn quanh và nhìn thấy một cô gái người Xan rất cao đứng sau giường cô. Một thân hình tinh tế và xinh đẹp không có lông tóc xuất hiện. Riza có đôi mắt hạnh lớn màu ngọc trai và làn da óng ánh đổi màu theo ánh sáng. Cô cất tiếng cười vui vẻ khi nhìn thấy biểu cảm sững sờ trên mặt Emily.
Cô gái người Xan bước lên và xoay tròn, chiếc váy choàng mỏng nhẹ như lụa tung bay phấp phới quanh người cô. “Em thấy sao, cha đã dùng một miếng pha lê đen để đúc lại cơ thể cho chị. Đây chính xác là hình dạng của chị trước kia đấy.”
Emily vẫn đờ ra “Riza, thật sự là chị?” “Đương nhiên là chị, ngố quá! Còn ai vào đây được nữa?”
Emily đã từng nhìn thấy Riza khi cô kết nối bản thân với Arious, nhưng đây, hình hài này thật khác, có một điều gì đó rất “riêng”, một Riza rõ ràng hơn đứng trước mặt cô.
Emily đứng dậy và ôm lấy cô gái Xan. Riza phải cao tới bốn mét, vô cùng mảnh dẻ nhưng tràn đầy sức mạnh. “Thật không thể tin nổi, đúng là chị rồi!”
Riza cười vang, tiếng cười của cô cũng dễ nghe y như Emily đã từng nghe cả ngàn lần trước đây. “Em nghĩ chị thay đổi á, em nên nhìn lại cơ thể chính mình bây giờ ý!”
Riza dẫn Emily đi qua một dãy hành lang bằng sắt sáng bóng bên trong Arious. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu, Emily nhìn thấy bóng dáng Riza cao vút, còn cô thì hoàn toàn khác trước. Cô bây giờ cao hơn hẳn Emily cũ. Đôi mắt mang màu xanh thẳm như đại dương, nhưng khi nhìn kỹ hơn cô nhìn thấy những đốm nhỏ trắng hồng màu ngọc trai điểm xuyết như sao trời. Đường nét gương mặt cô sắc sảo hơn trong khi cặp môi trở nên đầy đặn. Má lúm đồng tiền không còn nữa, nhưng đổi lại làn da cô mịn mềm như ôn ngọc. Cô còn kinh ngạc chiêm ngưỡng mái tóc mới của mình, một mái tóc dài đen nhánh thay vì màu nâu như trước kia, giống y như mái tóc của thần Diana.
Emily giơ tay lên và hình ảnh phản chiếu kia cũng làm y hệt “Đây thật sự là em ư?”
Riza gật đầu. “Em có nét giống bố, nhưng gen của người Olympus mạnh mẽ hơn nhiều nên em trông giống Diana nhiều hơn”, Riza dừng lại và cười ranh mãnh. “À, và em có nhận thấy những đốm trắng ngọc trai sâu trong mắt không. Chị lỡ tay bỏ một chút xíu xiu ADN của chị vào khi cha không để ý đó.”
Emily hít sâu “Không thể nào!”
“Đương nhiên có thể chứ”, Riza cười. “Giờ hai ta là chị em đúng nghĩa đó và em vẫn có một phần là người Xan. Hơn nữa em và chị giống nhau mà. Chúng ta đều không quan tâm đến luật lệ, vì thế mà chị suốt ngày vướng vào rắc rối.”
Emily cười vang và ôm chặt người “chị” mới của cô.
“Vậy là mẹ ruột của em đã biến mất khỏi em?” Emily hỏi với một nét buồn trên gương mặt.
Riza luồn bàn tay mình vào tay cô và đặt nó lên trên ngực, vị trí nơi trái tim. “Mẹ em vẫn còn ở ngay đây, từ trước tới giờ vẫn luôn là vậy. Mà giờ em có tới hai người mẹ đấy.”
“Sức mạnh của em đều biến mất rồi ư?” “Hầu hết, nhưng không phải tất cả.” Riza nói.
“Cha nhận ra rằng em đã sở hữu quyền năng quá lâu để có thể tiếp tục tồn tại mà không cần có sức mạnh. Hơn nữa, trong em có ADN của chị, em sẽ có một ít sức mạnh nhưng chị không chắc nó là gì.” “Chị không chắc á?” Emily hỏi. “Nhưng chị là người Xan và người Xan thì biết câu trả lời cho mọi vấn đề mà!”
Riza lại cất tiếng cười vang: “Đó là cái giá chị phải trả cho việc sống quá lâu cùng con người!”
Trước khi Riza mở cửa đền thờ, cô giải thích cho Emily những thay đổi gần đây trong khi Emily bất tỉnh trong thân thể mới. Những người Xan lại biến mất, quay trở lại hành trình xuyên vũ trụ không có hồi kết của họ và mặc dù Riza buồn vì việc họ ra đi, giờ cô ấy đã có một gia đình mới để yêu thương.
Riza cũng giải thích rằng cha cô chưa hoàn toàn khóa chặt Dòng Mặt Trời đối với các cư dân Olympus. Có những điểm dịch chuyển lớn cho phép họ đi tới Trái đất, tới thế giới Nirad và Xanadu. Con đường tới các thế giới còn lại đều bị đóng chặt với tất cả trừ, Riza.
“Chuyện gì đã xảy ra với Lorin?” Emily hỏi. “Cha đã thu lại phần lớn sức mạnh của cô ấy, nhưng ông không thể lấy đi toàn bộ sức mạnh vì nó sẽ giết chết cô ấy. Lorin được chào đón ở đỉnh Olympus và sẽ được chị, em và thần Vesta chỉ dạy.” Riza dừng lại và cười toe “À mà chị phải cảnh báo em nha, Paelen hình như bị cô ấy hút hồn đó.”
“Hả?” Emily la lên. “Sau tất cả những gì cô ấy đã làm á?”
“Riza đã cứu mạng Paelen“, Riza nói “Cô ấy là một cô gái xinh đẹp, còn có tình cảm với cậu ta nữa. Lorin có thể mang tính cách của một đứa trẻ bộp chộp nhưng cô ấy cũng chỉ là một cô gái tuổi teen giống em thôi. Thực ra chị thấy hai người họ khá hợp nhau.”
Cảm xúc của Emily khá lẫn lộn, cô không chắc mình có cảm giác ra sao về chuyện này. Cô không muốn người Xan hủy diệt Lorin, nhưng ấn tượng của cô về cô gái Titan này cũng không quá tốt.
Riza bắt đầu cười lớn “Em đang ghen tị đúng không? Em luôn tận hưởng cảm giác được cả Paelen và Joel yêu quý. Giờ thì em có đối thủ rồi nhé”
“Làm gì có!” Emily chối. “Em chỉ không muốn cô ấy làm Paelen tổn thương.”
Riza càng cười lớn hơn. Thật lạ khi nhìn thấy một người Xan - giống loài xinh đẹp luôn điềm tĩnh - lại ôm bụng cười bò ra như vậy.
Riza vươn tay ấn nút mở cửa. Đằng sau cánh cửa là Pegasus và cả gia đình cô. Pegasus hí vang và lao tới.
“Pegs!” Emily thổn thức “Thật mừng khi được nhìn thấy em!” Cô vòng tay quanh cần cổ mạnh mẽ của chú tuấn mã. “Nhìn này, chị có một thân thể thực sự nhé!”
Emily tham lam hít sâu mùi thơm nồng nàn tỏa ra từ chú ngựa. Đến giờ cô mới nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cô được ngửi lại mùi hương của cậu kể từ khi cô hiến thân mình ở Đền thờ Lửa thiêng. Cảm giác ấy thật kỳ diệu.
“Em?” Joel giật mình ngó ra từ phía sau Pegasus. Anh nhìn cô chăm chăm từ đầu đến chân “Thật sự là cậu đấy ư?”
Emily buông Pegasus ra và ngại ngùng nhìn Joel “Vâng, và tớ có thay đổi một chút xíu.”
“Cậu thay đổi nhiều lắm!” Joel la lên. “Cậu trông không giống xưa một chút nào, nhìn cậu giống… thần Diana”
“Vậy thì có gì không tốt?” Giọng Diana vang lên. Bà đang đứng ngay bên cạnh cha của Emily với nụ cười nở trên môi.
“Không có gì”, Joel nói “Chỉ là…”
“Tớ vẫn là tớ mà, bên trong thân xác này”, Emily dè dặt nói.
Joel do dự rồi cũng gật đầu. “Tớ biết, nhưng tớ cần một chút thời gian mới có thể làm quen được…” Nói rồi cậu cúi đầu và lùi lại.
Emily muốn chạy tới và lao vào vòng tay cậu, nhưng sự do dự của cậu làm cản bước chân cô “Joel, là tớ đây mà…”
“Kệ cậu ấy!” Paelen nói xen vào. “Hình tượng mới của cậu rất đẹp. Nhưng không phải tớ không thích hình tượng trước kia đâu nhé.” Paelen vội chữa. “Chỉ là thật tốt khi cậu đã tỉnh lại, dù trong hình dạng nào đi nữa!” Cậu ôm chặt lấy cô và thì thầm. “Đừng lo về Joel. Tình cảm cậu ấy dành cho cậu vẫn y nguyên như cũ. Thế nhưng cậu ấy vẫn là con người, cần có thể thời gian để cậu ấy… hiểu cậu thêm lần nữa.”
Emily cũng ôm lấy Paelen và nói. “Cám ơn”
“Hey, còn cha thì sao?” Cha cô lên tiếng. Ông kéo cô khỏi Paelen, ôm cô và đặt lên má cô một nụ hôn. “Dù bây giờ con có cao lớn thế nào, con vẫn là cô con gái bé bỏng của cha!”
Thân thể cũ của Emily chỉ cao gần đến vai ông và ông luôn đặt nụ hôn của mình lên trán cô. Giờ thì cả hai cao ngang nhau và đương nhiên ông không với tới trán cô nữa.
“Oa” ông la lên. “Em, Em, dừng, dừng lại, con ôm chặt quá, cha không thở được!”
Emily buông tay và thấy gương mặt ông đỏ bừng.
“Lỗi của ta”, Diana nói. “Ta quên cảnh báo ông ấy là giờ con có cơ thể của người xứ Olympus, sức mạnh của con tương đương với ta”. Diana tiến lên và hôn nhẹ lên má Emily, ánh mắt cô chan chứa tự hào và ấm áp. “Ta sẽ phải thay đổi chương trình huấn luyện để con làm quen với sức mạnh mới của mình. Giờ con phải học cách kiểm soát nó.”
Emily nhìn về phía Riza và mỉm cười. “Em còn phải học lại nhiều thứ lắm... như việc em sống mà không có sự chỉ dẫn của chị ở trong đầu và làm quen với một thân thể biết đau đớn.”
Pegasus thở phì và gật gù.
“Và làm quen với quyền năng đã yếu đi rất nhiều nữa”, Paelen dịch lại lời của Pegasus. “Pegasus nói rằng cậu ấy sẽ giúp cậu bất cứ chuyện gì cậu cần. Với lại, bây giờ cậu phải ăn thức ăn của thần để giữ mình khỏe mạnh.”
Emily nhìn chú ngựa trắng và mỉm cười. “Cám ơn em, Pegs, chị cần em hơn bao giờ hết.” Ánh mắt cô lướt một vòng nhìn những người xung quanh và cô cảm thấy mình... Trọn vẹn.
Những người Xan có thể lấy đi phần lớn quyền năng của cô nhưng khi Emily đứng giữa vòng tay của những người cô yêu nhất, cô cảm thấy từ sâu thẳm trong cơ thể mình dòng sức mạnh cuộn trào quen thuộc. Riza là người Xan cuối cùng. Nhưng Emily biết, sâu bên trong mình, cô vẫn mãi là Ngọn lửa thần xứ Olympus.
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan