Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
rew Van Dyne quay lại trường trung học Livingston. Làm thế quái nào mà Myron Bolitar lại tìm ra mối liên hệ giữa hắn vào cái mớ lộn xộn này nhỉ? Giờ hắn đang trong trạng thái sợ hãi tột cùng. Hắn cho rằng Harry Davis, Ngài Giáo viên Tận tuỵ Ma mãnh, sẽ không nói gì. Như thế lẽ ra đã tốt hơn, lẽ ra đã để Van Dyne có thể tùy cơ ứng biến với bất cứ chuyện gì. Nhưng giờ đây, bằng cách nào đó, tay Bolitar đã lần đến được Planet Music. Hắn đã hỏi về Aimee.
Có đứa nào đó đã nói.
Khi hắn vòng vào trường, hắn nhìn thấy Harry Davis chạy vọt ra khỏi cửa. Drew Van Dyne chẳng phải sinh viên khoa ngôn ngữ cơ thể, nhưng trời ạ, Davis trông không còn giống ông ta nữa. Bàn tay ông ta nắm chặt, hai vai sụp xuống, chân lê đi thật nhanh. Thường ngày ông ta rảo bước với một nụ cười và cái vẫy tay, đôi lúc thậm chí còn huýt sáo. Hôm nay thì không.
Van Dyne lái xe ngang qua bãi, đánh xe vào đường Davis đi. Davis nhìn thấy hắn và xoay sang bên phải.
“Thầy D?”
“Để tôi yên.”
“Ông và tôi, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Van Dyne đã ra khỏi xe. Davis vẫn đi tiếp.
“Ông biết điều gì sẽ xảy ra nếu ông nói chuyện với gã Bolitar, phải không?”
“Tôi chưa nói,” Davis đáp, răng nghiến chặt.
“Ông sẽ nói chứ?”
“Biến vào xe đi, Drew. Để tôi yên.”
Drew Van Dyne lắc đầu. “Nhớ đấy, thầy D. Ở đây ông có rất nhiều thứ để mất.”
“Như anh vẫn chỉ ra thôi.”
“Hơn bất kỳ ai trong chúng ta.”
“Không.” Davis đã đến được xe của mình. Ông chui vào ghế trước và trước khi đóng cửa, ông ta nói, “Aimee có nhiều thứ để mất nhất, anh nói xem?”
Câu đó làm Van Dyne sững người. Hắn nghiêng đầu, “Ông nói thế là có ý gì?”
“Nghĩ xem,” Davis nói.
Ông ta đóng cửa lại và lái đi. Drew Van Dyne hít một hơi thật sâu và quay trở lại xe mình. Aimee có nhiều thứ để mất nhất... Điều đó làm hắn suy nghĩ. Hắn khởi động máy và bắt đầu vòng ra khi hắn để ý cánh cửa bên của trường lại bật mở.
Mẹ của Aimee đi ra từ đúng cái cửa mà nhà giáo kính yêu Harry Davis vừa chạy bổ ra chỉ mới vài phút trước đó. Và phía sau cô là Myron Bolitar.
Giọng nói trên điện thoại, giọng nói đã cảnh báo hắn trước đấy: Đừng làm điều gì ngu ngốc. Mọi việc đã được kiểm soát.
Nó không có vẻ như đã được kiểm soát. Nó không hề có vẻ như thế.
Drew Van Dyne vớ lấy cái radio trên xe như thể hắn đang chìm dưới nước và nó có chứa ôxy. Bài hát đinh của chiếc CD đang được bật lên, bài mới nhất của Coldplay. Hắn lái xe đi, để giọng hát êm dịu của Chris Martin xoa dịu mình.
Sự sợ hãi sẽ không biến đi.
Đây, hắn biết, là lúc hắn thường xuyên đưa ra quyết định sai lầm. Đây là lúc hắn thường xuyên làm hỏng việc lớn. Hắn biết điều đó. Hắn biết hắn nên lùi lại và suy nghĩ cho kỹ. Nhưng đó là cách hắn đã sống trước nay. Nó giống như một vụ đụng xe quay chậm. Bạn thấy bạn sắp đâm đầu vào đâu. Bạn biết sắp có một cú va quệt đáng sợ. Bạn không thể dừng lại hay thoát khỏi con đường đó.
Bạn bất lực.
Cuối cùng, Drew Van Dyne gọi một cú điện thoại.
“Alô?”
“Có lẽ chúng ta có một vấn đề,” Van Dyne nói.
Ở đầu dây bên kia, Drew Van Dyne nghe Jake Wolf Lớn thở dài.
“Nói tao nghe xem,” Jake Lớn nói.
