Số lần đọc/download: 12004 / 347
Cập nhật: 2015-11-12 19:48:13 +0700
Chương 38: Quỷ Dị
Nhưng vào lúc này, kim ấn giữa nguyên thần của hắn bỗng nhiên vang tiếng vù vù, chấn động. Tiếng vang cực kỳ nhỏ, bên ngoài không thể nghe thấy, nhưng trong nguyên thần Tiêu Thần lại không kém gì tiếng chuông buổi hoàng hôn từ trên núi cao cuồn cuộn mà đến, khiến cho nguyên thần đang trầm mê nháy mắt khôi phục, ánh mắt hắn lộ vẻ cực độ hoảng sợ, tốc độ nháy mắt tăng vọt.
Thần bí nữ tử khẽ kinh ngạc kêu lên một tiếng, hiển nhiên rất sửng sốt khi thấy Tiêu Thần có thể chống lại mị hoặc của nàng.
- Hừ, vốn đang muốn chơi đùa với ngươi một lúc, ngươi trong lòng không chịu, vậy đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, đem ngươi Trừu Hồn Luyện Phách vĩnh viễn không siêu sinh.
Khí chất nữ tử lại biến đổi, từ tỷ tỷ nhà bên dịu dàng nháy mắt hóa thành băng lãnh nữ vương, thần sắc lạnh lùng, sát khí ngập tràn mắt phượng, không gian xung quanh như bị ảnh hưởng, gió lạnh nổi khắp tứ phía, sát khí khắp nơi.
Thành thục mỹ phụ, lân gia tỷ tỷ, băng lãnh nữ vương, thần bí nữ tử này không chỉ là tuyệt sắc thiên hương mà còn mang đủ loại khí chất, bất quá trong lòng Tiên Thần không nảy sinh nửa điểm thưởng thức, giờ phút này dưới băng lãnh khí, hắn chỉ cẩm thấy nguyên thần răng rắc rung động, như muốn lập tức đóng băng. Sát khí này không phải là giả vờ, Tiêu Thần không chút nghi ngờ, đang chờ đợi hắn là một kích trí mạng. Hơn nữa từ linh áp phát ra trên người nữ tử mà nói, hắn tuyệt không có con đường sống.
Tiêu Thần trên mặt lộ ra vài phần chua xót, bất quá ánh mắt lộ vẻ kiên quyết, cho dù biết rõ thập tử vô sinh, hắn cũng tuyệt không bỏ cuộc!
Phóng tay đánh một trận, sinh tử do trời!
Nhất thời, khí thế trên người Tiêu Thần tăng vọt, trong thời khắc sinh tử đại hiểm ác, tiềm lực toàn thân được bức ra. Tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười lăm không hề giữ lại bạo phát ra, linh lực uy áp trên người tậm chí còn đạt được cảnh giới tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Trong mắt thần bí nữ tử hiện vẻ kinh ngạc lần thứ hai, song lập tức khôi phục vẻ băng lãnh, sát khí trong mắt không giảm, Thiên Thiên ngọc thủ chậm rãi nâng lên, một cỗ vô hình chi lực nhanh chóng ngưng tụ, dưới áp lực kinh khủng, sắc mặt Tiêu Thần trở nên không còn chút huyết sắc.
- Hừ!
Vào thời khắc này, thần bí nữ tử đột nhiên nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đột nhiên âm trầm hạ xuống.
- Cái vật chết tiệt này, phong ấn ta nhiều năm, chẳng lẽ hôm nay ngươi còn muốn ngăn cả ta rời đi hả!
Thanh âm lạnh như Vạn Niên Huyền Băng, sát khí nồng nặc không cách nào hóa giải.
Nữ tử nhẫn thần lạnh như băng liếc mắt nhìn Tiêu Thần, lập tức phất tay đánh ra một đạo ô quang. Ô quang này không biết là thứ gì, lại hoàn toàn coi thường vòng linh lực bảo hộ bên ngoài cơ thể Tiêu Thần, nháy mắt phá vỡ rồi chui vào thể nội.
Tiêu Thần chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó đánh mất ý thức, ngã trên mặt đất.
Nữ tử sắc mặt không chút thay đổi, ngọc thủ huy động, thân thể Tiêu Thần dưới tác động một luồng đại lực mạnh mẽ bay lên, đụng vào phía sau vách đá, gây nên rung động như sóng nước rồi hoàn toàn dung nhập trong đó.
Làm xong việc này, nữ tử ngẩng đầu lên, trong mắt phượng lãnh mang chợ hiện, hừ lạnh một tiếng thân ảnh chậm rãi tiêu biến.
- Đây là nơi cấm chế cuối cùng, phá vỡ nơi này nhất định có thể tìm được lối vào tầng quan trọng nhất.
Địch gia huynh đệ trên mặt lộ vẻ hưng phấn, cả hai đều nhìn ra dị sắc trong mắt đối phương.
- Sở Cuồng sư đệ, ngươi đã nói phá vỡ được cấm chế tại nơi này sẽ trực tiếp đến được chỗ trung tâm động phủ thượng cổ tu sĩ, có đúng vật không?
Ánh mắt Địch Soái chợt lóe lên, chậm rãi hỏi.
Sở Cuồng trong lòng cười lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi gật đầu nói:
- Việc này tự nhiên không giả, chờ phá vỡ cấm chế cuối cùng này, các ngươi sẽ thấy.
Địch gia huynh đệ thoáng nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu. Địch Soái lập tức khoanh chân ngồi xuống khôi phục tần thức linh lực tiêu hao, Địch Bách ngồi bên cạnh hộ pháp, trên mặt vẻ đề phòng.
Sở Cuồng trong lòng cười lạnh liên tục, đối với việc này cũng không giận, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống khôi phục linh lực.
Hai canh giờ sau, Địch gia huynh đệ lần lượt khôi phục trạng thái tốt nhất, tiếp tục liên thủ bài trừ cấm chế. Sở Cuồng mặt không chút thay đổi đứng cách hai người mấy trượng, nhìn đình viện lộng lẫy xa hoa trước mặt, sâu trong đáy mặt lộ ra vài phần hưng phấn.
- Phá!
Sau nửa canh giờ, Địch gia huynh đệ khẽ quát một tiếng, tay không ngừng hướng về đình viện do cấm chế huyễn hóa đánh ra pháp quyết, pháp quyết giống như dung nhập mặt nước, theo pháp quyết không ngừng gia tăng, đình viện giống như hư ảnh dập dềnh trên gợn sóng tròn đều, theo gợn sóng không ngừng lan rộng, hình ảnh đình viện càng thêm hư ảo, cuối cùng vừa vặn còn lại một cánh cửa cô lập trước mặt ba người.
Phía sau cánh cửa là một không gian mênh mông, không biết thông tới nơi nào.
Địch gia huynh đệ liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, đồng thời thu tay xoay người lại.
Cấm chế nơi này đã hoàn toàn được giải trừ, chỉ còn lưu lại một cửa sợ là chỉ cần một chút linh lực liền có thể điểm phá, Sở Cuồng mặc dù không rành về cấm chế, nhưng cũng có thể nhìn thấu điểm này.
- Hai vị đạo hữu đây là ý gì?
Sở Cuồng sắc mặt lãnh đạm, trầm giọng hỏi.
Địch Soái khẽ cười lạnh:
- Không có ý gì, bất quá huynh đệ chúng ta cảm thấy bảo vật này chi bằng hai người chia nhau sẽ tốt hơn chia cho ba người, Sở Cuồng đạo hữu nghĩ thế nào?
Lời nói ra khỏi miệng, sát khí từ hai người không chút nào che dấu bộc phát ra, chặt chẽ vây lấy Sở Cuồng.
Sở Cuồng ánh mắt lộ ý mỉa mai, gật gật đầu đồng cảm, chậm rãi nói:
- Hai vị đạo hữu nói không sai, chia đều cho ba người không bằng chỉ một mình độc chiếm, đã như vậy thì các người có thể chết được rồi!
Thanh âm hạ xuống, trên người Sở Cuồng đột nhiên bộc phát vô tận lệ khí, ánh mắt băng lãnh vô tình, phất tay thi triển vô số đạo pháp quyết.
- Muốn chết!
Địchgia huynh đệ cả giận quát một tiếng, ba người đều cùng tu vi Luyện Khí bát tầng, hai người bọn họ liên thủ nắm chắc mười phần đem Sở Cuồng chém giết.
- Hạng con sâu cái kiến, làm sao có thể tranh sáng với ánh trăng!
Sở Cuồng trong mắt sát khí chợt lóe, trong tay hai đạo ô quang lập tức lướt qua.
- A!
- A!
Hai tiếng hét kinh nộ (kinh hoàng phẫn nộ) truyền đến, chỉ thấy giờ phút này Địch gia huynh đệ đã bị hai luồng ô quang đên kịt chặt chẽ bao vây, điên cuồng ăn mòn vòng linh lực trên thân hai người.
- Ma đạo công pháp, không ngờ ngươi là tu ma giả!
Địch gia huynh đệ sắc mặt tái nhợt, ánh mặt tràn ngập sợ hãi.
- Đạo hữu tha mạng, hai huynh đệ chúng ta tuyệt sẽ không nói việc hôm này cho người thứ tư, xin đạo hữu nể tình chúng ta có công bài trừ cấm chế mà thả cho một con đường sống.
Sở Cuồng sắc mặt lãnh đạm, nghe vậy cười nhạo một tiếng:
- Hai vị đạo hữu nghĩ Sở mỗ là trẻ mới lên ba hay sao, bất quá nể tình công sức các ngươi không nhỏ, ta sẽ buông tha hồn phách cho các ngươi chuyển thế đầu thai.
Dưới thần thức thúc giục, ô quang lập tức bùng phát, hai huynh đệ Địch gia vốn đang đau khổ tận lực chống đỡ tức thì vòng linh lực bị nghiền nát, trong ánh mắt hoảng sợ vạn phần của hai người, ô quang tiếp xúc thân thể trực tiếp đem cả hai ăn mòn thành hai cỗ thi thể đen thui trong nháy mắt.
Sở Cuồng cười lạnh một tiếng, vẫy tay, hai luồng ô quang như có linh tính biến mất trong cơ thể hắn.
Đưa tay cầm lấy túi trữ vật của hai người, Sở Cuồng phất tay đánh ra một đạo linh lực, cánh cửa còn sót lại kia lập tức tiêu tán, một bức họa cuộn tròn từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống.
Bên trong bức họa cuộn tròn là một nơi trong đình viện xa hoa phía trước, một thân ảnh toàn thân phủ kín hắc lân, sau lưng có đuôi, đầu gối khuỷu tay mọc ra cốt thứ dữ tợn, dưới chân ma vật là hai cỗ hài cốt đen thui.
Sở Cuồng với việc này không hề có chút dị sắc, đem bức họa cuộn tròn cầm trong tay, mặc nó biến thành một viên ô sắc ngọc châu. Lửa nóng trong mắt lóe lên rồi biến mất, Sở Cuồng không chút do dự đem ngọc châu đặt vào bên trong Truyền Tống Trận trước mặt, một trận ô quang hiện lên, thân ảnh lập tức tiêu thất.
- Đáng chết, rốt cuộc đây là nơi nào, sao lại có nhiều oan hồn như thế.
Lảo bà sắc mặt âm trầm, mắt lộ vẻ sợ hãi, tạo ra nhiều oan hồn như thế này, có thể thấy được chủ nhân lúc đầu tạo nên sát nghiệt thế nào.
Đạo nhân mập mạp cũng sắc mặt cũng âm trầm, không thấy hắn có bất kỳ động tác gì, nhưng phàm oan hồn vọt tới phạm vi một trượng quanh hắn đều bị diệt sát. Nhìn kỹ mới phát hiện, tứ phía quanh thân thể hẳn hiện lên từng đạo kim quang mảnh như sọi tóc, có thể dễ dàng xuyên thủng bất cứ oan hồn gì có gan tới gần.
- Kim Hoa đạo hữu, chúng ta phải tăng tốc, tận lực tiết kiệm linh lực trong cơ thể.
Lão bà chậm rãi gật đầu, hai người rốt cục động thủ. Kim Đan tu sĩ một khi thi triển pháp quyết, quả nhiên là kinh thiên động địa, vây quanh ở trước mặt hai người mấy trăm oan hồn bị nháy mắt diệt sát.
- Đi!
Trên thân hai người bạo khởi độn quang, tộc độ đột nhiên tăng vọt mấy lên, lao thẳng về phía trước.
Bất quá chỉ lát sau, hai người bị vô cùng vô tận an hồn vây quanh khiến tốc độ cũng giảm mạnh. Hơn nữa càng làm hai người kinh hãi chính là lần này oan hồn bên trong còn xuát hiện lệ quỷ cao cấp tương đương cảnh giới tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tuy không nảy sinh uy hiếp với hai người nhưng cũng đủ cho bọn họ tiếng chuông cảnh tỉnh.
Oanh!
Oanh!
Đạo nhân mập mạp ánh mắt sắc lại, kim tuyến lớn nhỏ quanh người lập tức khuếch tán, như gió táp mưa sa điên cuồng càn quét mười trượng không gian xung quanh.
Lát sau kim tuyết lần nữa trở lại bên người, bất quá kim sắc đã vài phần ảm đạm. Đạo nhân mập mạp sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên lần động thủ vừa rồi khiến hắn tiêu hao không ít linh lực, theo trong túi trữ vật lấy ra một viên linh dược nuốt vào, sắc mặt lúc này mới có chút tốt hơn.
Ba!
Ba!
Trong phạm vị mười trượng, đám quỷ vật hung ác đang giương nanh múa vuốt nháy mắt ngốc trệ, tại vị trí mi tâm tất cả đều lộ ra lỗ nhỏ như lỗ kim, thân thể lập tức chậm rãi tiêu tán.
- Lão phu thật muốn biết nơi này rốt cuộc có bí mật gì mà lại có đông đảo quỷ vật thủ vệ như vậy.
Đem quỷ vật nơi đây diệt sát, đạo nhân mập mạp khẽ quát, phát ra độn quang bay nhanh về phía trước.
Lão ẩu trong mắt dị sắc hiện lên, lập tức bất động thanh sắc đi theo.
Một khắc sau khi bị thần bí nữ tử chế ngự, thần trí Tiêu Thần cũng đã khôi phục thanh tỉnh, bất quá đối mặt nữ tử thần bí cường thế, Tiêu Thần không nắm chắc nửa điểm đào thoát, cảm thấy tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, hắn liền tùy ý để nàng đưa vào bên trong cấm chế, tìm phương pháp đào thoát tại đây.
Nằm trên mặt đất, Tiêu Thần đem toàn bộ hơi thở đều thu liễm, một lúc sau xác định không có nguy hiểm tới gần mới chậm rãi mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt là một tiểu đình viện xa hoa, bốn phía phong bế không cửa, mà hắn giờ phút này đang ở phía trong tiểu viện.
Tiêu Thần sắc mặt cẩn trọng, đứng tại chỗ không dám tùy ý bước nửa bước, thần thức cường đại đủ để sánh với Trúc Cơ kỳ ngưng tụ một đường, thật cẩn thận hướng xung quanh tìm kiếm. Một lúc sau, Tiêu Thần nhướng mày, hắn không nhận thấy được nửa điểm linh lực dao động, chẳng lẽ nơi này không phải do Huyễn trận cấm chế tạo ra?