Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Thần Vụ Quang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 673 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
hận được điện thoại của Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ liền tới rất nhanh. Sau khi lên xe Hạ Chân Ngọc không nói một tiếng, Chu Cẩn Vũ cũng không nói điều gì, chỉ hỏi một câu: “Ăn cơm chưa?” Hạ Chân Ngọc lắc đầu, Chu Cẩn Vũ liền đem xe dừng lại ở trước cửa một nhà hàng, anh đi vào mua đồ ăn mang về cho Hạ Chân Ngọc, sau đó mới lái xe trở về Nhã Phong.
Hai người đi vào phòng, mặc cho Chu Cẩn Vũ dỗ dành như thế nào, đút cho ăn như thế nào, Hạ Chân Ngọc đều nói ăn cái gì cũng không thấy ngon. Chu Cẩn Vũ để đũa xuống, ôm lấy Hạ Chân Ngọc hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Bé cưng ngoan nhà ta làm sao lại không nghe lời như vậy rồi hả? Bé cưng ăn nhiều nhiều một chút mới tốt, biết không?”
Hạ Chân Ngọc thấp giọng nói: "Không muốn ăn, ăn không vô."
Chu Cẩn Vũ vỗ về lưng Hạ Chân Ngọc hỏi: “Có phải em đã đề cập đến chuyện ly hôn rồi hay không? Hắn gây khó dễ với em rồi hả?”
Nghe xong câu hỏi của Chu Cẩn Vũ, Hạ Chân Ngọc cũng chỉ ngơ ngác nhìn hộp cơm ở trước mặt mà không nói lời nào. Chu Cẩn Vũ hôn hôn lên trán của cô, ôn nhu nói: “Chân Ngọc, hãy nói với anh có được không?”
Hạ Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn Chu Cẩn Vũ nói: “Hắn không chịu ly hôn, chẳng những không đồng ý mà hắn còn nói nếu em nhất định đòi ly hôn, hắn sẽ đem đã chuyện xảy ra giữa hai chúng ta làm ầm ĩ một trận lớn. Hắn muốn đi tìm lãnh đạo của đơn vị em, lại còn muốn đi đến Tòa thị chính tìm thị trưởng. Em thật không biết nên làm thế nào bây giờ, có lẽ cả đời này em sẽ bị hắn quấn lấy cũng không biết chừng.”
Khi Hạ Chân Ngọc nói những lời này thì nét mặt cũng không có bộc lộ cảm xúc gì nhiều, chỉ là trong đôi mắt to tròn đã tràn ngập u buồn. Chu Cẩn Vũ nhìn thấy được trong đáy mắt Hạ Chân Ngọc chính là sự tuyệt vọng cùng bất lực, trong phút chốc trái tim anh liền co thắt lại, cái cảm giác đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến cho anh phải nhíu mày.
Hạ Chân Ngọc nhìn sắc mặt của Chu Cẩn Vũ càng ngày càng âm trầm, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh như băng, cô có chút lo lắng hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”
Chu Cẩn Vũ ôm chặt lấy Hạ Chân Ngọc cười lạnh nói: “Không nghĩ tới tên phế vật vô dụng kia cư nhiên còn có chút can đảm. Đúng rồi, nghe em nói thì ý tứ của hắn hình như là đã biết chuyện trước kia của chúng ta, nếu không làm sao hắn dám to mồm kêu gào như thế? Nhưng hắn làm sao mà biết được chuyện này?”
Hạ Chân Ngọc do dự không biết có nên nói sự thật hay không, cô sợ nói thật lại sẽ gây tổn hại đến người khác. Chu Cần Vũ nhìn thấy nét mặt này của Hạ Chân Ngọc liền hiểu rõ, anh nói: “Em không nói, cũng không quan trọng, anh đương nhiên có biện pháp. Em yên tâm, hắn không chịu ly hôn cũng không sao, nhất định anh sẽ thu thập hắn.”
Hạ Chân Ngọc vội vàng nói: “Không được! Nếu như anh thực sự trả đũa hắn, chắc chắn hắn sẽ bị kích thích, đến lúc đó chuyện của em không tốt lên còn chưa tính, nếu cha mẹ em biết chuyện thì phải làm sao bây giờ? Em nhất quyết không đồng ý. Chu Cẩn Vũ, anh có nghe hay không, không cho anh đi xử lý Lý Nguy!”
Chu Cẩn Vũ hỏi: “Em trước tiên đừng có kích động nha, anh không đi, anh bỏ qua cho hắn còn không được sao? Chẳng lẽ em có biện pháp gì?”
Hạ Chân Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nghĩ ra một cách.”
Chu Cẩn Vũ cảm thấy hứng thú nói: “Bà xã của anh đúng là rất thông minh, em nói đi, nói xem là biện pháp gì, nếu có thể làm, ông xã em sẽ nhất định sẽ làm theo.”
Nghe thấy hai từ ‘bà xã’ vẻ mặt của Hạ Chân Ngọc có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn là nhỏ giọng nói: “Cái đó, em nghĩ là hai người chúng ta có phải hay không nên tách ra, như vậy Lý Nguy thấy anh và em không có quan hệ gì, tự nhiên sẽ không còn muốn gây rối hay làm ầm ĩ gì nữa, đến lúc đó hắn thấy không còn lợi lộc hay khả năng lợi dụng gì nữa nói không chừng liền buông tay rồi.”
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, lấy tay cốc lên đầu Hạ Chân Ngọc nói: “Uổng công vừa rồi anh còn khen em đó, làm sao em lại ngốc nghếch như vậy? Hắn nắm trong tay điểm yếu của chuyện này, còn có thể quản xem em và anh có còn ở cùng với nhau nữa không hay sao? Hắn chính là có ý định nắm lấy chuyện này để làm hộ giá đảm bảo cho cả đời của hắn. Bé cưng ngốc của anh, em thấy anh nói như thế có đúng không?”
Hạ Chân Ngọc cũng biết phương pháp kia là có chút ngu xuẩn, nhưng hiện tại cô chính là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chung quy lại là nghĩ được biện pháp gì cũng muốn thử một lần, nhỡ đâu có tác dụng thì sao?
Chu Cẩn Vũ nhìn thấy dáng vẻ ảo não của Hạ Chân Ngọc thì lại vui vẻ, anh nâng cằm Hạ Chân Ngọc, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, cười nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, đây cũng không phải là chuyện nhất thời có thể thành, anh sẽ nghĩ cách, có được không?” Nói xong anh lại tiếp tục hôn cô.
Hạ Chân Ngọc đẩy anh ra để né tránh, cô nói: “Trong lòng em đang thấy rất khó chịu đó. Nếu không phải thật sự không thể tìm được ai, anh cho là em sẽ tìm đến anh sao? Nghĩ cách? Anh có thể nghĩ đến biện pháp làm cho hắn không nói trắng mọi chuyện ra? Anh chỉ biết lừa em thôi, anh đừng có chạm vào em.”
Chu Cẩn Vũ kéo Hạ Chân Ngọc lại ôm vào trong lòng, nói: “Bé cưng ngoan, nếu không kiêng dè lo lắng chỗ cha mẹ em, ngay tối hôm nay anh có thể làm cho hắn đồng ý ký vào đơn ly hôn. Chẳng qua là hiện tại chỉ ngại ‘ném chuột sợ vỡ đồ’ thì có chút phiền toái. Hắn không phải là muốn bán vợ cầu vinh sao, anh sẽ thành toàn cho hắn.”
“Thúi lắm! Chu Cẩn Vũ anh nói cái gì vậy? Anh đem em trở thành cái gì rồi hả?” Hạ Chân Ngọc tức giận hỏi.
