Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ins ngồi trong văn phòng của Stephanie Ludlow, nhìn chằm chằm với vẻ đầy hoài nghi vào đánh giá sơ bộ của cô về kết quả kiểm tra nói dối của David Bankston.
“Không phải tất cả các câu hỏi.” Ludlow nói. “Nhưng..”
“Anh ta đã trượt những câu nào?”
Cô ta chỉ tay. “Lật trang đi! Đó. Dừng ở đó. Thấy không? Liệu anh ta có biết bất kỳ nạn nhân nào không; liệu anh ta đã bao giờ ở cùng họ hay chưa.”
Kins nhìn lên từ bản báo cáo. “Thế còn câu hỏi liệu anh ta có giết họ không thì thế nào?”
“Không có phản ứng rõ rệt.”
“Sao có thể như vậy được chứ, Stephanie? Làm thế nào mà anh ta có thể nói dối về việc không biết họ nhưng lại không nói dối trong câu trả lời là anh ta không giết họ?”
“Tôi không biết phải nói gì với anh nữa, Kins ạ.” Ludlow đưa anh danh sách các câu hỏi và kết luận sơ bộ của cô. “Anh ta cũng phản ứng lại khi tôi hỏi anh ta về nơi cư trú hiện tại.”
“Vậy là không thể kết luận được.”
“Là anh ta đang nói dối? Không. Nhưng những gì anh ta nói dối thật khó mà hiểu nổi. Anh ta thất thường và không đáng tin. Anh ta không lúc nào hoàn toàn bình tĩnh cả.”
Kins nhớ tới lời gợi ý của Santos. “Còn giao tiếp bằng mắt thì thế nào? Anh ta có giao tiếp bằng mắt với cô không?”
“Tôi ngồi bên cạnh khi anh ta thực hiện bài kiểm tra. Anh ta nhìn thẳng về phía trước. Nhưng tôi không thấy có gì bất thường.” Cô xem đồng hồ. “Tôi đã nói với anh ta là sẽ có người liên lạc với anh ta. Tôi phải đi có việc đã. Anh cứ xem qua các câu hỏi và câu trả lời rồi gọi cho tôi vào ngày mai để thảo luận kĩ hơn nhé!”
Kins cảm ơn cô và quay trở lại bàn làm việc. Anh gọi cho Tracy, nhưng cuộc gọi được chuyển vào hộp thư thoại. Khi anh gọi cho Amanda Santos, cô trả lời ở hồi chuông thứ ba.
“Thám tử Rowe đây. Cô đã nói là đôi khi những tên này có thể đánh bại bài kiểm tra bởi vì chúng không cảm thấy hối hận, rằng chúng không tin là mình đã làm bất kỳ điều gì sai trái. Thế nó có nghĩa là gì khi chúng thất bại?”
Tracy khập khiễng bước vào trong ô làm việc với sự giúp đỡ của Faz, ngạc nhiên khi thấy Kins đang ngồi ở bàn làm việc của anh.
Kins đứng dậy. “Chuyện gì xảy ra với cô vậy?”
“Giáo sư đây đã hạ đo ván Taggart lần nữa.” Faz nói, giúp Tracy ngồi xuống ghế của cô. “Tôi sẽ lấy ít đá và bộ dụng cụ sơ cứu.”
Mắt cá chân và lưng cô đau nhức, khuỷu tay phải của cô yếu lả đi. Cô tự hỏi liệu cú đá của Taggart có làm gãy xương đòn của mình không. Cô nâng cánh tay lên cao thì thấy rất đau. Cô đoán là cơn đau sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều trước khi nó khá hơn. Cô mở ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc và tìm chai Aleve nhỏ màu trắng.
“Sao cô lại đi tìm Taggart?” Kins hỏi.
Tracy lắc hai viên thuốc nhỏ màu xanh ra, cho vào miệng nuốt mà không cần nước, rồi kể cho Kins về dấu vân tay mà hệ thống phát hiện ra là khớp với dấu vân tay của Taggart trong phòng nhà nghỉ mà Veronica Watson bị sát hại.
“Bên tuần tra đã trông thấy xe hắn đậu phía ngoài Dancing Bear. Khi chúng tôi tới, hắn bỏ chạy.”
“Vậy là hắn cũng có liên quan đến Dancing Bear.”
“Có thể. Hắn nói hắn chỉ đến đó sau khi không được chào đón ở Pink Palace.”
Faz quay lại, mang theo một túi đá và bộ dụng cụ sơ cứu. “Giáo sư đây đã nhảy lên hàng rào cao chỉ trong một cú bật nhảy.”
Tracy nhìn xuống vết rách trên chiếc quần bò của mình. Đầu gối cô bị xước và rướm máu. “Đây từng là chiếc quần bò mới tinh đấy.”
“Tôi nghĩ thế này mới đang là mốt chứ.” Faz nói. “Bạn gái con trai tôi mặc kiểu đó mà.”
“Tuyệt quá nhỉ.” Cô nói. “Nếu tôi có bao giờ hẹn hò với mấy cậu bé mười lăm tuổi.” Cô cởi giày và tất, sau đó kéo ống quần lên kiểm tra mắt cá chân. Rất may nó không bị sưng hay bầm tím.
“Có nặng lắm không?” Kins hỏi.
“Chỉ bị trật khớp thôi.” Cô đặt gói đá lên xương đòn. Cái lạnh làm dịu cơn đau. “Họ sẽ chăm sóc Taggart sau khi hắn bị buộc tội. Tôi đã bảo họ gọi cho chúng ta. Tôi muốn thẩm vấn hắn trước khi hắn có thời gian để suy nghĩ mọi thứ thấu đáo.” Cô chỉnh lại túi đá. “Thế Bankston có đến không?”
Kins đưa cô những phát hiện sơ bộ của Ludlow. “Anh ta trượt rồi.”
Tracy nhìn lên Kins, sau đó bắt đầu lật qua các trang giấy. “Anh ta trượt sao?”
“Không phải tất cả các câu hỏi, nhưng Stephanie nói là thế là đủ để khiến các câu trả lời của anh ta đáng ngờ. Anh ta nói dối về việc liệu anh ta có biết các vũ công không.”
Tracy nhanh chóng lướt qua phần đánh giá của Ludlow.
Bạn đã bao giờ gặp Veronica Watson chưa?
Chưa.
Bạn đã bao giờ gặp Nicole Hansen chưa?
Chưa.
Bạn đã bao giờ gặp Angela Schreiber chưa?
Chưa.
Trong các bản ghi âm bài kiểm tra nói dối, có những phản ứng sinh lý đáng kể, thường là dấu hiệu của sự gian dối khi ông Bankston trả lời loạt câu hỏi bên trên. Đây là quan điểm của giám thị phụ trách bài kiểm tra nói dối, dựa trên sự đánh giá một cách cẩn thận các phản ứng sinh lý được kiểm soát chất lượng bằng đánh giá thống kê trên máy tính, ông David Bankston KHÔNG TRUNG THỰC (có dấu hiệu của sự gian dối) trong phản ứng đối với những câu hỏi này.
“Anh ta có biết họ sao?” Tracy hỏi.
“Bài kiểm tra chỉ ra có thể là vậy.”
Tracy đọc tiếp.
Bạn có giết Veronica Watson không?
Không.
Bạn có giết Nicole Hansen không?
Không.
Bạn có giết Angela Schreiber không?
Không.
Trong các bản ghi âm bài kiểm tra nói dối, không có những phản ứng sinh lý đáng kể nào, thường là dấu hiệu của sự trung thực. Đây là quan điểm của giám thị phụ trách bài kiểm tra nói dối, dựa trên sự đánh giá một cách cẩn thận các phản ứng sinh lý được kiểm soát chất lượng bằng đánh giá thống kê trên máy tính, ông David Bankston TRUNG THỰC (không có dấu hiệu của sự gian dối) trong phản ứng đối với những câu hỏi này.
“Điều này thật bất hợp lý.”
“Tôi cũng đã nói vậy.”
“Stephanie giải thích thế nào về nó?”
“Cô ấy chưa giải thích gì. Cô ấy muốn nói chuyện vào ngày mai. Tôi đã gọi cho Santos và gửi cô ấy bài kiểm tra.”
“Bankston giờ đang ở đâu?”
“Ở nhà. Tôi đã cho một xe đi theo anh ta khi anh ta rời bãi đỗ nhưng bảo họ đừng theo sát quá. Xe của anh ta giờ đang đậu trên lối xe chạy vào nhà, còn họ thì đỗ xe trong một lô đất trải sỏi gần Xa lộ liên tiểu bang 90. Nếu Bankston đi vào xa lộ để vào trung tâm thành phố, họ sẽ biết. Nếu anh ta lái xe tới cửa hàng tạp hóa, họ sẽ không biết được.”
Điện thoại bàn của Tracy reo. Nhà tù quận King thông báo rằng Taggart đã bị buộc tội. “Họ đang chăm sóc cho hắn rồi.” Cô nói.
Dan dành phần còn lại của buổi chiều để cố gắng theo dấu các nhân chứng được xác định trong hồ sơ vụ sát hại Beth Stinson. Sau chín năm, một vài số điện thoại không còn hoạt động nữa và những ký ức của các nhân chứng cũng phai nhạt đáng kể. Hai người nói với anh rằng họ nhớ là đã gọi cho cảnh sát nhưng không thể nhớ được thông tin nào mà họ cho là liên quan và họ đã không còn nghĩ về nó trong nhiều năm qua. Người thứ ba cho biết ông ta đã bán cho Stinson một chiếc ô tô hôm đầu tuần và chỉ nghĩ là cảnh sát có lẽ muốn biết, không hẳn là ông ta thật sự gán cho việc đó bất kỳ ý nghĩa nào. Dan ghi chú lại là có thể Tracy muốn kiểm tra người này, cho cô gợi ý rằng có thể tên sát nhân đã liên lạc với Stinson. Cô đã đúng về một điều. Nolasco và Hattie không hề thẩm vấn bất kỳ nhân chứng nào.
Cuộc gọi khả dĩ nhất của Dan là cho cựu quản lý của Beth Stinson chỗ cửa hàng bán lẻ lớn ở Bắc Seattle nơi Stinson từng làm nhân viên kế toán. Abe Drotzky nói với anh Stinson không đặc biệt nổi trội nhưng cô ta làm việc từ thứ Hai đến thứ Sáu, kiếm được đúng với công sức bỏ ra. Ông ta biết rất ít về đời sống cá nhân của cô ta nhưng nói rằng ông ta có ấn tượng là cô ta còn làm thêm vào ban đêm ở đâu đó nữa, vì cô ta thường có chút đờ đẫn khi đến làm việc.
Khi Dan đã phỏng vấn xong, anh quyết định thử thêm một cái tên trong hồ sơ: Celeste Johnson, trước khi kiếm gì đó để ăn. Số điện thoại của cô ta không còn hoạt động, nhưng địa chỉ cung cấp không xa cửa hàng bán lẻ. Dan quyết định lái xe đến đó.
Anh đoán người phụ nữ ra mở cửa khoảng bảy mươi lăm tuổi. Bà ta trông có vẻ thích thú khi Dan hỏi tìm Celeste. “Celeste không còn sống ở nhà đã nhiều năm rồi.”
“Cô ấy là con gái bác ạ?” Dan đoán.
“Thế anh là ai?”
Dan nói với bà ta anh là một luật sư đang tìm hiếu về vụ việc của Beth Stinson.
“Con thú đó sắp được thả tự do sao?” Người phụ nữ hỏi.
“Cháu không thể liên lạc được với con gái bác qua số điện thoại trong hồ sơ.”
“Celeste kết hôn rồi. Họ của con bé giờ là Bingham.”
“Liệu cô ấy còn sống quanh vùng này không?”
“Con bé tốt hơn nên làm vậy.” Người phụ nữ nói. “Ta cần chăm sóc cái thân già này ít nhất một lần mỗi tuần.”
Người phụ nữ không đưa địa chỉ của Celeste nhưng cung cấp một số điện thoại. Khi Dan gọi, anh gặp một trong số các con của cô ta.
“Mẹ ơi, mẹ có điện thoại!”
“Con không cần phải hét lên thế. Mẹ đến ngay đây.”
Đứa trẻ, vẫn còn nhỏ, lại hét lên: “Điện thoại của mẹ này!”
“Dừng lại đi!” Dan nghe thấy tiếng điện thoại được chuyền tay. “A lô?”
“Cô Celeste Bingham phải không?”
“Nếu đây là cuộc gọi quảng cáo, vui lòng đưa tôi vào danh sách không gọi lại của anh.”
“Đây không phải cuộc điện thoại bán hàng.” Dan nói. “Mẹ cô đưa tôi số điện thoại của cô. Tôi gọi về chuyện của Beth Stinson.”
Phản ứng là sự im lặng, và Dan nói nhanh để lấp đầy khoảng trống. “Cô đã gọi cho cảnh sát khi cô Stinson bị sát hại và bày tỏ rằng cô có thể có một vài thông tin liên quan đến vụ án.”
Lại là sự im lặng.
“Cô Bingham, cô vẫn còn ở đó chứ?”
“Anh gợi lại chuyện đó làm gì?” Cô ta lên tiếng.
“Tôi đang cố gắng lần theo một vài thứ, và tôi tự hỏi liệu tôi có thể hỏi cô vài câu hỏi được không.”
“Anh là cảnh sát sao?”
“Tôi là luật sư.”
Lại một sự lưỡng lự. Dan cảm thấy Bingham sắp nói với anh là cô ta không thế nhớ lại hoặc không muốn bị làm phiền. “Anh gợi lại chuyện này làm gì?” Cô ta hỏi lại, nghe có vẻ còn khó chịu hơn.
“Tôi đang cố gắng tìm hiểu liệu anh Gerhardt đã có một phiên tòa công bằng hay chưa.” Dan nói, cảm thấy như mình không thể lảng tránh câu hỏi của cô ta thêm nữa.
Một lần nữa, Bingham không lập tức phản ứng, và lần này Dan chắc chắn cô ta sẽ nói với anh rằng cô ta không có gì để cung cấp. Anh cố gắng lấp đầy sự im lặng một lần nữa. “Tôi có thể gặp cô vào lúc nào đó thuận tiện nếu làm vậy dễ dàng hơn. Hoặc tôi có thể đến nhà cô.”
“Không.” Cô ta nói. “Đừng đến nhà tôi.”
Dan chờ đợi, cảm thấy tốt hơn là không nói gì nữa.
“Tôi sắp đưa con trai đi tập đá bóng. Tôi sẽ có một giờ rảnh rỗi trong khi đợi thằng bé tập xong. Có một quán bar thể thao ở Bắc Seattle tên là Iron Bone nằm trên đại lộ Mười Lăm, đối diện một trung tâm mua sắm. Tôi sẽ gặp anh ở đó.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng