Số lần đọc/download: 551 / 30
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:10 +0700
Chương Kết
Một buổi sáng ảm đạm, một kiểu thời tiết phổ biến ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương, đặc biệt là ở gần eo biển Puget. Tuy nhiên, đối với một cô dâu tương lai thì điều này gây nên một sự lo lắng nhất định. Lớn lên ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương, Tracy hiểu rằng không thể nào lên kế hoạch cho một đám cưới ngoài trời trước ngày mùng Bốn tháng Bảy. Cô biết thời tiết sẽ diễn ra vô cùng khó lường cho đến ngày kỳ diệu đó. Đành phải đánh liều với việc những vị khách có thể sẽ phải dầm mình trong một cơn mưa đột ngột. Mọi thứ sẽ ổn hơn nếu đám cưới được tổ chức vào giữa tháng Chín, nhưng khi cô thức dậy một mình và nhìn ra ngoài ô cửa kính trượt của phòng ngủ, cô thấy một bầu trời mưa phùn, đầy u ám, còn Dan thì dành cả tuần này ở trang trại tại Redmond chỉ để tuân theo một truyền thống “lỗi thời” là tránh gặp cô dâu trước đám cưới.
Sau khoảng một giờ lo lắng, cô quyết định áp dụng câu “thần chú” của cha, khi cô và Sarah theo ông đi khắp vùng Tây Bắc trong các giải đấu súng đơn. “Bạn kiểm soát những gì bạn có thể kiểm soát. Phần còn lại là công việc của Chúa trời.”
Đến trưa, đám mây mù màu xám đã tan đi và nhiệt độ ngoài trời khoảng hai mươi lăm độ C, khá là dễ chịu.
Tracy trải qua một ngày với nhiều cung bậc cảm xúc, suy nghĩ về việc cha cô sẽ cảm thấy thế nào khi dắt tay cô con gái đi dọc lối đi trong ngày cưới, Sarah có thích thú với vai trò phù dâu cho cô không, và mẹ cô sẽ gây “phiền phức” như thế nào cho mái tóc và trang phục của cô.
Tracy mặc một chiếc váy cưới màu trắng với viền ren không đối xứng. Giấu bên trong chiếc váy, gần trái tim của cô, là một trong những bức hình yêu thích, một bức ảnh chân dung cả gia đình tại một trong những bữa tiệc Giáng sinh nổi tiếng của cha mẹ cô. Họ sẽ ở đây, bên cô, trong ngày hôm nay.
Mái tóc của cô được tạo kiểu một cách chuyên nghiệp, chải ngược ra sau và được buộc lại bởi những dải ren trắng. Cô không mấy quan tâm nếu điều đó có làm nổi bật những vết chân chim nơi đuôi mắt của mình. Cô không còn là một cô gái hai mươi ba tuổi, và cô cũng không cố gắng để trở thành như thế. Cô cảm thấy thoải mái với tuổi tác của mình, và lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, cô lại cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống của mình.
“Cô đã sẵn sàng để làm điều này rồi chứ?” Kins xuất hiện. Anh mặc một bộ vest màu xanh với những đường sọc nhỏ, thứ mà anh thường dành riêng cho các buổi xét xử.
“Sẵn sàng để làm điều này?” Cô đáp. “Chúng ta không hề chạy ra khỏi đường hầm trong một cuộc đuổi bắt.”
Kins cười lớn.
Họ đứng ở cuối con đường trắng dẫn đến một mái hiên trắng ngay bên dưới ngọn hải đăng mũi Alki. Lâu đài của cô. Bên dưới mái hiên, ngài thẩm phán đang chờ đợi, và bên cạnh ông ta là Dan, trông như một chàng hoàng tử hơn bất kì người đàn ông nào mà cô từng gặp. Ngồi bên cạnh anh là Rex và Sherlock đeo nơ cổ màu trắng, hai “chàng hiệp sĩ” của cô không phải lúc nào cũng hào hiệp nhưng luôn luôn có mặt. Bốn mươi vị khách mời đã đứng dậy khỏi hàng ghế trắng trên bãi cỏ và quay đầu lại nhìn cô và Kins. Trong thiệp mời có đề cập đến việc ăn vận thoải mái, kèm với dự đoán về một thời tiết ấm áp, nhưng Del và Faz, những con người của thói quen, vẫn đóng bộ với com-lê và cà vạt như bình thường.
Ngoài gia đình cô, sáng nay Tracy cũng nghĩ đến Andrea Strickland. Cô tự hỏi người phụ nữ trẻ đó đã đi đâu và mọi chuyện với cô ấy thế nào rồi. Cô băn khoăn không biết cô gái đó đã sinh con chưa, và đó là một cậu bé hay cô bé. Cô phân vân không biết Andrea có coi đứa bé đó là một khởi đầu mới, một cuộc sống mới không. Một cơ hội để bắt đầu lại.
Sự điên cuồng của các phương tiện truyền thông đã trở nên dữ dội trong những ngày sau vụ xung đột tại ngôi nhà gỗ. Những lời đồn đoán, lăng mạ và tin đồn thất thiệt tràn ngập khắp các mặt báo. Khi đám phóng viên cuối cùng cũng xác định được vị trí nơi ẩn náu ở vùng núi của Andrea Strickland, họ đã hạ cánh xuống Seven Pines, nhưng tất cả những gì họ tìm thấy chỉ là hàng trăm cuốn sách nằm trong một ngôi nhà gỗ nhỏ, ngay phía bên kia cây cầu gỗ bị bỏ hoang. Một trong số các phóng viên viết về câu chuyện này đã ghi nhận rằng, có một cuốn sách đang mở, đặt trên bàn cà phê, quạt máy vẫn chạy, như thể có người nào đó đã đặt nó ở đó với ý định một ngày sẽ trở lại và tiếp tục đọc cuốn sách còn dang dở. Cuốn sách tên là Nhật ký của Anne Frank.
“Người đó…” Phóng viên viết. “Để cuốn sách mở ở một trang với một câu duy nhất được gạch chân.”
Sau tất cả, tôi vẫn tin rằng mỗi người đều có một trái tim nhân hậu.
Tracy tự hỏi liệu đó có phải là một lời nhắn của Andrea Strickland dành cho cô không.
Cô nhìn Kins và mỉm cười. “Tôi đã sẵn sàng.”
Kins ra hiệu cho hai tay đàn vĩ cầm và cello. Một phút sau, tiếng nhạc du dương cất lên. Tracy đi về phía trước, tay cô khoác vào cánh tay của Kins, và ôm một bó hoa hồng.
“Cô thật đẹp.” Kins nói.
Tracy mỉm cười. “Tôi cũng cảm thấy điều đó.” Cô nhỏ nhẹ.
Hôm nay sẽ là một trong những ngày tốt đẹp, một trong những ngày để nhớ, và cô hi vọng, đây chính là khởi đầu mới của riêng cô cho một cuộc sống mới.