With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trần Thanh Vân
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3014 / 35
Cập nhật: 2016-02-28 22:45:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38 - Bạch Long Đại Hội
guyên Đào dậm chân mấy cái la lớn:
– Người này vô lý thực, nam nữ hôn nhân là phải xuất tự lòng tự nguyện của hai người trai gái, chớ làm sao mà miễn cưỡng bắt ép....
Cười giọng rất kiêu ngạo, Sở Sở xếch ngược đôi lông mày lá liễu lên đỡ lời:
– Ta cứ cưỡng ép và bắt buộc đấy, ngươi đã vào Thiên Tâm Cốc, thì đừng có hòng ra khỏi đây, nên ngoan ngoãn nghe lời ta làm một tân lang có phải hay biết bao không?
Nguyên Đào cả giận quát lớn:
– Người đừng có lôi thôi gì nữa, xưa nay mỗ không đánh đàn bà, nhưng người còn nói những lời vô lý như vậy thì bắt buộc mỗ phải đánh cho người một trận.
Lệnh Hồ Sở Sở thất cười, đáp:
– Người muốn đánh ta ư? Ta hãy thử xem người lợi hại đến thế nào đã.
Nói xong, nàng nhặt một hòn đá lên ném luôn vào vách đá, khi nàng nhặt lên là hòn đá cứng rắn, nhưng khi ném ra thì lại là một nắm bột đá. Vận nội lực hóa đá thành bột như vậy, không khó, mà bóp đá nát vụn được một cách nhanh chóng như thế thì Nguyên Đào chưa hề thấy ai làm được như vậy bao giờ. Nhất là khi ném ra nắm bột ấy lại không tan, lúc ném vào vách đá thì vừa ghim chặt vào trong đá, không khác gì người thợ điêu khắc khắc một chứ “Lệnh” thực lớn lên trên. Nguyên Đào thấy thế trong lòng rất kinh hãi và nghĩ bụng:
“Ngày hôm nay ta gặp ma chắc. Thiếu nữ áo xanh mà ta gặp trước tiên, có thế thức rất kỳ diệu, đến thiếu phụ áo trắng thứ hai lại có một nội lực mạnh hơn ta.
Bây giờ lạt đến nàng thiếu nữ có khí phách rất cao quý này, hình như lại còn cao minh tới một mức độ không thể tưởng tượng được. Cứ một đấu với ta, ta cũng chưa chắc đã thắng được người nào, huống hồ một đấu với ba thì ta chịu đựng sao nổi.
Nếu không sớm rút lui, có lẽ bị họ bắt giữ ở Thiên Tâm Cốc này cũng nên”.
Chàng vừa nghĩ tới đó thì Lệnh Hồ Sở Sở đã lắc đầu cười và nói tiếp:
– Đã biết ta lợi hại như thế nào mà ngươi còn muốn đào tẩu phải không? Bây giờ chim đã vào lồng, cá đã lọt lưới, thì ngươi còn thoát thân làm sao nổi?
Nguyên Đào hổ thẹn mặt đỏ bừng đang định trả lời thì Sở Sở dã chỉ tay vào vách núi phía Đông vừa cười vừa nói tiếp:
– Ngươi xem người đang đứng vách núi bên phía Đông kia là đại ca của ta đấy.
Nguyên Đào vội quay đầu lại nhìn, thì đã nhận ra người đó chính là quái khách nữa mặt xấu nửa mặt đẹp mà mình đang cần tìm kiếm. Người đó tay cầm kim cung, lưng đeo ống tên đang đứng tựa vách.
Sở Sở vừa cười vừa nói tiếp:
– Cốc khẩu phía Bắc có cha ta canh giữ, đừng nói là người mà một con chim cũng khó mà qua lọt.
Nguyên Đào nghe nói vội quay người lại đã thấy một ông cụ áo vải tay cầm cần câu ngắn đang cười hì hì ở phía cốc khẩu đó.
Sở Sở chỉ mình với Tố Mai lớn tiếng cười:
– Phía Tây với phía Nam đã có ta với Mai muội phụ trách canh gác, bốn người chúng ta đây bất cứ người nào võ công cũng cao minh hơn ngươi, như vậy ngươi chả biến thành cá trong lưới, chim trong lồng là gì?
Nguyên Đào có vẻ không phục chỉ Mộ Quang đáp:
– Nhà ngươi người nào cũng đều là quái nhân cả, tuy người nào người nấy đều cao minh hết nhưng ta vẫn chưa phục hẳn, vì ta nhận thấy ta vẫn có thể đấu với đại ca của ngươi.
Tố Mai nghe nói liền vận chân khí và nói với Mộ Quang rằng:
– Quang đại ca, hãy cho tên ngu xuẩn, có mắt mà không biết núi Thái Sơn này một mẻ, để cho y đừng có kiêu ngạo như thế nữa.
Mộ Quang gật đầu rút hai mũi Xạ Dương thần tiễn ở trên vai xuống.
Nguyên Đào thấy thế có vẻ thắc mắc liền nghĩ bụng:
“Y rút tên ra làm chi? Đôi bên cách nhau không đầy mười trượng, y lấy cung ra làm chi, chả lẽ”...
Chàng ta chưa nghĩ xong thì đã thấy Mộ Quang kéo cung ra bắn luôn hai mũi tên cùng một lúc. Hai mũi tên bắn ra cùng một lúc nhưng có chia ra trước sau nhanh chậm. Mũi tên thứ nhất nhanh như điện chớp, chỉ nghe kêu “coong” một tiếng, mũi tên đã cắm sâu vào vách đá ở chỗ cách Mộ Quang chừng hai trượng, mũi tên đó chỉ còn chỗ quãng đuôi, tức chỗ cái lông là còn nhô ra thôi.
Nguyên Đào thấy thế đang kinh hãi, thì bên tai đã nghe “Xoẹt” một tiếng, chàng tuy muốn tránh né, nhưng đã chậm mất rồi. Tay áo của chàng đã bị mũi tên thần bắn thủng một lỗ. Chàng đang hổ thẹn, chưa hoàn hồn xong đã có ba mũi tên của Mộ Quang bắn tới.
Vi Ngã cất giọng quái dị la lớn:
– Nghiêm Mộ Quang ngươi đừng có hành hung như vậy, già này còn muốn giữ Diệp Nguyên Đào làm con rể kia mà.
Ông ta vừa nói vừa ném luôn ba cành cây ở trong tay ra. Ba cành cây ấy không những kỷ xảo tuyệt luân và ở bên cạnh bắn ngang vào ba mũi tên của Mộ Quang, khiến ba mũi tên của Mộ Quang vừa bắn đã bị chéo ra ngoài xa ba trượng:
Thủ pháp ném ba cành cây của Vi Ngã tuy đã làm cho Nguyên Đào hoảng sợ đến trợn mắt thè lưỡi, nhưng ba chữ Nghiêm Mộ Quang lại còn làm cho Nguyên Đào đến kinh hồn động phách.
Chàng đã nhanh như bay phi đến trước mặt Mộ Quang hỏi:
– Người... người... người tên là Nghiêm Mộ Quang ư?
Mộ Quang vừa gật đầu thì Nguyên Đào lại run run hỏi tiếp:
– Ai... ai là Lệnh Hồ Sở Sở?
Lệnh Hồ Sở Sở với Tố Mai đã từ từ đi tới gần, mỉm cười hỏi Nguyên Đào rằng:
– Ai là Lệnh Hồ Sở ở, người hỏi tôi làm chi?
Nguyên Đào gượng cười nhìn Tố Mai mà hỏi:
– Vị này có phải là Nhiếp... Tiểu Thanh không?
Âm Tố Mai lắc đầu vừa cười vừa đáp:
– Tôi không phải là Nhiếp Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chỉ là đại muội của tôi.
Thiếu nữ áo xanh đấu với người hồi nãy mới phải là Tiểu Thanh.
Nguyên Đào thở dài một tiếng, rồi lắc đầu hỏi tiếp:
– Tại hạ đang lấy làm ngạc nhiên, tại sao trong Thiên Tâm Cốc này lại có lắm nhân vật lợi hại thế? Thì ra là các người...
Sở Sở vừa cười vừa đỡ lời hỏi:
– Nghe giọng nói của người thì hình như người đã phục chúng tôi rồi phải không?
Nguyên Đào gật đầu đáp:
– Tại hạ nguyện phục tòng cô nương với Nghiêm Mộ Quang và Nhiếp Tiểu Thanh, nhưng cần phải bỏ qua cho tôi, đừng có bắt tôi thành hôn nữa.
Vi Ngã nhảy lên trên núi lấy hết tất cả những mũi tên của Mộ Quang trên vách đá ra, rồi cười giọng quái dị hỏi:
– Giả sử chúng ta cứ bắt ép người thì sao?
Nguyên Đào cương quyết đáp:
– Nếu các người cứ nhất định bắt ép, tại hạ không muốn đấu với các người mà sẽ tự tử chết.
Vi Ngã cố ý làm ra vẻ trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
– Thôi thế này vậy, để lão phu gọi tiểu nữ ra đây cho ngươi xem mặt trước, rồi ngươi sẽ quyết định sau cũng chưa muộn.
Nguyên Đào không chờ ông ta nói dứt đã xua tay nói tiếp:
– Khỏi cần, khỏi cần, dù con gái của cụ có đẹp như tiên nữ, tại hạ cũng không bao giờ lấy để khỏi thất lỗi với Hồng muội đã chết rồi.
Vi Ngã bĩu môi nói tiếp:
– Tiểu tử ngươi đừng có nói bướng vội, nếu ngươi trông thấy con gái của lão phu rồi, mà trái lại xin cầu hôn thì sao?
Nguyên Đào cười khẩy, nhanh nhẩu đáp:
– Nếu tại hạ thấy con gái của cụ rồi mà còn yêu cầu cụ cho được kết hôn thì tại hạ bằng lòng làm nô lệ cho cụ suốt đời.
Vi Ngã lắc đầu mỉm cười nói tiếp:
– Lão phu không cần ngươi làm nô lệ mà chỉ cần ngươi bỏ qua mồi thù cũ đi thôi.
Nguyên Đào ngạc nhiên hỏi:
– Bỏ qua thù cũ ư? Tại hạ không hiểu cụ nói như thế có ý nghĩa gì?
Vi Ngã dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng rồi hỏi tiếp:
Ngươi có biết lão phu là ai không?
Nguyên Đào nghe nói mới để ý vừa rồi ông cụ biểu diễn tiễn pháp bằng mấy cành cây, công lực hiển nhiên đã siêu phàm nhập thánh rồi, nên chàng suy nghĩ một lúc rồi bỗng cả kinh thất sắc lui về phía sau hai bước trố mất lên nhìn Vi Ngã, với giọng run run hỏi:
– Chả lẽ cụ là... tử địch duy nhất của sư phụ của tại hạ, mà có ba biệt hiệu, họ Công Tôn, tên là Vi Ngã phải không?
Vi Ngã gật đầu đáp:
– Nhỏ này chỉ nói một cái mà đã hiểu liền, cũng không đến nỗi ngu xuẩn lắm đâu.
Nguyên Đào nghiến răng mím môi suy nghĩ giây lát rồi mới nói với Vi Ngã rằng:
– Được, chúng ta cứ quyết định như vậy, đê tại hạ gặp ái nữ của cụ trước, nếu tại hạ mà có lòng ái mộ, xin cụ cho phép được kết hôn thì tại hạ sẽ bỏ qua mối thù trước kia, bằng không tại hạ sẽ đại diện tiên sư mà đấu với cụ một trận trước.
Vi Ngã cau mày lại hỏi tiếp:
– Vừa rồi ngươi đã trông thấy tài ba của chúng ta lợi hại như thế nào rồi, tại sao ngươi còn dám đấu với lão phu?
Nguyên Đào hăng hái và lớn tiếng đáp:
– Tại hạ bất chấp sự thắng bại, chỉ cần làm thế nào để cho gia sư được toại nguyện thôi.
Tố Mai đứng cạnh đó nghe xong tức cười đỡ lời:
– Ngươi đã cứng đầu cứng cổ như vậy, để lát nữa ta xem người có còn giúp người sư phụ đã chết mà dám đánh nhau với bố vợ không?
Mộ Quang cũng mỉm cười xen lời nói:
– Diệp huynh tuy đã được chân truyền của Công Tôn Độc Ngã lão tiền bối, nhưng vì tuổi tác hỏa hầu, không thể nào đấu nổi với Vi Ngã lão tiền bối đâu, không khác gì trứng chọi với đá, thì hà tất huynh phải liều lĩnh như thế nữa, chi bằng cứ để nguyên tình trạng cũ, giữa hai vị tiền bối, không ai thắng ai bại, hiện giờ một người ở trên trời, một người ở dưới trần gian, cục diện hòa nhã đó không bao giờ thay đổi có hơn không?
Lời nói của Mộ Quang rất hợp tình hợp lý khiến Nguyên Đào cảm động, thở dài một tiếng đứng im lặng không nói năng gì nữa.
Sở Sở thấy thời cơ đã tới, liền cất tiếng kêu gọi:
– Thanh muội, Hồng muội có thể ra đây gặp mặt Diệp lão đệ, người mà xưa nay Tạ Tiểu Hồng vẫn yêu đương.
Tiểu Thanh thấy các người có ý muốn để cho mình với Tiểu Hồng lấy Nguyên Đào, nên nàng rất ngượng nghịu, bẽn lẽn vuốt ve.
Tiểu Hồng thì là người yêu cũ của Nguyên Đào rồi, nên không hổ thẹn chút nào, liền dắt tay Tiểu Thanh cùng đi ra.
Nguyên Đào bỗng trông thấy Tiểu Hồng với Tiểu Thanh cùng xuất hiện, kinh hãi đến ngẩn người ra, chàng lại tưởng là mình đang sống trong giấc mơ, vội dùng tay dụi hai mắt hoài.
Tiểu Hồng thấy thế thất cười hỏi:
– Đào đại ca dụi mắt làm chi, tưởng mình nằm mơ và tưởng tôi là ma phải không?
Nguyên Đào mới trông thấy Tiểu Hồng, quả thực tưởng mình đang nằm mơ, bây giờ nghe nàng nói mới biết mình không phải mơ, hai người nắm tay nhau hỏi han những chuyện từ khi chia tay tới giờ.
Tiểu Hồng bèn đem chuyện mình với Tiểu Thanh thân như chị em không nỡ chia rẽ, vui lòng cùng lấy một chồng v.v... mà nói cho Nguyên Đào hay.
Nguyên Đào nghe thấy Tiểu Hổng nói như vậy mừng rỡ khôn tả, nhưng không dám để lộ liễu, và còn giả bộ từ chối là khác.
Tiểu Hồng thấy chàng thoái thác cũng giả bộ nổi giận, Nguyên Đào mới chịu nhận lời, nhưng sự thực thì chàng đã mừng rỡ quá nỗi.
Sau khi ngộ tai kiếp lại được gặp lại nhau thì còn gì hớn hở bằng, nên cả Nguyên lang lẫn Tiểu Hồng đều tươi cười.
Sở Sở liền mỉm cười, hỏi Tố Mai rằng:
– Mai muội, lời nói của hiền muội chưa xong thì vị Diệp hiền đệ tới mới ngắt quãng, bây giờ hiền muội có thể nói tiếp, đối với trận quyết chiến của quần hùng ở Bạch Long Đôi hiền muội định như thế nào?
Tố Mai nghe nói bèn thao thao bất tuyệt kể hết ý muốn của mình ra, rồi cau mày lại cảm khái vô cùng, thất thanh thở dài một tiếng và nói tiếp:
– Tiểu muội với các anh chị em và Công Tôn tiền bối ở đây đều là bạn tâm giao cả, mà Với Thượng Quan Phụng, Long Cửu Uyên, Ngải Thiên Trạch, Trí Thông đại sư, Đàm Cán, Hách Liên Anh các người đều là bạn cũ, nếu tiểu muội ẩn được không dự đại hội Bạch Long Đôi thì thôi. Bây giờ đã phải tham gia thì tiểu muội phải khổ tâm lắm. Đối với bạn cũ tiểu muội vẫn muốn cố làm thế nào được bảo tồn tình hữu nghị, nên tiểu muội chỉ muốn trận đấu đó sẽ thành một cuộc hòa giải.
Sở Sở nghe xong gật đầu lia lịa và đỡ lời:
– Mai muội, lời nói ấy thật là cao minh và nhân giả. Chúng tôi rất tán thành, nhưng quí hồ đối phương có thể bỏ dao đồ tể xuống thì chúng tôi cũng không bao giờ dồn ép họ vào đường cùng đâu.
Bàn tán xong mọi người liền ở trong Thiên Tâm Cốc chuẩn bị hết thẩy.
Thời giờ trôi chấy rất nhanh, không bao lâu đã tới Thanh Minh. Tất cả nhân vật của Hắc, Bạch hai đạo trong đó có đủ các người các môn phái, với tứ hải bát hoang đều lần lượt tới tề tựu ở Bạch Long Đôi. Trong trận quần tà người ta có thấy cả ba ma đầu tuyệt thế của Thiên Tâm Trang là Tiêu Khứ Trần, Tề Mông với Uông Chấn Vũ, cả Ngải Thiên Trạch đã cụt cả hai chân mà cũng cỡi con lạc đà tới dự.
Trong nhóm Thế Ngoại Bát Hung chỉ trừ Hùng Sách đã chết và Long Cửu Uyên với Âm Tố Mai hai người thôi.
Còn về bên quần hiệp thì thiếu Nghiêm Mộ Quang, Tạ Tiểu Hồng, Lệnh Hồ Sở Sở, Nhiếp Tiểu Thanh và Diệp Nguyên Đào các người. Quần hiệp không biết Lãnh Trúc tiên sinh đã qua đời và Công Tôn Vi Ngã đã xuất thế.
Thế là bên quần tà Tây Nhạc Tam Quái với Thế Ngoại Ngũ Hung với các người đều hớn hở mừng rỡ.
Bên quần hiệp như Tung Sơn tam hữu, Thái Sơn song tuyệt với Nam Nhạc Thần Âu Thôi Ngọc các người thấy quần tà mạnh hơn bên mình nhiều, ai nấy đều cau mày lo âu.
Lúc ấy sắp đến chính ngọ, phía A Nhĩ Kim Sơn có một cái bóng người phi tới, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi, mọi người đã trông thấy rõ, người đó chính là U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai, người em nhỏ nhất của Thế Ngoại Bát Hung, nhưng võ công thì cao siêu nhất.
Hách Liên Anh thấy Tố Mai tới bèn nói với Thượng Quan Phụng rằng:
– Thượng Quan đại tỷ, tôi đã nói chắc Bát muội thể nào cũng sẽ tới dự đại hội Bạch Long Đôi mà tất cả quần hùng trên thế gian này đêu được phô trương tài ba với thiên hạ, nhưng chỉ tiếc thay Lệnh Hồ Sở Sở không tới, khiến Bát muội của chúng ta không có địch thủ.
Sau khi Tố Mai tới được một lát, lại có sáu bóng người nhanh như điện chớp phi tới. Sáu người đó là Công Tôn Vi Ngã, Nghiêm Mộ Quang, Diệp Nguyên Đào, Lệnh Hồ Sở Sở, Nhiếp Tiểu Thanh và Tạ Tiểu Hồng.
Bên quần hiệp tuy không biết Công Tôn Vi Ngã với Diệp Nguyên Đào là ai, nhưng thấy Mộ Quang, Sở Sở và hai nữ tỳ đã tới, tất nhiên người nào người nấy đều hớn hở và phấn khởi vô cùng.
Lúc ấy nhân vật của đôi bên chính tà chỉ thiếu có Long Cửu Uyên thôi, còn ai ai cũng đã tới đầy đủ.
Lúc ấy vừa đúng chính ngọ. Tố Mai bỗng bước ra, chỉ tay vào Thôi Ngọc mà lớn tiếng hỏi:
– Thôi lão bà bà, việc lão bà bà giết hại Đào Hoa Vũ Sĩ, Hùng Sách, thất ca kết minh của chúng tôi vậy bà bà nghĩ làm sao? Ngày hôm nay phải giải quyết cho xong chứ?
Thôi Ngọc đang định trả lời, thì Tiểu Hồng đã tiến lên mỉm cười nói trước:
– Âm cô nương chỉ biết trách người, quên mất trách mình, nguyên nhân kết thù của đôi bên là do Đới Cảnh của phái Tây Nhạc với Mễ Nguyên Thông hai người, ngấm ngầm giết hại Vệ Linh Chi với Hứa Linh Sa, Nam Nhạc Song Xu mà nên. Bây giờ Thôi lão tiền bối làm thế nào mà đòi được Hùng Sách trả lại tính mạng cho hai người đồ đệ của bà ta và còn biết hỏi ai lấy lại món nợ máu?
Tố Mai giả bộ giận dữ, quát lớn:
– Tạ Tiểu Hồng, đừng có múa mồm múa mép như thế, thân phận của Nam Nhạc Song Xu, so sánh làm sao được với Hùng thất ca của chúng ta...
Tiểu Hồng không chờ nàng nói dứt, đã dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và đỡ lời:
– Cái gì gọi là thân phận, trăng trên trời với đom đóm trong bụi cỏ đều có ánh sáng cả, kiến thương với kỳ lân hiếm có cùng có sinh mạng cả, huống hồ Nam Nhạc Song Xu, đều là hiệp nữ một đời trong trắng, sạch sẽ, sao Âm cô nương lại bảo không bằng được Đào Hoa Vũ Sĩ Hùng Sách, con người đầy nợ máu ở trên đời này thế?
Tố Mai biến sắc mặt quát lớn:
– Tạ Tiểu Hồng, nếu ngươi còn nói bậy nói bạ như thế nữa, ta sẽ dùng chưởng đánh mi chết tại chỗ.
Tiểu Hồng bĩu môi, cười khẩy đáp:
– Cô nương hãy đợi chờ tôi nói xong đã, rồi hãy nổi khùng cũng chưa muộn.
Tố Mai giận dữ quát lớn:
– Có chuyện gì thì ngươi hãy nói mau lên.
Tiểu Hồng lớn tiếng nói tiếp:
– Tôi thấy oan gia nên cởi chớ không nên kết. Hứa Linh Sa, Nam Nhạc Song Xu chưa chết, chỉ có một mình Linh Chi là ngộ tai kiếp thôi. Như vậy mỗi bên đều chết có một người, thì vừa vặn huề...
Tiểu Hồng chưa nói dứt thì Thiên Trạch đã quát lớn:
– Nói bậy, dù tính mạng của Linh Chi có thể bù vào tính mạng của Hùng thất đệ ta được, nhưng còn cánh tay phải của Đổng Cương bị Mộ Quang dùng kiếm chém gẫy, Đái An bị Mộ Quang dùng tên bắn và Lệnh Hồ Sở Sở đại náo Hoa Sơn Tam Thánh Cung giết chết Mễ Nguyên Thông, Sa Cửu Công, Hình Bách Phi, Diễn Tam tức nhóm Tam Quái của Tầy Nhạc, vậy nhưng cái đó không kiếm các người thanh toán còn kiếm ai?
Tiểu Hồng đưa mắt nhìn Thiên Trạch nói:
– Người đừng có nói bậy, năm xưa chủ nhân của cô nương đi Tam Thánh Cung là vì đi kiếm Nghiêm Mộ Quang tướng công, lúc ấy Hoa Sơn Tam Quái có thái độ rất kiêu ngạo ngông cuồng, Yến Diễm còn dùng Âm Phong Chưởng đánh bổn cô nương một thế, nên chủ nhân của bổn cô nương mới nổi giận ra tay trừng trị chúng. Nhưng vẫn một niềm từ thiện mà chỉ đánh chúng bị bại thì thôi...
Thiện Trạch lại cười như điên khùng, ngắt lời Tiểu Hồng mà nói tiếp:
– Lòng từ thiện, khéo nói thực, chả lẽ ngươi đã quên Mễ Nguyên Thông đã phơi xác trên vũng máu....
Tiểu Hồng cũng cười khẩy mà ngắt lời đối phương và nói tiếp:
– Mễ Nguyên Thông là nhân lúc chủ nhân của cô nương đang đấu với Yến Diễm, y đã vô sỉ dùng Lạc Hồn Sa tấn công lén, nên mới bị chủ nhân của cô nương xoay tay lại phản công một chưởng, nắm cát ấy mới bị tan rã và y mới bị ác báo, cái trò xấu xa ấy mà ngươi không biết xấu hổ, lại còn vạch áo cho người xem lưng.
Thiện Trạch không có lời cãi được, hổ thẹn quá hóa tức giận chỉ tay vào hai chân cụt mà lớn tiếng quát hỏi:
– Tạ Tiểu Hồng, dù ngươi có bẻm mồm bẻm mép biện bạch đến đâu cũng vô ích, vì ngươi làm sao mà chồi cãi cho được món nợ máu của hai cái chân ta đây?
Tiểu Hồng cười khẩy đáp:
– Thiên Trạch, tuy hai chiếc đùi ngươi bị gẫy trong tay của bổn cô nương thật nhưng khi ở trong Bàn Long Giáp ngươi đã ngấm ngầm đầu độc, nếu Tạ Tiểu Hồng này không phải ở hiện gặp lành thì đã bị toi mạng từ lâu rồi, món nợ này ta phải hỏi ai, hay là phải hỏi ngươi đền bù?
Thiên Trạch đuối lý, mắt lộ hung quang, lại nói tiếp:
– Chúng ta khỏi cần phải nói những lời thừa như thế làm chi, đàng nào ngày hôm nay đã tới dự đại hội Bạch Long Đôi, tất cả đều dùng máu mà rửa sạch, theo luật lệ của võ lâm, dụng võ công mà luận thi phi, dùng đao kiếm mà phân biệt phải trái. Thực còn giả chết, mạnh còn nhược vong có hơn không?
Tiểu Hồng đưa mất nhìn Tiêu Khứ Trần kêu ồ một tiếng và thất thanh nói:
– Thế ra người có Tiêu Khứ Trần, Tê Mông, Uông Chấn Vũ, ba lão ma đầu ra tay trợ giúp, yên trí nắm phần thắng nên ngươi mới ngang tàng hung ác kiêu ngạo đến như thế?
Thiên Trạch đang định trả lời thì Tiểu Hồng nói tiếp:
– Nhưng ta không nhẫn tâm không nói cho ngươi biết, ngươi trói ba lão ma đầu bọn Tiêu Khứ Trần lại một khối, cũng không địch nổi một tay của cha ta.
Thiên Trạch cau mày hỏi:
– Ngươi làm gì có cha, cha của ngươi là ai?
Tiểu Hồng chỉ tay vào Công Tôn Vi Ngã và nhìn Thiên Trạch cười khanh khách đáp:
– Chả là cha ta đây là gì? Ngải Thiên Trạch ngươi chỉ cụt hai đùi chứ chưa mù đôi mắt, sao ngươi lại không nhận ra cha ta thế?
Thiên Trạch đưa mắt nhìn Công Tôn Vi Ngã, vì bây giờ hình dáng của Vi Ngã rất khác hẳn lúc y gặp mặt ở núi Ai Lao, nên y cau mày lại ngạc nhiên hỏi:
– Ta làm sao mà biết được y là ai...
Nói tới đó thì Công Tôn Vi Ngã đã cười ha hả đỡ lời:
– Ngải Thiên Trạch, ngươi thực là mặt chó và mù quáng có khác, đến cả lão phu mà ngươi cũng không nhận ra được, chả lẽ ngươi lại còn có thể ở bãi sa mạc này phóng thêm được một ngọn lửa nữa hay sao?
Nghe thấy Vi Ngã nói mấy câu sau cùng y mới vỡ nhẽ, hoảng sợ đến run lẩy bẩy và mặt tái mét.
Uông Chấn Vũ đứng cạnh Thiên Trạch, thấy thái độ và sắc mặt của Thiên Trạch như vậy, liền khẽ hỏi:
– Lão già quái đản kia là ai, sao Ngải huynh lại sợ y đến như thế?
Thiên Trạch bèn nói qua loa lai lịch của Công Tôn Vi Ngã cho Chấn Vũ hay, rồi cau mày lại nói tiếp:
– Mỗ thật không ngờ lão già quái dị này lại không bị lửa thiêu chết mà lại đứng về phía đối phương, bây giờ chỉ hy vọng Long nhị ca luyện thành Tỷ Quang Tử Châu kịp thời tới nơi, bằng không nơi đây không có ai đủ tài kiềm chế y, và cục diện nơi đây sẽ kết quả một cách rất thảm khốc.
Chấn Vũ không tin Vi Ngã lợi hại đến như thế, tưởng Thiên Trạch mô tả thất thực, nên y chắp y chào Vi Ngã, vừa cười vừa nói:
– Bạn Công Tôn, Uông Chấn Vũ ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngày hôm nay mới được gặp gỡ ở đại hội Bạch Long Đôi này, mỗ rất muốn được lãnh giáo mấy thế tuyệt học thần công của bạn.
Công Tôn Vi Ngã cười giọng quái dị, đáp:
– Ngươi đã biết ta có thần công tuyệt nghệ thì ngươi lãnh giáo làm sao nổi?
Mấy lời nói ấy của Vi Ngã không khách sáo chút nào, khiến Chấn Vũ cau mày lại, gượng cười đáp:
– Tuy Chấn Vũ này tài hèn sức mọn, nhưng tự tin vẫn có thể...
Vi Ngã không đợi chờ y nói đứt đã cười giọng quái dị nói tiếp:
– Khỏi cần phải tự tin gì hết, ngươi tưởng ngươi có chút tài ba như vậy là lợi hại lắm rồi phải không? Nói thực cho ngươi biết, tài ba của ngươi chỉ xứng đấu với còn gái và con rể của ta mà thôi.
Chấn Vũ càng tức giận thêm, rú lên một tiếng rất quái dị, đang định xông lên đấu với Vi Ngã. Nhưng dầu sao Tiêu Khứ Trần cũng trầm tĩnh hơn, xua tay bảo Chấn Vũ đừng có nổi giận như thế và khẽ cười nói:
– Tam đệ không nên nổi giận như thế, chúng ta hãy bàn tán với Âm cô nương trước.
Chấn Vũ nghe nói rồi cùng quần tà bàn tán giây lát rồi cho Tố Mai ra nói với Vi Ngã rằng:
– Công Tôn lão tiền bối, chúng ta đều là người trong võ lâm, đối với sự kết ân kết oán, ai phải ai trái, chúng ta không nên tranh luận vội. Tốt hơn hết cứ lấy mười trận để phân thắng bại. Hai bên đều cử mười người ra đấu, bên nào thắng bên đó có quyền ra lệnh, bên nào bại thì phải phục tòng, không được phản kháng. Bên thắng còn có quyền sinh sát và quyết định tính mạng của đối phương nữa.
Vi Ngã gật đầu cười giọng quái dị, nói tiếp:
– Được, lão phu đồng ý đấu như vậy, bây giờ đôi bên bầu mười người ra, nhưng đã phân thắng bại rồi thì không được nuốt lời hứa nghe chưa?
Tố Mai mỉm cười nói tiếp:
– Cụ cứ yên tâm, xưa nay người trong võ lâm vẫn coi trọng tín nghĩa, coi rẻ sự sống chết, nhất là ở trước mặt quần hùng như thế này, nếu người nào nuốt lời hứa thì còn luật mũi nào đi lại ở trên giang hồ nữa?
Đôi bên đã quyết định xong rồi, bầu mười tay cao thủ tuyệt đỉnh ra.
Mười người của phía bên tà là:
Tiêu Khứ Trần, Tề Mông, Uông Chấn Vũ, Thượng Quan Phụng, Trí Thông, Đàm Cán, Âm Tố Mai với Yến Diễm chín người, người thứ mười là Long Cửu Uyên thì chưa tới, nhưng vẫn dành một chỗ trống cho y.
Còn nhân vật bên chính phái là Công Tôn Vi Ngã, Nghiêm Mộ Quang, Lệnh Hồ Sở Sở, Diệp Nguyên Đào, Nhiếp Tiểu Thanh, Tạ Tiểu Hồng, Thôi Ngọc, Liễu Văn Đình, Công Dương Mậu với Độc Tí Đầu Đà.
Người của hai bên đã bầu xong rồi, bắt đầu cả hai bên chuẩn bị đấu mười trận ở giữa bãi sa mạc, trận đấu này liên can đến thịnh suy của chính tà, họa phúc của võ lâm, thực là một trận đấu kinh thiên động địa.
Công Tôn Vi Ngã trợn ngược đôi lông mày lên nhìn quần tà một lượt rồi hỏi:
– Bên chúng ta trận thứ nhất ta phái con rể Diệp Nguyên Đào ra trận, còn bên các người thì phái ai?
Nói xong, ông ta vẫy tay một cái, Nguyên Đào cười vẻ kiêu ngạo từ từ bước ra đứng đợi chờ.
Vì hai chân đã bị tàn tật, Ngải Thiên Trạch không được dự đấu mười trận, nhưng y là người đa mưu túc kế, nên y đứng ở đó bàn mưu định kế, và trù liệu hết thảy. Bây giờ y thấy Nguyên Đào ra trận liền cau mày lại, nói với Tố Mai rằng:
– Bát muội đừng có coi thường thiếu niên này, công lực của y cao siêu lắm, chúng ta cần phái một tay cao thủ ứng địch, thì trận thứ nhất mới không thua.
Tố Mai đã có kế hoạch từ trước, lên nhìn Uông Chấn Vũ mỉm cười nói:
– Uông Tam trang chủ...
Chấn Vũ không đợi chờ Tố Mai nói hết đã xua tay đáp:
– Diệp Nguyên Đào là con rể của Vi Ngã, mỗ không tiện ra tay đấu với hậu bối.
Tố Mai cũng biết trong anh em kết minh của mình chỉ có Thượng Quan Phụng là người nóng nảy và cũng là người chủ trương đấu với quần hùng sốt sắng nhất, nên nàng cố ý đi tới trước mặt Thượng Quan Phụng lẩm bẩm nói:
– Uông Tam trang chủ vì thân phận khác nhau không chịu ra trận, Tiêu Đại trang chủ với Tề Nhị trang chủ chắc cũng thế nốt, như vậy biết lấy ai ra đấu với Diệp Nguyên Đào, chả lẽ trận thứ nhất mình lại phải ra tay chăng?
Mấy lời nói này lọt vào tai của Thượng Quan Phụng, quả nhiên y thị chớp mắt mấy cái đã nhăn mặt cười và lên tiếng xen lời nói:
– Âm bát muội, Thượng Quan đại tỷ này muốn Bát muội cho đại tỷ được ra dự trận đấu.
Tố Mai giả bộ ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Phụng rồi cau mày lại nghĩ ngợi, Thượng Quan Phụng thấy thế không vui hỏi tiếp:
– Bát muội còn nghĩ ngợi gì nữa?
Tố Mai khẽ đáp:
– Thượng Quan đại tỷ nếu thắng được Nguyên Đào thì rất hay, nhưng nhỡ...
Thượng Quan Phụng tay cầm Vương Mẫu trượng cười ha hả đỡ lời:
– Không có gì nhỡ với chả nhỡ cả, nếu Thượng Quan Phụng này với mấy chục năm tu luyện mà địch không nổi một thằng nhỏ chưa hết hơi sữa ấy. Ngu tỷ từ nay trở đi sẽ qui ẩn, quyết không ra đời nữa.
Nguyên Đào nghe thấy Thượng Quan Phụng nói như thế vội đỡ lời:
– Lão bà bà đừng có thị già, tu luyện mấy chục năm có nghĩa lý gì, người có biết đâu Long Cửu Uyên cũng đã bị họ Diệp này dọa nạt hoảng sợ đến vãi cả đái ra và Bàn Long Giáp và Lục Bàn Sơn cũng bị mỗ phá tan tành.
Thượng Quan Phụng thủng thẳng bước ra giữa trận đấu nhìn Nguyên Đào cười khẩy và hỏi:
– Công lực của Long nhị đệ khác hẳn của ta, nhỏ ngươi có muốn nếm mùi Vương Mẫu Trượng của ta không?
Nguyên Đào đưa mắt nhìn Vương Mẫu trượng ở trong tay của Thượng Quan Phụng, đáp:
– Vương Mẫu trượng của người có cái gì kinh người nào, chẳng qua làm bằng thứ sắt nặng hơn trăm cân mà thôi.
Thượng Quan Phụng dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng và nói tiếp:
Tuy thân trượng nặng chỉ hơn trăm cân thôi, nhưng khi ở trong tay ta khua động thì ít nhất oai lực của nó cũng có tới trên hai ngàn cân. Như vậy, chả đủ đánh cho ngươi thành đống thịt vụn hay sao?
Trợn ngược đôi mắt lên cười vẻ kiêu ngạo, Nguyên Đào đỡ lời:
– Oai lực hai ngàn cân thì có nghĩa lý gì, nếu người không có trên ba ngàn công lực nữa thì tốt hơn hết đứng yên ở dó đừng có ra đây mà mang cái nhục vào thân.
Khi nào Thượng Quan Phụng lại chịu nghe những lời khó tin ấy của Nguyên Đào, nên trầm giọng đáp:
– Nơi đây là chỗ đấu võ chứ không phải là chỗ đấu khẩu, biết điều thì mau lấy khí giới ra đây.
Nguyên Đào vừa cười vừa hỏi:
– Trận thứ nhất đấu bằng khí giới, trận thứ nhì thì đấu bằng gì?
Thượng Quan Phụng ngạc nhiên hỏi:
– Sao, đấu một trận còn chưa đủ hay sao mà còn muốn đấu trận thứ hai nữa ư?
Nguyên Đào cười như điên như khùng đáp:
– Thế Ngoại Bát Hung các ngươi đều tự cho mình là ma đầu cái thế trong võ lâm này không có bằng mình được, thua một trận thế nào trong lòng cũng không phục và muốn đấu trận thứ hai, vì thế ta muốn cho ngươi một cơ hội trước, nghĩa là nếu ngươi không phục ta vẫn vui lòng đấu thêm một trận. Diệp Nguyên Đào này không ra tay đấu thì thôi, đã ra tay đấu thì thế nào cũng khiến Thiết Tâm Vương Mẫu ngươi thua một cách tâm phục khẩu phục.
Thượng Quan Phụng vừa tức vừa cười cau mày lại hỏi tiếp:
– Nhỏ ngươi chỉ được cái nói khoác nói lác là không ai bằng, đã đấu hai trận sao không đấu ba trận cho nó đúng ra luật của võ lâm. Theo luật lệ của giang hồ bao giờ cũng quyết thắng bại bằng ba trận...
Nguyên Đào xua tay lia lịa, cười khẩy đỡ lời:
– Khỏi cần... khỏi cần...
Huyết Mỹ Nhân Huyết Mỹ Nhân - Trần Thanh Vân Huyết Mỹ Nhân