Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
- Ông Bell, ông đã uống bao nhiêu ly trước khi làm quen với cô Flood? - Giọng Vito rành mạch đi vào cụ thể.
Người đàn ông vạm vỡ đứng ở bục nhân chứng hốt hoảng nhìn quan toà - Viên quan toà vẫn nghiêm nghị nhìn thằng ra phía trước.
- Tôi không nhớ nữa - Bell trả lời giọng như bị nén lại - Tôi đã uống khá nhiều.
- Mười, mười hai hay bao nhiêu ly?
- Hình như mười - người đàn ông nhận bừa.
- Hình như mười - Vito quay về phía người mình bào chữa. Cô chậm chạp gật đầu. Rồi lão lại quay về người đàn ông kia - Thế anh cùng uống với cô ta ở bar bao nhiêu ly? - Bốn? - Người đàn ông trả lời như hỏi lại.
- Tôi biết làm sao được ông Bell - Vito đáp lại đầy vẻ giễu cợt - Anh ở đấy chứ có phải tôi đâu.
- Nhưng mà tôi không nhớ chắc chắn. - Người đàn ông nói.
- Anh không chắc chắn - Vito nhắc lại. Lão bước vài bước rời xa bục nhân chứng. Anh không biết chắc là anh đã uống bao nhiêu ly với cô ta ở bar. Thế anh có biết là ở phòng cô ta anh uống thêm bao nhiêu ly không?
- Tôi... Tôi không biết - Người đàn ông trả lời - Tôi không rõ. Đêm hôm đó tôi đã uống rất nhiều.
Vito mỉm cười.
- Về điểm nay tất cả chúng ta đều thống nhất với nhau rồi, Mr. Bell -Lão quay người lại. Tiếng cười khúc khích trong phòng xử án vắng tanh vắng ngắt tắt ngấm. Như vậy là, Mr. Bell, ngài hầu như không còn biết cái gì đã xảy ra trong đêm hôm đó. Đúng không nào?
Bell đỏ mặt.
- Buổi tối lúc tôi đi chơi tôi có trong túi một ngàn năm trăm dollar - Hắn hấp tấp phân trần - Đến sáng hôm sau thì không còn nữa.
- Ngài có nhớ ra là bị mất vào khoảng thời gian nào không, Mr. Bell?
- Lúc tôi tỉnh dậy, nhìn lên cái tủ con cạnh giường ngủ không thấy số tiền ở đó, tôi mới lục lại khắp các túi, nó đã biến mất rồi.
- Lúc mấy giờ, ở đâu, Mr. Bell?
- Ở phòng tôi, trong khách sạn, lúc khoảng chín rưỡi sáng.
- Và thế là anh gọi điện ngay lập tức cho cảnh sát báo mất cắp chứ gì? - Lão Vito tiếp tục.
- Không - Bell trả lời - Tôi mặc quần áo và hỏi tiếp tân xem có ai tìm thấy sô tiền hay không.
- Và sau đó anh gọi cho cảnh sát chứ? - Giọng Vito mừng rỡ.
- Không, tôi gọi cho hãng taxi hỏi xem có tìm thấy số tiền ở đó không.
- Đó là toàn bộ số tiền anh có trong người phải không, Mr. Bell? -Vito hững hờ hỏi.
Bell gật đầu.
- Vâng, tô chằng bao giờ giữ tiền lẻ trong túi. Nó làm tôi khó chịu. Tôi chẳng bao giờ nhìn nhận những số tiền nhỏ. Tôi thường bảo những người khác cầm luôn lấy số đó.
- Tất cả chỉ có thế, cảm ơn Mr. Bell - Vito bỏ đi thẳng những bước vội vàng.
Người đàn ông rụt rè nhìn quanh rồi đứng lên trở về chỗ cũ của mình. Vito chờ một lúc rồi mới gọi tiếp một cái tên. Một người đàn ông nhỏ bé gầy gò đứng lên và bước tới bục nhân chứng. Viên mõ toà tuyên thệ cho anh ta và anh ta ngồi xuống. Vito đi lại phia nhân chứng.
- Anh làm nghề gì, anh Russo?
- Tôi lái taxi, thưa ngài! - Người đàn ông trả lời bằng một giọng ồm ồm phát ra từ cổ họng.
- Thế anh làm cho hãng nào?
- Cho Shaggy Doc Cab Company - nhân chứng đáp - Tôi phải làm đêm.
- Anh có biết ai đó trong phòng xử án này không? - Vito hỏi.
