Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Giao Giao
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: 君子一诺》- 皎皎
Dịch giả: Heidi
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2921 / 7
Cập nhật: 2015-12-11 12:23:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
hời điểm tan ca, trên đường kẹt xe rất dữ dội, khi Tô Thố chạy tới bệnh viện nhân dân thành phố, trời đã tối mịt, cô liên tiếp hỏi đường, rốt cuộc tới một phòng bệnh ở khoa nhi, cuối lầu ba tìm Thái Ngọc. Ba chiếc giường trong phòng bệnh đều có trẻ con nằm, bên cạnh đều có ít nhất ba người lớn vây quanh, chiếc giường bệnh trong góc so với những giường khác thì có vẻ cô đơn, tịch liêu, Tề Tiểu Phi đang ngủ mê mệt trên giường, bị ngăn cản bởi một tấm cách li khiến cho người ta không thể nhìn thẳng, khuôn mặt Thái Ngọc tái mét đang ngồi trông một bên, nhìn thấy Tô Thố đến, cô thoáng cười.
Hai người đi tới hành lang, Tô Thố kiềm chế nỗi lo lắng trong đáy lòng, hỏi cô: “Bọn cậu đến được mấy ngày rồi?”
Trong hành lang của bệnh viện người qua người lại rất nhiều, nhưng ai ai cũng cố gắng khống chế âm thanh xuống mức nhỏ nhất, không khí cực kì căng thẳng. Viền mắt Thái Ngọc đo đỏ, nhìn qua là biết cô vừa mới khóc. Sau một hồi, cô mới chậm rãi mở miệng: “Ngày hôm kia bọn mình ngồi xe lửa tới. Khoảng chừng nửa tháng bắt đầu có dấu hiệu không bình thường, sốt cao không dứt rồi hôn mê, bác sĩ ở bệnh viện tỉnh cũng không khám ra bệnh gì, liền kiến nghị mình đưa em ấy tới đây, nói bệnh viện ở thủ đô sẽ tốt hơn, định là khám ra bệnh sẽ trở về, nhưng vừa kiểm tra mới biết bệnh tình của Tiểu Phi vượt mức bọn mình tưởng tượng. Nói là không phải bệnh bình thường, bệnh kawasaki…… mình thực sự không còn cách nào khác mới tìm đến cậu.”
“Tại sao lại không gọi điện cho mình sớm hơn chứ.” Tô Thố thở dài chán nản: “Mình cũng có thể tìm kiếm biện pháp.”
Thái Ngọc tỏ vẻ bi thương nói: “Bao nhiêu năm nay, cậu vì trường tiểu học Tề Gia Truân đã làm quá nhiều việc, mình quả thực không nhẫn tâm gây thêm phiền phức cho cậu nữa.”
“Phiền phức? Tại sao lại phiền phức chứ? Trường học bên đó đã thu xếp ổn thỏa chưa? Thím Tề không cùng đến sao?”
“Thím Tề đến chữ còn không biết, làm sao dẫn em ấy đi khám bệnh được? Thím ấy đập nồi bán sắt, chạy khám nơi mượn tiền để cho mình đưa Tiểu Phi đi khám, đặt tất cả hi vọng lên mình, nhưng mà mình lại không biết phải làm sao,” Thái Ngọc nói: “trường học bên đó có giáo viên dạy thay, rất suông sẻ.”
“Bác sĩ chính cho Tiểu Phi là ai?” Tô Thố trầm tư hỏi.
“Bác sĩ Lí, Lí Văn Vi.” Đôi mắt Thái Ngọc sáng lên, cô ngẩng đầu “cô ấy rất tốt, đối với Tiểu Phi cũng vô cùng tốt. Sau khi biết được hoàn cảnh của tụi mình, đã giúp tụi mình rất nhiều, nếu không bây giờ tụi mình ngay cả chỗ nằm ở bệnh viện cũng không có, cô ấy còn nghĩ cách để bệnh viện giảm bớt chi phí, mình không biết phải cảm tạ cô ấy thế nào nữa, a, tới rồi, chính là cô ấy.”
Theo ánh mắt mà Thái Ngọc nhìn qua đó, có một vị nữ bác sĩ xinh đẹp, trẻ tuổi, cầm theo một xấp bệnh lí đi tới, Tô Thố phỏng đoán tuổi tác của cô và cô ấy không chênh lệch bao nhiêu. Cô ấy đi không nhanh, vừa đi vừa lật xem một tờ bệnh lí, lông mày cau lại, bác sĩ, y tá đi tới đều chào hỏi cô. Sau khi lại gần, cô nâng mắt cười với Thái Ngọc, sau đó chuyển ánh mắt về phía Tô Thố, có chút kinh ngạc.
