Số lần đọc/download: 2056 / 25
Cập nhật: 2015-12-03 10:36:41 +0700
Chương 38: Đường Nhân Gian Khó Đi
K
éo tấm thân thương tích đi đến cửa cung, bọn thị vệ nhận ra nàng, thấy bộ dáng chật vật của nàng đều lắp bắp kinh hãi, đang tự hỏi vì sao thì đã thấy Hạnh tiên dẫn vài cung nga từ trong cung đi ra. Mấy ngày nay thường xuyên bị Hạnh tiên làm khó, nàng cũng cảm thấy không thích tiên tử này, nghĩ tránh được thì nên tránh, vì thế đưa mắt cùng bọn thị vệ nói lời từ biệt, lặng lẽ bám theo tường hướng vào trong.
Hạnh tiên lại nhìn thấy nàng "Đứng lại!"
Nàng đành kiên trì quay lại làm lễ, nói: "Tiểu trà bái kiến Hạnh tiên tử."
Hai mắt Hạnh tiên cao thấp đánh giá nàng, nói:"Qủa đúng là tránh được thiên kiếp ngàn năm, chúc mừng ngươi."
Giờ phút mệt mỏi này, trên người lại đau, nghe thấy lời nói châm chọc, nàng nhịn, không lên tiếng.
Hạnh tiên phân phó người đứng bên mang một quyển thư ra, "Đây là sổ ngày ra hoa gần đây, ngươi đi hỗ trợ truyền tín,lại điều tra thêm lần trước có chậm trễ hay không, không thể làm qua loa."
Thị vệ bên cạnh nhìn người nàng đầy vết máu, không đành lòng nói, "Tiểu trà vừa qua khỏi thiên kiếp, có phải hay không..."
"Ai mà không trải qua thiên kiếp?"
Hạnh tiên cười lạnh cắt lờihắn, "Bị vết thương nhỏ như vậy thì đã sao, từ trước đến nay chỉ có tiểu tiên,hạ tiên mới có tư cách bước vào Hoa Triêu cung chúng ta, từ lúc nào tiểu yêu có tư cách bước vào, là thần tôn đại nhân thấy nàng đáng thương cho nên mới khai ân mở đường cho nàng. nay trong cung mỗi người đều có công việc của mình, chỉ có nàng cả ngày không biết xấu hổ quấn quít lấy thần tôn đại nhân, không biết làm chúng ta thêm bao nhiêu phiền toái, làm chút việc nhỏ đã ra sức khước từ."
Đám thị vệ không dám nói thêm nữa.
Nàng trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười, ngẩng mặt nhìn Hạnh tiên: "Tiểu Trà vào cung là do chính thần tôn đại nhân đáp ứng, thần tôn đại nhân phân phó ta chỉ cần dụng tâm tu hành, những chuyện khác không cần phải xen vào, là ta muốn chiếu cố cho hắn, cho nên mới ở bên cạnh, cũng không hề nhàn rỗi, thường ngày vài vị tiên sử khác cũng thường xuyên chiếu cố đến ta, nếu nói ta làm cho bọn họ thêm nhiều phiền toái là có, nhưng bản thân ta lại không biết mình lại gây phiền toái gì cho Hạnh tiên tử?"
Hạnh tiên ở trong cung từ trước đến nay đều rất kiêu ngạo, không có ai dám mắng nàng, chưa nói đến lại có người đứng ra trực tiếp chống đối nàng như vậy, chúng tiên nga,thị vệ đều giữ im lặng, ngầm thay nàng mà lo lắng.
Hạnh tiên giật mình, sau khi phản ứng lại mặt đã đỏ bừng bừng bừng, chỉ vào nàng nói: "Ngươi.... Làm càn!"
Nàng thì vẫn cười đến khoái trá như trước, "Theo ta được biết, trong hoa triêu cung tình hình ra hoa hai mùa đều do Mai tiên tử phụ trách, nội vụ có Liên tiên tử xử lý sắp xếp, cung quy thưởng phạt đều do Lan tiên tử, mùa hoa thì chỉ có Quế tiên tử, xin hỏi Hạnh tiên tử trừ bỏ việc đến tứ phương truyền tin tức, sai khiến người khác làm việc, còn có thể làm được việc gì khác?"
Hạnh tiên tức đến nghẹn không thốt được lời nào.
Nàng cầm lấy danh sách bước đi, "Tiểu trà này xin đi thay thần tôn đại nhân làm việc, cáo lui."
Công việc sắp xếp mùa hoa ở tứ phương cực kỳ rườm rà, làm việc hơn nửa ngày, cuối cùng mới có thể dựa theo danh sách ghi lại toàn bộ địa chỉ truyền đi, lại đem tin tức chậm trễ lần trước tìm hiểu rõ ràng, thẳng đến đang lúc hoàng hôn nàng mới cố gắng chống đỡ lê lết trở về cung, lại không tìm thấy Cẩm Tú, thị nữ cũng chỉ biết hắn có việc ra ngoài, thất vọng nàng vừa mệt vừa đau trở về phòng, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ.
Lúc tỉnh lại bên ngoài trời đã tối, tưởng là nửa đêm. Hắn đang ngồi ở trước giường nhìn nàng. Có lẽ lúc ở trong mộng, cảm giác đau đớn từ vết thương đã biến mất, khắp cả người đã hoàn toàn thoải mái, biết là được dùng linh dược, nàng một lần nữa nhắm mắt lại, nhịn không phát ra tiếng.
Hắn mỉm cười hỏi: "Còn đau không?"
Bị hắn phát hiện, nàng đành mở mắt xoay người đứng lên nói: "Ta muốn đi Hội Dao Trì."
Vẫn còn nhớ đến việc này, hắn quả thực không biết nên nói gì, mãi sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nàng như nhớ tới chuyện gì vội hỏi: "Thần tôn đại nhân đi đâu về vậy?"
Hắn gật đầu nói: "Đi làm chút việc nhỏ."
Tận mắt thấy nàng độ kiếp khó khăn so với người khác nghiêm trọng hơn nhiều, thật sự rất khó giải thích loại hiện tượng kỳ quái này, bởi vậy hắn một mình đến gặp tử vi tinh quân, không ngoài sở liệu, tử vi tinh quân cũng không giải đáp được cho hắn, hắn đành phải quay về nghĩ biện pháp khác.
Bản thân đau khổ chống đỡ thiên kiếp, hắn lại không thèm hỏi han đến một tiếng đãbỏ ra ngoài làm việc, nàng không khỏi thất vọng ủy khuất, sau khi từ biệt cũng không thèm nói thêm lời nào.
Từng là người đa tình, hắn đương nhiên hiểu nguyên do, đành cười khiển trách nói: “Đúng là không hiểu chuyện."
Nàng khóc lớn, "Mới vừa rồi ta thiếu chút nữa đã chết đó."vừa trở về thấy nàng cả người là máu me nằm ở trên giường, bộ dáng quả thật đáng thương, hắn mơ hồ cảm thấy đau nhói, nhẹ nhàng ôm nàng, ôn nhu nói: "Không sợ, ta không phải luôn nhìn nàng sao,vết thương rất nhanh sẽ khỏi thôi."
Nàng liền hiểu, ngẩn mặt hỏi: "Là ngươi cứu ta?"
Nếu không phải dải màu vàng gì đó bay tới cản lại, nàng tuyệt đối không chỉ chịu chút vết thương ấy, khả năng hậu quả còn nghiêm trọng.
Hắn không nên cứu nàng, hắn lắc đầu nói sang chuyện khác, "Hôm nay sao nàng lại chống đối với Hạnh tiên tử?"
Nàng cắn môi không nói.
Hắn nhíu mày nói: “Ngay cả có bất mãn, cũng không nên chọc làm nàng ấy tức giận."
Nàng quật cường giương cổ lên cãi lại: “Nàng mắng ta không biết xấu hổ quấn quít lấy ngươi, ta vì sao phải lấy lòng nàng ta chứ."thấy vẻ mặt nàng không phục, hắn không muốn nhiều lời nữa.
Nàng khẩn trương, "Thần tôn đại nhân cũng khinh ta chỉ là tiểu yêu hoa nhỏ bé?”
Hắn lắc đầu nói: “Làm sao có thể."cẩn thận quan sát thần sắc của hắn, xác nhận không phải hắn đang nói dối, nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nghĩ nghĩ nói: "Ngươi không vui, thế thì ta sẽ tới nhận tội với nàng ta."
Hắn mỉm cười nói: "Thôi, lần sau không được như vậy nữa."
Hạnh Hạnh ngày thường làm việc rất đàng hoàng, không thể làm càn, cũng nên nhắc nhở người một lần.
Nàng vốn không phải thiệt tình nghe khiển trách, nghe vậy liền bỏ qua, "Ngươi vì sao không dạy ta tránh đạo lôi hình thứ ba?"
Hắn vỗ vỗ đầu của nàng nói: "Tránh né lôi hình thật ra rất dễ dàng, nàng tránh ở hoa triêu cung cũng sẽ qua, nhưng tu tiên cầu vĩnh hằng luôn luôn đại giới, không lịch kiếp thì sẽ không thành tiên, cho nên có thể tránh nặng tìm nhẹ, nhưng không thể trốn, lúc này tránh né, thì chỉ tăng thêm kiếp nạn lần tới, sau này thiên kiếp sẽ càng ngày càng nặng, ngươi phải chăm chỉ tu hành, không được lơi lỏng."càng ngày càng nặng? Nàng mở to hai mắt. Hắn có chút không đành lòng.
"Nàng..." Ánh mắt ấy lập tức trở nên kiên định sáng ngời
Nàng cắt lời hắn nói: "Ta không sợ!"
Không thể xem nhẹ nỗi sợ hãi vừa hiện lên trong đôi mắt của nàng, trong nháy mắtđo hắn có chút do dự, có nên mời nàng ở lại hoa triêu cung hay không, ở đây hắn có thể che chở cho nàng tiểu yêu quái luôn bướng bỉnh này?
Bất quá ý tưởng này rất nhanh bị dập tắt,hắn không có khả năng vĩnh viễn che chở cho nàng, cứ theo tính cách của nàng, so với hắn, ở hoa triêu cung chỉ sợ rất khó sống yên, huống chi yêu tộc sống lâu đến mấy thì nhiều lắm cũng chỉ được vạn năm, nàng cũng vì thế không thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.
Đem tiểu yêu này vĩnh viễn giữ ở bên người? Hắn không khỏi trong lòng khẽ động, lại nhớ tới đề nghị của Tử vi tinh quân.
Nàng vốn chỉ có duyên kiếp Tán tiên, nay bỗng nhiên mệnh số lại mơ hồ không rõ, đó là họa hay phúc duyên, chuyện này không biết còn nguyên do gì nữa? Tán tiên vốn không thể tùy ý xuất nhập (ra vào) thiên đình, nếu theo vị trí cũ lúc trước vì nàng cầu được cơ duyên làm Hạ tiên, tương lai nàng có thể danh chính ngôn thuận tiến vào thiên đình lại có thể trực tiếp ở bên cạnh hắn, từ Tán tiên thăng làm Hạ tiên, hay là đây mới là nguyên nhân trong mệnh số mơ hồ không rõ của nàng?
Hắn trầm ngâm một lát, hỏi nàng: "Tiểu trà, nếu là lại lịch kiếp một lần, muốn nàng có thể mất đi năm trăm năm tu vi, sửa thành cơ duyên Hạ tiên, nàng có bằng lòng hay không?"