Chu Cẩn Vũ lập tức ý thức được mình đã nói sai, vội vàng cười, dỗ dành nói: “Là anh nói sai, hắn không muốn bán, anh cũng không đoạt lấy, được chưa? Bảo bối đáng yêu như vậy thật khiến cho chú yêu thích không thôi. Bảo bối đang tức giận mà không có giải tỏa sao, đến đây để cho chú yêu nào, sẽ không tức giận nữa.”
Nói xong anh liền mặt dày mà dán sát vào bên người Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc để mặc cho anh si mê quấn quýt, trong chốc lát liền có chút thở gấp, cô hỏi: “Rốt cuộc anh định làm như thế nào? Em chỉ có thể nói, anh trăm ngàn lần không cần chọc tức hắn, không thể để cho hắn phá bình đập hũ.”
Chu Cẩn Vũ cắn cắn môi Hạ Chân Ngọc, bàn tay cũng không thành thật, thấp giọng nói: “Cưng đừng lo lắng, chú sẽ có cách xử lý. Bé cưng ngoan, chỗ này của cưng lại lớn không ít rồi, vẫn là chú cần phải sờ sờ thật nhiều cho cưng mới được.”
Hạ Chân Ngọc nghĩ, nếu Chu Cẩn Vũ đã nói như vậy, đoán chừng là anh nhất định có biện pháp. Nhìn dáng vẻ háo sắc và cấp bách của anh cô cũng không còn cách nào khác, ngay từ lúc cô gọi điện thoại cho anh, cũng sớm nghĩ đến kết quả sẽ là gì. Nhưng cô không nghĩ tới, người đàn ông già không nên nết này một ngày cũng không muốn buông tha cho cô, tâm tình cô vốn đang uể oải chán nản bị anh náo loạn một hồi liền giảm đi vài phần.
Quần áo Hạ Chân Ngọc rất nhanh bị cởi ra, Chu Cẩn Vũ buông môi cô ra, trực tiếp lui xuống phía dưới ngậm lấy một bên ngực mềm mại của cô mà liếm mút, sau đó dường như còn chê chưa đủ thú vị anh liền cắn cắn lên ngực cô, Hạ Chân Ngọc nhíu mày nói: “Đau!”
Chu Cẩn Vũ vẫn ngậm lấy như cũ không nhả ra, cười nói: “Ngọt!” Sau đó lại đổi sang bên kia và tiếp tục lặp lại như thế.
Hạ Chân Ngọc bị những động tác của anh làm cho xấu hổ, khuôn mặt của cô đỏ bừng, nhưng mà cũng đã động tình, cô rên lên và vịn vào vai của anh. Chu Cẩn Vũ nghe thấy lại nhớ tới đôi môi của cô liền trườn lên hôn vào môi cô, đầu lưỡi của anh tiến vào trong khoang miệng cô mà khuấy lộng. Anh vừa hôn vừa cởi quần áo của chính mình ra, khi toàn thân không còn che đậy anh trực tiếp dán sát lồng ngực của mình vào bộ ngực tuyết trắng mềm mại ấm áp của Hạ Chân Ngọc mà cọ cọ. Cảm giác da thịt tiếp xúc thật tuyệt vời làm cho Chu Cẩn Vũ càng thêm ôm sát Hạ Chân Ngọc không muốn buông tay.
Anh duỗi tay đi xuống bên dưới sờ soạng, Chu Cẩn Vũ biết Hạ Chân Ngọc đã chuẩn bị tốt rồi, liền nhanh chóng cởi quần lót của cô ra, đem Hạ Chân Ngọc nhấc lên trên, để cho Hạ Chân Ngọc dạng chân ngồi vắt ngang qua ở trên đùi của anh, lại điều chỉnh vị trí cho phù hợp rồi trực tiếp đem cây gậy to lớn của mình đâm vào bên trong cô.
Hạ Chân Ngọc không nghĩ tới Chu Cẩn Vũ sẽ làm như vậy, bị anh thâm nhập như thế khiến cho cô cảm thấy kích thích không ngừng thở hổn hển, cô xấu hổ đến mức khuôn mặt đỏ bừng giống như có thể nhỏ ra máu. Chu Cẩn Vũ đưa tay bấm chặt vào hai bên hông Hạ Chân Ngọc, cắn răng nói: “Cũng đã mấy lần rồi, làm sao cưng vẫn còn chặt như vậy? Bé cưng ngoan của chú, cưng siết chặt thật đó nha, cái mạng này của chú cũng sắp rơi trên người cưng rồi.” Nói xong cũng không để cho Hạ Chân Ngọc có thời gian tạm nghỉ, anh liền nâng mông của cô lên ra sức mãnh liệt đâm vào bên trong, chuyển động không ngừng, đồng thời anh lại hôn lên bộ ngực sữa của cô.
Thẳng cho đến khi Hạ Chân Ngọc cảm thấy căng trướng không thôi, Chu Cẩn Vũ cũng không có dấu hiệu định dừng lại. Hạ Chân Ngọc có chút mê mang vòng tay ôm lấy cổ của Chu Cẩn Vũ ý thức mơ hồ, cô rên rỉ: “Anh nhẹ một chút, chậm một chút đi!”
Chu Cẩn Vũ nghe xong liền buông cái miệng mềm mại mà anh vẫn liên tục mút cắn từ nãy giờ, tiếng cười khàn khàn, anh nói: “Bé cưng ngoan của chú, chú chỉ yêu cưng, một mình cưng thôi, cưng nhịn thêm chút nữa nha!” Sau đó trực tiếp đem Hạ Chân Ngọc ngã vào trên ghế sô pha và càng thêm điên cuồng không dứt.
Lúc Hạ Chân Ngọc khôi phục được ý thức, chỉ nghe thấy ở một người ở bên tai mình cười nhẹ: “Vợ yêu, tỉnh?”
Thấy Chu Cẩn Vũ vẫn đè nặng mình như cũ, Hạ Chân Ngọc xấu hổ nói: “Anh còn không đứng lên!”
Chu Cẩn Vũ đè nặng trên người Hạ Chân Ngọc cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, anh nói: “Chỉ một lát nữa thôi.”
Hạ Chân Ngọc vẫn là bị Chu Cẩn Vũ vừa đè nặng vừa cọ sát lên người thêm một khoảng thời gian nữa, sau đó hai người mới đứng lên tắm rửa sạch sẽ quay về phòng ngủ. Nằm ở trên giường Chu Cẩn Vũ nghiêng người ôm lấy Hạ Chân Ngọc hỏi: “Em vẫn còn định đi về sao?”
Hạ Chân Ngọc thực sự mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng mà vẫn nói: “Vâng, em vẫn phải trở về để xem tình hình mấy ngày tới như thế nào. Về nhà em sẽ lại cùng hắn thương lượng qua một chút, biết đâu hắn có thể thay đổi chủ ý thì sao.”
Chu Cẩn Vũ thở dài ôm chặt Hạ Chân Ngọc nói: “Em đó! Thôi được rồi, em trở về xem tình hình thế nào, nếu không em cũng không biết cái gì gọi là hết hy vọng.” Nói xong liền xoa nhẹ vào lưng Hạ Chân Ngọc bảo cô đi ngủ.
Sau khi Lý Nguy nhận được cuộc điện thoại của một người tự xưng là thư ký của Chu Cẩn Vũ, hắn vẫn còn có chút hoài nghi không biết bản thân mình có nghe nhầm hay không, hắn không thể tin được Chu Cẩn Vũ lại muốn đích thân đi gặp hắn, chẳng lẽ Chu Cẩn Vũ thực sự coi trọng Hạ Chân Ngọc như vậy? Nếu thật sự là như thế, thì cho dù có tốt hắn cũng thấy không thoải mái gì.
Lý Nguy mang theo cõi lòng tràn đầy bất an đi đến chỗ hẹn. Hắn đến quán trà từ rất sớm, nơi này hắn đã từng nghe đồng nghiệp trong đơn vị nói qua, ngay cả Lương phó cục trưởng của bọn họ cũng không dám tùy tiện đến đây, bởi ở đây tiêu tốn hết một, hai vạn đồng đều là chuyện nhỏ. Lúc hắn ta đi vào, nhìn thấy gian phòng được trang hoàng xa hoa theo phong cách cổ xưa lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
Lý Nguy nhìn nhìn đồng hồ, cũng đã hơn nửa giờ trôi qua, mà Chu Cẩn Vũ vẫn không thấy đến. Lý Nguy bắt đầu hoài nghi có phải hắn ta bị người khác đùa giỡn hay không? Trong quán trà này, cho dù hắn ta không uống bất kỳ loại đồ uống nào, chỉ ngồi không ở chỗ này, thì phí dịch vụ phòng vẫn thu như thường, nếu không có đủ 1800 đồng thì sượng mặt.
Hắn nhớ là trên người mình có mang theo chi phiếu cho dù bị người khác lừa bịp đến đây thì cũng có thể trả được tiền, nghĩ thế trong lòng hắn liền an ổn không ít. Lại khoảng mười phút nữa trôi qua, rốt cục cánh cửa phòng cũng được mở ra. Lý Nguy lập tức đứng lên, liền thấy Chu Cẩn Vũ dặn dò thư ký ở phía sau vài câu rồi mới tiến vào.
Sau khi tiến vào, Chu Cẩn Vũ vừa ngồi xuống thì Trà nhân (người pha chế trà) liền lập tức tiến vào chuẩn bị, Chu Cẩn Vũ khoát tay chặn lại nói: “Không cần làm những thứ này, trực tiếp pha một ấm trà thượng hạng là được.”
Trà nhân cung kính ‘Vâng’ một tiếng rồi lui ra ngoài, không đến một hồi lại quay trở vào, bưng một ấm trà đi lên, châm hai chén trà xong nhẹ giọng nói: “Đây là trà Phổ Nhị *, mời ngày nếm thử.” Nói xong liền tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
* Trà Phổ Nhị được sản xuất tại Vân Nam có hai dạng: trà Phổ Nhị xanh (Thanh Bính) và loại Phổ Nhị chín (Thục Bính). Nó được làm tương tự như mứt, ngoại trừ việc phải kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm rất cẩn thận. Trà sau đó thường được nén thành nhiều hình dạng khác nhau như: hình bánh, hình đĩa hay có đỉnh tròn. Phổ Nhị được coi như trà thuốc ở Trung Quốc.
Chờ cánh cửa đóng lại, lúc này Chu Cẩn Vũ mới quét mắt nhìn Lý Nguy vẫn còn đang đứng ở đằng kia nói một câu: “Ngồi đi.”
Lúc này Lý Nguy mới cẩn thận ngồi xuống, cũng không biết nói cái gì, chỉ là cúi đầu chờ Chu Cẩn Vũ mở miệng.
Chu Cẩn Vũ đầu tiên là nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ, sau đó thong dong buông cái chén xuống, mới chậm rãi nói: “Cậu không chịu ly hôn?”
Bả vai Lý Nguy co lại, giọng nói có chút run rẩy: “Chu, Chu thị trưởng, không phải tôi không chịu ly hôn, chẳng qua là tôi thật sự không muốn ly hôn. Tôi, tôi cũng chỉ là có điều khó nói, tôi ——”
Chu Cẩn Vũ trực tiếp ngắt lời nói của Lý Nguy, anh nở nụ cười, nói: “Tôi biết điều khó nói của cậu là cái gì. Không phải Chân Ngọc đã nói rồi sao, cậu còn băn khoăn cái gì nữa?”
Tuy là Lý Nguy e ngại Chu Cẩn Vũ, nhưng nghĩ đến bản thân hắn ta là người chồng hợp pháp lại bị tình nhân của vợ mình chất vấn như thế, đây cũng quá là khó chịu rồi. Hơn nữa cũng không phải hắn làm sai điều gì, cho nên mặc dù vẫn không dám đối diện với Chu Cẩn Vũ, nhưng hắn đã ngẩng đầu lên, hắng giọng một cái nói: “Chu thị trưởng, tuy rằng chức quan của ngài lớn hơn rất nhiều so với tôi, nhưng, nhưng dù sao Chân Ngọc cũng là vợ của tôi. Tôi, tôi dù sao cũng là người bị hại, cũng mong ngài thay tôi suy nghĩ một chút.”
Chu Cẩn Vũ có chút cảm thấy hứng thú hỏi: “Ồ? Nói một chút về quyết định của cậu đi."
Trí óc của Lý Nguy chuyển động rất nhanh, hôm nay rốt cuộc Chu Cẩn Vũ tìm hắn là có mục đích gì, hiện tại hắn còn không rõ ràng, là muốn giải quyết một lần sao? Vậy thì nhất quyết không thể được, cho dù Chu Cẩn Vũ đồng ý đề bạt hắn lên làm khoa trưởng cũng không được, chỉ là một chức vụ trong khoa làm sao có thể bù đắp được sự sỉ nhục cùng thương tổn mà hắn trải qua đâu, hắn chỉ có thể kéo dài.
Nghĩ như vậy Lý Nguy cười cười có chút lấy lòng nói: “Chu thị trưởng, tôi thật sự không có tính toán điều gì. Ngài biết đó, Chân Ngọc là một người vợ tốt, tuy rằng thân thể tôi xảy ra chút vấn đề, nhưng cô ấy vẫn không bỏ rơi tôi, hơn nữa còn luôn luôn động viên tôi, giúp tôi trị liệu. Một người đàn ông như tôi, gặp được một người vợ biết chăm sóc như Chân Ngọc, bất luận như thế nào tôi cũng không muốn để cho cô ấy rời đi. Nhưng tôi cũng biết rõ bản thân mình thực có lỗi với cô ấy, cho nên tôi cũng không muốn can thiệp vào chuyện thỏa mãn nhu cầu sinh lý của cô ấy.”
Tuy rằng miệng nói xong có chút khô, nhưng Lý Nguy cũng vẫn không dám cầm lấy chén trà trước mắt uống một ngụm, hắn ta nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói: “Cho nên ngài có thể cũng thành toàn cho tôi được hay không? Tôi chỉ là muốn có một người vợ danh chính ngôn thuận, như vậy tôi mới có thể đối mặt với người thân, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp v..v… Làm như vậy đối với Chân Ngọc cũng có chỗ tốt không phải sao? Bất luận tương lai thế nào thì cô ấy cũng là người phụ nữ có gia đình đàng hoàng.”
Chu Cẩn Vũ rất kiên nhẫn nghe xong những lời Lý Nguy nói, tình tình vẫn rất hòa nhã nói: “Nhưng mà, hiện tại Chân Ngọc không muốn sống cùng cậu nữa, cậu nói ra những gì cậu muốn đi.”
Trong lòng Lý Nguy dâng lên sự do dự, hắn vừa không muốn đắc tội với Chu Vẩn Vũ, nhưng cũng không có khả năng đồng ý ly hôn, cho nên hắn chỉ là buồn bực không lên tiếng.
Chu Cẩn Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì đã hiểu rõ rồi, khóe miệng hơi nhếch lên nở một nụ cười, nói: “Lý Nguy, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi gặp cậu, cậu nên biết quý trọng cơ hội này nha.”
Điều này có nghĩa là gì? Lý Nguy thật sự không hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Chu Cẩn Vũ, vì vậy lại càng không dám nhiều lời nói một câu.
Chu Cẩn Vũ còn nói thêm: “Thái độ hôm nay của cậu tôi cũng đã hiểu rõ rồi, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu, về phần Chân Ngọc đưa ra yêu cầu ly hôn, tôi sẽ cho cậu một thời gian để suy nghĩ.”
Nói xong anh cũng không thèm quan tâm đến Lý Nguy nữa trực tiếp đứng dậy đi tới mở cửa. Đỗ thư ký đứng ở bên ngoài cửa ngay lập tức đi đến đứng ở bên cạnh anh, anh ta nói với nhân viên phục vụ: “Mang hóa đơn đến đây.”
Nhân viên phục vụ lập tức cười nói: “Không cần ạ, tổng cộng là 5300 đồng, đã chiết khấu giảm giá rồi đấy ạ.”
Đỗ thư ký gật gật đầu rồi quay sang nói với Chu Cẩn Vũ: “Chu thị trưởng, ngài còn có một cuộc họp nữa, chúng ta đi trước thôi.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong “Ừ” một tiếng rồi đi xuống dưới lầu, còn lại một mình Lý Nguy đứng ở trước cửa phòng, trong lòng hắn ta nghĩ: có quyền thế vẫn là tốt nhất, tổng cộng không đến vài ngụm nước trà mà có thể hết hơn 5000 đồng, hơn nữa lại còn là đã chiết khấu. Người ta uống đây mới gọi là nước nha, nếu so sánh với thứ nước này thì đồ uống của hắn được coi là rác rưởi rồi, bất quá đã có pho tượng phật to lớn Chu Cẩn Vũ này, một ngày nào đó Lý Nguy hắn cũng sẽ tiêu sái phóng khoáng như thế!
Chu Cẩn Vũ vừa mới nói cái gì nhỉ? Sẽ ình thứ mình muốn, thật là quá tốt rồi, một người phụ nữ có thể đổi lấy tiền đồ chính trí, cái nón xanh này có tính là gì đâu, chỉ có thể nói chính mình có bản lĩnh, người khác muốn đưa đàn bà tới trước mặt Chu Cẩn Vũ mà còn không đưa được đấy chứ!
Lý Nguy đắc ý nghĩ, nói cho cùng Chu Cẩn Vũ vẫn là muốn giữ lấy thể diện, chỉ cần nắm chắc lấy Hạ Chân Ngọc, thì cả đời này của Lý Nguy hắn sẽ mở mày mở mặt.
Chu Cẩn Vũ vừa trở lại Tòa thị chính thì đã có người lại đây báo cho anh biết Triệu thị trưởng tìm anh. Chu Cẩn Vũ nghe xong cũng không tiếp tục quay về văn phòng mà trực tiếp đi gặp Thị trưởng Triệu Hải Hưng luôn.
Triệu Hải Hưng thấy Chu Cẩn Vũ bước vào, cười cười và nói: “Cẩn Vũ đến đây, mau ngồi.”
Chu Cẩn Vũ cũng cười nói: "Thị trưởng, ngài tìm cháu?"
Triệu Hải Hưng nghe xong nói: "Cũng không còn chuyện gì, chú chỉ muốn tìm cháu nói chuyện phiếm một chút thôi."
Chu Cẩn Vũ nghe xong thì cũng không nói thêm điều gì, Triệu thị trưởng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cẩn Vũ à, không bàn đến chức vụ, thì nói như thế nào chú cũng được coi như là trưởng bối của cháu, cha của cháu lại chính là lãnh đạo cũ của chú, cho nên có chút chuyện chú cũng muốn nói thẳng với cháu.”
Chu Cẩn Vũ chỉ mỉm cười mời Triệu thị trưởng có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng. Lúc này Triệu Hải Hưng mới nói ra trọng tâm câu chuyện: “Dạo gần đây chú nghe được một ít lời đồn đại, nói cháu cùng với trợ lý thư ký mới được điều động đến có chút qua lại, mặt khác còn nghe nói cháu cùng với một nhân viên ở cơ sở có quan hệ không minh bạch, hơn nữa đối phương lại đã kết hôn rồi. Chú cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là có những chuyện này hay không, nhưng tóm lại để truyền ra những lời này đúng là không tốt.”
Chu Cẩn Vũ vẫn nở nụ cười như cũ nói: “Chú Triệu, những lời đồn đại về cháu còn thiếu sao? Trợ lý thư ký Lưu Tân Kiệt là em gái của Lưu Tân Dĩnh, chuyện cháu và chị gái cô ấy có qua lại một thời ngắn chú cũng biết mà. Về phần nữ nhân viên ở cơ sở kia thì thực sự đúng là có chuyện như vậy, nhưng mà cô ấy đang chuẩn bị làm thủ tục ly hôn với chồng, cũng không có việc gì.”
Triệu thị trưởng thiếu chút nữa bị sặc nước trà, nói: “Đây còn nói là không có việc gì sao, người ta đã kết hôn rồi, bây giờ lại còn vì cháu mà ly hôn, đến lúc đó cháu định xử lý như thế nào, dù sao cũng phải có biện pháp để giải quyết chứ? Hơn nữa, chú cũng đã bảo người ta nghe ngóng tin tức, trước đó cháu cũng có chút ý tứ cưỡng ép người ta, đám người Trương trưởng phòng cũng chỉ là nhìn ánh mắt cháu mà làm việc, phần việc của bọn họ cũng chỉ có châm ngòi thổi gió, lửa cháy đổ thêm dầu, phất cờ hò reo, còn có thể ngăn cản cháu sao?”
Chu Cẩn Vũ nói: “Chú Triệu, chuyện này chú không cần quan tâm, dù sao chắn chắc là không có chuyện gì.”
Triệu Hải Hưng cười khổ nói: “Cẩn Vũ à, cháu cũng biết chú sắp nghỉ hưu rồi, vị trí thị trưởng này còn không phải là của cháu sao? Cho nên hiện tại cháu vẫn là nên cẩn thận chút đi, nếu không bị nắm điểm yếu gì gì đó cũng sẽ không tốt, đến lúc đó chú cũng không biết giải thích sao với thủ trưởng cũ.”
Chu Cẩn Vũ không quan tâm, nói: Chú Triệu, bên chỗ cha cháu chú không cần lo, cha cháu cũng không xen vào đâu. Hơn nữa vị trí thị trưởng kia cháu cũng đã suy xét, chỉ có điều là cháu cũng đã quyết định rõ ràng rồi. Chú yên tâm, người nào muốn phá rối thừa nước đục thả câu thì cháu là người đầu tiên sung quân hắn! Muốn lấy chuyện phụ nữ để uy hiếp Chu Cẩn Vũ cháu, hắn cũng không khỏi quá ngây thơ rồi!”
Triệu Hải Hưng nghe xong nói: “Chú cũng chỉ muốn dặn cháu vài câu, vẫn là cố gắng hết sức giảm đi chút phiền toái mới tốt, dù sao thì tâm kế và phương thức làm việc của cháu chú vẫn là thực yên tâm. Vị trí thị trưởng cháu không cần lo lắng, trừ cháu ra người khác cũng không có đủ năng lực đó, hơn nữa cho dù cháu thật không muốn làm, đến lúc đó người khác đi lên, có một Phó thị trưởng như cháu ở chỗ này trấn giữ, thì vị trí thị trưởng đó cũng không còn thật sự hứng thú.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong cũng không nói thêm điều gì về việc này nữa, chỉ là lại cùng Triệu Hải Hưng hàn huyên trong chốc lát rồi mới quay về phòng làm việc của bản thân. Anh nghĩ tới biểu hiện hôm nay của Lý Nguy, hắn ta rõ ràng là bị quyền thế làm ờ mắt mà đánh mất đi nhân cách của của mình, người như vậy vừa không dễ đối phó, lại thực dễ dàng đối phó, bất quá hắn cũng chỉ là một gã hung ác nhưng ngu xuẩn mà thôi. Chu Cẩn Vũ lại nghĩ đến Hạ Chân Ngọc còn muốn trở về khuyên nhủ Lý Nguy nữa, anh liền ở trong lòng cười nói: “Bé cưng ngốc nghếch của chú, cưng hãy nhìn xem thủ đoạn của chú nhé!
Hơn Cả Hôn Nhân Hơn Cả Hôn Nhân - Thần Vụ Quang