Nguyên tác: The Mill On The Floss
Số lần đọc/download: 1990 / 33
Cập nhật: 2015-10-05 18:59:31 +0700
Chương 38
R
Õ RÀNG LÀ MAGGIE ĐANG BƯỚC VÀO MỘT GIAI đoạn mà ai cũng phải nhìn nhận là có nhiều cơ hội lớn lao cho cuộc đời của một thiếu nữ. Lần đầu tiên nàng biết được thế nào là cảm giác trống rỗng của một ngày bắt đầu. Sự nhàn hạ cùng niềm vui trọn vẹn giữa bầu không khí thanh khiết và hương thơm ngào ngạt của hoa xuân – giữa những tiếng nhạc mênh mang, những cuộc dạo chơi dưới nắng mai rực rỡ và những chiều phiêu lãng trên sông – không thể nào không làm Maggie ngây ngất sau nhiều năm dài khổ hạnh. Ngay trong tuần đầu, Maggie đã nhận thấy bao nhiêu kỷ niệm đau buồn bắt đầu bớt ám ảnh nàng hơn. Cuộc đời cũng trở nên đáng yêu hơn, khi đêm đêm, ngồi trang điểm sửa soạn cho một dạ hội với cảm tưởng rằng mình cũng là một sinh vật tươi đẹp nhất trong mùa xuân này. Bây giờ nàng đã có nhiều đôi mắt ngưỡng mộ chờ đợi, nàng không còn là một kẻ bị quên lãng nữa.
Chiều hôm đó, Philip không tới như sự mong đợi của Lucy, Stephen Guest cho biết có lẽ Philip đã ra miền biển để tìm hứng cho những họa phẩm mới và không thể biết chắc được ngày nào anh ta về. Tánh của Philip vẫn vậy, lẳng lặng ra đi không một lời báo tin với bạn bè. Hai mươi ngày sau chàng mới trở về và nhận cùng một lúc hai lá thơ mời cũ của Lucy. Philip đã lên đường trước khi hay tin Maggie tới St. Ogg’s.
Hôm Philip về, Lucy bỗng nhận được lời mời của bà mục sư Kenn. Chứng sưng cuống phổi khiến bà không thể tiếp tục trách vụ tổ chức hội chợ từ thiện được nữa, và bà có ý định giao lại cho một số các cô, trong đó có cả Lucy. Cô Torry chuyển lời mời tới Lucy trong lúc có mặt Stephen. Chàng nghe Lucy hứa là sẽ thu xếp để tới nhà bà Kenn vào lúc sáu giờ.
Cô Torry vừa về, Stephen nói ngay:
- Cái hội chợ nhảm nhí này lại sinh thêm chuyện. Anh không hiểu nhiệm vụ chánh đáng của người phụ nữ trong lúc này là gì nữa, nếu không phải là giữ cho các ông chồng ở nhà. Cứ cái đà này thì có lẽ phải sửa đổi lại trật tự xã hội.
Lucy cười:
- Không còn kéo dài nữa đâu, vì hội chợ sẽ khai mạc vào thứ hai tới mà.
Maggie ngồi một mình trong phòng khách, với con Minny trên đùi. Dượng nàng đã đi ngủ trưa, còn mẹ nàng thì đan áo. Maggie ngừng vuốt ve con vật khi nghe tiếng chân đi trên sỏi. Stephen đang từ vườn đi tới, hình như chàng vào nhà bằng ngã bến thuyền. Rất ít khi Stephen có mặt giờ này! Chàng thường than phiền là bên nhà chàng ăn trưa rất trễ. Tuy nhiên, Stephen đã có mặt ở đó với bộ quần áo đen, chắc chắn là đã tới bằng thuyền. Má Maggie nóng bừng và tim đập loạn xạ. Hiển nhiên là nàng đã mất bình tĩnh vì chưa bao giờ tiếp xúc riêng với Stephen cả. Qua khung cửa sổ, thấy nàng ngẩng nhìn lên, Stephen giở nón ra chào và vào phòng luôn bằng lối đó thay vì bằng cửa chánh. Trông Stephen cũng ngượng nghịu không kém Maggie.
