The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Yasutaka Tsutsui
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Hà Thương
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ô Chiba! Cô Chiba!”
Trong căn phòng lờ mờ tối, ai đó đang lay Atsuko dậy. Cô rên lên, co người lại, dồn hết sức kéo bung những tấm màng dày kìm chân cô trong giấc ngủ. Cuối cùng, Atsuko thức giấc trong phòng ngủ của mình.
“Nhìn cô khổ sở quá”, Ube lo lắng. “Tôi không biết có nên gọi cô dậy không, nhưng sợ có chuyện chẳng lành nên…”
Tiếng thét của Atsuko hẳn đã vang ra tận phòng khách, Ube đang nằm trên sofa bên cạnh cửa sổ cũng nghe thấy. Vài tiếng trước mới tự mãn về khả năng tự đánh thức mình từ giấc ngủ, vậy mà bây giờ cô lại co người trên ghế, yếu ớt cảm ơn người cảnh sát. “Không đâu, anh làm đúng rồi đấy.”
Sự nghiêm trọng của tình hình gióng lên một hồi chuồng trong tâm trí cô. “Nguy to rồi. Himuro đang ở bệnh viện, vậy mà giấc mơ của cậu ta trôi tận đến đây. Vì bệnh tình Himuro rất nghiêm trọng, tất cả những người dùng DC Mini sẽ đều chịu ảnh hưởng.”
Cô tua lại những giấc mơ của Himuro cho Ube xem. Anh kinh hãi trước những hình ảnh ghê sợ ồ ạt tràn ra như thác lũ, ngay lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Inui và Osanai vẫn có ba chiếc DC Mini, đúng chứ?”
“Thế thì không cách nào biết còn những ai được phép sử dụng DC Mini ngoài hai người đó ra.”
“Himuro phải bị cách ly ngay.”
Nhưng chẳng phải dù Himuro có bị chuyển đi xa thế nào đi chăng nữa, phạm vi hiệu quả của DC Mini vẫn tiếp tục mở rộng nhờ tính quá mẫn hay sao? Cảm giác bất lực đè nặng lên tâm trí Atsuko, khiến cô xây xẩm mặt mày.
“Vâng, tạm thời phải cách ly Himuro. Nếu không nhanh tay chúng sẽ…”, Atsuko nói, nhưng đột ngột dừng lại giữa câu. Cô định nói “giết cậu ấy” mà lại thôi. Nhưng dám lắm chứ, những kẻ đó chẳng còn lựa chọn nào khác nếu vẫn còn muốn sử dụng DC Mini.
“Đúng thế”, Ube hiểu ý và gật đầu. “Tính mạng anh Himuro đang bị đe dọa.”
Anh ta gọi điện thoại đến nhà riêng của Konakawa để thông báo tình hình. Ông ra lệnh cho Ube giám sát căn hộ của Osanai ở tầng mười lăm, ngăn không cho hắn ra ngoài động thủ. Atsuko nhờ Konakawa chỉ thị Saka theo dõi nhất cử nhất động của Hashimoto. Cô không thể trông chờ nhiều sự hỗ trợ hơn từ phía cảnh sát. Bệnh viện vẫn chưa có gì xảy ra, cảnh sát cũng không thể cứ thế xông vào được.
Atsuko định đến bệnh viện ngay lúc ấy, nhưng Ube phản đối, nói rằng việc đó rất nguy hiểm, nhất là khi cô vẫn đang mệt như vậy. Cuối cùng Atsuko quyết định ở nhà ngủ một giấc rồi sáng mai tới chỗ làm sau.
Khoảng 9 giờ sáng hôm sau, Atsuko đang ăn sáng thì Ube trở về, báo lại cả Osanai và Hashimoto đều đã đi làm.
“Tôi phải đi đây”, Atsuko đứng dậy.
“Cô cẩn thận nhé”, mặt Ube nghiêm trọng như thể cô là nhà báo đang chuẩn bị đi tìm hiểu thế giới ngầm để viết bài vậy.
Khác với mọi khi, đường phố dường như bị bao trùm trong ánh mặt trời ảm đạm, màu sắc của cảnh vật có phần nhạt nhòa. Một cảm giác bức bối trong dạ trỗi dậy khi Atsuko lái chiếc Marginal đến Viện Nghiên cứu. Phải chăng cô vẫn chưa hoàn toàn rũ bỏ được ảnh hưởng giấc của giấc mơ đêm qua? Hồi mới bắt đầu quan sát giấc mơ của bệnh nhân tâm thần phân liệt, cô cũng rơi vào trạng thái tương tự mất một thời gian, nhưng chuyện xảy ra đã bao năm nay rồi. Cũng có khả năng khi sử dụng DC Mini, những cảm giác dị thường cô tiếp nhận từ giấc mơ của bệnh nhân sẽ còn lưu lại trong tiềm thức cho đến khi tỉnh dậy. Đó phải chăng cũng là hiệu ứng phụ của DC Mini? Thậm chí càng dùng thiết bị này thường xuyên, những cảm giác dị thường đó sẽ còn mạnh mẽ hơn.
Dù thế, Atsuko vẫn tự hỏi tại sao mình lại vội vã thế? Có phải cô đặc biệt quan tâm đến Himuro gì cho cam. Nhưng nếu tai tiếng về việc tranh cãi quyền sở hữu DC Mini dẫn đến một vụ giết người, uy tín của cô và Tokita sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Giống như Inui đã nói, Atsuko chỉ theo đuổi danh vọng mà thôi. Vừa tự khiển trách bản thân, cô vừa tự đưa ra lý lẽ trong đầu. Cô làm việc này không phải cho bản thân, mà cho Tokita, người đàn ông cô yêu.
Atsuko chạy từ gara để xe đến bệnh viện. Y tá ở quầy lễ tân đổ dồn sự chú ý vào bộ dạng hớt hải của cô.
Khi tới khu khám bệnh do cô phụ trách, y tá trưởng Sugi làm việc ở tầng của Hashimoto lao ra chặn đường Atsuko.
“Bác sĩ đi đâu vậy? Khu này bây giờ được chuyển giao cho bác sĩ Hashimoto rồi.”
“Cậu Himuro là bệnh nhân của tôi. Tôi lo nên đến gặp cậu ấy.”
“Không được, tôi không thể cho cô qua.”
“Y tá Sugi”, Atsuko cố gắng điềm đạm hết mức có thể. “Cô không muốn cảnh sát can thiệp vào đâu đúng không? Việc này rất nghiêm trọng, tôi phải vào đó bằng bất cứ giá nào. Hay là cô muốn tên mình xuất hiện cùng tên tôi trên mặt báo?”
Sugi nhìn các y tá túm tụm trước phòng chờ như cầu cứu, bất đắc dĩ dựa thân hình mảnh mai vào tường, nhường lối cho Atsuko đi qua.
Bước vào phòng bệnh, nhận ra cơn ác mộng của cô đã biến thành sự thật. Himuro co quắp trên giường không động đậy. Anh ta đã chết, cả người thâm tím lại. Chắc chắn đã bị hạ độc rồi. Gương mặt Himuro méo xệch đi, như thể anh ta nghĩ đến kẻ đã sát hại mình và phá lên cười vậy.
Atsuko nhanh chóng lao ra khỏi phòng bệnh vì sợ sẽ bị kết tội giết Himuro.
“Các người có biết cậu ta chết rồi hay không?”
Cô quát lên đầy phẫn nộ, bước tới phòng tập trung của y tá, nhấc điện thoại lên và hét với theo các y tá hớt hải chạy vào phòng Himuro. “Tôi sẽ gọi cảnh sát, mấy người gọi Hashimoto đến đây!”
Tất nhiên cô không bấm số điện thoại khẩn cấp mà gọi trực tiếp đến văn phòng của Konakawa.
“Himuro chết rồi ư?”, giọng Konakawa nghe mệt mỏi vô cùng.
“Cậu ta bị giết rồi”, không hiểu sao mình lại biết điều đó nữa, Atsuko thầm nghĩ.
“Ai giết cơ?”, Konakawa hỏi, giọng vẫn bình thản như không.
“Osanai, Hashimoto, y tá Sayama…”, quá nhiều người, quá nhiều người có khả năng làm chuyện này.
Atsuko chạy đến phòng làm việc của mình. Cô thấy Hashimoto ở đó, đã chết, mặt gục xuống chiếc bàn đã từng thuộc về cô, cổ bị siết chặt bởi một vật bất kỳ ai cũng sẽ nhận ra, chiếc cà vạt màu vàng chấm bi đen của Shima Toratarou. Atsuko cởi chiếc cà vạt ra, nắm nó trong tay và chạy đến phòng Osanai. Đầu óc cô xây xẩm khi bước lên chiếc cầu thang đang rung lắc cật lực.
Sayama nằm sõng soài trên sàn nhà của phòng Osanai. Tại sao chứ, Atsuko nghĩ. Khoảnh khắc khi mở cửa phòng nghiên cứu, cô vô tình chứng kiến cảnh Sayama uống thuốc độc tự tử. Hắn ta ở đâu rồi. Atsuko lại chạy tới phòng Viện phó.
Cửa mở nhưng đóng lại ngay tức thì khi Atsuko bước vào. Cô thả chiếc cà vạt xuống đất. Người đóng cửa là Osanai, hắn đang đứng đằng sau lưng cô. Người đứng đối diện với cô bây giờ là Inui Seijirou. Hắn đang cười.
“Viện phó, đây là lúc để cười ư?”
“Cô Chiba, bình tĩnh lại nào. Tôi biết việc này hơi quá sức với cô, nhưng cứ bình tĩnh lại đi đã”, Inui nói như hát, vai hắn rung rung khi cười.
Osanai đằng sau lưng Atsuko cũng phá lên cười.
“Không phải giấc mơ của Himuro truyền từ bệnh viện vào giấc mơ của chúng ta đâu”, Inui nói. “Osanai đây đã phát nó từ trong khu chung cư, nên nhìn có vẻ nó vô tình tràn vào giấc mơ của chúng ta vậy thôi.”
“Các vị đã lừa tôi một vố đau rồi nhỉ. Vẻ ngạc nhiên lúc đó đạt lắm, tôi khâm phục tài nghệ diễn xuất của các vị đấy. Sao hai người có thể liều lĩnh như thế? Chẳng phải bất kỳ ai trong chúng ta cũng có thể gặp nguy hiểm hay sao?”
“Cô nói gì cơ? Sau đó chúng tôi thức giấc được một lát kia mà”, Inui nhìn Osanai đứng đằng sau Atsuko, chúng cười và gật đầu ra hiệu cho nhau. “Chỉ có cô không dậy nổi thôi.”
Atsuko cảm thấy có gì đó kỳ cục khi Inui nói “thức giấc được một lát”. “Đúng rồi, tôi vật vã mãi mới dậy được.”
Inui và Osanai phá lên cười, một điệu cười thô ráp mà phụ nữ không bao giờ có thể bắt chước.
“Vâng hẳn vậy”, Inui gật đầu. “Có nghĩa là, cũng giống như lúc cô ăn cắp DC Mini từ tay Osanai vậy. Cậu ta cứ tưởng mình đã dậy rồi, nhưng thực ra bản thân vẫn đang ở trong mơ. DC Mini phát huy được chức năng của nó, sản sinh ra hiệu ứng phụ, rồi lại phát huy chức năng của nó và tiếp tục sản sinh hiệu ứng phụ. Cô đi vào giấc mơ, mơ mình đã tỉnh giấc rồi, giấc mơ đó thật đến mức cô không phân biệt được thực giả, rồi lại ngủ sâu hơn nữa. Giấc ngủ càng sâu, cô càng khó thoát khỏi cơn ác mộng hơn.”
Atsuko hiểu những điều Inui muốn nói, quá rõ là đằng khác. Cách nói năng cũng không lưu loát trôi chảy như mọi khi của hắn ta lại càng làm cô cảm giác thấm thía hơn. Cô đọc được suy nghĩ trong đầu Inui, như thể đang xâm nhập vào giấc mơ của bệnh nhân vậy. Nhưng nội dung câu chuyện của hắn ta quá lố bịch, biết đâu đây chỉ là ảo giác của cô thôi?
“Ông đã biết hết về những tính năng ấy và dùng tôi làm vật thử nghiệm ư?”
Hắn không trả lời câu hỏi mà đứng lên, nhìn như thể đang lơ lửng trong không trung.
“Bây giờ cô mới bắt đầu hiểu ra đấy nhỉ. Chẳng phải chính cô đã viết trong một bài báo cáo chưa được công bố, rằng nếu xâm nhập vào giấc mơ của một bệnh nhân tâm thần phân liệt quá lâu, chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong tiềm thức và khó tỉnh dậy hơn sao?”
“Ông đọc trộm báo cáo của tôi?”
“Cái đó không quan trọng”, Inui cáu bẳn. “Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn. Chính vì vậy mà đàn bà…”
“Điều quan trọng hơn ở đây là”, Osanai nói từ đằng sau lưng Atsuko. “Có lẽ cô đã hiểu rồi, nhưng hiện tại, bây giờ, ngay lúc này, tính năng đó, chính nó, đang được thử nghiệm lên cô.”
Dòng suy nghĩ của Osanai cũng đang truyền tới tâm trí Atsuko. Cô bàng hoàng nghĩ lại những sự kiện vừa qua. Cách nói chuyện đứt quãng như đang ngủ mớ của Inui. Giọng nói lạnh lùng của Konakawa trên điện thoại. Liên tiếp những vụ sát nhân phi thực tế. Khung cảnh đường phố ảm đạm. Chẳng biết tự khi nào, Hashimoto đã đứng bên cạnh Osanai, nở nụ cười yếu ớt.
Atsuko hét lên và lao đến phía bức tường, chuẩn bị sẵn sàng tư thế phòng thủ. “Đây là mơ chứ gì?”
“Cô nhanh quá nhỉ”, Osanai cười nhạt, định tiếp cận Atsuko để lấy chiếc DC Mini từ trên đỉnh đầu cô.
“Đúng rồi đấy, Paprika ạ”, Inui nhìn cô và nói.
Paprika ư? Chiếc áo phông đỏ quen thuộc đã xuất hiện từ khi nào. Ngay khoảnh khắc nhận ra đây là giấc mơ và DC Mini sắp bị đánh cắp, cô lập tức tự biến thành Paprika.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