Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 38
Thứ Năm, ngày 15 tháng Bảy năm 2004
Belsize Park
Có điều gì đó khác thường đang xuất hiện trên khuôn mặt Dexter.
Những sợi lông đen, thô cứng đã bắt đầu xuất hiện phía trên gò má anh, liền với phần lông mày màu xám thỉnh thoảng mọc ra từ chân mày. Như thế chưa đủ, một lớp lông mịn nhỏ đang xuất hiện quanh tai và ở dưới dái tai; chúng mọc nhanh như rau cải chỉ sau một đêm, và điều đó chẳng có mục đích gì ngoài việc chứng tỏ rằng anh đang bước vào độ tuổi trung niên. Giờ đã là độ tuổi trung niên.
Còn có cả tóc mọc ở điểm giữa trán, đặc biệt trở nên rõ ràng hơn sau khi tắm; hai đường rãnh song song dần rộng ra và đang tiến lên đỉnh đầu, nơi chúng sẽ gặp nhau vào một ngày nào đó và tất cả sẽ kết thúc. Anh dùng khăn tắm lau khô tóc, sau đó chùi sạch nó đi và làm tương tự với các đầu ngón tay cho đến khi không còn nhìn thấy đường rãnh đó nữa.
Điều gì đó khác thường đang xảy đến với cái cổ của Dexter. Anh đã có một đường võng xuống phía dưới cằm, cái túi thịt đáng xấu hổ này, giống như cái cổ áo chui đầu có màu da người. Anh đứng truồng trước gương trong nhà tắm, đặt một tay lên cổ như thể tìm cách nhét nó trở lại vị trí cũ. Như thể sống trong một ngôi nhà đang xuống cấp - mỗi sáng thức dậy, anh kiểm tra xem có những vết rạn nứt nào mới xuất hiện trong đêm. Như thể da thịt bắt đầu tách rời khỏi khung xương, cho thấy thể trạng đặc trưng của một người đã lâu không đến phòng tập thể dục. Anh đã bắt đầu có dấu hiệu của một cái bụng phệ và, điều khôi hài nhất là có gì đó kỳ lạ đang xảy ra với hai núm vú của anh. Có những bộ quần áo mà anh không dám mặc lúc này, những chiếc áo sơ mi bó sát người và những chiếc áo len ba lỗ, bởi có thể nhìn thấy núm vú hiện rõ ở đó, giống như những con sao, anh thấy mình trông như đàn bà và đáng kinh tởm. Anh cũng trở nên lố bịch với bất cứ trang phục gì có mũ trùm đầu, và tuần trước anh còn bắt được mình mải mê xem chương trình về việc làm vườn. Hai tuần nữa anh bốn mươi tuổi.
Anh lắc đầu, tự nhủ rằng mọi chuyện chưa đến nỗi thảm họa đến thế. Nếu anh quay đi rồi bất chợt nhìn lại chính mình, giữ đầu ở một góc nào đó, và hóp bụng hít vào thật sâu, anh vẫn có thể trông khá giống, ờ, ba mươi bảy tuổi chăng? Anh vẫn đủ phù phiếm để biết rằng mình vẫn là một kẻ đẹp trai khác thường, nhưng giờ chẳng ai còn khen anh đẹp nữa, và anh luôn nghĩ rằng mình sẽ già đi theo cách tốt hơn thế này. Anh hy vọng mình sẽ già đi giống như một ngôi sao điện ảnh: từng trải, dẻo dai, tóc muối tiêu ở hai bên thái dương. Nhưng thay vì vậy, anh lại đang già đi theo kiểu một người dẫn chương trình truyền hình. Một cựu dẫn chương trình truyền hình. Một cựu MC có hai đời vợ, người đã ăn quá nhiều pho mát.
Emma bước vào từ phòng ngủ trong tư thế trần truồng, trong khi anh bắt đầu đánh răng, một nỗi ám ảnh khác; anh cảm thấy mình có một cái miệng già cỗi, cứ như nó sẽ không bao giờ sạch được nữa.
“Anh đang béo lên,” anh thì thầm, miệng đầy bọt kem.
“Đâu có đâu,” cô nói nhưng không mấy thuyết phục.
“Có mà, nhìn này.”
“Vậy thì đừng ăn quá nhiều pho mát nữa,” cô nói.
“Anh tưởng em đã nói là anh không hề béo.”
“Nếu anh cảm thấy mình béo thì đúng là thế.”
“Và anh không ăn quá nhiều pho mát. Quá trình trao đổi chất trong cơ thể anh đang yếu đi, chỉ tại thế thôi.”
“Vậy thì vận động một chút. Trở lại phòng tập thể dục đi. Hoặc đi bơi với em.”
“Lấy đâu ra thời gian, phải không nào?” Trong khi anh lấy bàn chải đánh răng ra khỏi miệng, cô hôn anh một cách đầy an ủi. “Nhìn xem, trông anh thật nhếch nhác,” anh lầm bầm.
“Em đã nói với anh rồi, anh có bộ ngực thật đẹp,” rồi cô bật cười, chọc chọc vào mông anh rồi bước vào đứng dưới vòi sen. Anh súc miệng, ngồi xuống bệ cầu ngắm nghía cô.
“Chiều nay chúng ta nên đi xem ngôi nhà đó.”
Emma rên lên trong tiếng nước. “Chúng ta có cần phải làm thế không?”
“Ừm, anh nghĩ là không còn cách nào khác.”
“Được, được, chúng ta sẽ đi xem ngôi nhà đó.”
Cô tiếp tục tắm, xoay lưng về phía anh, còn anh đứng lên đi vào phòng ngủ để mặc quần áo. Họ lại bắt đầu thích cãi cọ và bực tức, và anh tự nhủ rằng đó chỉ do căng thẳng của việc phải tìm một chỗ ở mới. Căn hộ đã được bán đi và phần lớn đồ đạc của họ đều được cất vào kho để chừa chỗ cho hai người. Nếu không tìm được nơi ở mới, họ sẽ phải đi thuê nhà, và tất cả những điều này đã gây ra biết bao căng thẳng và lo lắng cho hai người.
Nhưng anh biết còn có điều gì đó khác đang diễn ra, và trong khi đọc báo để đợi ấm nước sôi, Emma bỗng nói...
“Em vừa bị.”
“Khi nào?” anh hỏi.
“Vừa mới đây,” cô nói bằng một sự trầm tĩnh cố ý. “Em có thể cảm nhận được nó đang đến.”
“Ồ, được,” anh nói, và Emma tiếp tục pha cà phê, vẫn xoay lưng về phía anh.
Anh đứng dậy choàng hai tay quanh thắt lưng cô hôn nhẹ vào phía sau cổ cô, vẫn còn ướt sau khi tắm. Cô nhìn lên. “Không sao. Chúng ta sẽ lại cố gắng lần nữa, đúng không?” Anh nói, đứng đó tựa cằm lên vai cô một lúc. Đó là một tư thế vui vẻ nhưng bất tiện, và khi cô lật trang báo, anh xem đó như một lời ám chỉ là hãy trở lại bàn.
Họ ngồi đọc báo. Emma đọc tin tức, Dexter đọc phần thể thao, cả hai đều căng lên vì bực tức trong khi Emma tặc lưỡi và lắc đầu theo cách khiến người tức giận mà cô thỉnh thoảng vẫn hay làm. Cuộc điều tra Butler về cái thông tin tình báo dẫn đến cuộc chiến Irắc đang chiếm lĩnh các tít báo, và anh có thể cảm nhận được cô đang chuẩn bị đưa ra một lời nhận xét chính trị nào đó. Anh tập trung vào phần tin mới nhất về giải Wimbledon, nhưng...
“Thật kỳ lạ phải không? Sao cuộc chiến này cứ tiếp diễn mà hầu như chẳng có phản đối nào cả? Ý em là anh có nghĩ sẽ có biểu tình hoặc gì đó không?”
Cái giọng điệu đó cũng khiến anh tức giận. Đó là kiểu nói mà anh nhớ từ nhiều năm trước: giọng kiểu sinh viên, kẻ cả và nghiễm nhiên tự cho mình là đúng. Dexter ừ hử vô thưởng vô phạt, không phản đối cũng không chấp nhận, với hy vọng như thế sẽ đủ. Thời gian trôi qua, nhiều trang báo nữa được lật dở.
“Em đã nghĩ là nên có hành động gì đó kiểu như phong trào chống chiến tranh Việt Nam, nhưng chẳng có gì cả. Chỉ là một cuộc biểu tình, rồi mọi người nhún vai và về nhà. Ngay cả các sinh viên cũng không phản đối!”
“Điều đó thì có liên quan gì đến sinh viên?” anh nói, đủ ôn hòa, anh nghĩ thế.
“Đó là truyền thống phải không nào? Rằng sinh viên gắn liền với chính trị. Nếu vẫn còn là sinh viên, chúng ta sẽ biểu tình phản đối.” Cô quay trở lại tờ báo. “Em sẽ làm thế.”
Cô đang khiên khích anh. Được, nếu đó là những gì cô muốn. “Vậy sao giờ em không tham gia?”
Cô nhìn anh với đôi mắt sắc lẹm. “Gì cơ?”
“Phản đối. Nếu em cảm thấy cần thiết phải thế.”
“Đó chính là quan điểm của em. Có lẽ em nên tham gia! Đó chính là thứ em từng dõi theo! Nếu có một phong trào đoàn kết nào đó...”
Anh trở lại với tờ báo, quyết định giữ im lặng nhưng không thể làm được. “Hay có lẽ vì mọi người chẳng thèm bận tâm.”
“Gì cơ?” cô nheo mắt nhìn anh.
“Cuộc chiến đó. Ý anh là nếu mọi người thật sự cảm thấy bị sỉ nhục bởi chiến tranh, hẳn sẽ có nhiều cuộc biểu tình phản đối, nhưng có lẽ mọi người mừng vì ông ta đã ra đi. Anh không biết em có để ý không, Em, nhưng ông ta không phải là người tốt...”
“Anh có thể mừng vì Saddam ra đi và vẫn có thể phản đối chiến tranh.”
“Đó là quan điểm của anh. Nó hơi mơ hồ phải không?”
“Gì cơ, công bằng mà nói anh nghĩ đó chỉ là một cuộc chiến thôi sao?”
“Không phải chỉ có mình anh. Mọi người đều nghĩ thế.”
“Thế còn anh?” cô gập tờ báo lại và anh thật sự cảm thấy khó chịu. “Anh nghĩ sao?”
“Anh nghĩ sao ư?”
“Đúng, anh nghĩ sao?”
Anh thở dài. Lúc này đã quá muộn, không thể quay lại. “Anh chỉ nghĩ là thật buồn cười khi có nhiều người cánh tả lại phản đối cuộc chiến tranh này đến vậy khi mà những người Saddam đã giết hại chính những người cánh tả nên ủng hộ.”
“Ví như những ai?”
“Công đoàn, những người bảo vệ nữ quyền. Những người đồng tính.” Anh có nên nói là những người Kurd không? Điều đó có đúng không? Anh quyết định thách thức. “Người Kurd nữa!”
Emma kêu lên ngay. “Ồ, anh nghĩ là chúng ta đang tham chiến để bảo vệ công đoàn ư? Anh nghĩ Bush đi xâm chiếm chỉ vì ông ta lo lắng cho hoàn cảnh của phụ nữ Irắc? Hayp người đồng tính ư?”
“Tất cả những gì anh muốn nói là cuộc biểu tình chống chiến tranh hẳn sẽ có độ tin cậy về mặt đạo đức hơn nếu từ đầu chính những người này đã phản đối chế đội rắc trước đó! Họ phản đối nạn phân biệt chủng tộc ở Nam Phi, vậy sao không phải Irắc?”
“... và Iran? Và Trung Quốc, Nga, Triều Tiên và Ả Rập Xê Út! Anh không thể chống đối tất cả mọi người.”
“Sao lại không? Em đã từng thế!”
“Anh lạc đề rồi đấy.”
“Vậy sao? Hồi đầu khi anh biết em, tất cả những gì em làm là tẩy chay mọi thứ. Em không thể ăn một thỏi sô cô la Mars Bar chết tiệt mà không diễn giải về trách nhiệm cá nhân. Em trở nên tự mãn thì đâu phải là lỗi của anh...”
Anh trở lại với phần tin tức thể thao ngớ ngẩn của mình với một nụ cười tự mãn, và Emma cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên. “Em không trở thành... Anh đừng có mà đổi đề tài! Vấn đề ở đây là thật lố bịch khi cho rằng cuộc chiến này là về nhân quyền, hay vũ khí hủy diệt hàng loạt hay bất kỳ điều gì như thế. Nó chỉ vì một vấn đề và chỉ một mà thôi...”
Anh rên lên. Không thể thoát được nữa: cô ấy sẽ nói từ “dầu mỏ”. Làm ơn, làm ơn đừng nói “dầu mỏ”...
“... chẳng liên quan gì đến nhân quyền hết. Nó hoàn toàn chỉ vì dầu mỏ thôi!”
“À, chẳng phải đó là lý do rất chính đáng sao?” anh nói, đứng lên và chậm rãi kéo chiếc ghế. “Em không dùng dầu sao?”
Khi nói xong những từ cuối cùng, anh cảm thấy có chút tác dụng, nhưng thật khó để thoát khỏi một cuộc tranh luận trong căn hộ độc thân này, nơi bỗng trở nên quá chật chội, lộn xộn và tù túng. Chắc chắn là Emma sẽ không thể bỏ qua một lời nhận xét ngu ngốc như thế. Cô đi theo anh ra hành lang, nhưng anh đã dừng lại đợi cô, chống lại cô bằng một thái độ mạnh mẽ đang khiến cả hai khó chịu không yên.
“Anh sẽ nói cho em điều này thật ra là gì. Em đang bị hành kinh, em tức giận về điều đó, và trút nó lên đầu anh! Thôi được rồi, anh không thích nghe diễn thuyết trong khi cố ăn cho xong bữa sáng của mình!”
“Em không diễn thuyết với anh.”
“Thếthì tranh luận...”
“Chúng ta không tranh luận, chúng ta đang thảo luận đấy chứ.”
“Vậy sao? Bởi vì anh đang tranh luận...”
“Bình tĩnh nào, Dex.”
“Em, cuộc chiến đó không phải là ý tưởng của anh! Anh không ra lệnh tiến hành cuộc xâm lược đó, và anh xin lỗi, nhưng anh không cảm thấy bức xúc mạnh mẽ như em. Có lẽ anh nên làm thế, có lẽ anh sẽ làm thế, nhưng lúc này thì không. Anh không biết tại sao, có lẽ anh quá xuẩn ngốc hay đại loại thế...”
Emma có vẻ bất ngờ. “Ở đâu ra ý nghĩ đó vậy? Em không nói là anh...?”
“Nhưng em đối xử với anh như thể anh là thế. Hay anh là kẻ thuộc phe cánh hữu bởi không phun ra những lời tẻ nhạt về chiến tranh. Anh thề, nếu anh ngồi tại một bữa tiệc nữa và nghe ai đó nói “Tất cả là vì dầu mỏ”! Có lẽ họ đúng, vậy thì sao? Hoặc là phản đối về điều đó, hoặc là ngưng sử dụng dầu, hoặc chấp nhận nó và câm miệng lại!”
“Anh dám bảo em...”
“Anh không! Anh không nói... mà thôi, quên nó đi.”
Anh băng qua chiếc xe đạp chết tiệt của cô, làm huyên náo cả hành lang của anh rồi đi vào phòng ngủ. Tấm rèm cửa vẫn chưa được kéo lên, chiếc giường chưa được dọn dẹp, khăn tắm ẩm ướt vứt trên sàn, căn phòng sặc mùi dọn dẹp, khăn tắm ẩm ướt vứt trên sàn, căn phòng sặc mùi cơ thể họ từ đêm trước. Anh bắt đầu mò mẫm chìa khóa trong bóng tối. Emma đứng nhìn anh từ lối vào, với cái nhìn quan tâm khiến người ta có thể điên tiết, và anh cố lảng đi hướng khác.
“Sao anh lại bối rối khi bàn về chính trị thế?” cô hỏi một cách điềm tĩnh như thể anh là một đứa trẻ đang trong cơn giận dỗi.
“Anh không bối rối, anh chỉ thấy... chán.” Anh đang lục tìm trong giỏ quần áo, lôi ra những chiếc áo bẩn, lục tìm từng chiếc túi quần. “Anh thấy chính trị thật tẻ nhạt - đó, anh đã nói ra rồi đó. Vậy là xong!”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.”
“Kể cả hồi ở trường đại học?”
“Đặc biệt là ở đó! Anh chỉ giả vờ như mình không thấy chán bởi đó là việc nên làm. Anh từng ngồi ở trường vào hai giờ sáng nghe Joni Mitchell hát trong khi một tên hề nào đó đang huyên thuyên về nạn phân biệt chủng tộc, hoặc việc giải trừ vũ khí hạt nhân hay sự miệt thị phụ nữ và anh từng nghĩ, chết tiệt, điều này thật nhàm chán, sao chúng ta không nói về, anh không biết nữa, nhưng về gia đình hay âm nhạc chẳng hạn, hay tình dục hoặc những gì đại loại thế, con người, v.v...”
“Nhưng chính trị là con người!”
“Điều đó có nghĩa là gì hả Em? Nó thật vô nghĩa, nó chỉ là một điều gì đó để nói...”
“Nó có nghĩa là chúng ta đã nói về nhiều thứ!”
“Vậy sao? Tất cả những gì anh nhớ về những ngày tháng vàng son đó là nhiều kẻ khoe khoang, hầu hết là nam giới, lớn tiếng về thuyết nam nữ bình đẳng chỉ để chúng có thể chui vào quần lót của một cô gái nào đó. Toàn nói những thứ hiển nhiên; ai chả biết ngài Mandela là người tử tế, chiến tranh hạt nhân là thứ đáng kinh tởm và thật khốn nạn khi ai đó không có đủ thức ăn...”
“Đó không phải là thứ mọi người đã nói!”
“... đó chính là thứ được nói vào lúc này, ngoại trừ vấn đề hiển nhiên đó giờ đã khác. Giờ là sự ấm lên của trái đất và Tony Blair là kẻ phản bội!”
“Anh không đồng ý với điều đó!”
“Anh rất đồng ý! Anh đồng ý! Chỉ có điều anh nghĩ sẽ mới mẻ và dễ chịu khi nghe ai đó mà chúng ta biết, một người nào đó, nói rằng Bush không thể ngốc nghếch đến thế và tạ ơn Chúa, ai đó đã đứng lên chống lại tên độc tài phát xít này và nhân tiện anh yêu cái xe to đùng của mình. Bởi vì có thể họ đã sai, nhưng ít ra họ sẽ không khen bản thân, ít ra sẽ có một sự thay đổi nào đó về vũ khí hủy diệt hàng loạt, trường học và giá cả nhà đất nữa đấy!”
“Này,anh cũng nói về giá nhà nữa đấy!”
“Anh biết! Và anh cũng chán ngấy mình luôn!” Tiếng la hét của anh vang lên khi anh ném quần áo bẩn vào tường và rồi cả hai đứng đó trong căn phòng ngủ đầy bóng tối, rèm cửa vẫn chưa được kéo lên, chiếc giường bừa bộn vẫn chưa được dọn dẹp.