Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ola đã hoàn thành phần của mình theo thỏa thuận. Giờ đến lượt mẹ cô. Tối nay cô sẽ tổ chức một bữa tiệc trưởng thành đúng nghĩa tại nhà và Blythe với Nick – bố mẹ ruột của cô – nhất định sẽ vui vẻ đối xử tốt với nhau.
Thật ra nếu mọi chuyện thuận lợi, sẽ thực sự có thứ gì đó được nhen nhóm lại. Blythe thậm chí đã không hiểu chuyện khi kêu lên: “Ôi, thật đáng yêu. Mẹ có thể mời Malcom tới không?” Lola đã phải khéo léo nói: “Mẹ, thật ra bác ấy sẽ cảm thấy khó xử đấy. Bác ấy không tới cũng không sao chứ ạ?”
Nhưng, Chúa ơi, tự mình nấu một bữa tiệc trưởng thành đúng nghĩa thật khó khăn. Cô đã làm việc quần quật từ bao giờ mà vẫn còn cả núi phải làm, vẫn chưa sẵn sàng rồi___
Cộp. Cửa bếp mở ra vì bị Sally lấy nạng đẩy ra rồi huỳnh huỵch đi vào. “Chúa ơi, em làm xong chưa? Chị nghĩ chỉ có năm người chúng ta thôi mà.”
“Vâng. Em ghét những lúc hỏi xin thêm cái gì đó mà không còn nên khi em nấu cho người khác ăn, em thường làm…chà, khá nhiều.”
“Chị phải nói là chỗ này đủ cho hai nhăm người ấy.” Sally tập tễnh bước tới đĩa tôm hùm tẩm bột ớt, rồi nói: “Chị nên kiểm tra xem món này thế nào. Ưm.” Cô dựa vào kệ để đồ ăn. “Trông chị thế nào?”
“Giống một người cả ngày không có việc gì làm ngoại trừ việc diện đẹp.” Ngừng lại với một tay cầm chảo đậu bắp, một tay cầm khay khoai tây nướng, Lola nói: “Chị rất đẹp. Em không nghĩ chị sẽ mặc cái đầm đó đấy. Lỡ chị làm đổ gì ra thì sao?”
“Giặt khô được mà.” Sally vỗ nhẹ lên bộ đầm vàng nhạt yêu thích của mình. Cô đã cột tóc cao lên bằng cái mấy cái kẹp tóc màu bạc lóng lánh và lớp trang điểm của cô thì không tì vết.
Lola vô cùng cảm động vì cô đã kì công đến thế. “Mà tối nay chị còn không có ai mà tán chuyện cùng nữa. Lẽ ra em phải mời thêm ai đó hợp với chị. Đây, ít ra thì chị cũng lấy cho mình chút gì uống đi – ôi trời ơi, không phải một trong số họ đã đến đấy chứ.”
Sally đã tự lấy cho mình một ly rượu từ tủ lạnh, vui vẻ nói: “Em làm sao biết được, biết đâu có ai đó tuyệt vời tán chuyện với chị thì sao.”
Cô đúng một nửa. Là Doug.
Tim Lola vẫn đập loạn lên như nhảy dây; trông anh không cạo râu còn khó cưỡng hơn nữa. Có thứ gì mà cô không tình nguyện trả giá chỉ để có chút cảm giác những sợi râu cọ vào mặt mình chứ?
“Lúc trước em mới gọi cho mẹ, mẹ bảo em chuyển cái này qua cho chị.” Anh quẳng cái túi đựng đồ bằng da màu xanh nhạt xuống bàn trước mặt Sally. “Rõ là chị bắt mẹ gửi. Gì nữa thế, quần áo?”
“Còn hay hơn thế.” Sally vỗ tay rồi mở cái túi ra. “Ảnh cũ!”
Lola đang bận cắt bí xanh bỗng ngây ngất vì gương mặt Doug. “Chỉ có anh mới có thể cầm một cái túi mà thậm chí không nghĩ đến việc tò mò nhìn vào trong một cái.” Chợt nghĩ đó chính là lí do tại sao cô yêu anh nhiều đến thế – phải, là một trong nhiều lí do bên cạnh bộ râu – cô nói tiếp: “Nếu em cần một ai đó cầm hàng cấm qua cửa hải quan thì em biết phải nhờ ai rồi.”
Doug bắn về phía cô một ánh nhìn như ngầm nói anh không hề yêu cô trước khi quay sang Sally. “Sao chị lại cần chúng?”
“Tối nay mẹ Lola sẽ mang cả đống ảnh đến để khoe bố Lola. Chị nghĩ là nếu có vài cái ảnh của mình để tham gia cùng thì thật tuyệt. Đừng lo, chị sẽ không khoe ra mấy cái ảnh đáng xấu hổ của em đâu. À, ngoại trừ cái ảnh em đứng cạnh cái bể bơi cao su với một cái rổ nhựa trên đầu.
“Em không để chị ấy làm thế đâu.” Lola nhanh chóng trấn an anh trước khi anh với lấy cái túi rồi biến mất trong màn đêm. Bị thôi thúc, cô nói: “Nếu muốn anh có thể ở lại.”
“Cái gì?”
“Ăn tối ấy.” Adrenalin chảy ào ào trong người Lola. “Em làm cả núi thức ăn. Anh có thể gặp lại mẹ em, và cả bố em nữa…càng đông càng vui mà, thật đấy. Nếu anh có thể ở lại thì tốt quá.” Rồi em có thể được ngồi cạnh anh và tình cờ cọ đùi vào anh, chúng ta có thể nghịch chân dưới bàn, em sẽ đút cho anh những thìa bánh pudding sô cô la rồi anh sẽ nhận ra chúng ta bên nhau hoàn hảo thế nào___
“Cảm ơn,” Dougie cắt ngang dòng tưởng tượng hạnh phúc của cô, “nhưng không được.”
Ôi. Không thể che giấu cảm giác thất vọng, Lola buột miệng: “Nhưng em đã làm bánh pudding sô cô la có cả kem trứng thật nữa!”
Anh cười, hơi mỉm cười, rồi lắc đầu. “Xin lỗi. Tối nay tôi có hẹn với Isabel.”
Mang cả cô ta đến đây, Lola nghĩ, chúng ta sẽ cho cô ta chết chìm trong bánh trứng tự làm. Có Chúa mới biết, chúng ta có đủ đồ ăn mà.
“Chị nhấc hộ em nhé?” Thấy tay Lola đang ướt, Sally nhấc điện thoại. “A lô…không, tôi là Sally…à, chào anh! Vâng, cảm ơn, em bé vẫn khỏe!” Cô cười rồi nói: “Anh đang ở đâu, vẫn đang ở New York à? À, được. Không, cô ấy đang bận nấu ăn, tối nay chúng tôi có tiệc…này, sao anh không đến đây nhỉ? Đừng ngớ ngẩn thế chứ, tất nhiên là anh có thế đến rồi – Lola vừa mới mời em trai tôi nhưng nó bận.” Che ống nghe lại, Sally thì thầm: “Như thế cũng được đúng không?”
Lola có thể nói gì thêm nữa? “Em sao cũng được.”
Vài phút sau Sally gác máy. “Đấy, quyết rồi nhé, EJ đang trên đường đến.”
“Tuyệt.” Lola cố dặn một nụ cười vì cô vẫn thích Dougie hơn.
“Em về đây.” Doug rút chìa khóa xe rồi bước về phía cửa. “Chúc mọi người vui vẻ.”
“Khỉ thật,” Sally kêu lên, lục lọi cái túi xanh. “Em có thấy nó làm gì không?”
Lola đang bận chiên hành tăm với bơ. “Làm gì cơ?”
“Năm phút trước trong này vẫn còn cái album ảnh màu xanh đậm cơ mà. Giờ nó biến mất rồi. Quỷ tha ma bắt, thằng em Siêu Lường Gạt của chị đã đi và cuỗm luôn nó rồi.”
Tới mười giờ mọi người đã ăn no hết sức có thể và không có một thảm họa ẩm thực nào xảy ra. Nhìn bề mặt thì đó là một bữa tối thành công, ồn ào và vui nhộn, nhưng theo Lola thấy thì nó chẳng hề đi theo kế hoạch. Cô cũng không thể không băn khoăn là liệu EJ có hiểu gì không. Gabe, dù vẫn quyến rũ như mọi ngày, những rõ ràng là lơ đãng và im lặng hơn. Anh cứ xem đồng hồ liên tục rồi bồn chồn như ngồi trên đống lửa. Sally cũng cư xử không bình thường; có lẽ là để bù trừ cho sự lơ đãng của Gabe nên đã cười nói hơi quá nhiệt tình, tay vung vẩy lúc nói chuyện, cười lớn hơn bình thường và nhìn chung là cư xử như một đứa trẻ mới lớn hào hứng quá mức trong cơn mê mẩn ai đó không thể kiểm soát.
Điều này có chút kì lạ vì chẳng có ai ở đây cho chị ấy mê mẩn cả. Vẫn không hiểu nổi, Lola với cái bình và lấy cho mình một ít kem trứng. Trừ phi Sally ngầm thích EJ…Chúa ơi, có thể thế không? Có thể không? Khi anh ta mặc cái quần đấy ư?
Chết tiệt, sao giờ Doug không có ở đây nhỉ? Điều đó sẽ giúp cô không nhận ra rằng, phía bên kia bàn, kế hoạch tuyệt vời của cô giúp bố mẹ quay lại với nhau đã không hề đi theo…kế hoạch.
Thật vô cùng chán nản, cứ phải cố nhìn và nghe xem họ nói gì nhưng phải thật tinh tế để họ không biết.
Và giờ thì họ còn chẳng buồn nói chuyện với nhau; mẹ cô đang nói chuyện với EJ và Gabe, trong khi Nick và Sally đang trao đổi những câu chuyện về các kì nghỉ. Nói thật, không một ai trong bố mẹ cô tỏ ra họ đang cố gắng.
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