Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Chương 38
N
ước mắt của con bé chảy dài xuống đôi má lạnh cóng của nó, khiến mắt anh cũng cay xè. Như thói quen, anh bắt đầu hát ru cho con bé nghe, một bài hát ru bằng tiếng Atlantean cổ mà anh vẫn thường hát cho con bé nghe khi nó còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Ash lau những giọt nước mắt từ đôi má lạnh cóng của con bé, rồi tháo lớp băng bó ra.
Con dao găm của anh đã đâm xuyên qua con bé, chỉ trượt khỏi tim con bé một chút, nhưng vết thương đã được làm sạch và máu đã gần như ngừng tuôn ra. Không nghi ngờ gì, tất cả nếu nhờ có Zarek.
Anh không bao giờ có thể trả hết cho người đàn ông đó những gì mà anh nợ anh ta.
Triệu tập sức mạnh của mình, Ash đặt bàn tay mình lên chỗ vết thương của con bé và chữa lành vết thương của nó.
Simi liếc nhìn quanh, rồi nhìn lên anh. “Simi đã khỏe lại chưa?”
Anh gật đầu và mỉm cười. “Simi đã khỏe lại rồi.”
Simi nhìn vào ngực của con bé. Con bé kéo áo sơ mi của mình lên và nhìn bên dưới nó, như thể để xác nhận với chính bản thân mình rằng nó đã ổn.
Cười vang, con bé quăng người mình vào vòng tay của anh.
Ash ôm lấy con bé, biết ơn vô bờ vì con bé đã không chết.
Anh ôm chặt lấy con bé cho đến khi nó rên rỉ đòi anh thả nó ra.
Hôn lên chân mày của con bé, anh thả con bé ra. “Trở về với ta nào, Simi.”
Lần đầu tiên, con bé không cãi lại. Dưới hình dạng rồng, con bé đặt bản thân hình lên vị trí trước trái tim anh.
Nơi mà con bé thuộc về.
Chậm rãi quay người lại, Ash đối mặt với Artemis.
Hờn dỗi, ả ta đứng đó với hai tay chống hông và cả cơ thể căng cứng lại. “Ồ, thôi mà. Anh không còn giận em nữa chứ. Em đã làm điều đúng đắn. Em đã mang nó về cho anh.”
“Con bé!” Anh quát, khiến ả ta nhảy dựng lên. “Simi không phải là nó, Artemis. Mà là con bé và tôi muốn cô nói tên con bé dù chỉ một lần.”
Ả ta nâng cằm lên đầy thánh thức. Nheo đôi mặt xanh lá của ả ta, ả buộc bản thân mình nói. “Simi.”
Anh gật đầu hài lòng. “Còn về chuyện làm việc đúng đắn... không, Artie. Việc đúng đắn là không nên trộm đồ từ tôi. Việc đúng đắn là lắng nghe tôi khi tôi nói cô không nên tạo thêm một Thanatos nào khác nữa. Việc cô làm hôm này là một điều khôn ngoan. Vì vậy, tôi sẽ không làm điều sai trái và giết cô. Nhưng Thanatos lại là một chuyện khác.”
“Anh không thể rời khỏi đây để giết hắn ta.”
“Tôi không cần phải rời khỏi đây mới có thể giết hắn ta.”
oOo
“Mày là đồ con hoang!” Thanatos rống lên khi hắn đấm Zarek văng qua một bên.
Zarek cố buộc mình đứng lên, nhưng cơ thể anh không còn phản ứng nữa.
Không có phần nào trên cơ thể anh không đau đớn. Không nhức nhối.
Anh vẫn dùng sức mạnh của mình để giữ cho chiếc xe trượt tuyết đi đúng hướng.
Kiệt sức, anh không còn bất kỳ sức lực nào còn lại trong người để mà chiến đấu. Còn chưa nói đến thực tế là anh cũng không thể thấy Thanatos ở nơi nào nữa.
Những cú đánh dường như hướng tới anh từ mọi phía.
Giống như lúc anh vẫn còn là con người.
Zarek bật cười.
“Có gì mà buồn cười?”
Zarek nằm trên nền tuyết, lạnh cóng và chảy máu nhưng vẫn tiếp tục cười lớn. “Mày. Tao. Cuộc đời nói chung và sự thật là cái mông của tao đang đóng băng như mọi khi.”
Thanatos đá mạnh vào một bên người anh. “Mày đúng là thằng tâm thần mà.”
Phải, anh là một thằng tâm thần. Nhưng trên tất cả anh đã quá kiệt sức. Quá mệt mỏi để đứng dậy và di chuyển. Quá mệt mỏi để tiếp tục chiến đấu.
Anh nghĩ về Astrid.
Chiến đấu vì cô..,
Lần đầu tiên trong đời anh, anh có thứ gì đó để mà sống vì. Một lý do để nâng cái mông mù lòa của anh lên và chiến đấu.
Nhắm chặt mắt mình lại anh cố triệu hồi phần sức mạnh ít ỏi của mình lại để chống lại sinh vật này.
Anh nghe thấy âm thanh của con dao găm rời khỏi vỏ.
“Zarek...” Giọng nói của Ash thì thầm trong tâm trí anh.
Zarek chần chừ khi thị lực của anh trở về một cách bất ngờ. “Cái quỷ quái gì vậy?”
Bộ vuốt năm ngón sáng chói hiện lên trên bàn tay trái của anh.
Zarek mỉm cười trước sự xuất hiện của nó khi anh nắm bàn tay mình lại thành nắm đấm và cảm nhận đầu nhọn sắc bén của bộ móng vuốt cắm vào lòng bàn tay anh.
Ash luôn luôn hiểu rõ về anh.
“Có một dấu bớt hình trăng lưỡi liềm ở giữa bả vai của Thanatos.” Giọng Ash thì thầm. “Đâm vào chỗ đó và hắn sẽ chết. Artemis không bao giờ tạo ra bất kỳ thứ gì mà không có công tắc.”
Zarek lộn người đứng dậy.
Thanatos nhướng một bên mày vì bất ngờ. “Vậy là mày vẫn còn sức để chiến đấu sao.”
“Có vẻ như quỷ dữ vừa lê cái mông của mình đến tận Alaska để ngắm tuyết. Nào, thằng đầu đất, cùng khiêu vũ nào.”
Zarek đấm hắn ta, và Thanatos văng ra sau.
Dường như Ash không chỉ tặng anh bộ móng vuốt của anh. Sức mạnh và quyền năng tuôn tràn trong anh không như bất kỳ điều gì mà anh đã từng trải nghiệm trước đây.
Zarek hít vào một hơi thật sâu khi mà cơn đau mà anh cảm thấy bỗng bốc hơi.
Thanatos đấm thẳng vào mặt anh.
Zarek bật cười khi cơn đau đến rồi đi. Nó không còn làm phiền anh nữa.
Thanatos trở nên tái xanh.
“Phải, mày nên biết sợ đi.” Anh đấm trả lại hắn ta. “Thật tệ khi mày không còn là thứ kinh hãi nhất ở đây, huh?”
Zarek nâng hắn lên và ném hắn xuống.
Thanatos lộn vòng trên nền tuyết. Hắn ta cố đứng dậy và té ngã xuống.
Zarek oai vệ tiến về phía hắn ta.
Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.
Anh đặt bàn chân mình lên lưng của Thanatos để giữ hắn nằm ở đó và xé áo khoác và áo sơ mi của hắn mở ra để lộ dấu hiệu hình lưỡi liềm.
Vậy là Ash đã không nói dối.
“Mày có thể giết tao, Thợ săn đêm nhưng việc đó cũng không thể nào xóa bỏ sự thật là mày xứng đáng chết vì đã giết Dirce. Cô ấy vô tội và mày đã sát hại cô ấy.”
Zarek do dự. “Dirce sao?”
“Mày thậm chí còn không nhớ đến cô ấy sao?” Thanatos căng cứng người vì cơn thịnh nộ trong khi hắn vặn người để nhìn thẳng vào anh một cách cáo buộc. “Cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi khi mày đâm cô ấy.”
Suy nghĩ của Zarek lóe lên thứ mà Simi đã cho anh thấy thông qua đôi mắt của cô ta...
Người phụ nữ tóc vàng mà Zarek đã đâm xuyên qua người cô ta bằng thanh gươm của anh.
“Cô ta là của người của mày à?”
“Đó là vợ tao, mày thằng con hoang.”
Zarek nhìn chằm chằm vào dấu hiệu của Thanatos.
Anh nên giết hắn ta.
Nhưng anh không thể xuống tay.
Cả hai người bọn họ đều lao đao khổ sở bởi cùng một người. Artemis.
Và thật không công bằng khi anh nên giết Thanatos bởi vì hắn ta khao khát sự báo thù.
Báo thù là một thứ mà anh đã hiểu quá rõ. Qủy thật, anh đã bán linh hồn của bản thân mình để trả thù.
Zarek nghe tiếng một chiếc xe trượt tuyết hướng về phía anh.
Anh không cần nhìn cũng biết đó là Astrid. Không nghi ngờ gì cô quay lại ngay khoảnh khắc anh bị xao nhãng bởi trận chiến.
Anh sử dụng sức mạnh của mình để buộc Thanatos nằm dính trên nền đất.
Tên Daimon rống lên đòi được thả ra.
Hắn ta la thét lên đòi chết.
Anh hiểu âm thanh của cả hai thứ đó. Đã rất nhiều đêm anh nằm trằn trọc thực hiện điều tương tự.
Nếu anh rũ lòng thương xót, anh sẽ giết hắn ta. Nhưng đó không phải là công việc của anh.
Anh là một Thợ săn đêm, và Thanatos là...
Zarek sẽ để việc này cho Ash xử lý.
Astrid đậu chiếc xe trượt tuyết và chạy về phía anh.
Giờ đây mắt cô là một màu xanh biển đậm hơn chứng tỏ cô có thể nhìn thấy.
“Hắn đã bị khống chế rồi à?”
Anh gật đầu.
Cô quăng người vào vòng tay anh. Zarek loạng choạng về sau vài bước.
“Nhẹ nhàng thôi, công chúa. Lý do duy nhất anh vẫn đang đứng mà không phải ngồi gần như là nhờ sức mạnh của ý chí.”
Astrid nhìn qua Zarek và thấy Thanatos đang nằm trên nền đất, nguyền rủa cả hai người bọn họ. “Sao anh lại không giết hắn ta?”
“Không phải là việc của anh. Bên cạnh đó, anh không làm con chó cảnh của Artemis nữa. Đã đến lúc anh nói với ả thần bò cái đó rằng anh đi đây.”
Astrid trở nên nhợt nhạt. “Anh không thể chỉ rời đi như thế, Zarek. Chị ta sẽ giết anh.”
Anh mỉm cười cương quyết. “Để ả ta thử đi. Anh đang trong tâm trạng muốn chiến đấu.” Anh khịt mũi trước câu nói đó. “Mà dù sao thì anh luôn ở trong tâm trạng sẵn sàng chiến đấu.”
Astrid nín thở trước những từ ngữ đó của anh. Chúng mang lại cho cô hy vọng.
“Còn chúng ta thì sao?” Cô hỏi.
Lần đầu tiên cô có thể nhìn thấy sự thống khổ hiện lên trên gương mặt anh khi anh nhìn cô, nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt như màn đêm của anh. “Không có chúng ta gì cả, công chúa. Không bao giờ có chúng ta.”
Astrid định mở miệng tranh cãi, nhưng trước khi cô có thể, mẹ cô xuất hiện cùng với Sasha, người đang ở trong hình dáng của con người.
Astrid đảo mắt nhìn bà. “Mẹ đến hơi muộn rồi, mẹ ạ.”
“Trách mấy chị của con đó. Atty nói mẹ nên đợi. Mẹ đến đây ngay khi con bé cho mẹ đi.”
Sasha cong môi trước Zarek người đang nhìn trừng trừng vào cậu ta.
“Xin lỗi nha Scooby, tôi hết LivaSnap [35] rồi.”
[35]. Liva Snap là tên một loại thức ăn dành cho chó.
Sasha cong môi. “Tôi thật sự rất ghét anh.”
Zarek gửi cho cậu ta một điệu cười khinh khỉnh tương tự. “Cảm thấy y chang như vậy.”
Themis phớt lờ những người đàn ông khi bà ta tập trung vào Astrid. “Con đã phán xét hắn ta chưa, con yêu?”
“Anh ấy vô tội.” Cô chỉ vào Thanatos, người vẫn đang nguyền rủa bọn họ. “Đó chính là bằng chứng cho lòng khoang dung và nhân đạo ở anh.”
Một tiếng thét chói tai vang lên. Rồi theo sau đó là sự tĩnh lặng.
“Cái quỷ gì vậy?” Zarek hỏi.
“Artemis.” Astrid nói đồng thanh với Sasha và mẹ của cô.
Themis thở dài. “Tôi không muốn vào vị trí của Acheron đêm nay đâu.”
“Sao vậy?” Zarek hỏi.
Sasha là người trả lời. “Không bao giờ được chọc giận một nữ thần. Không thể nói trước được ả sẽ làm gì với anh ta vì để anh thoát khỏi giá treo.”
Zarek cảm thấy bệnh khi anh nhớ đến một vài thứ Acheron đã nói với anh trong quá khứ ám chỉ thực tế Artemis thường trút những cơn giận dữ của ả lên anh ta. “Ả ta sẽ không thực sự trừng phạt anh ta chứ?”
Biểu hiện trên gương mặt bọn họ đã nói cho anh biết sự thật.
Anh nhăn mặt khi nhớ đến những lúc Ash yêu cầu anh đừng làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn nữa. Đến những lúc anh bảo Ash cút xuống địa ngục đi.
Sasha tiến về phía Thanatos.
“Hắn ta sẽ ra sao?” Zarek hỏi.
Themis nhún vai. “Chuyện đó phụ thuộc vào Artemis. Hắn thuộc về cô ta.”
Zarek thở dài trước câu trả lời đó. “Có lẽ sau cùng thì tôi nên giết hắn ta.”
Astrid dùng tay áo của mình thấm máu trên gương mặt anh.
“Không.” Mẹ cô nói. “Việc mà anh đã làm cho Simi và con gái tôi cùng với sự khoan dung anh dành cho Thanatos là lý do tôi cho phép lời kết án của con bé có hiệu lực thậm chí dù cho con bé đã vi phạm trắng trợn lời thề công chính của nó.”
Astrid mỉm cười nhìn anh, nhưng anh không cảm thấy hạnh phúc trước cái cách mọi chuyện diễn ra.
“Nào, Astrid.” Mẹ cô nói. “Chúng ta nên về nhà thôi.”
Zaek không thể rời mắt khởi cô trong khi những từ ngữ đó đâm vào tim anh như một con dao.
Hãy để cô đi...
Anh phải để cô đi.
Và dù vậy từng tế bào trong cơ thể anh gao thét xin anh hãy giữ cô lại. Hãy vươn đến và ôm lấy cô trong vòng tay anh.
“Anh có điều gì muốn nói không, Thợ săn đêm?” Mẹ cô hỏi.
Anh có chứ, nhưng những từ ngữ đó lại không thể tuôn ra.
Trong suốt cuộc đời mình, Zarek đã luôn mạnh mẽ. Đêm nay anh sẽ phải mạnh mẽ. Anh sẽ không bao giờ buộc chặt cô vào anh. Điều đó là không đúng đắn.
“Đôi khi những vì sao vẫn rơi xuống trái đất.”
Anh nghe lời nói của Acheron vang vọng trong tâm trí anh. Đó là sự thật. Những vì sao có rơi xuống trái đất và chúng biến thành những thứ tầm thường như phần đất cát khác trên trái đất.
Ngôi sao của anh là duy nhất.
Anh sẽ không bao giờ cho phép cô giống những vì sao khác. Không bao giờ cho phép cô trở nên tầm thường hay bị vấy bẩn.
Không, nơi chốn của cô là ở trên bầu trời. Cùng với gia đình cô.
Với con sói cưng hôi thối của cô.
Chứ không phải cùng anh.
“Sống tốt nhé, công chúa.”
Đôi môi Astrid run rẩy. Đôi mắt của cô đầy những giọt nước mắt chưa rơi. “Anh cũng vậy nhé, hoàng tử quyến rũ.”
Mẹ cô nắm lấy tay cô trong khi Sasha áp giải Thanatos. Trong nháy mắt, bọn họ đã biến mất.
Mọi thứ trở về như lúc trước khi cô xuất hiện.
Và dù vậy mọi thứ đã không còn như cũ nữa.
Zarek đứng cô độc trong cái sân nhà của anh. Mọi thứ như đứng lại. Ngay cả gió cũng không có.
Tĩnh lặng.
Yên bình.
Ngoại trừ trái tim của anh, thứ đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Astrid đi rồi.
Như vậy sẽ tốt cho cô hơn.
Vậy tại sao anh lại cảm thấy đau khổ như vậy?
Khi Zarek cúi đầu xuống, anh nhận thấy máu đang chảy ra từ cánh tay của mình.
Anh tốt nhất nên điều trị vết thương trước khi bất kỳ con gấu hay con sói nào đánh hơi thấy mùi máu. Thở dài, anh bước vào căn nhà gỗ trống rỗng của mình, đóng cửa và khóa nó lại. Anh băng qua căn phòng đến chỗ đặt cái tủ và mở nó ra.
Thực sự thì ở đây không có cách nào điều trị vết thương của anh. Vì chiếc máy phát điện của anh chưa bao giờ được giao tới, nước thị bị đóng băng vì lạnh và cũng không có nguồn nhiệt nào để làm tan bất kỳ thứ gì.
Ngay cả chai ô-xi già cũng đông cứng như đá.
Anh nguyền rủa và đặt chai ô-xi già trở lại chạn để thức ăn của mình, rồi thay vào đó chộp lấy một chai vodka. Nó đã bắt đầu đông lại, nhưng vẫn còn là chất lỏng.
Anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại yếu ớt vang lên từ bên ngoài. Trở ra ngoài sân nhà mình, anh tìm thấy chiếc ba lô của mình mà Astrid đã để lại. Con chồn cái và những đứa con của nó vẫn còn bên trong và cáu kỉnh.
Lờ tịt bọn chúng, Zarek lấy chiếc điện thoại của anh ra. “Alo?” Anh nói, trả lời cú điện thoại.
“Jess đây. Tôi nhận được cuộc gọi từ Acheron nói tôi và Andy trở về nhà đi. Tôi muốn kiểm tra anh trước, đảm bảo rằng anh vẫn còn sống.”
Zarek mang con chồn cái và lũ con của nó vào nhà và đặt chúng an toàn trở lại trong chiếc lò sưởi của anh. “Vì tôi có thể điện thoại, tôi cho rằng tôi vẫn còn sống.”
“ Đồ ranh mãnh. Anh vẫn cần tôi đến mang Astrid đi chứ?”
“Không, cô ấy...” Anh nghẹn lời. Hắng giọng, anh buộc mình nói. “Cô ấy đi rồi.”
“Tôi rất tiếc.”
“Vì cái gì cơ chứ?”
Im lặng bao trùm bọn họ.
Sau vài giây, Jess nói. “Nhân tiện, đã có người nào nói với anh về Sharon chưa? Mọi thứ hỗn loạn quá, tôi cũng không có thời gian nói với anh.”
Zarek dừng lại, bàn tay anh đặt trên lò sưởi. “Cô ta thì sao?”
“Thanatos đánh đập cô để moi tin về anh, nhưng cô ấy sẽ ổn thôi. Otto sẽ ở lại đây một vài ngày để đảm bảo cô ấy sẽ có một căn nhà mới và một ai đó chăm sóc cô ấy khi cô ấy xuất viện. Tôi chỉ cho rằng anh muốn biết thôi. Tôi... uh... tôi gửi hoa cho cô ấy dưới tên của anh.”
Anh chậm rãi thở ra. Anh thấy đau lòng khi biết cô ta bị thương và anh thậm chí còn không biết về việc đó. Anh phá hủy mọi thứ anh chạm vào. “Cảm ơn, Jess. Anh thật tử tế khi làm việc đó cho tôi. Tôi rất biết ơn.”
Có một cái gì đó choảng vào người nghe máy. Rất mạnh. Nó khiến tai của Zarek ù ù.
“Xin lỗi?” Jess nói một các hoài nghi. “Đó có phải là Zarek Băng giá mà tôi đang nói chuyện không vậy? Hay phải kẻ quái gở nào khác đang giả mạo vậy?”