Myron cho Claire xuống xe trước khi đến khu mua sắm của Livingston. Anh hy vọng sẽ tìm thấy Drew Van Dyne ở Planet Music. Không gặp may. Lần này thằng nhóc mặc áo choàng chui đầu sẽ không nói, nhưng Sally Ann nói rằng bà ta đã thấy Drew Van Dyne về, nói chuyện qua quít với thằng nhóc mặc áo choàng chui đầu, và sau đó chạy ào ra ngoài. Myron có số điện thoại nhà của Van Dyne. Anh thử gọi, nhưng không có ai trả lời.
Anh gọi cho Win. “Chúng ta cần tìm thằng cha này.”
“Hiện giờ chúng ta đang phân tán hơi mỏng rồi.”
“Ta có kiếm được ai theo dõi ngôi nhà của Van Dyne không?”
Win nói, “Zorra được không?”
Zorra là một cựu điệp viên Mossad, một sát thủ của người Israel, và một gã tám vía đi giày gót nhọn - theo đúng nghĩa đen. Có nhiều gã tám vía rất đáng yêu. Zorra không phải một trong số đó.
“Tớ không chắc cô ta sẽ trà trộn vào đám đông được, còn cậu?”
“Zorra biết cách để trà trộn mà.”
“Tốt thôi, cậu nghĩ thế nào cũng được.”
“Cậu đang đi đâu vậy?”
“Tiệm giặt là của Chang. Tớ cần nói chuyện với Roger.”
“Tớ sẽ gọi cho Zorra.”
Việc kinh doanh ở cửa hàng của Chang rất phát đạt. Maxine nhìn thấy Myron bước vào và ra hiệu bằng đầu cho anh đi vào. Myron vượt lên trên dòng người và đi theo cô ra đằng sau. Mùi hương của hóa chất và xơ vải ngọt ngào một cách giả tạo. Có cảm giác như những hạt bụi bám chặt lấy lá phổi của anh. Anh thấy dịu bớt khi cô mở cánh cửa sau ra.
Roger ngồi trên một cái thùng gỗ trong con hẻm. Đầu thằng bé cúi gằm. Maxine khoanh tay lại và nói, “Roger, con có điều gì cần nói với chú Bolitar phải không?”
Roger là một thằng bé gầy giơ xương. Những cẳng tay là những ống sậy chắc chắn không cần phải thẩm định lại. Nó không ngẩng đầu lên khi nói.
“Cháu xin lỗi đã gọi mấy cú điện thoại đó,” nó nói.
Giống như nó là một đứa bé vừa làm vỡ cửa sổ nhà hàng xóm bằng một quả bóng chày đánh lạc và mẹ nó đã lôi nó qua đường để sang xin lỗi. Myron không cần thứ này. Anh quay sang Maxine. “Tôi muốn nói chuyện riêng với thằng bé.”
“Tôi không thể để anh làm thế.”
“Vậy tôi sẽ đến cảnh sát.”
Đầu tiên là Joan Rochester, giờ đến Maxine Chang - Myron đang trở nên cực kỳ xuất sắc trong khoản đe dọa các bà mẹ đang khiếp sợ. Có khi anh còn chuẩn bị đánh đập họ nữa ấy chứ, cảm giác thật sự giống một gã đầu gấu.
Nhưng Myron không chớp mắt. Maxine Chang thì có. “Tôi sẽ ở ngay bên trong.”
“Cảm ơn cô.”
Con hẻm nồng nặc mùi, như tất cả các con hẻm khác, rác rưởi cũ và nước tiểu đã khô đi. Myron chờ Roger ngước mắt lên nhìn anh. Roger không nhìn.
“Cậu không chỉ gọi cho tôi,” Myron nói. “Cậu còn gọi cho cả Aimee Biel, đúng không?”
Thằng bé gật đầu, vẫn không nhìn lên.
“Tại sao vậy?”
“Cháu gọi lại cho cô ấy.”
Myron làm mặt nghi ngờ. Vì mặt thằng nhóc vẫn cúi gằm, nên nỗ lực đó hơi uổng phí. “Nhìn tôi đây, Roger.”
Thằng bé chậm chạp ngước mắt lên.
“Có phải cậu sắp nói với tôi là Aimee đã gọi cho cậu trước không?”
“Cháu gặp cô ấy ở trường. Cô ấy nói bọn cháu cần nói chuyện.”
“Về cái gì?”
Nó nhún vai. “Cô ấy chỉ nói bọn cháu cần nói chuyện thôi.”
“Thế tại sao cậu và con bé lại không làm vậy?”
“Tại sao bọn cháu không làm gì cơ?”
“Nói chuyện. Ngay lúc đó và ngay tại đó.”
“Bọn cháu đang ở trong sảnh. Có nhiều người xung quanh. Cô ấy muốn nói chuyện riêng.”
“Tôi hiểu. Vì thế cậu gọi cho cô ấy?”
“Vâng.”
“Và cô ấy đã nói gì?”
“Lạ lắm. Cô ấy muốn biết các thứ hạng và những hoạt động ngoại khóa của cháu. Giống như cô ấy muốn xác nhận lại những thứ đó hơn. Ý cháu là, bọn cháu cũng biết nhau chút ít. Và mọi người có nói. Nên cô ấy đã biết hầu hết những thứ đó.”
“Thế thôi?”
“Bọn cháu chỉ nói chuyện trong, xem nào, chừng hai phút. Cô ấy nói cô ấy phải đi. Nhưng cô ấy cũng nói là cô ấy rất tiếc.”
“Về?”
“Về việc cháu không trúng tuyển vào Duke.” Thằng bé lại cúi gằm mặt xuống.
“Cậu có rất nhiều nỗi giận dữ chồng chất, Roger.”
“Chú không hiểu đâu.”
“Vậy thì nói cho tôi biết đi.”
“Thôi quên đi.”
“Tôi ước tôi có thể, nhưng xem này, cậu đã gọi cho tôi.”
Roger Chang ngắm nghía con hẻm như thể nó chưa bao giờ thực sự nhìn thấy trước đó. Cái mũi nó giật giật, còn khuôn mặt nhăn lại đầy ghê tởm. Cuối cùng nó bắt gặp khuôn mặt Myron. “Cháu luôn luôn là thằng Châu Á quái gở, chú biết không? Cháu sinh ra ở đất nước này. Cháu không phải dân nhập cư. Khi cháu nói chuyện, thì nửa số lần mọi người nghĩ cháu sẽ nói giống như trong một bộ phim cũ của Charlie Chan. Và ở thị trấn này, nếu chú không có tiền và chú không giỏi thể thao... Cháu thấy mẹ cháu hy sinh. Cháu thấy bà ấy làm việc cật lực thế nào. Và cháu nghĩ với bản thân: Nếu cháu có thể vượt qua nó. Nếu cháu có thể học hành chăm chỉ ở trường trung học, không lo lắng về những thứ mình đang thiếu, chỉ học hành chăm chỉ thôi, chịu hy sinh, tất cả rồi sẽ tốt thôi. Cháu sẽ có thể rời khỏi đây. Cháu không biết tại sao cháu lại nhắm vào trường Duke. Nhưng cháu đã làm. Nó đã là, như là, mục tiêu duy nhất của cháu. Một khi cháu thành công, cháu có thể xả hơi một chút. Cháu sẽ tránh xa cái cửa hàng này ra...”
Giọng nói của thằng bé nhỏ dần.
“Tôi ước cậu đã nói điều gì đó với tôi,” Myron nói.
“Cháu không giỏi khoản nhờ vả lắm.”
Myron muốn bảo thằng bé rằng nó nên làm nhiều hơn thế, có lẽ là tìm liệu pháp nào đó để xử lý cơn cáu giận, nhưng anh vẫn chưa hiểu mấy về hoàn cảnh của thằng bé. Anh cũng chẳng có thời gian.
“Chú sẽ báo cháu với cảnh sát phải không?”
“Không.” Rồi: “Cậu vẫn có thể được tuyển vào danh sách chờ mà.”
“Họ đã xóa danh sách đó rồi.”
“Ồ,” Myron nói. “Xem này, tôi biết giờ nó có vẻ giống như chuyện sống và chết, nhưng cậu trúng tuyển vào trường nào không quan trọng đến thế đâu. Tôi cá là cậu sẽ thích trường Rutgers đấy.”
“Vâng, chắc vậy.”
Nghe thằng bé không có vẻ bị thuyết phục. Một phần trong con người Myron đang giận dữ, nhưng một phần khác - một phần đang lớn dần lên - nhớ tới lời buộc tội của Maxine. Có một khả năng, một khả năng hợp lý, rằng vì giúp Aimee, Myron đã phá hủy mơ ước của chàng trai trẻ này. Anh không thể cứ mặc kệ chuyện đó, phải không?
“Nếu cậu muốn chuyển tiếp sau một năm,” Myron nói, “Tôi sẽ viết một bức thư.”
Anh đợi Roger phản ứng. Thằng bé không phản ứng gì. Vì thế Myron để thằng bé lại một mình giữa mùi hôi thối của con hẻm phía sau cửa hàng giặt là của mẹ nó.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại