Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: bangtan3012
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 442 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:13:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
en ư?-Nó ngất xỉu đi luôn khi nghe thấy cái tên Ken đó.
Nhưng sau khi được những người cảnh sát lay dậy thì nó mới mở mắt ra được.
-Mọi người sao rồi?-Nó lo lắng.
-Chris, James và Dylan bị thương nặng, còn Johnson và Ali chỉ bị trúng vào những phần mềm, cũng không bị tổn thương nhiều lắm! Về phần 3 người bị thương nặng thì cô phải đến bệnh viện thì mới biết được thông tin chính xác!
-Vâng tôi biết rồi! Còn anh ta..-Nó chỉ vào mặt Ken- Giữ anh ta lại, 1 tuần sau tôi sẽ lấy lại anh ta!
Nó liền lấy xe, phóng đến bệnh viện. Lúc đó là lúc mà phòng cấp cứu trong tình trạng bảo mật mức độ cao. Vệ sĩ đứng quanh bệnh viện, mọi cánh cổng đều nằm trong sự kiểm soát của bang nó. Nó bước vào...
-Cho tôi xem thẻ kiểm soát?-Nó bị 1 vệ sĩ chặn lại.
Nó liền lườm vệ sĩ đó.
-Cho chị ấy vào đi!-Một cậu con trai tóc vàng nói.
-Tôi xin lỗi nữ hoàng!-Tên vệ sĩ kia quỳ xuống.
-Đứng lên! Sau này cứ tiếp tục mà phát huy!-Nó khen người vệ sĩ đó.
-Lâu lắm rồi không gặp chị!-Cậu con trai tóc vàng đó nói.
-Ừ, mọi người sao rồi? Mà sao em về nhanh thế, chị tưởng sáng nay em mới bay!
-Em đã biết trước được sẽ có điều gì đó xảy ra rồi! Thôi, chị vào thăm Johnson với Ali đi, hai anh chị ấy không sao đâu! Còn....ba anh ấy thì...đang phẫu thuật!
-Em đi nghỉ đi Jaydon, còn lại để chị xử lí!
-Vâng!
(Au xin giới thiệu một chút về Jaydon, Jaydon không có họ! Nghe vô lí nhỉ...
Jaydon là một thành phần bị mất trí nhớ của tổ chức nó. Nên nó quyết định chỉ đặt cho Jaydon mỗi cái tên thôi. Jaydon là thân cận của nó. Luôn đi theo nó, thỉnh thoảng mới tách rời những lúc nó yêu cầu)
Nó mở cánh cửa phòng của Johnson và Ali ra.
-Chị!-Ali cố gắng ngồi dậy.
-Thôi em cứ nằm yên đi! Johnson sao rồi?
-Anh ấy vẫn đang bất tỉnh, trúng 3 viên, ở đùi, bụng và chân!
-Vậy sao? Thế em có sao không?
-Dạ em không sao, một viên ở vai thì nhằm nhò gì? Em còn bị bắn nhiều hơn cơ, chị cứ yên tâm đi, còn Johnson để em lo....bây giờ chị cứ lo cho James, Dylan và....Chris đi ạ!
Nó liền đi đến phòng cấp cứu, nơi mà y tá đang tá hỏa đi tìm máu.
-Có chuyện gì vậy?
-Chị có phải là nhóm máu O- không ạ?
-Ừ, đúng rồi, tất cả những người vừa nhập viện lúc nãy là nhóm O-!
-Chị có thể cho máu được không ạ?
-Ừ, bao nhiêu em?
-Bây giờ chúng em cần 3 lít, nhưng mà em chỉ có thể lấy được từ chị 1,5 lít thôi!
-Để tôi, để tôi cho nốt 1,5 lít máu còn lại!-Ali đi xe lăn theo nó.
-Nhưng mà em vừa mới bị bắn xong mà!-Nó rất lo lắng.
-Không sao đâu chị!
Thế là nó và Ali đi theo người y tá.
....
....
Sau khi hiến máu cho James, Dylan và Chris thì nó thúc trực tại phòng mổ còn Ali về phòng bệnh chăm sóc cho Johnson.
....
-Cô có phải là người nhà của bệnh nhân Dylan không ạ?-Ông bác sĩ đi từ trong phòng mổ ra.
-Đúng rồi!
-Dylan hiện tại đã ổn định, mất máu khá nhiều, chúng tôi lấy được 5 viên đạn từ cơ thể của Dylan.
-Vậy sao? Chắc anh ấy sẽ tỉnh trong 2 ngày nữa thôi!
-Sao cô biết được?
-Tôi hiểu tình trạng sức khỏe của người thân mà!
-Vâng! Vậy thì chúng tôi xin phép!
-Ừ, các anh đi đi!
Nó đi vào phòng hồi sức xem tình hình của Dylan. Trông Dylan thật mệt mỏi làm sao...
Vì hai người kia chưa ra khỏi phòng mổ nên nó thường thúc trực bên cạnh Dylan. Khoảng thời gian này, nó cảm thấy thật trống vắng, và như không có ai bên cạnh vậy.
Cuối cùng thì Chris và James cũng phẫu thuật xong, James bị trúng đạn nhiều hơn Chris, chủ yếu là ở lưng nên khó phẫu thuật. Còn Chris thì có một viên đạn trúng vào dây thần kinh và xương chân nên trong khoảng thời gian này sẽ khó đi lại. Đồng nghĩa với việc là trong một tuần tới nó sẽ lo toàn bộ công việc của công ti.
-Jaydon ơi!
-Dạ chị?
-Em có học kinh doanh lúc ở trong bang của mình không nhỉ?
-Có ạ!
-Thế còn quản lý với thiết kế thời trang?
-Có, em học được 2 năm rồi!
-Ừ, thế tuần sau sẽ chỉ có em với chị và Ali nếu Ali có thể hồi phục nhanh được lo công việc!
-Vậy sao? Đợi em một tí, để em giao cho một đứa cai quản bang vậy!
-Ừ! Thôi, chị đi trước nhé. Chuyển đồ đạc tới nhà chị ở, địa chỉ đây!
Nó đã không gặp Oliver nguyên một ngày nên thằng bé sẽ rất lo lắng nên nó đã quyết định mua một cái gì đó về cho Oliver.
-Mẹ về!!! Bác ơi, mẹ cháu về rồi!!!-Oliver nhảy cẫng lên khi nghe thấy cổng mở.
-Mẹ có mua một thứ cho con trai nè!-Nó đi vào nhà tay không, để lại món quà ở ngoài.
-Đâu mẹ!....Aaaaa, hổ con kìa!!!!!!-Oliver chạy ra ngoài thì thấy một con hổ theo đúng nghĩa đen.
-Con cho nó vào trong nhà đi!
Sáng hôm sau, nó đưa Oliver đi học thì thấy Alex và Alice đang đi vào trong trường.
-Alice! Bạn quyết định học ở đây rồi sao! -Oliver chạy ra chỗ Alice khiến nó cũng phải chạy theo.
-Ừ, cậu gặp mẹ mình chưa?-Alice quay sang nhìn Alex.
-Chưa! Mẹ cậu đâu?
Kathy từ trong quán đi ra cùng cốc cafe và mải mê nhắn tin. Đi đến trước mắt nó thì mới ngẩng đầu lên.
.....
-Sam?????????
-Hả?-Nó cũng nhìn thẳng vào mặt Kathy khi được gọi tên.
End chap
Nữ Chính, Cô Tiêu Đời Rồi ! Nữ Chính, Cô Tiêu Đời Rồi ! - bangtan3012