Stephen đưa cuộn nhạc ra, ngập ngừng:
- Chắc sự hiện diện của tôi đã làm cô ngạc nhiên, thưa cô Tulliver - xin lỗi, tôi có việc phải đi ngay đây, nhân tiện mang tập nhạc «Maid of Artois» này cho Lucy. Tôi có hứa sẽ đem tới cho Lucy sáng nay nhưng quên mất. Cô có thể trao lại cho Lucy giúp tôi không?
- Thưa, được.
Maggie ẩm Minny đứng dậy, nhưng không biết phải làm gì, lại ngồi trở xuống.
Stephen đặt nón và cuốn nhạc lên sàn nhà rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Maggie, một điều chưa từng làm.
- Ê! Minny, ngoan nào.
Stephen chồm tới vuốt ve hai tai con vật, dường như muốn nói một điều gì đó nhưng chưa kịp nghĩ ra nên đành phải ra điều chú ý tới con mèo. Stephen nghĩ vẫn vơ, chàng ước ao mình có đủ can đảm nhìn Maggie và được nhìn lại – được nàng cho phép nhìn vào đôi mắt đen thẩm kỳ diệu đó. Riêng Maggie, thì chẳng nghĩ gì cả, nàng chỉ cảm thấy hoang mang như một cánh chim trong đêm tối, không dám ngẩng đầu lên và chẳng dám nhìn gì cả ngoài bộ lông đen mượt của Minny.
Những giây phút hoang mang đó cũng phải trôi qua – có lẽ trôi qua thật mau dầu rằng người trong cuộc có cảm tưởng quá dài – Cuối cùng Stephen ngồi thẳng lên, một tay tỳ lên thành ghế và nhìn thẳng Maggie.
- Trời chiều đẹp quá, cô có vui lòng đi dạo với tôi không?
Maggie cố thu hết can đảm ngước mắt lên, và nhìn qua cửa sổ...
- Không biết nữa... sợ dượng tôi không bằng lòng.
Im lặng, Minny lại được vuốt ve, nhưng dường như nó không thích được vuốt ve quá nhiều như vậy, nó cựa mình gừ khe khẽ.
- Cô thích ngồi một mình hơn?
Maggie bối rối nhìn Stephen:
- Nếu tôi đáp là «phải» thì anh nghĩ sao?
Stephen có vẻ hớn hở và bạo dạn hơn nhờ cái liếc mắt.
- Đúng là một câu hỏi khó trả lời. Theo tôi biết thì cô sẽ được ngồi một mình nửa giờ đồng hồ nữa sau khi chúng ta chia tay, vì Lucy không thể về trước bảy giờ rưởi.
Lại im lặng. Maggie nghiêm nghị nhìn ra cửa sổ, rồi lại cúi xuống nhìn Minny.
- Phải chi Lucy không bận việc, chúng ta đã có thể tổ chức một buổi hợp ca.
- Đêm mai chúng ta sẽ có một giọng mới. Cô có vui lòng cho Lucy biết là Philip Wakem đã về rồi không? Tôi vừa mới gặp anh ấy trên đường.
Maggie chợt bàng hoàng như gặp phải một chấn động lực truyền từ đầu đến chân nàng. Cái tên Philip làm nàng cảm thấy bớt hoang mang hơn. Nàng đặt Minny vào gối nệm của nó, rồi đứng lên đi lấy rổ may của Lucy.
Stephen có vẻ bực dọc và thất vọng. Có lẽ – chàng nghĩ – Maggie không muốn nghe nhắc tới Wakem một cách quá đột ngột vì chàng vừa nhớ ra rằng Lucy đã có lần bảo là hai gia định không có thiện cảm với nhau. Vậy là hết hy vọng ở lại lâu hơn nữa. Maggie đã ngồi vào bàn may với vẻ kiêu mạn, lạnh lùng cố hữu – còn Stephen thì ngồi thừa thải, cuống quít như một gã ngốc. Cuộc thăm viếng đột ngột và dường như được sửa soạn trước này làm Stephen trở thành lố bịch, dĩ nhiên thế nào Maggie cũng nghĩ rằng chàng ăn trưa thật sớm để có cơ hội tới gặp riêng mình. Một thanh niên tự tin, từng trải bỗng chốc biến thành ngây ngô khó hiểu!
Maggie liếc nhìn Stephen; cuộn len bỗng rớt xuống và lăn tròn trên sàn, Maggie đứng lên... cùng lúc đó Stephen cũng nhổm tới, nhưng Stephen đã lượm được cuộn len trao cho nàng, mặt chàng buồn buồn. Ánh mắt hai người giao nhau và Maggie xúc động.
Giọng Stephen cũng buồn như ánh mắt:
- Chào cô.
Nhưng chàng lại không dám đưa tay ra, hai tay đang nằm sâu trong túi áo choàng. Maggie chợt có cảm tưởng là mình vừa tàn nhẫn.
Nàng nhìn Stephen chỉ vì sợ quay mặt đi nơi khác sẽ càng làm Stephen buồn hơn nữa:
- Anh về à?
Stephen vẫn nhìn đăm đâm vào mặt Maggie như một người sắp chết khát nhìn một dòng suối từ xa.
- Cám ơn cô, tôi phải về... thuyền đang đợi... cô nói lại với Lucy dùm... nói là tôi mang tập nhạc tới cho nàng?
- Tôi sẽ nói đúng lời anh dặn.
- Và Philip đã trở về?
- Vâng (lần này Maggie không chú ý tới tên Philip nữa).
Stephen khẩn khoản:
- Cô đi với tôi một đoạn đường được không?
Maggie im lặng bước ra ngoài, Stephen hấp tấp lấy nón, đi theo.
Chàng hạ giọng:
- Xin cô vui lòng nắm tay tôi.
Điều lạ là hậu thế phụ nữ đều dễ bị chinh phục trước đề nghị này, sự giúp đỡ thật sự không cần thiết, nhưng họ cần có cảm giác được giúp đỡ, được bao bọc bởi kẻ khác. Chính vì vậy mà Maggie đã nắm lấy tay Stephen. Hai người đi vòng theo bồn cỏ, xuyên những rặng kim tước hoa cành lá um tùm với cảm giác hoang mang cách đây mười lăm phút. Chỉ khác là Stephen đã có được cái nhìn chàng ao ước. Riêng Maggie thì vô cùng bối rối với những ý nghĩ – tại sao mình làm vậy? – Tại sao mình ra đây? – Không một lời nào được nói ra.
Cuối cùng, Stephen lên tiếng:
- Cô coi chừng bực thềm.
Bực thềm hiện ra như một cứu tinh của Maggie.
- Chết chưa, tôi phải vào ngay. Chào anh.
Nàng rút tay ra và chạy trở vào. Nàng không nghĩ được rằng cử chỉ đó lại làm gia tăng sự bối rối đã có từ nửa giờ qua. Nàng không dám nghĩ thêm gì cả, chỉ ngã người vào ghế bành, khóc nghẹn.
- Philip ơi, ước gì chúng mình lại ở bên nhau – êm dịu hoàn toàn – trong Thung Lũng Đỏ ngày xưa.
Stephen đứng nhìn theo Maggie rồi mới bước xuống thuyền. Một lúc sau, chàng đã có mặt ở bến tàu. Suốt buổi chiều chàng có mặt trong phòng bi da, hút hết điếu xì gà này tới điều xì gà khác. Chàng đã nhìn vào mắt nàng và nàng đã nắm tay chàng. Chàng không muốn nghĩ gì thêm nữa.
Nhưng khi trở về nhà dưới ánh sao lạnh giá, Stephen tự nguyền rủa sự ngu xuẩn của mình, chua chát quyết định là sẽ không bao giờ tự tin đến nỗi tìm gặp Maggie riêng lẽ nửa. Hoàn toàn điên rồ: chàng đang yêu Lucy và được Lucy yêu, và... sắp sửa tiến tới hôn nhân. Chàng tự hứa sẽ không bao giờ còn nhìn mặt cô bé Maggie Tulliver nữa, nàng có thể là một người vợ dịu dàng, kỳ dị hay rắc rối gì gì đó với một người đàn ông nào khác, nhưng không phải là mẫu người chàng chọn làm vợ. Không thể để bị lôi cuốn nữa, cần phải làm chủ lấy mình. Có lẽ – có lẽ cần phải thay đổi thái độ với nàng, nhưng làm sao thực hiện được điều đó với một người có đôi mắt huyền bí như vậy?
Stephen ném đi mẫu xì gà cuối cùng, thọc sâu hai tay vào túi và tiếp tục bước đi dưới những lùm cây đen thẩm.