- Có, thưa ngài - Anh ta nhìn quanh - Ông kia kìa - Anh ta nói và chỉ tay về phía Bell.
- Trước khi đến phòng xử án này anh có biết tên ông ta không?
- Không - Russo đáp - Tôi nhớ ông ấy vì có một lần trong đêm tôi đã chở ông ấy.
- Lúc nào?
Russo rút ra một tập giấy.
- Tôi có mang theo nhật ký chạy xe đêm đó. Đấy là đêm thứ ba tuần trước.
Vito cầm lấy tập giấy từ tay anh lái taxi.
- Cái gì đây?
- Nhật ký chạy xe của tôi. Trong đó ghi rõ tôi đón khách ở đâu, thả khách ở chỗ nào và giá tiền mỗi chuyến là bao nhiêu, cả thời điểm của các cú điện thoại cũng ghi rõ ở đó.
Vito quan sát bản tính tiền.
- Thế anh cũng ghi chuyến chở ông bell vào đâu đó chứ?
Người tài xế gật đầu.
- Có ạ, ở đây này, lúc bốn giờ bốn mươi.
- Bốn giờ bốn mươi - Vito nhắc lại - Từ phố 72 đến Sherry Hotel - Lão nhìn người làm chứng - Đúng chuyến này chứ?
- Thưa vâng - Người tài xế trả lời.
- Sáu mươi cent - Vito đọc to bản nhật ký.
- Đó là do bản nhật ký.
- Đó là theo đồng hồ chỉ giá tiền - Người tài xế vội giải thích. Vito nhìn ông ta.
- Thế ông ta đã trả anh bao nhiêu?
- Ông ấy rút ra một dollar từ xấp tiền của mình và bảo tôi giữ lại số tiền lẻ mà sài.
Vito ngước lên nhìn quan toà với bộ mặt hoàn toàn dửng dưng.
- Còn một câu hỏi nữa thôi, anh Russo. Khách đi xe của anh trong trạng thái như thế nào? Anh ta có say không?
- Say khướt như một thuỷ thủ - Người tài xế nói nhanh.
- Tất cả chỉ có vậy thôi,, cám ơn Russo - Vito vẫn nhìn vị quan toà và chờ cho nhân chứng rời khỏi bục. Lão hơi nhếch mép cười. Cả trong đôi mắt của quan toà cũng thoáng vẻ thích thú. Ông ta khẽ gật đầu cho Vito. Giờ thì Vito mỉm cười thật sự.
- Tôi đề nghị chấm dứt ngay mọi sự kiện cáo đối với thân chủ của tôi, vì không có một bằng chứng nào chứng tỏ hành động phạm tội ở phía cô ta.
- Lời đề nghị được chấp thuận. Đơn tố cáo bị bác bỏ - Quan toà tuyên bố.
- Xin cảm ơn đức ngài! - Vito quay lại phía Maryann sau khi quan tòa cho huỷ mọi thủ tục xét xử. Mỉm cười cô chìa tay ra phía lão.
- Tôi cám ơn anh, anh Hank!
Lão nhăn nhở với cô.
- Cô đã bảo tôi là luật sư tốt nhất mà vì thế nên tôi không dám làm dở hơn.
Cô đứng dậy và lão giúp cô mặc áo khoác. Qua khoé mắt lão nhìn thấy một người đàn ông đưa cho Bell tờ giấy. Lão cười thầm trong bụng và hai người đi ra ngoài trên đường đi Bell chen đến bên lão.
- Ngài Vito! - Hắn ta gào lên tức tối và phẩy phẩy tờ giấy trước mặt - thế này là thế nào?
- Cái gì? - Vito bình thản hỏi lại.
- Lá đơn kiện tội vu khống, bồi thường danh dự cho người mà ông biện hộ hai trăm năm mươi ngàn dollar. - giọng Bell run lên vì tức giận.
Vito đẩy Maryann đi trước rồi mới trả lời.
- Tôi muốn cho ông biết, ngài Bell, là lần sau muốn tố cáo một người nghèo vô tội thì cũng nên nghĩ đến rằng cũng có cả những luật bảo vệ cho họ đấy.
Maryann mỉm cười khi họ rời khỏi phòng xử án.
- Ngài đã đâm đơn kiện hắn thật. Nếu mình thua thì sao?
- Chúng ta không thể thua được - Vito mỉm cười.
- Chúng ta không thể thua được ư? - Cô vẫn không tin hỏi lại. Lão không trả lời câu hỏi của cô.
- Thế nào chúng ta có thể cùng nhau dùng cơm tối nay được không? - Lão hỏi thay cho câu trả lời. Maryann gật đầu:
- Mấy giờ nào?
Anh đón em tại nhà đi, bảy rưỡi - Cô ta trả lời.
- Được rồi. Bây giờ tôi phải trở lại văn phòng. Để tôi gọi taxi cho cô. Lão vẫy tay và một chiếc taxi dừng lại. Lão mở cửa xe cho cô. Cô lên xe và nhìn lão.
- Tại sao anh nói là chúng ta không thể thua cuộc được?
- Nếu mà anh không tìm thấy người lái taxi kia thì tình thế của chúng ta còn tệ hại hơn nhiều.
- Có ai tìm thấy người tái taxi đâu nào - Lão hỏi lại mặt vẫn lạnh như tiền.
- Tức là anh muốn nói, anh... - Cô tự dừng lại vẻ hiểu ra dần dần hiện lên trong đôi mắt. Lão mỉm cười với cô.
- Bell say đến mức hắn không thể nào nhớ được ai đã chở hắn. Tìm một người vừa là của hãng đó vừa nhớ lại được nhiều hơn bản thân Bell là một điều rất đơn giản. Nhất lại là một người làm đêm rất muốn kiếm thêm vài dollar bằng việc phụ vào buổi chiều này...
- Anh đúng là giỏi thật! - Cô mỉm cười. Lão đóng cửa xe.
- Vậy nhé, đúng bảy rưỡi - Lão nói rồi vừa đi vừa huýt sáo.
Vito liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đã gần sáu giờ. Lão nhấc điện thoại và khi cô thư ký trả lời, lão nói:
- Cô gọi điện cho anh thợ cạo giùm tôi và bảo anh ta chờ tôi một chút. Mấy phút nữa tôi sẽ gọi, anh ấy sẽ cạo mặt cho tôi.
- Vâng thưa ngài Vito - cô thư ký trả lời. Lão vừa định đặt ống nghe xuống thì cô ta đã nói tiếp - Có ngài Drego gọi đến, thưa ngài.
- Tôi có gọi anh ta đâu?
- Anh ấy vừa gọi cho ngài lúc ngài nhấc ống nghe lên - Cô ta giải thích. Vito ấn nút chuyển đường dây.
- Ross đấy à?
- Tôi phải gặp anh để nói một câu chuyện ngay tối nay, anh Hank ạ - Giọng Ross vẻ khẩn trương.
- Không thể chờ lúc khác được ư, anh bạn trẻ của tôi? Tôi nói mãi bà xã mới thả cho tự do tối nay và tôi mới tán được một em xinh lắm. Để lúc khác đi, bất cứ lúc nào khác cũng được.
- Nhưng mà hôm nay rất cần. Tuần sau tôi đi miền Tay rồi, mà trước đó có một số thứ cần phải giải quyết cho rõ ràng.
- Quỷ quái thật! Tôi chẳng gặp may chút nào hết! - Vito kêu lên. Ross phì cười.
- Tôi sẽ chẳng giữ anh lâu đâu.
- Hừm!
Ross lại cười.
- Chắc con nhỏ phải tuyệt lắm nhỉ. Tôi chưa bao giờ nghe thấy anh ca thán như thế này chỉ vì một người đàn bà.
- Tôi nghĩ có lẽ không có đến người thứ hai như cô ta trên đời này đâu - Vito phân bua - Cô ta sinh ra để tượng trưng cho đàn bà.
- Thế tôi phải nhìn mặt xem sao? - Ross cao lên - Cứ mang cô ấy theo nhưng với điều kiện là cô ta cũng phải biết giữ mồm giữ miệng đấy.
- Được rồi - Vito trả lời - Đúng tám giờ bọn này qua chỗ cậu.
- Không - Ross nói - Tốt hơn hết là tám rưỡi ở Shelton Club. Tôi cũng mang theo một đứa. Nếu có ai đó nhìn thấy chúng ta ngồi với nhau thì sẽ chỉ cho là chuyện bình thường thôi.
- Đồng ý! - Vito nói. Lão đặt ống nghe xuống. Ross là một thằng thông minh, nhưng nhiều khi hơi quá láu lỉnh. Lão lại nhấc điện thoại lên và quay số.
Khi nghe có tiếng người nói ở đầu kia, lão nói:
- Cho tôi nói chuyện với Joker! - Joker có lý. Trước đây mấy năm hắn đã một lần nói rằng thằng ranh này cần phải có một người nắm cương mới được.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu