Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 38
H
ọ đi mất bốn ngày mới tới Lâu đài Wells. Teleri ngồi cạnh Roger trên tấm ván ngồi của cỗ xe chất đầy mọi thứ cô có và yêu mến.
Trong thùng xe phía sau cô là tất cả các lồng thú, con thỏ rừng ba chân và con lửng mù, con cáo và những con vật khác sẽ không bao giờ sống sót được trong rừng hoang. Ngựa được buộc với cửa xe và nó chạy lót tót theo sau với Ó đậu trên lưng còn Lợn nằm ngủ trên một ổ rơm. Thi thoảng nó ngóc đầu dậy và nhìn vùng quê rồi ủn à ủn ỉn.
Họ đồng ý để lại căn lều như thế, vì Roger hứa là họ sẽ quay lại vào mùa xuân, nên Teleri chỉ mang những đồ đạc cá nhân đi, chiếc rương với vài đồ quần áo và món quà cưới của cô. Cô gói ghém lại các viên đá và vỏ ốc, buộc chặt chiếc túi da đỏ vào thắt lưng để không bị thất lạc.
Roger và cha anh chuyện trò rất ít. Chồng cô nói nhiều với lính của cha hơn, những người anh đã biết từ bao năm nay. Người cha ở tách xa cả Roger và Teleri, ông muốn ăn ngủ riêng biệt trong một chiếc lều nhỏ bằng vải lụa sọc, còn quân của ông dựng một chiếc lớn hơn cho Teleri và Roger.
Họ đi qua một sườn đồi dốc vào lúc muộn. Teleri ngước nhìn lên. Một thứ gì đó màu xám rộng lớn đang lùm lùm trước mắt họ, trông giống như một ngọn núi.
“Đó là Lâu đài Wells,” Roger nói, cho đoàn xe chậm lại.
Teleri quay sang nhìn anh chằm chằm. “Đó là nơi anh đã lớn lên sao? Đó là nhà của anh sao?”
Tòa lâu đài to tới mức trông y như một thị trấn có tường bao, khá giống như cô đã tưởng tượng về London – rộng lớn và bận rộn.
Từ tháp canh ở giữa tường thành dài bất tận vọng lên tiếng những người đưa tin, và khi họ tiến tới cổng, một chiếc cầu rút khổng lồ có ván dày như thân gỗ trong rừng hạ qua bờ hào lớn tựa một cái hồ và bao quanh tường thành xa tới tận chân trời phía đông và phía tây mà cô có thể thấy được.
Tiếng khung lưới sắt kẽo kẹt mở ra, trông giống hàm răng khổng lồ của một con quái vật và nam tước FitzAlan cưỡi ngựa lên phía trước họ, với cỗ xe và quân lính theo sau.
Teleri ngồi im lặng nhìn Roger suốt gần cả ngày đã lặng lẽ. Anh đang trở về nhà, nhưng không có biểu hiện gì trên nét mặt. Anh ngồi thẳng và cứng đơ, tách biệt, như thể anh không muốn ở đó.
Phía bên trong dường như mọi người đang nói chuyện cùng một lúc. Mọi người trong sân dừng lại, vẫy chào những người đàn ông và Roger. Tất cả đều tiến ra gần pháo đài vừa to và rộng, có những tấm kính ở vài cửa sổ trông lấp lánh như những ngôi sao được gắn trong tảng đá xám xịt.
Những cánh cửa gỗ sồi của pháo đài bật mở và một nhóm đàn bà con gái chạy xuống bậc thang, hầu hết đều trẻ, nhưng người lớn nhất là một phụ nữ đẹp lộng lẫy với mái tóc màu đỏ sẫm. Bà chạy về phía xe ngựa và kêu lên, “Roger! Roger!”
Anh nhảy xuống khỏi xe và dang hai cánh tay đón người đàn bà bé nhỏ mà Teleri biết đó chỉ có thể là mẹ anh. Bà khóc khi ôm con trai, hai tay nâng niu hai má anh như thể bà phải nhìn vào gương mặt anh để tin rằng anh thực sự ở đó và khỏe mạnh. “Con còn sống, con trai. Tạ ơn chúa.”
“Con khỏe mà mẹ.” Anh ôm bà thật chặt rồi ánh nhìn của anh vụt hướng lên phía Teleri vẫn còn đang ngồi trong xe. Cô khẽ cười với anh, nụ cười mà cô biết rằng hơi run rẩy vì cô rất, rất sợ.
Người mẹ nhìn Roger rồi sờ vào cổ anh. Nước mắt lăn xuống gò má và bà bắt đầu khóc, nói, “Con trai của tôi… Con trai của tôi…”
“Con khỏe mà mẹ. Nín khóc đi, mẹ, làm ơn.” Anh dừng lại và Teleri có thể nghe thấy tiếng anh hơi rạn vỡ. Cô cảm thấy được nước mắt đang đong đầy trong chính mắt mình.
“Nín khóc hết đi. Con khỏe và đã về nhà!” Roger nói, dang hai tay sang hai bên khi nhìn mẹ và các chị em gái.
Anh quay đầu đi trong giây lát, mắt anh ngó mắt Teleri chăm chú. Cô thấy anh bắt đầu đi về phía mình. Nhưng trước khi anh tới chỗ cô, các chị em gái của anh đã vây quanh, khóc khóc nói nói. Tất cả đều đồng thanh cất tiếng.
Teleri nhìn họ và tự hỏi làm sao mà họ có thể nghe thấy tiếng người khác nói vì tất cả cùng cất lời một lúc.
Cuối cùng Roger tách ra khỏi bọn họ và cầm tay mẹ dẫn tới cỗ xe. “Mẹ ơi, con muốn giới thiệu một người với mẹ. Một người đặc biệt.”
Mẹ Roger ngước lên nhìn Teleri bằng đôi mắt nâu tò mò nhưng hiền hậu.
“Mẹ ơi, đây là Teleri, vợ của con.”
Mẹ anh tách cái nhìn khỏi gương mặt Teleri và chằm chằm nhìn sang Roger với nét mặt ngạc nhiên.
Bụng Teleri thóp lại. Bây giờ thì cả cha và mẹ anh đều không thích cô. Cô siết chặt các ngón tay lên đùi và gượng cười.
“Các con kết hôn rồi sao?”
“Vâng.”
“Ôi, rốt cuộc cũng xong! Mẹ rất vui mừng.” Bà quay sang Teleri và chìa tay ra. “Con gái mới của ta! Thật là tuyệt vời! Ôi! Đỡ vợ con xuống, Roger.” Bà vỗ nhẹ vào cánh tay Roger. “Con không nên để vợ ngồi đó trong khi tất cả chúng ta đều nhìn nó chằm chằm thô lỗ.”
Giây phút chân Teleri chạm đất thì mẹ anh đang ôm cô. Bà có mùi hương của đinh hương, hoa hồng và sự thân ái. “Chào mừng con, Teleri. Chào mừng con.” Bà khoác tay mình với tay cô. “Con có cái tên dễ thương quá. Có phải là tên xứ Wales không? Con phải kể cho ta nghe về nó, và về gia đình con, và làm sao mà con với Roger gặp nhau. Tên ta là Lilliane, nhưng con có thể gọi ta là mẹ nếu con muốn. Ta rất thích nếu con làm vậy. Con biết không, con yêu quý, ta đã mỏi mòn bao năm là mình sẽ không bao giờ được trông thấy con trai lấy vợ. Ta rất vui mừng.”
Bà gần như kéo Teleri lên gác và dứt ra khỏi Roger. “Vào trong đi. Con chắc hẳn đã mệt nhoài sau chuyến đi dài. Sander tìm thấy hai con ở đâu? Ông ấy báo tin nhưng không kể cho ta nghe về con, con yêu quý. Ông ấy chắc hẳn muốn dành điều bất ngờ cho ta.”
Không hiểu sao Teleri nghi ngờ đó là lý do tại sao nam tước FitzAlan không kể cho vợ nghe về sự tồn tại của cô.
Mẹ của Roger dẫn cô đi qua các cửa và nói. “Con phải kể cho ta nghe mọi điều. Con yêu quý. Chỉ mọi điều thôi.”
o O o
Buổi sáng hôm sau Roger bước xuống những bậc cầu thang bằng đá từ phòng ngủ trên tháp phía tây. Anh không ngủ ngon và đang kìm một cái ngáp dài khi đi qua cửa vào phòng khách.
“Roger!” mẹ anh gọi.
Anh đi quanh chiếc rèm che cửa vào phòng khác, cau mày. “Suốt cả đời con mẹ luôn luôn biết khi nào con xuống những bậc cầu thang đó. Làm sao mà mẹ biết?”
“Một người mẹ luôn biết được hành động của con mình, lời nói và cách nó đi.”
Anh lại kìm một cái ngáp nữa.
“Con không ngủ ngon à?”
“Không ngon lắm ạ.”
“Lạ giường mà. Con đã không về nhà suốt hai năm nay.”
Anh nghe được sự đau đớn trong giọng bà.
“Con có nhiệm vụ mà mẹ.”
Bà nhìn anh lâu và thân mật. “Và có cha con nữa, mẹ đoán vậy.”
“Vâng, có đó,” Roger không chối. “Nhưng sáng nay, con chỉ mệt do ngủ với con lợn đó.”
“Roger! Thật là quá lắm! Con không bao giờ được nói về vợ mình bằng những từ đó. Con bị làm sao thế? Teleri là người rất dịu dàng. Không bao giờ được nói về một người đàn bà như thế, Roger. Mẹ là mẹ của con và mẹ sẽ không cho phép điều đó. Mẹ không quan tâm là con đã trưởng thành hay chưa.”
Anh phá lên cười rồi giải thích về Lợn.
Bà bắt anh ngồi xuống cạnh anh và kể cho bà nghe tất cả về Teleri. Anh dành một thời gian thật lâu để kể cho bà nghe mọi thứ. Mẹ anh khóc khi anh kể bà nghe. Còn anh thì khóc khi anh kể bà nghe về Teleri bị ném đá.
Roger luôn luôn có thể nói chuyện với mẹ mình. Bà chịu lắng nghe, không giống cha anh. Bà để anh nói xong và không cắt ngang. Bà không nhanh chóng phán xét và bà không bao giờ giờ khiến anh cảm thấy như mình là một người thất bại.
“Con yêu con bé rất sâu sắc.”
“Vâng,” Roger thừa nhận.
“Mẹ thấy hạnh phúc cho con, con trai ạ. Đó là tất cả những gì mẹ muốn cho con. Chuyện với Elizabeth de Clare không hay chút nào. Cô ấy không phải là người đàn bà đích thực dành cho con. Cả cha con và mẹ đều biết điều đó.” Bà nhìn Roger. “Hình như bây giờ con cũng biết điều đó.”
“Chỉ cần nhìn con là mẹ có thể khẳng định như vậy sao?”
“Ở con toát ra sự yên ổn mà con chưa từng có khi trước. Người làm mẹ hiểu điều đó, con à.” Lillianne ngồi hơi thẳng lên một chút trong ghế và nhìn quanh phòng. “Giờ kể cho mẹ nghe, Teleri đâu rồi? Nó không đi xuống với con sao?”
“Margaret và Marian đang ở trên đó với cô ấy, thử váy áo gì đó. Họ đuổi con ra ngoài.”
“Vậy đi nào.” Mẹ anh đứng dậy. “Con có thể dẫn mẹ xuống gác ăn sáng. Các cô gái sẽ mang nó xuống ngay khi mặc xong.”
o O o
Các cô gái không để Teleri ra khỏi phòng cho tới khi cô thử xong mọi chiếc váy họ có. Và không ai có thể có nhiều váy tới thế. Tất cả các em gái bé nhất của Roger đều có dáng và chiều cao như Teleri. Vậy nên khi cô bước xuống những bậc cầu thang đá và gặp chồng cùng gia đình của anh, cô mặc một bộ áo dài lụa màu lục tha thướt với áo cánh mỏng bên ngoài bằng lụa mỏng dệt nổi màu vàng, lục và màu đỏ thắm.
Trên đầu cô đội một chiếc vòng vàng với viên hồng ngọc lớn ở giữa còn tóc được tết với những dây ruy băng lụa đỏ và vàng thành các bím dầy rủ xuống qua eo. Và cô cảm thấy như mình là một người khác lạ.
Cô để các chị em anh kéo mình vào trong sảnh chính nơi có một đám đông, phần lớn là người lạ, đang ngồi thành các nhóm theo những bàn dài. Các cô gái cô đến trước mặt cha họ như thứ quả quý và Margaret nói, “Nhìn này cha. Chị ấy không phải là người đáng yêu nhất sao? Cha thấy không? Con đã nói với cha là chị ấy sẽ sửa soạn tươm tất mà.”
“Margaret!” Lillianne nói. “Ngồi xuống và đừng có ăn nói vớ vẩn nữa.”
Roger đứng dậy và đưa tay dẫn Teleri qua một ghế gỗ trống được dành cho hai người. Anh để cô ngồi xuống và nghiêng người thì thầm, “Em là người đàn bà đáng yêu nhất mà anh từng thấy.”
Cô mỉm cười nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy bộ quần áo lạ mà cô đang mặc thoải mái hơn rất nhiều.
Rồi anh thêm vào, “Nhưng em đang đi khập khiễng. Có chuyện gì sao?”
Cô ngả ra sau một chút và nhấc váy lên để anh thấy chân cô. Cô mang đôi giày đỏ bó chặt với các dây buộc quanh mắt cá chân.
Anh cau mày. “Trông chúng có vẻ là loại da mềm nhất. Chúng làm em đau à?”
“Mềm lắm. Nhưng các đường may cạ vào chân và gót chân em khi bước đi.”
Anh vỗ vỗ tay cô. “Rồi em sẽ quen thôi.”
“Rõ là cha anh ra lệnh cho các chị em anh rằng em phải đi giày.”
Roger vòng tay quanh người cô và nói, “Vì anh thì đừng đi. Anh không để tâm nếu em có đi chân không. Anh không phải là cha anh, em yêu.”
Cô gật đầu.
Một người hầu mang đến một đĩa đầy thịt xông khói, giăm bông và bầu dục. Cô nhìn chằm chằm vào đó và há hốc miệng. Từ bé tới lớn cô chưa bao giờ nhìn thấy một cái đĩa đựng nhiều thịt như thế. Và cô nghĩ có lẽ mình buồn nôn. May mắn thay, người hầu đặt đĩa thức ăn ra đầu bàn ăn đối diện.
Nhưng khi cô ngồi lại, một người hầu nữa mang tới một đĩa chim trĩ quay, những chiếc lông trĩ dài màu lục và lam được đặt vào để trông nó như đang ngủ.
Người đàn ông đặt món thịt giữa Teleri và Roger và cô há miệng. Cô ngồi đó nhìn con chim tội nghiệp ở trước mặt mình. Cô có thể cảm thấy nước mắt đang trào ra.
“Mang đi chỗ khác,” Roger ra lệnh thẳng thừng.
Bầu không khí im lặng đột ngột. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào họ. Roger đưa cho cô một cốc rượu vang và nói, “Đây, uống đi. Uống ngụm nhỏ vào. Nó sẽ bụng em bớt khó chịu và khỏi ứa nước mắt.”
“Con chim có gì không ổn sao?” cha anh gầm lên.
“Không có gì,” Roger nói.
“Chắc chắn nó có vấn đề. Anh đã bảo mang nó đi kia mà.”
“Con chỉ muốn để xa chỗ vợ con thôi, thưa cha.”
“Tại sao?”
“Cô ấy không ăn thịt.”
Cha anh cau mày nhìn Teleri. “Không ăn thịt hả? Ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện ngớ ngẩn như vậy. Thảo nào trông nó bé nhỏ và xanh rớt. Nói cho ta hay, cô gái, tại sao cô không ăn thịt?”
“Nói cho cha biết,” Roger nói. “Nói cho cha những gì em nói với anh hồi đầu.”
“Không được đâu. Roger. Làm ơn.”
“Cứ nói cho cha biết.”
“Phải đó, cô gái. Nói cho chúng ta nghe hết đi.” Cha anh gầm lên.
“Tôi không thể ăn thịt, thưa ngài,” cô khẽ khàng nói.
“Ta hỏi cô tại sao?”
“Sander,” Lillianne đặt tay lên tay chồng. “Đừng làm phiền con bé. Nó thích cái gì thì ăn cái nấy.”
“Anh muốn biết.”
“Nói cho cha biết đi,” Roger lại nói. “Tiếp đi nào. Cha muốn biết.”
Teleri nghênh cằm lên và nhìn thẳng vào người cha chồng. “Bởi vì, thưa nam tước, tôi không bao giờ có thể ăn thứ gì có mặt mũi.”
Căn phòng lớn im lặng nặng nề tới mức cô có thể cắt xuyên qua được. Rồi, ngay trong lúc đó, hai người hầu nữa bước vào trong sảnh mang theo một con lợn quay lớn với quả táo đỏ tươi đính trong miệng.
Không một ai dám rớ tới món đó.