Số lần đọc/download: 2066 / 61
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:03 +0700
Chương 3
T
ôi bảo đảm với bạn rằng khi một tài tử Hollywood có ý định giết bạn trai trong một hộp đêm nổi tiếng tạo nên chuyện ồn ào kinh khủng.
Vừa thấy gã mặc dạ phục trắng chết thật rồi, mọi người bỏ ra ngoài. Nhưng đầu bếp trưởng đã đi trước họ. Cửa đóng lại và gã lùn đứng trước cửa dựa lưng vào đấy. Hắn mỉm cười nanh ác, biểu diễn các cơ bắp cho khán giả xem nên không ai định dùng sức mạnh để đi ra ngoài.
Cử tọa cho là sự việc đã an bài nên họ không vội vã nữa.
- Kính mời quí vị ngồi xuống! - Đầu bếp trưởng dịu dàng nói - Cảnh sát sắp đến đây. Không ai được phép ra khỏi phòng này nếu không được phép!
Thực khách ngồi xuống bàn bỏ mặc Lydia một mình với xác chết. Á đứng dậy, áp một cái khăn lên mũi. Ả say quá không biết người đàn ông chết thật rồi. Ả lấy chân hất, miệng cứ nhắc đi nhắc lại "Dậy đi, con lợn! Mày không làm tao sợ đâu!" Nhưng rồi khi bắt đầu hiểu ả chui vào chuyện rắc rối nào, giọng ả lạc đi.
Sáu phút sau, cảnh sát đến, ba cảnh sát mặc áo dân sự, bốn người mặc đồng phục, một bác sĩ, một thợ chụp ảnh và một đại diện của chưởng lý đi vào.
Họ bắt tay vào làm việc với phong cách cần mẫn quen thuộc của cảnh sát. Chỉ đến khi bác sĩ ra hiệu cho hai cảnh sát phủ xác chết bằng tấm khăn, trí khôn lờ mờ của ả Lydia mới nhận ra tình hình. Lúc họ lấy vải che xác chết, ả hét to đến nỗi mọi người phải nghiến răng.
- Được rồi, cô em - Viên thanh tra đặt bàn tay lên cánh tay ả, nói - Hét cũng chẳng đi đến đâu.
Ả sợ hãi nhìn lướt căn phòng. Nhận ra tôi, ả hét:
- Tất cả mọi chuyện là do lỗi ở mày, đồ... Chính mày làm hỏng xe đẹp của tao.
Nhiều người leo lên ghế để nhìn tôi rõ hơn. Viên thanh tra nhìn tôi không tốt lành gì. Tôi ngồi bình thản. Tôi không có thể làm gì khác được. Đó là những giây phút không may tôi phải trải qua.
Lydia chợt nhảy bổ đến chỗ tôi nhưng cảnh sát giữ ả lại.
- Đem cô ấy đi - Viên thanh tra nói.
Ả bắt đầu tuôn ra hàng tràng tiếng chửi đến cảnh sát cũng phải ngán ngẩm.
Khi ả đi rồi, im lặng trở lại. Viên thanh tra đi lại chỗ tôi và hỏi tôi có liên quan đến nội vụ ra sao.
- Cô ta say khướt - Tôi nói - Tôi vô can. Tôi chỉ giật lấy khẩu súng của cô ta.
- Chuyện xe hơi là thế nào?
- Cô ta gặp tai nạn nhỏ sáng nay, nhưng không quan trọng lắm.
Hắn rút sổ ra, hỏi tên tôi. Tôi khai tên là Jack Cam. Ngoài ra, họ thứ hai của tôi là James. Tôi cho hắn địa chỉ và vài chi tiết về chiếc xe Cadillac nhưng không nói chuyện gã mặc dạ phục trắng nhìn Claire. Tôi cho rằng người ta sẽ nói đến trong phiên tòa, nói trước vô ích.
- Anh không biết vì sao cô ta giết hắn sao? - Viên thanh tra hỏi tôi.
- Tôi không nhìn họ. Bất thình lình, hắn đấm rồi đá cô ta. Tôi định đến cứu. Cô ta bắn trước khi tôi đến gần hắn ta.
- Được rồi - Hắn nhìn tôi chằm chặp nói - Tôi thấy ngay là hắn không hoàn toàn hài lòng về những câu trả lời của tôi nhưng hắn còn có mối lo khác - Chúng tôi sẽ triệu đến anh sau.
- Tôi biết rồi! - Tôi nói - Chúng tôi có thể đi được chưa?
Hắn sai một cảnh sát đi kiểm tra số xe Buick. Gã cảnh sát trở lại gật đầu xác nhận.
- Được rồi - Viện thanh tra nói - Anh đi được rồi. Đừng có đi đâu xa đấy.
Chúng tôi ra khỏi nhà hàng, mọi người tò mò nhìn theo. Chúng tôi vừa ý khi ra đến được phòng lớn, đầu bếp trưởng chờ chúng tôi, tay cầm áo choàng của Claire. Hắn choàng lên vai nàng và nói hắn lấy làm tiếc rằng buổi tối của chúng tôi bị hỏng. Hắn tỏ vẻ thành thật.
Claire thì lẳng lặng, mặt xanh lè. Nàng đứng đợi cô gái ở buồng giữ quần áo trao mũ cho tôi. Cái áo màu hoa đào của cô gái trông tầm thường và đặt không đúng chỗ trong không khí nặng nề mà chúng tôi đang chịu. Tôi rủa thầm gã cảnh sát O'Brien. Có ngốc mới nghe lời giới thiệu của một tên cớm!
- Chờ tí đã, em - Tôi nói với Claire - Tôi lấy cái khăn mút-xơ-lin choàng lên đầu nàng để che hầu như cả mặt nàng.
Nàng nhìn tôi với cặp mắt sợ hãi:
- Nhưng, em...
- Cần chứ - Tôi bảo nàng - Bọn nhà báo phục kích ở bên ngoài đấy!
Tôi khoác tay nàng rồi chúng tôi xuống thang. Nhiều ngày sau, tôi mới nhớ là chưa trả tiền ăn. Hoặc là gã đầu bếp trưởng quên hay hắn cho là đòi tiền cho một buổi tối tệ như thế là không được.
Lúc chúng tôi ra đến phố, bốn người chạy về phía chúng tôi. Nắm lấy tay Claire, tôi dìu nàng đi như chạy đến ngõ cụt.
Mấy người ấy do dự, dừng lại nhìn chúng tôi ra đi.
- Em lên đi - Tôi mở cửa xe, nói.
Ánh đèn flash lóe lên. Tôi đẩy Claire vào xe và quay lại.
Gã nhỏ người đứng gần bên tôi, tay cầm cái máy ảnh. Hắn hỏi:
- Có phải anh là người lấy súng không? Anh là Jack Cain phải không?
- Không, không phải tôi - Tôi tiến lại gần hắn - Cain chưa ra đâu.
Trước khi hắn đoán ra ý định, tôi tóm lấy máy ảnh, tháo phim ra, quăng xuống hè phố và dận chân lên. Tôi trả máy hắn.
- Thằng khốn! - Hắn la - Làm thế không được đâu.
Hắn chuẩn bị đâm nhưng tôi đẩy làm gã loạng choạng. Tôi nhảy lên xe, lái xe ra khỏi ngõ cụt rồi phóng xe hết tốc lực.
Claire muốn biết tại sao tôi lại khai tên là Jack Cain và tại sao tôi lại làm hỏng phim. Nàng ra vẻ sợ lắm.
Giấu nàng sự thật lâu cũng vô ích, tôi kể cho nàng nghe về cuộc điện đàm với Lois buổi tối, hôm trước khi chúng tôi rời Paradise Palms. Tôi cho nàng biết những lời nói của Lois.
- Anh không có ảo tưởng đâu. - Tôi nhìn con đường chạy qua dưới ánh đèn pha, nói - Chúng nó nguy hiểm và muốn lấy mạng chúng mình. Vì thế, anh mới lánh ở đây. Có lẽ anh ngốc. Đáng lẽ anh phải để em ở một chỗ trốn rồi truy lùng bọn chúng. Bây giờ, chúng mình bị kẹt rồi. Vụ án tối nay sẽ gây ồn ào. Người ta sẽ nói đến chúng mình trên báo. Ngay khi ả Lois biết chúng ta ở đâu, thằng Bat và ả sẽ hành động hoặc là anh lầm. Chính vì vậy mà anh đã khai man tên họ và làm hỏng phim. Làm như thế giúp chúng ta thì giờ suy nghĩ về điều chúng ta sẽ làm.
- Em thì em biết phải làm gì - Nàng nói, giọng bình thản - Em không muốn bọn chúng mà mất hạnh phúc. Khi em ở bên anh, em không sợ gì cả.
Tôi hy vọng nàng nói điều ấy, nhưng, dù sao, tôi có cái cảm giác khó chịu rằng những ngày yên tĩnh của chúng tôi đã chấm dứt.