Trong nháy mắt khiến cho người ta nhận thấy như có một thứ cảm giác lạ lùng. Tô Thố cúi người, lịch sự cười, sau đó nói: “Chào bác sĩ Lí, tôi họ Tô, cũng là cô giáo của Tề Tiểu Phi.
Lí Văn Vi bất ngờ thốt lên một tiếng: “Hả.” Rồi mỉm cười: “Tại sao đều là cô giáo của Tiểu Phi vậy.
“Có thể cùng nhau nói chuyện một chút được không?” Tô Thố hỏi.
“Đương nhiên.” Lí Văn Vi gật gật đầu.
Sau khi ra hiệu cho Thái Ngọc, hai người đi tới phía cuối hành lang. Chiều cao của hai người họ tương đương nhau, đều có thể nhìn thẳng vào mắt đối phương. Tô Thố im lặng nghe Lí Văn Vi nói một loạt thuật ngữ y học mà cô tuyệt đối không thể hiểu nổi, chỉ có thể khẳng định lại là bệnh tình rất nghiêm trọng.
Tô Thố hỏi cô ấy: “Còn những trường hợp tương tự trước đây, tỉ lệ chữa khỏi cao không?”
“Những trường hợp trước đây cơ bản có thể chữa khỏi, nhưng trường hợp của Tiểu Phi có một chút không giống. Việc chuẩn đoán sai đã làm chậm trễ một khoảng thời gian, bệnh tình của đứa trẻ có chút nguy kịch, trường hợp xấu nhất là, sau khi chữa khỏi còn có thể sẽ xuất hiện di chứng về tim mạch.”
“Đại khái là cần mất bao nhiêu tiền?”
Lí Văn Vi ngừng một lát, sốt sắng nói: “Hai ngày hôm nay, tôi cũng đang nghĩ về việc này. Tôi sẽ nỗ lực nói chuyện cùng với bệnh viện của tôi, có thể giảm bớt được một chút chi phí, nhưng chắc chắn vẫn còn không ít. Nếu thực sự gặp khó khăn, có thể xin viện trợ của xã hội. Tôi có bạn làm ở đài truyền hình và tòa soạn.”
Khi nghe thấy con số mà Lí Văn Vi nói ra, Tô Thố biểu cảm không nhiều, thế nhưng im lặng gật gật đầu: “Bác sĩ Lí, cảm ơn cô, cô thật tốt bụng, rắc rối về vấn đề tiền bạc cô đừng nói với Thái Ngọc, à, chính là cô giáo Thái, bất luận thế nào, về vấn đề tiền bạc, tôi sẽ gắng sức nghĩ cách.”
“Đây là trách nhiệm của bác sĩ, bản thân tôi cũng sẽ nghĩ cách.” Lí Văn Vi nhìn thấy đôi mắt sáng của Tô Thố, vô cùng xúc động: “Cô đúng là cô giáo của Tiểu Phi sao, nhìn qua không giống.”
“Tôi dạy em ấy một khoảng thời gian, gió lạnh thổi tới, Tô Thố liếc mắt nhìn ra bầu trời tối đen như mực, giải thích: “Tề Tiểu Phi là đứa trẻ thông minh nhất mà tôi từng gặp qua, sau này nhất định sẽ thành người tài, tôi sẽ không nhìn nhầm đâu, em ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.”
Khi bọn họ vào phòng, Tề Tiểu Phi sau một gấc ngủ mê man thì tỉnh dậy, cậu bé tuy sốt cao, nhưng ý thức rất rõ ràng, nhìn thấy Tô Thố, khuôn mặt cậu nở nụ cười: “Cô giáo Tô, cô đừng vì em mà buồn, em sẽ khỏi thôi, cô không phải từng nói với em là chỉ cần kiên cường, chúng ta có thể chiến thắng tất cả khó khăn.”
Giọng nói của một đứa trẻ giòn tan mà khàn khàn nói ra những lời này, khiến cho người người trong phòng bệnh đều rầu rĩ, sầu não. Viền mắt của Thái Ngọc đỏ lên, Lí Văn Vi mở miệng định nói điều gì đó, nhưng một chữ cũng nói không ra, Tô Thố cười gượng gạo, vuốt lên tóc cậu bé nói: “Đúng rồi, là như vậy đó, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
ncdacechap37-1ncdacechap37-2
“Chiếc xe đó rất đắt giá, người lái xe là bạn trai của bác sĩ Lí, tướng mạo quả thực khôi ngô, tuấn tú.”
Một vị phụ huynh khác cũng đang cảm khái: “Phải đó, bác sĩ Lí vừa xinh đẹp, lòng dạ lại tốt, cho nên mới có thể tìm được bạn trai hoàn hảo như thế.”
Thái Ngọc thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vừa nãy mình cũng nhìn thoáng qua, mình đoán, chiếc xe đó rất đắt tiền. Nếu mà mình cũng có nhiều tiền như vậy, thì Tiểu Phi cũng sớm được chữa khỏi bệnh rồi.”
Rõ ràng biết Tiểu Phi vẫn còn đang ngủ mê man, Tô thố nghe xong câu nói này, cũng vẫn vô thức quay sang nhìn Tiểu Phi, đứa trẻ nhắm chặt đôi mắt, bởi vì thiếu máu nên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thân hình nhỏ nhắn quận tròn trong chăn, rành rành là khuôn mặt của một đứa trẻ, nhưng cứ hiện ra đầy đủ thần thái của một đại nhân tài.
Tề Tiểu Phi vô cùng thông minh, ngoan ngoãn. Nằm trong bệnh viện nhưng vẫn tranh thủ thời gian đọc sách, làm bài tập, có vấn đề không hiểu lại mở miệng hỏi. Mấy đứa trẻ khác trong phòng bệnh, khi tiêm và uống thuốc đều khóc lóc ầm ĩ, người nhà tới dỗ dành mới chịu nghe lời, chỉ có cậu bé không hề sợ hãi, biết bệnh tình của mình nghiêm trọng nhưng vẫn bình tĩnh đối mặt với hàng loạt cách thức kiểm tra phức tạp cậu không cũng không rên một tiếng, thần thái ấy khiến cho tất cả mọi người đều động lòng.
Cậu bé hôn mê rất lâu, lúc đó Tô Thố lại ngồi cạnh giường viết theo trình tự từng hàng từng hàng chữ một, vừa ngồi đã mất mấy tiếng đồng hồ, hai chân tê cứng mà cô vẫn không hay biết. Đợi khi Lí Văn Vi gọi cô, trời đã tối đen, nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối rồi.
Hai người tới phòng làm việc của bác sĩ. Lí Văn Vi đưa cho cô một li nước nói: “Đã không còn sốt, bắt đầu có chuyển biến tốt rồi.”
Tô Thố cảm kích nói: “Cảm ơn cô, bác sĩ Lí.”
“Trước đây, tôi tuyệt đối không tin giáo viên có thể vì học sinh làm việc này.” Lí Văn Vi nhìn Tô Thố bùi ngùi, xúc động. Bây giờ nhìn thấy cô giáo Thái và cả cô nữa, cuối cùng tôi tin rồi.”
Phòng làm việc của bác sĩ rất vắng vẻ, chỉ có bọn họ. Thời điểm đó, khoảng vào cuối tháng năm, vẫn không được coi là nóng. Cơn gió cuốn theo mùi của thuốc sát trùng và láng máng tiếng khóc từ phía xa vào trong hành lang, dường như đang tỏ rõ cái gì đó.
“Tôi không thể so được với cô giáo Thái, cô ấy mới đúng là con người chân thành, vô tư,” Tô Thố lại đổi chủ đề “ Bác sĩ Lí, mấy tối nay đều nhìn thấy cô ở trong bệnh viện.”
“Đó là ca đêm tôi phải trực, ngày mốt chị tôi kết hôn, thì phải đổi ca với đồng nghiệp.” Nói rồi cô lấy khung ảnh trên bàn đưa cho Tô Thố coi: “Đây là chị của tôi, lớn hơn tôi một tuổi, hồi nhỏ, chúng tôi nói với nhau là muốn kết hôn cùng một lúc.”
“Tại sao lại không kết hôn cùng lúc vậy?”
Tô Thố quan sát một lúc, rồi đặt khung ảnh xuống bàn Lí Văn Vi, lại nhìn thấy một tấm ảnh khác đặt trên bàn khiến cô ngẩn người. Trong tấm ảnh, bác sĩ Lí tựa đầu vào vai của chồng chưa cưới, hai người mặc đồ đôi, được ánh mặt trời hoàn toàn bao phủ, cười đùa hớn hở, thật là vui vẻ, sống động như ở ngay trước mắt.
“Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi.” Ánh mắt của Lí Văn Vi nhìn Tô Thố rồi dừng lại trên bức ảnh, ánh mắt ấy có chút buồn bã, nhưng liền sáng lên rất nhanh, giải thích: “Anh ấy nói đã đính hôn rồi, không cần phải gấp gáp, để sau rồi tính.”
“Anh ấy rất khôi ngô, bác sĩ Lí cũng đẹp muôn vàn, hai người thật xứng đôi.” Tô Thố mỉm cười hài lòng. Giọng nói của cô tuy không cao, nhưng trong đôi mắt và ngữ khí lại toát lên sự chân thành khiến trong lòng Lí Văn Vi tràn ngập niềm vui mừng, đôi mắt của người ấy nói rằng, không được lo sợ.
Thế là cô nhìn Tô Thố, nụ cười trên khóe miệng rộng hơn một chút: “Cô giáo Tô thật biết nói chuyện, cô mới thực sự là người xinh đẹp, tôi cùng lắm cũng chỉ là mi thanh mục tú mà thôi.”
Tô Thố uể oải, liên tục lắc đầu.
Ngày chủ nhật đó, cô một mình tham dự hôn lễ của Vương Thẩm. Vài năm nay cô đã tham dự lễ cưới rất nhiều, nhưng có thể khẳng định đám cưới này là lớn và xa hoa nhất, khách mời đông đúc nhưng Tô Thố đều không quen biết họ, chỉ biết đó là những nhân vật nổi tiếng của các giới, quần áo của họ lộng lẫy, khiến cho Tô Thố nhớ tới một bữa tiệc kỉ niệm ba mươi năm ngày cưới mà cô từng tham dự. Cô cảm thấy đau đầu ghê gớm, liền đưa tiền mừng rồi vội vàng rời khỏi, sau khi đi tới nhà hàng, bên tai cô thoáng như có tiếng đàn sáo, cảm thấy nghi hoặc, cô quay đầu lại nhìn lướt qua bãi đỗ xe đang đậu chi chít, hàng loạt chiếc xe con cao cấp, rồi thấy có người lái xe chạy tới. Một chiếc xe ở phía đối diện bên kia đường mà lúc mà lúc đến cô đã thấy, cửa sổ xe đóng kín mít, không nhúc nhích tí nào, cô không khỏi có chút khó hiểu, không khỏi tập trung quan sát, liền cố gắng liếc mắt nhìn khi cánh cửa hạ xuống. Tô Thố kinh ngạc khi thấy Lâm Tranh ngồi trước vô lăng, tay nắm chặt lấy vô lăng.
Không cần quay đầu cô cũng biết cô ấy đang nhìn về nơi tổ chức hôn lễ. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Thố lặng lẽ, gật gật đầu chào cô ấy. Sắc mặt Lâm Tranh không chút thay đổi, mở cửa xe, Tô Thố lưỡng lự trong giây lát rồi ngồi vào xe.
“Cô dâu đẹp không?” Lâm Tranh không chút chần chừ hỏi cô.
“Không biết nữa, em chưa nhìn thấy.” Tô Thố dừng một lúc rồi trả lời: “Sư tỉ, em luôn cho rằng anh chị sẽ kết hôn.”
“Ba của anh ấy phản đối.” Giọng nói của Lâm Tranh cực kì cứng ngắc, giống như là cái ngữ khí kể chuyện: “ hôm nay thời tiết rất tốt.” không hề có chút cảm xúc.
“Tại sao vậy?”
“Nhà chị xảy ra một chuyện lớn.” Sau khi nói dứt câu nói này, cô im lặng một hồi lâu, sau đó ngoảnh đầu nhìn Tô Thố: “ Trần Tử Gia không nói với em sao?”
Thật không ngờ cô ấy lại nhắc đến mình, thế là Tô Thố nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc.
“Xem ra em đúng là không biết thật.” Lâm Tranh cười nhạt.
“Em cho rằng ba của Trần Tử Gia chấp nhận cho cậu ta và em ở cùng nhau sao? Tô Thố, với sự thông minh của em, nhất định phải cân nhắc kĩ lưỡng. Nhưng mà cậu ấy vẫn đang nghĩ cách để thuyết phục ba mình tiếp nhận em. Còn Vương Thẩm sẽ không vì chị mà làm việc này. Ba mẹ anh ta bắt anh ta lấy con gái của viện trưởng, anh ta liền chia tay với chị, bây giờ đang ở bên trong, cùng người khác kết hôn.
Tô Thố không nói không rằng, trong đầu cô như mang theo một luồng điện loang lổ nhiều màu, cảm giác rối bời, không chút rõ ràng. Lâm Tranh gục đầu xuống vô lăng khóc lớn, âm thanh ấy giống như đang tra tấn người khác vậy.
Sau khi xoay người, Tô Thố quay trở lại bữa tiệc. Trần Tử Gia cũng vừa mới tới, đang bị một đống người vây xung quanh, nói nói cười cười như thường lệ, vừa nhìn thấy Tô Thố lông mày cau lại, nói vài câu đơn giản với những người xung quanh rồi đi tới: “ Gửi tin nhắn nói là tự mình đến trước, anh gọi điện thì không nghe máy, em thật là________”
“Được rồi.” Tô Thố dịu dàng cười, ngắt lời anh, kéo lấy cánh tay anh: “Không phải em đến rồi sao.”
Bởi vì chưa bao giờ nhìn thấy cô niềm nở như vậy, Trần Tử Gia sửng sốt, cúi đầu cẩn thận tỉ mỉ quan sát cô. Tô Thố không thèm để ý ánh mắt của anh, nheo mắt lại, tiếp tục mỉm cười. Cô cố gắng che giấu mọi cảm xúc, chỉ để lộ ra đôi mắt long lanh, chất chứa ánh sáng linh động, rực rỡ như đang nóng lòng mong chờ. Trần Tử Gia cảm thấy cơ thể dường như mất kiểm soát, tiến tới gần, nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô, cầm lấy tay cô, khoát vào tay anh, rồi tiến tới chỗ những vị khách khác.
“Tô Trí tại sao không tới? Lẽ nào bận hơn cả anh?” Tô Thố hỏi anh.
“Cậu ấy nhờ anh mang đến một món quà, lẽ nào hai người không liên lạc sao?”
Nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm đó, Tô Thố nhíu mày định nói điều gì đó, nhưng lại liếc thấy có người đang đi tới bắt chuyện cùng Trần Tử Gia, vẻ mặt lập tức trang nghiêm trở lại, sau khi đợi Trần Tử Gia giới thiệu, hơi cúi người đáp lễ. Nếu như bắt đầu cuộc nói chuyện, cô tập trung tinh thần lắng nghe, đôi mắt chớp chớp. Lúc cần thiết thì cung cách tiếp chuyện vô cùng hoàn mỹ, cử chỉ lời nói không thể chê trách nổi, những người nhìn thấy đều cảm khái, khen ngợi: “Hai vị thật là xứng đôi quá.”
Sau khi không gian tĩnh lặng được một chút, Trần Tử Gia không chỉ cảm động mà còn hết sức kinh ngạc, hơn nữa còn không biết nói gì nữa. Anh thò tay vân vê tóc cô nói: “A Thố, thật là làm khó em quá, anh biết em không hẳn thích việc xã giao.”
Tô Thố hé miệng: “Cũng tốt mà, hồi rất nhỏ, em đã được học cách làm sao có thể cùng người khác sống chung, những việc này đối với em cũng không là gì.”
Trần Tử Gia hất mày, tỏ ra cực kì dịu dàng: “Tại sao?”
Tô Thố nhìn vào mắt anh, như đang nói về chuyện của người khác, chứ không phải của mình, nụ cười không mang một chút gì giống đang hoài niệm về chuyện ngày xưa: “Anh cũng biết, họ hàng nhà em rất đông. Bố em có năm anh em trai, mẹ em cũng có rất nhiều anh chị em, còn có cô dì chú bác họ xa, sau khi bố mẹ em qua đời, đại gia đình đều rất lo lắng cho em. Em cau mày, hay là khóc một tiếng là họ lại sợ em trở nên đờ đẫn, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao. Em không thể để họ suốt ngày lo nghĩ, em liền học cách làm sao để họ yên tâm, học cái đó rất dễ, so với học chơi cờ vây dễ hơn nhiều.”
Trần Tử Gia chăm chú nhìn cô: “Hôm nay em ở bên cạnh, cùng anh xã giao với mọi người, có phải đang miễn cưỡng bản thân, để cho anh yên tâm.”
Tô Thố sững sờ, lúc chưa kịp nói gì thì nghe thấy phía sau có người gọi: “Cô giáo Tô, giọng nói rất quen thuộc.
Tô Thố ngạc nhiên quay đầu lại, cuối cùng nhìn thấy Lí Văn Vi với khuôn mặt tràn ngập nụ cười, kéo theo chồng sắp cưới của cô đi về phía bọn họ. Tô Thố sửng sốt, còn Trần Tử Gia thì mỉm cười, dẫn cô đi tới chỗ họ, không để lộ ra chút biểu cảm ngạc nhiên: “Nhất Hạo, bác sĩ Lí, cô dâu chú rể khi nào mới ra mắt mọi người đây?”
Nơi Cuối Đường… Anh Chờ Em Nơi Cuối Đường… Anh Chờ Em - Giao Giao Nơi Cuối Đường… Anh Chờ Em