Số lần đọc/download: 609 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:32:55 +0700
Chương 38
K
hi Thời Tiêu ngã vào trong hố đã nghĩ thôi tiêu rồi, ngã kiểu này sẽ gãy chân mất, không nghĩ tới lại không sao, hố này mặc dù sâu, nhưng trên lưng nàng buộc dây thừng, chắc là người phía trên cũng không muốn nàng ngã chết, mượn lực dây thừng, tuy rằng cũng ngã đau nhưng lại không bị gì hết.
Nhưng về sau nàng cảm thấy không thích hợp, ném nàng vào trong hố chắc là sợ nàng chạy mất cho nên phía trên cũng lấy đồ phủ lên, nhưng cũng chỉ là mấy nhánh cây thưa thớt, không được kín đáo lắm, từ khe hở còn có thể nhìn thấy ánh trăng len lỏi qua những khe hở tạo thành những tia sáng li ti.
Thời Tiêu thở dài, nàng vốn đang cảm thấy Diệp Trì sẽ không tới, dù sao ngày đó nàng đã nói lời tuyệt tình, hắn không giận nàng thì thôi chứ làm gì có chuyện tới cứu nàng, nàng là gì của đâu chứ, đêm hôm khuya khoắt lại ở nơi hoang vắng, giờ này chắc hắn đang sung sướng ở nơi nào đó rồi, làm sao quan tâm đến sự chết sống của nàng, nhưng không ngờ hắn lại đến nhanh đến vậy.
Thời Tiêu cảm thấy ngoài ý muốn, cũng có một chút hối hận, hối hận ngày đó nàng nói những lời quá tuyệt tình, thật ra hắn cũng không hư hỏng như nàng nghĩ, bởi vì nếu thật hư hỏng như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ không quan tâm tới nàng.
Thời Tiêu có đôi khi cảm thấy, nàng tương đối mâu thuẫn, có một khoảnh khắc, nàng hy vọng hắn không đến, bởi vì cho dù hắn đến cứu nàng, nhất định phải xuất bạc ra, như kẻ xấu này vừa nói một ngàn lượng, số tiền lớn như vậy, nàng làm cách thế nào trả lại cho hắn đây, chỉ sợ đem nàng cùng nàng cha bán cũng không đủ số bạc này.
Nhưng lúc nghe thấy hắn đến rồi, trong lòng nàng vẫn thấy vui mừng lớn hơn lo, điều này cho thấy đầu nghĩ một đàng miệng thì nói một nẻo, đang nghĩ ngợi, chợt đỉnh đầu rặc rặc một tiếng, một người trực tiếp ngã xuống, Thời Tiêu chỉ kịp né qua một bên.
Người nọ dang tay chân nằm ở dưới đáy hố, may mắn đáy hố là đất badan mềm, bằng không thì lần té ngã này không chết cũng bị thương, nhưng người kia là ai thế, Thời Tiêu vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy người nọ nâng đầu lên, phun đất trong miệng ra, hai mắt còn mơ màng đã mở miệng chửi ầm lên: "cái đám ranh con trời đánh kia, có biết đạo nghĩa giang hồ không hả, tiểu gia mang theo bạc đến chuộc người, đã không giao người cho tiểu gia còn bày đặt sử dụng ám chiêu tính toán tiểu gia, mau thả tiểu gia ra, tiểu gia lòng dạ từ bi, không chừng còn lưu lại một con đường sống cho mấy người các ngươi, nếu không thả tiểu gia ra ngoài, đợi tiểu gia gọi người đến, sẽ lột da, róc xương, rút gân mấy người các ngươi,... Phì, miệng gia sao đầy bùn thế này."
Hồ Quân ở phía trên che miệng suýt tí nữa đã bật cười, không phải sợ Diệp Trì nghe ra tiếng của hắn hắn, thế nào cũng phải cười to một trận, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Diệp Trì bị tính toán, chỉ bằng Diệp tiểu gia lấy bá đạo, nếu không phải bắt được người trong lòng của hắn, làm sao có chuyện hắn đơn thương độc mã chạy tới.
Hồ Quân khom lưng nhặt lên bọc vải bị vứt ở một bên, mở ra, từ bên trong lấy ra một xấp ngân phiếu, một tờ một trăm lượng, hai mắt Hồ Quân sáng lên, gần đây tiêu xài có hơi nhiều, trong tay đang cần dung bạc, hiện tại tài vật ngoài ý muốn tới thật là đúng lúc, được rồi, xem như chi phí hắn vất vả, liền ngồi đếm dưới ánh trăng, vừa vặn mười tờ, không nói lời nào đã trực tiếp nhét vào trong ngực của mình.
Bốn Sáu vội vàng tiến đến trước mặt nhỏ giọng nói: "Gia, làm vậy không phúc hậu đâu."
Hồ Quân trừng mắt, kéo hắn ra xa một chút mới nói: "sao ngươi la lớn chi vậy, ở dưới hố nghe thấy thì sao, tiền này tại sao gia lại không lấy được, ngươi con mẹ nó thì biết cái gì, sao ngươi không chịu nhìn một chút, gia nhà ngươi xuất lực khí lớn, tiểu tử tả hoành kia, hở ra liền chạy mất, Cẩm Thành nói trong phủ có chuyện cũng lẻn đi mất, chỉ còn lại gia nhà ngươi ở chỗ này kết thúc chuyện này, không có một chút lợi ích gì, chẳng nhẽ gia nhà ngươi làm không công, thôi được rồi, mau kêu mọi người rút lui thôi."
Bốn sáu vội nói: "rút lui sao?"
Hồ Quân gật gật đầu: "Nói nhảm, không rút lui ở lại đây làm gì, nhìn Diệp tiểu gia nói chuyện yêu đương à."
Bốn sáu nói: "Chúng ta rời đi, bọn họ làm sao thế nào leo lên, cả đêm ở dưới đó, ngày mai có sao không?"
Hồ Quân trợn mắt liếc hắn một cái: "cái hố nhỏ như vậy, bây giờ hắn lên không nổi là vì đầu óc đang mờ mịt, đợi thanh tỉnh lại rồi, tự nhiên có thể đi lên, nếu hắn không lên được, vậy thì chỉ có thể là do chính hắn không muốn đi lên, không liên quan gì đến chúng ta hết, đi mau, gia nhà ngươi hôm nay tốn nhiểu sức lực như vậy, hôm nay đi đến Thúy Hỉ Lâu ăn mừng đi."
Bốn sáu vội nói: "Gia, không được đâu, hôm kia lão gia gọi tiểu nhân tới, nói tiểu nhân nếu dám dẫn gia đi tới mấy chỗ bất chính như vậy nữa sẽ đánh gãy chân tiểu nhân, gia ơi, người thương suy nghĩ một chút mà suy nghĩ lại một chút đi."
Hồ Quân nháy mắt mấy cái: "Thúy Hỉ Lâu sao mà bất chính được, được rồi, không đi Thúy Hỉ Lâu nữa đi Uyên Ương Các đi, mấy kỹ nữ tuy ở đó tuy không phong tình bằng Thúy Hỉ Các, nhưng đều là từng đôi từng đôi đấy, đều là chị em ruột, cũng không biết mụ tú bà này từ chỗ nào tìm được, tư sắc gì cũng là phụ hết, hai người cùng một chỗ hầu hạ, tư vị quả thật có khác."
khuôn mặt Bốn sáu như trái mướp đắng, gia nhà bọn họ cũng không biết bị làm sao, gần đây ngày nào cũng ở luôn trong mấy chỗ bất chính ấy, trước kia tuy cũng đi dạo, nhưng không ở cả ngày trong đấy như vậy.
Vừa muốn nói gì, Hồ Quân bay lên đạp một tới cước nói: "Đừng có lằng nhằng nữa, ngươi đáng thương, gia nhà ngươi còn đáng thương hơn ngươi, Lão Công gia nhà chúng nói rồi đó, cần phải làm chủ cho gia đính hôn, lời nói của lão gia chúng ta gia có thể không nghe, nhưng lệnh mệnh của Lão Công gia thì gia phải nghe rồi, cho nên, lành tháng tốt của gia không còn được mấy ngày, ngươi cho gia vui vẻ thống khoái vài ngày được không."
Một câu nói khiến Bốn Sáu ngậm miệng, thành thân là nỗi đau của gia nhà hắn, Thành thật mà nói trong bốn vị gia, không có ai lại kháng cự chuyện cưới vợ như gia nhà hắn.
Tả thiếu gia vừa đính hôn, Phong thiếu gia cũng không chịu thua kém, tiểu vương Gia dưới hố thì càng không cần phải nói tới, lúc này chắc chỉ ước ao có thể lập tức cưới vợ về nhà sống một cuộc sống hạnh phúc, chỉ có gia nhà hắn, nhắc tới cưới vợ là hắn cứ làm như nhảy vào hố lửa, cũng không phải bắt hắn Mẫu Dạ Xoa, làm gì mà phải bày ra dáng vẻ như thế chứ.
Nhưng lại nghe gia nhà hắn nói đáng thương, Bốn Sáu cũng có chút không đành lòng, cắn răng một cái, giậm chân một cái, được rồi, chỉ hôm nay thôi đó, cùng lắm thì bị lão gia đánh một trận, tiểu gia nhà bọn họ có thể thống khoái là được. Chủ tớ hai người đạt thành nhất trí, sung sướng chạy tới Uyên Ương Các, còn ai để ý tới Diệp Trì ở dưới hố.
Diệp tiểu gia ồn ào một lát không có ai trả lời, nằm trên đất thở khò khè, mở mắt ra nhìn thấy đối diện có một nữ nhân, mặc dù trời tối, hắn liếc mắt liền nhận ra, đúng là tiểu tức phụ khiến hắn ngày nhớ đêm mong.
Diệp Trì lập tức liền quên mất người cần rút gân lột da, khẽ vươn tay ôm vợ hắn vào trong ngực: "Nàng không có việc gì, không có việc gì thì tốt rồi, nàng không biết nàng làm gia bị hù chết, hù chết gia rồi..."
Thời Tiêu không nhúc nhích, bỗng nhiên cảm thấy trong đêm như vậy, cho hắn ôm như vậy, cũng có vài phần ấm áp, bất quá một lát liền phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Sao ngươi lại tới đây?"
Diệp Trì trợn mắt nhìn: "nghe nói nàng bị người xấu trói lại, gia có thể không tới sao?"
Thời Tiêu cắn cắn môi: "Thế nhưng, ngày đó, ngày đó..." Nói hai câu, quay đầu lại không nói nữa, nhưng Diệp Trì lại muốn truy vấn ngọn nguồn: "Ngày đó làm sao?" Sau nửa ngày thấy Thời Tiêu vẫn chưa trả lời hắn, dứt khoát tự hỏi tự trả lời: "Ngày đó nàng nói những lời tuyệt tình kia, gia quả thực oán hận hết hai ngày, nàng không biết hai ngày đó gia trôi qua thế nào đâu, gia toàn ngâm mình trong vạc rượu đấy, vừa rồi gia còn nằm ở trên giường gạch dậy không nổi đâu, nhưng vừa nghe nói nàng bị người ta bắt trói lại, gia không biết làm sao lại có sức mạnh đến vậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là chạy đến đây, nàng nói cho ta biết đây là vì sao?"
Mặt Thời Tiêu nóng lên, sau nửa ngày mới nói: "Ai biết ngươi vì sao, ai biểu ngưới cứ nói mấy lời khùng điên không đâu vào đâu, ta mới không nghĩ là..." Nói tới đây liền không nói nữa.
Diệp Trì thở dài: "ăn nói khùng điên hồi nào, thật sự lời là thật lòng mà, đời này..." Hắn vừa muốn nói tiếp, Thời Tiêu vội vàng cắt ngang hắn: "Còn nói bậy, nhanh suy nghĩ nghĩ làm cách nào đi lên quan trọng hơn."
Diệp Trì đành phải hậm hực câm miệng, đứng lên đi vòng quanh cái hố hai vòng, cho thấy là hố mới đào, vách đất trên hố đều ẩm ướt, đáy hố là đất xốp, hố đào vô cùng lớn, đủ sức chứa vài người, cho nên hai người ở bên trong cũng không khó chịu, hố cũng không sâu, với bản lĩnh của hắn muốn đi lên cũng không khó.
Theo thông tin này giờ tổng hợp được, Diệp Trì chắc là có thể đoán ra là chuyện gì xảy ra, bất quá hắn tuyệt đối sẽ không nói cho vợ hắn biết, mặc dù chỉ là cái hố đất nhưng nếu có thể cùng vợ hắn trải qua một đêm, đó là điều mà hắn có cầu cũng không cầu được, nghĩ như vậy liền quay người lại thở dài nói: "trời tối quá, thấy không rõ, nếu muốn leo lên, sợ rằng phải đợi đến lúc hừng đông mới được."
Thời Tiêu đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, nghe hắn nói tốt xấu gì cũng có thể đi lên, nhưng đêm nay phải cùng hắn đợi ở chỗ này, cô nam quả nữ thật sự có chút ít không ổn, nhưng chuyện tới nước này cũng phải chịu thôi.
Nàng ôm cánh tay nói: "Vậy thì chờ tới hừng đông rồi nói sau!" Sau đó dựa vào v vách hố chầm chậm ngồi xuống, đầu của nàng chôn ở giữa hai chân, cuộn mình như một con tôm luộc.
Bỗng nhiên trên người ấm áp, Thời Tiêu ngẩng đầu lên, là Diệp Trì cởi y phục của hắn khoác lên người nàng, Thời Tiêu sững sờ vội nói: "Ta không lạnh."
Diệp Trì nói: " không lạnh Cái gì, nàng lạnh run rồi kìa, nữ nhi các nàng thân thể yếu đuối, không so sánh được với sức chịu lạnh của nam nhân chúng ta, nàng cũng đừng xấu hổ, chúng ta phải đợi cả đêm đó, trở về nếu nàng lại bị bệnh thì thật là phiền toái, nàng yên tâm, ta từ nhỏ thân thể tốt lắn, lão Vương phi nhà chúng ta nói, ta sinh ra y như con nghé con, khóc còn lớn tiếng hơn cả người lớn, trưởng thành, lại tìm sư phụ học quyền cước cỡi ngựa bắn cung nên càng khoẻ hơn, khi còn bé là nghé con, giờ chắc thành đầu trâu luôn rồi."
PHỐC... Thời Tiêu thật sự nhịn không được bật cười, Diệp Trì ngồi đối diện nàng cười không phát ra âm thanh nào, qua một lát sau mới nghe hắn lầm bầm một câu: "Đáng tiếc, cảnh tối lửa tắt đèn, cái gì cũng không nhìn thấy."
Thời Tiêu nhịn không được mặt đỏ lên, liếc hắn một cái, nhưng bây giờ nàng có liếc hắn, hắn cũng không nhìn thấy, không khỏi lắc đầu bật cười, sợ hắn tiếp tục nói bậy, liền hỏi một câu: "Nghe nói Định Thân Vương đầy bụng kinh luân, là tấm gương của thiên tử, sao ngươi lại không chịu học tập?"
Diệp Trì nghe xong, nói: "Lão gia tử nhà ta hồi đó cũng ép ta vài năm, nhưng ta lại không thích đọc những cái kia, cảm thấy những cái gì chi, hồ, giả, dã chán muốn chết, chẳng bằng múa đao múa kiếm cho thống khoái, huống hồ, gia lại không khảo thi công danh, đọc nhiều sách như vậy làm cái gì, biết chữ là được rồi."
Thời Tiêu sửng sốt nói: "tuy nói như thế, nhưng suy cho cùng đọc nhiều sách một chút cũng có thể mở mang kiến thức."
Diệp Trì nói: "Cổ nhân không phải đều nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, ngày nào đó ta cưới nàng dâu, cùng với vợ ta hai người một con ngựa cùng nhau đi khắp giang sơn Đại Yến, chẳng phải nhiều kiến thức hơn so với đọc sách sao."
Thời Tiêu không nghe rõ hai câu phía sau, chỉ nghe câu đằng trước liền nói: "Người ta nói chính là đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, ý là muốn nói đọc sách như đi đường, chứ không phải như ý của ngươi."
Nhưng chợt nghĩ lại, nha một tiếng, đỏ bừng cả khuôn mặt, cho dù câu phía sau hắn nói cưới vợ tuy không phải nói nàng, Thời Tiêu vẫn có chút không được tự nhiên...
Tác giả có lời muốn nói: Thời Tiêu tức giận liếc hắn: "Ngươi ngược lại còn hiểu chuyện của ta hơn ta ấy nhỉ, Diệp Trì ta cảnh cáo ngươi, hai ta sáng sớm đã nói rồi đấy, không cho phép can thiệp công việc của nhau, thực tế không thể ghen lung tung không lý do." Diệp Trì lại nói: "Nàng dâu giả vờ để lừa gạt ta đi, nói dối không chớp mắt." Thời Tiêu chẳng muốn phản ứng đến hắn, nói câu nhàm chán, trở mình xoay qua bên kia nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng Diệp Trì lại khác, trong mắt hắn, vợ hắn lúc này rõ ràng chính là biểu hiện có tật giật mình đích, nghiêng người đè trên người vợ hắn: "Không nói được vậy ta làm chuyện khác..." Nói xong liền kéo áo ngủ trên người Thời Tiêu, Thời Tiêu thật sự phiền hắn, bộ đồ ngủ này nàng mới thay ra đấy, nàng không muốn phải thanh lý trong tay tên hỗn đản này đâu, huống chi nhi tử nàng vẫn còn đang ở trong phòng, đang nghĩ ngợi, chỉ nghe thấy oa một tiếng...