Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Chương 37
S
tanley tỉnh giấc giữa một đồng cỏ và nhìn lên ngọn tháp đá khổng lồ. Đá bị cắt từng lớp, nổi lên những đường vân màu sắc khác nhau - đỏ, cam sẫm, nâu, và vàng nhạt. Nó phải cao trên ba chục mét.
Stanley nằm im một hồi, cứ nhìn ngọn tháp chằm chằm. Cậu chẳng còn sức để đứng dậy. Cảm thấy như bên trong miệng và cổ họng mình đầy cát.
Chẳng có gì lạ. Khi lăn úp người lại, cậu trông thấy hố nước. Nó sâu cỡ bảy tấc rưỡi và rộng hơn chín tấc. Ở dưới đáy hố lấp xấp chừng năm phân nước màu nâu sậm.
Bàn tay và những ngón tay cậu đau nhức vì đào bới nhất là ở dưới các móng tay. Cậu vốc lên một ít nước sền sệt cho vào miệng, rồi rít sin sít cố lọc cho nước len qua kẽ răng mình.
Zero rên rỉ.
Stanley định nói gì đó với nó, nhưng không thốt được lời nào ra khỏi miệng, và cậu phải cố lần nữa.
- Cậu sao rồi? - khi nói, cổ họng cậu đau khủng khiếp.
- Không khỏe - Zero đáp thều thào. Rồi vận hết sức bình sinh, nó lập úp người xuống, ráng nhổm đầu gối lên, và bò tới hố nước. Nó gục đầu xuống hố, liếm láp chút nước.
Xong, nó giật lùi lại, thu chặt đầu gối vào ngực, và đổ nghiêng qua một bên. Thân mình nó co quắp dữ dội.
Stanley nghĩ đến chuyện đi xuống núi tìm cái xẻng, để có thể đào cho hố nước sâu hơn. Có lẽ như thế sẽ lấy được nước sạch hơn. Và có thể dùng mấy cái hũ làm ly uống nước.
Nhưng cậu nghĩ mình không còn đủ sức để đi xuống, chứ đừng nói tới việc leo trở lên. Và cậu cũng không biết tìm xẻng ở chỗ nào.
Cậu cố gắng đứng lên. Cậu đang ở trên một cánh đồng hoa trắng, dường như nó trải khắp lối quanh Ngón Cái Lớn.
Cậu hít một hơi thật sâu, đi nốt năm mươi mét còn lại đến vách đá khổng lồ rồi chạm tay vào nó.
Chậc!
Xong rồi cậu trở lại chỗ Zero và hố nước. Trên đường cậu tiện tay ngắt một bông hoa. Thật ra nó không phải là một bông hoa to. Cậu phát hiện: mỗi một bông là một chùm những bông hoa nhỏ xíu hợp lại thành một búi tròn, cậu đút bông hoa vào miệng nhưng rồi phun ra ngay lập tức.
Cậu có thể thấy một quãng dấu vết cậu đã tạo ra đêm hôm trước, khi vác Zero lên núi. Cậu nhận ra, nếu muốn đi ngược xuống núi tìm xẻng thì phải đi mau, khi dấu vết còn mới. Nhưng cậu lại không muốn rời khỏi Zero. Cậu sợ Zero chết trong khi cậu đi.
Zero vẫn nằm bó gối nghiêng sườn.
- Mình phải kể cho cậu nghe chuyện này - cậu ta vừa nói vừa rên.
- Đừng nói - Stanley khuyên - Để dành sức đi.
- Không, nghe này - Zero cố nài. Nó nhắm mắt trong khi mặt nhăn lại vì đau đớn.
- Mình đang nghe đây - Stanley nhỏ nhẹ.
- Tớ đã ăn cắp giày của cậu - Zero thú nhận. Stanley không biết Zero đang nói về cái gì. Giày của cậu vẫn còn đi dưới chân kia mà.
- Thôi, cậu nghỉ đi - Stanley gạt phắt.
- Tất cả là lỗi của tớ - Zero thú tội.
- Không phải lỗi của ai cả - Stanley phủ nhận.
- Mình không biết.
- Được rồi. Cứ nghỉ đi.
Zero nhắm mắt lại. Nhưng rồi nó lại bảo:
- Mình không hề biết gì về đôi giày đó.
- Giày nào?
- Ở trên kệ.
Phải mất một lúc Stanley mới hiểu ra - Giày của Clyde Livingston hả?
- Tớ xin lỗi - Zero nói.
Stanley trố mắt nhìn nó. Không thể được. Zero bị mê sảng rồi.
Lời “thú nhận” của Zero hình như mang đến cho cậu ta chút nhẹ nhõm. Các cơ bắp trên mặt cậu ta giãn ra. Để đưa Zero vào giấc ngủ, Stanley khẽ hát cho nó nghe bài hát ru vốn được lưu truyền qua nhiều thế hệ trong gia đình cậu.
Phải chi, phải chi - con chim gõ kiến thở dài, vỏ cây mềm hơn một chút.
Trong khi con sói chờ bên dưới, đói và cô độc. Nó khóc với ánh tră-ă-ăng,
Phải chi, phải chi.