Nàng khó hiểu: "Sửa thành Hạ tiên làm cái gì?"
Hắn đáp: "Chỉ có Hạ tiên mới có thể tiến vào thiên đình."
Nàng càng thêm nghi hoặc, "Ta vì sao muốn tiến vào thiên đình chứ?"
Hắn kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì ta vốn từ nơi đó mà đến, tạm thời ở tại hoa triêu cung, tương lai vẫn phải về đó."
Nàng thật cẩn thận hỏi: "Ngươi thật là bị... Phái tới?"
Nàng là cố ý tránh đi hai chữ" Bị giáng chức "
Hắn sao lại nghe không hiểu chứ, bật cười, cũng có chút cảm giác động, nhìn nàng nói: "Đúng, là ta làm chuyện sai lầm, cho nên mới bị phái tới nơi này."
Thật ra còn một ngàn năm nữa là có thể thành tiểu tiên, trong một giây nghe tin tức đó, nàng trầm mặc nửa ngày, lẩm bẩm nói: "Hạ tiên yêu phải mất đi tu vi năm trăm năm a, ngươi có thể không trở về được không?"
Hắn lắc đầu.
Nàng quả thực thất vọng, "Tu thành Hạ tiên mới có thể đi theo ngươi?"
Hắn gật đầu nói: "Không phải là Hạ tiên, sẽ không thể tự do xuất nhập thiên đình, chỉ cần lần này ngươi độ kiếp thành công, không chỉ có khả năng đạt được cơ duyên Hạ tiên, còn có thể tăng thêm năm trăm năm."
"Ta đây nghe theo ngươi."
Nàng không tình nguyện đáp ứng, cả người lập tức bổ nhào vào người hắn, "Ta nghe lời ngươi, vậy trước đó ngươi ôm ta một cái đi!"
Hắn không nhúc nhích,"Tương lai nói sau."
Nàng rời khỏi lòng hắn. Dỗi: "Ta đây không đi."
Hắn bất đắc dĩ nói"Cơ hội khó có được, vì sao không đi."
"Là dóngươi sắp xếp, vậy ngươi cũng muốn ta nhanh thành tiên đúng không?"
Nàng lúc này ôm lấy cổ của hắn một lần nữa, "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi phải chờ lâu đâu, mau ôm ta."
"Ta so với nàng đã là lão già mười vạn tuổi." Trong thanh âm mang theo ý cười.
"Không sợ, lão già mười vạn tuổi ta cũng muốn!"Tiểu yêu hết sức ngông cuồng, hắn trong lòng thở dài, ôm nàng vào trong ngực.
Nàng tựa hồ cố ý nên làm khó hắn mà, "Đi, chúng ta đi ra ngoài ngắm sao xem ánh trăng."
"Bên ngoài không có sao."
"Vậy đi ra ngoài ngồi một chút, hiện tại là ban đêm, sẽ không có người thấy."
Bên ngoài quả nhiên không có sao, sắp đến tảng sáng, thần gió nhẹ phẩy, hắn ôm nàng ngồi ở hành lang, nhìn màn trời màu đen xa xa.
"Thần tôn đại nhân."
"Ân."
"Ta không thích tu tiên, mấy lần trước đều thiếu chút nữa không qua được thiên kiếp, sau đó vì nghĩ đến ngươi mà ta mới có thể vượt qua."
"Có loại sự tình này?" Hắn mỉm cười.
Nàng trầm mặc một lát, ôm lấy cổ của hắn thấp giọng nói: "Chỉ cần ngươi có thể chờ ta, ta có thể mất đi năm trăm năm tu vi."
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng nói: "Mât năm trăm năm không đang lo, cầu được Hạ tiên mới là quan trọng nhất."
"Vậy ta phải chịu lịch kiếp như thế nào lại chịu lôi hình sao?"
"Không cần, đi nhân gian một chuyến là được."
"Nhân gian?"
Nàng hai mắt sáng rực lên, "Khi nào thì đi?"
"Càng sớm càng tốt."
Để ý đến sự vui sướng của nàng, hắn nhíu mày nhắc nhở, "Lần này đi nhân gian là lịch kiếp,trăm ngàn lần không được bởi vì vậy mà động phàm tâm, càng không thể cùng phàm nhân hữu tình, nếu không sẽ gieo gió gặt bão, nàng phải nhớ kỹ?"
Nàng nhìn hắn sau một lúc lâu, hình như có chútủy khuất, nhỏ giọng nói: "Tương lai của ta sẽ làm thần hậu của ngươi, ta làm sao có thể đi thích phàm nhân chứ."
Nếu nói lúc trước đối với nàng có bao nhiêu là hứng thú cùng thương tiếc, thì giờ phút này khi nàng nhắc lại chuyện đó, trong lòng hắn lại có ngũ vị trần tạp, dângdự cảm không rõ, "Nàng nhất định phải làm thần hậu sao?"
Nàng mẫn cảm, nghe ra trong lời nói ý vị thử đắc, "Ngươi đã đáp ứng ta mà."
Hắn trầm mặc.
tiểu yêu đơn thuần, trong sáng, cứ tưởng rằng là vì mê luyến hắn nên mới muốn làm thần hậu, không có duyên cớ gì khác, nhưng hôm nay trăm triệu không thể tưởng được nàng là thật.
Hắn vốn là thiên thần tôn sư, tạm thời bị giáng chức ở đây, mà nàng, cho dù lần này thành công lịch kiếp, cuối cùng cũng chỉ có chi duyên Hạ tiên, nàng lại không biết khoảng cách này, một mặt ngốc nghếch hồ hồ đi tin tưởng hắn, tùy hắn an bài tương lai, một ngày kia nếu nàng biết được chân tướng, phát hiện mình bị lừa gạt, sẽ có phản ứng gì đây?
Hơn nữa nàng mệnh số nàng đã mơ hồ không nhìn thấu, đây là hiện tượng nguy hiểm, hơi vô ý một chút người bên cạnh cũng sẽ gặp tai họa, hắn lúc trước vẫn xem nhẹ việc này nhưng trong lòng tiểu yêu là thật, thần và yêu, không nên sinh tình, chẳng phải chính là đại kiếp nạn của nàng?
Thiên ý không thể trái, ngàn năm sau hắn sẽ quay về vị trí cũ, trọng thăng thiên thần, nếu lo lắng thì sẽ ảnh hưởng đến thiên kiếp tương lai, trung thiên từ trước tới nay vốn là trái tim của thần tộc chính thống,Côn Luân tộc mơ ước đã lâu, càng không thể làm sai. Phủ người chính tông ắt gặp kiềm chế, làm hậu duệ thần tộc chính tông, tình thế này tuyệt đối không cho phép hắn làm sai bất cứ chuyện gì.
Như vậy quá nguy hiểm, đối với nàng, cũng đối với hắn.
Hắn buông nàng nói: "Trời sáng mau quá, trở về ngủ đi, dưỡng vết thương thật tốtsau đó ta sẽ đưa ngươi đi."
Năm tháng vô tận, nhân gian triều đại thay đổi, Thuận Đức bốn năm, xuân.
Lương châu Tam vương phản loạn rốt cục đã được bình ổn, tiếp theo những Châu huyện xung quanh cũng không tránh khỏi liên lụy mơ hồ lộ ra cảnh tượng tiêu điều, chỉ có thành Cam châu vẫn phồn hoa như trước quang cảnh không một chút thay đổi, không những không chịu chút ảnh hưởng, thậm chí còn ảnh hưởng đến các Châu xung quanh,
Ngọn núi ngoài thành Cam châu, gần mấy tháng qua, lúc nào cũng có thể thấy được cảnh tượng rất nhiều người vác đá ra ra vào vào, dẫn đến dân chúng xung quanh không thể không tò mò hỏi thăm, sau khi hiểu được nguyên do thì líu lưỡi, nghe nói có người đó tâm huyết dâng trào muốn ở trong núi xây dựng một tòa Trạch lớn, chỉ nhìn trận thế này là có thể tưởng tượng được sự hoành tráng của tòa nhà, nghe nói chỗ đó là mua được từ trên tay hai lão nông dân, chủ nhân của nó, đúng là thủ phủ phong lưu Đoạn Lang nổi danh Cam châu.
Bên trong vườn có vô vàn loại hoa sinh trưởng đủ kiểu dáng. bên cạnh cách đó cũng không xa là đôi cự thạch cao như núi, rất nhiều công tượng cầm cuốc cầm xẻng ở một chỗ thương lượng. "Chỉ còn mỗi đài ngắm trăng, có phải bây giờ nên khởi công hay không?"
"Tổng quản đã đến hỏi công tử."
Đang nói, chợt thấy một nam nhân trung niên đi tới, mọi người liền vây tới hỏi: "Tổng quản, công tử nói như thế nào?"
Tổng quản kia nói: “Công tử đang ở trong vườn tổ chức tiệc rượu, nói mọi ngươi đi nghỉ ngơi trước, ngày mai lại khởi công, tiền công vẫn tính như thường."
Tự dưng kiếm được tiền công một ngày, nhóm công tượng đều mừng rỡ tán đi.
Trong vườn hoa, một tiểu yêu hoa lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Vừa nãy suýt chút nữa đã bị diệt trừ, có thể thấy được giống như lời thần tôn đại nhân đã nói, lần này lịch kiếp thập phần hung hiểm, mà nay pháp lực bị hạn chế, ngay cả hắn cũng không thể nhúng tay vào, ở nhân gian nghỉ ngơi suốt một năm, thân thể hiện tại quá yếu ớt, cần phải tìm một ân nhân để che chở, nghĩ đến lời chỉ điểm của hắn, nàng ngầm bắt đầu tính toán.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười.
Tiếng cười làm nũng của nữ nhân, tiếng cười thoải mái nam nhân. Một công tử tuổi còn trẻ mặc bạch y hai bên trái phải ôm mỹ nhân đi tới, vài nha hoàn vui cười theo đi ở phía sau, cầm bầu rượu và đồ ăn.
Nữ nhân rất xinh đẹp, nam nhân ngày thường lại xuất sắc, thuộc loại đứng ở trong đám người liếc mắt một cái có thể nhìn thấy, dáng người cao lớn, thần thái nhàn nhã, trời sinh mang theo khí chất phú quý. "Tan vỡ cam châu bát mặt tài, cửu thành đều ở Đoạn lang thủ"
Nơi mà có Đoạn Lang phong lưu, nơi đó nhất định có mỹ nhân.
Tiểu yêu hoa bĩu môi, công tử này không đẹp bằng thần tôn đại nhân, thần tôn đại nhân chỉ thích ôm nàng, sẽ không ôm nhiều nữ nhân như vậy, đương nhiên trước nàng thần tôn đại nhân có ôm qua người khác hay không, nàng căn bản đã quên hỏi qua chuyện này. "Ồ bụi hoa Sơn Trà này nở thật đẹp, vậy dừng bước nghỉ tạm ở đây đi."
Một vị mỹ nhân đề nghị. "Tiểu mỹ nhân nói làm sao, thì như vậy đi."
Công tử không chút do dự, để cho bọn nha hoàn dọn dẹp bày tiệc rượu....
Vườn hoa càng lúc càng náo nhiệt, hai vị mỹ nhân chăm chú bồi hắn uống rượu, lại không ngừng tán thưởng hoa Sơn Trà nở thật đẹp, sau đó khiêu vũ lấy lòng hắn, tiểu yêu đơn giản nhắm mắt lại phơi nắng.
Giây lát sau, có tiếng đàn vang lên.
Không giống tiên nhạc bình thản trong Hoa Triêu cung, nhẹ nhàng lại có chút phiêu du, lộ ra mấy phần phong lưu, không cần tưởng cũng có thể đoán ra người đánh đàn là ai.
Tiểu yêu tò mò mở mắt ra.
Hóa ra khi xem nhị nữ khởi vũ, công tử cũng cảm thấy hưng trí, gọi người đứng ở bên cạnh khóm hoa Sơn Trà mang đàn ra, hắn ngồi ở trên tháp, một bên đánh đàn một bên mỉm cười thưởng thức kỹ thuật nhảy của mỹ nhân, tâm tình nhìn có vẻ tốt lắm.
Tiếng đàn càng lúc càng vui nhộn, mỹ nhân vũ cũng càng thêm vui vẻ. tiếng đàn sinh động đan xen tiếng cười, năm trăm năm nay sống cuộc sống kham khổ để tu tiênkhông tự chủ được nổi lên chút mệt mỏi trong lòng, tiểu yêu không hiểu sao sinh ra một chút cô đơn, nàng không thích tu hành, không biết bao nhiêu lần nhìn cảnh đẹp nhân gian mà sinh lòng ham muốn, nhưng vì được làm thần hậu, nàng nhịn, nay mới rốt cục được ở bên cạnh hắn. Không biết là ai đã nói, cô đơn như xuân thảo, càng sinh càng nhiều.
Nhất định phải tu thành Hạ tiên mới có thể cùng hắn tiến vào thiên đình, vậy nàng đành phải cố gắng thôi, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn, nhịn không được ôm đầu thở dài, cúi đầu an ủi bản thân, may mắn có hắn chăm sóc ở bên người, nếu không sau này không biết còn phải chịu thêm mấy vạn năm tịch mịch đây. " Nhìn kìa đóa hoa Sơn Trà kia thật đẹp, không bằng ngắt cắm vào lọ đi?"
“Ngắt nàng ư!"tất cả suy nghĩ vẩn vơ lập tức bay đi, tiểu yêu hoa sợ tới mức ngẩng mặt nhìn lại.
Mỹ nhân cười nhìn Đoạn Phỉ nói: "Chúng ta ngắt lấy mấy bông cắm vào lọ hoa được không?"Không tốt không tốt! Thấy nàng chỉ vào bản hình của mình, tiểu yêu hoa quả thực muốn khóc, nếu bị ngắt mất một cành trên bản hình, khẳng định phải hao tổn mười năm tu hành! Vì thế nàng lập tức nhìn về phía công tử.
Công tử nhìn không thấy vẻ mặt cầu xin của nàng bên cạnh, không chút do dựvẫy tay nói: “Nếu mỹ nhân thích, vậy cứ làm."tiểu yêu hoa hận đến cắn răng, thiếu chút nữa lập tức hiện nguyên hình xông lên đánh hắn một trận tơi bời.
May mắn mỹ nhân kia còn vòng vo ý niệm trong đầu, nhìn hắn làm nũng nói: "Thôi, ngắt mấy bông Hoa giả này thì đẹp cái gì."
Công tử nghiêm trang, sờ vào đóa hoa, nói: "Mỹ nhân lời ấy sai rồi, đây mới là hoa thật, mỹ nhân dỗi quay sang phía khác.
Công tử cười cười, ôm nàng hỏi: "Vậy nàng nghĩ muốn cái gì?"
Mỹ nhân chuyển giận vì vui, thấp giọng ở bên tai hắn nói hai câu.
Công tử gật đầu nói: "Ngày mai ta gọi người đi mua cho nàng."