Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
ội Cầm đưa tay xem đồng hồ đã 11 giờ khuya.
Nàng rón rén bước lên từng bước bậc thang. Bóng đêm đã bao trùm khắp không gian, bóng đêm đối với nàng đáng sợ vô cùng.
Bỗng Bội Cầm đứng khựng lại nơi lưng chừng của bậc thang. Đóa hoa hồng mà Lâm Tạo tặng nàng lúc chia tay rơi xuống đất. Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy những lúc chia tay anh đều tặng nàng 1 đóa hoa hồng. Anh đã hứa với nàng anh không bao giờ đặt vấn đề tình cảm trước mặt nàng nữa. Nhưng anh sẽ tặng hoa đến khi nào nàng đồng ý yêu anh mời thôi. Đóa hoa vừa rơi xuống đất là đóa hoa hồng thứ 2.
Nàng vừa phát hiện ra trong bóng đêm có 1 người đang đứng trước mặt nàng.
Sau phút giây giật mình nàng lấy lại bình tĩnh để quan sát... Là 1 dáng người đàn ông cao to đang đứng tựa người vào thành tường dáng vẻ rất trầm tư. Khi đóm lửa của điếu thuốc đang cháy dở trên đôi môi đỏ rực sáng, nàng đã nhận ra người đàn ông đó.
Nàng thốt lên:
- Là ông à, ông Lâm Triết? Tại sao ông lại ở đây? Và ông đến đây vào đêm hôm tăm tối này để làm gì?
Ông Lâm Triết không trả lời những câu hỏi dồn dập của Bội Cầm. Ông chà dí điếu thuốc đang cháy dở dưới gót chân rồi từ từ tiến về phía nàng.
Ông tiến mấy bước, nàng sợ hãi lùi lại mấy bước.
Ông Lâm Triết khom người lượm đóa hoa hồng đưa cho nàng rồi ôn tồn nói:
- Xin lỗi! Đã làm cô hoảng sợ.
- Ông đến đây có chuyện gì không?
- Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô. Hy vọng là cô không từ chối.
Nàng nói ngay:
- Đã khuya lắm rồi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói được không ông?
Ông Lâm Triết van nài:
- Sáng ngày mai là tôi phải sang nước ngoài để hợp tác làm ăn. Có lẽ nửa tháng mới về mà cô thì còn ở lại Bách Hoa Lâm này đúng 5 ngày. Tôi biết làm phiền cô vào đêm hôm khuya khoắt như thế này là không đúng. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Vì thế tôi đã ngồi đây đợi cô mấy tiếng đồng hồ rồi.
- Vậy cũng được. Có chuyện gì thì ông nói nhanh đi nhé.
- Tôi không quấy rầy cô quá 5 phút đâu. Chúng ta ra ngoài hồ bơi nói chuyện được không?
- Cũng được.
Họ cùng thả bộ dọc bờ hồ. Cả 2 im lặng đi bên nhau rất lâu.
Sau cùng Bội Cầm là người phá vỡ bầu không khí im lặng đó.
- Có chuyện gì ông nói đi, thưa ông, cũng không còn sớm nữa đâu.
Ông Lâm Triết nói ngay:
- Tôi đến đây là vì thằng con trai Lâm Tạo của tôi.
Bội Cầm hốt hoảng:
- Anh ấy làm sao rồi.
- Nó bị bệnh, 1 căn bệnh rất nguy hiểm.
- Bệnh gì thưa ông?
- Bệnh thất tình.
Bội Cầm lạnh lùng:
- Ông đừng nói đùa. Tôi không thích ông đùa đâu.
Giọng ông Lâm Triết trầm buồn:
- Tôi không đùa 1 tí nào cả đâu, Bội Cầm à. Từ lúc cô đi dự dạ tiệc nhà tôi về đến nay tôi thấy nó khác lạ vô cùng. Đêm nào nó cũng thơ thẩn ngoài vườn đến khuya. Nhiều lúc cơn mưa đổ xuống mà nó vẫn không hề hay biết.
Im lặng giây lát ông nói tiếp:
- Cô biết không, khuya lơ khuya lắc tôi vẫn nghe tiếng bước chân của nó đi qua đi lại trong phòng và cứ lẩm nhẩm gọi tên cô. Từ trước tới giờ nó chưa yêu 1 lần nào, nên tình yêu của nó trao trọn, rất đậm và rất cuồng si. Còn nữa, tôi không biết nó đào đâu ra mà trong phòng của nó dán rất nhiều bức ảnh của cô.
Bội Cầm vô cùng ngạc nhiên về điều này, từ trước tới nay nàng chưa bao giờ chụp hình khi đi chơi với anh kia mà?
Ông Lâm Triết châm thêm 1 điếu thuốc nữa để hút rồi nói tiếp:
- Đêm qua nó đi chơi với cô, tôi không biết cô đã nói gì với nó mà khi về tôi thấy mặt mày nó đầy nước mắt. Sáng hôm sau nó nằm lì trong phòng không chịu dậy để chăm sóc cây cảnh, cáu gắt với tôi và cả đứa em gái. Mặc dù làm cha tôi không hỏi nhưng tôi cũng biết nó buồn chuyện gì.
Lại 1 điếu thuốc đang cháy dở được chà dí dưới gót giày của ông.
- Bội Cầm à! Cô cũng biết rồi đó. Có bậc cha mẹ nào mà không thương con, không đau buồn khi thấy con mình như vậy.
- Tôi biết điều đó thưa ông.
- Bội Cầm ơi! Tại sao ôc lại khước từ tình yêu của nó. Nó sẽ chết mất nếu không có cô, Bội Cầm ơi!
- Không có gì là hiện hữu mãi mài đâu, ông Lâm Triết à. Rồi thời gian sẽ làm cho anh ấy quên đi mà thôi.
- Tôi sợ thời gian chưa kịp xóa mờ hình ảnh của cô trong tâm trí của nó thì nó đã chết rồi đó chứ.
Ông đột ngột nắm lấy tay Bội Cầm lay mạnh:
- Bội Cầm! Coi như tôi van cô. Tôi lại cô. Cô hãy yêu nó đi. Cô muốn gì tôi cũng cho, bao nhiêu tôi cũng đáp ứng. Biệt thự, lầu son, xe hơi, tiền bạc... Cái gì tôi cũng sẵn sàng cho cô... Cô hãy cứu lấy đứa con trai duy nhất của tôi đi Bội Cầm.
Nàng gỡ tay ông Lâm Triết ra rồi ôn tồn nói:
- Ông bình tĩnh lại đi, ông Lâm Triết à. Thật ra, tôi...
Ông cắt ngang lời của Bội Cầm:
- Không sao đâu. Tôi biết cô không yêu nó, nhưng tình yêu có thể từ từ vun đắp mà, Bội Cầm.
Trời ơi! Nàng phải làm sao bây giờ. Nàng không ngờ Lâm Tạo lại si tình như vậy. Bây giờ nàng chỉ gật đầu là nàng sẽ có tất cả. Lâm Tạo cũng là người thanh niên tốt mà. Chẳng phải nàng cũng đã từng có ý nghĩ là nàng sẽ làm vợ anh và trở thành 1 cô gái bán hoa đó sao? Ôi! Nhật Nam ơi! Phải chi tôi yêu anh ít hơn 1 chút thì giờ đây tôi có thể dễ dàng gật đầu với người đàn ông đang đứng trước mặt tôi rồi.
Nàng bình tĩnh đáp:
- Cám ơn ông đã tốt với tôi ông Lâm Triết ạ. Nhưng chuyện tình cảm không thể dùng tiền bạc để mua được đâu. Hiện giờ tôi đang yêu say đắm 1 người. Nên tôi không thể. Mong ông thông cảm cho.
Ông Lâm Triết hét to:
- Đừng! Đừng! Cô đừng nói như thế mà Bội Cầm.
Nàng cố gắng lắm mới nói thành lời chững chạc.
- Đã khuya lắm rồi, tôi phải về phòng ngủ. Ông về đi.
Nói rồi nàng hất mạnh tay ông ra và chạy thật nhanh về phòng.
Còn lại 1 mình, ông Lâm Triết mới bắt đầu mỉm cười. 1 nụ cười thỏa mãn thành công.
Ông không ngờ ông lại đóng kịch tài tình như vậy.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm