Số lần đọc/download: 538 / 2
Cập nhật: 2023-03-26 23:00:58 +0700
Chương 37: Ngoại Truyện: Chỉ Em Nghe Được. (2)
S
ẽ vì nhiều chuyện rất nhỏ, có lẽ có thể chỉ vì một câu nói mà trong lòng nảy sinh khúc mắc, giấu trong lòng.
Sẽ vì cảm thấy người mình yêu, mình bảo vệ, nhìn qua giống như không cần mình nữa, không hề thuộc về mình thì sẽ không lựa chọn nói với đối phương, cũng có thể nói anh căn bản không biết biểu đạt như thế nào.
Sẽ vì ghen, để ý cô và người đàn ông khác, xa cách cô, nhẫn nhịn không gặp cô.
“Thật ra thì, phải nói là, Tư Không Cảnh hoàn mỹ, tỉnh táo, trong tình yêu, cũng chỉ là một tay mơ.” Niếp Lâm nghe xong, nhướn mày. “Bởi vì quá yêu, cho nên càng không biết nên làm sao mới phải, nghĩ cẩn thận từng li từng tí duy trì, lại ngược lại mất đinh chính mình?... Quá văn vẻ, chỉ là ý này thôi.”
Anh ‘ừ’ một tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía trước.
“Ngược lại mình rất muốn biết, cô gái biến cậu thành như vậy là ai.” Lúc này Niếp Lâm đưa tay vỗ vai anh. “Rất đẹp? Rất thông minh? Rất dịu dàng?”
“Không miêu tả được.” Lúc này Tư Không Cảnh dùng cha rượu của mình đụng vào chai của Niếp Lâm. “Chỉ có thể nói, cô ấy giống như một con mèo nhỏ.”
Không miêu tả được, không phải hoàn mỹ tới khuynh quốc khuynh thành, lại có thể khiến anh mất trí.
Sẽ vì cô, nói rõ, dứt khoát với người nhà, bất kể bọn họ phản đối như thế nào, anh sẽ không lấy bất kỳ người phụ nữ nào vào cửa trừ cô ra, mẹ anh thậm chí còn tức giận đến mức phải vào viện, coi như anh tới đó chăm sóc bà, cũng nói rõ anh sẽ tuyệt đối không thay đổi quyết định này… Anh khó xử giữa cô và người nhà, cũng sẽ không cho biết chút nào.
Anh căn bản khổ sở không kém cô, thậm chí lúc trước, chia tay cô không gặp một năm, anh thậm chí phải dùng tới thuốc ngủ.
Thậm chí mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính, hai lần trong năm, dạ dày đều bị ra máu.
Chỉ cần vừa có thời gian, sẽ lái xe về thành phố S, lẳng lặng đứng trước nhà cô một lát, chỉ cần nhìn ánh đèn sáng trong phòng cô, tâm tình sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.
Lần trước, lúc anh đưa chiếc nhẫn kim cương ra đính hôn với cô, chỉ muốn đeo lên cô tấm bảng đã kết hôn.
Niếp Lâm ảm thán, lúc này nhìn đến chiếc nhẫn trên dây chuyền, không nhịn được hỏi. “Nếu cũng đã biết vấn đề ở đâu, nếu như thay đổi, đi cứu vãn, kết quả có thể thay đổi hay không? Tại sao còn nhẫn tâm để cô lại một mình trong nước, mình lại tới đây?”
Tiếc rượu sắp đến hồi cuối, căn phòng sau lưng, người cũng dần tản đi.
Trong không gian ngày càng yên tĩnh này, ánh mắt anh lức sáng lúc tối, từ từ đứng dậy từ mặt đất. “Về thôi.”
**
Ngày ở Los Angeles, từng ngày từng ngày, hoặc nhanh, nhưng cũng rất chậm.
Buổi lễ trao giải Golden Melody Awards kết thúc, Đới Tông Nho gọi một cú điện thoại tới đây.
“Tư Không.” Đầu bên kia, hình như Đới Tông Nho đang dỗ dành con trai. “Cậu có xem lễ trao giải Golden Melody Awards không?”
Anh khép máy tính lại, nói vào điện thoại một tiếng ‘ừ’.
“Thật là lợi hại.” Đới Tông Nho thở dài. “Đan Diệp nghe bài hát của cô ấy, mỗi lần nghe đều khóc.”
Anh đứng dậy trước bàn đọc sách, đi tới một bên rót nước. “Cô ấy cố gắng từng ngày, muốn trở nên tốt hơn, hon nữa, hiện tại, cô ấy quả thực làm được điều đó, tất cả những thứ này, đều là những gì cô ấy nên nhận được.”
“Không phải rất tốt sao?” Anh uống một ngụm nước, giọng nói thản nhiên.
“Rất tốt.” Lúc này Đới Tông Nho bình tĩnh nói. “Nhưng mà thời khắc cô ấy được vinh danh, cậu không ở bên cô ấy.”
Bộ dạng bây giờ của cô ấy, hoàn toàn khác với lần đầu tiên mình thấy, lúc ấy cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi, còn quá nhỏ, vẫn còn phụ thuộc vào cậu, nhưng bây giờ cô ấy đã trường thành, đang trở nên có kinh nghiệm đối mặt với bão tố, có thể sóng vai cùng cậu, vào thời khắc tốt nhất của cô ấy, cậu cần gì phải lựa chọn vị trí xa cô ấy nhất?” Đới Tông Nho nói từng câu từng chữ. “Tư Không, mình không phải chưa từng khuyên cậu, thời gian rất xa xỉ, anh đã mất hai năm, chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục hao phí như vậy?
Tư Không Cảnh đi tới trước bệ cửa sổ. “Ngành đạo diễn còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, hạng mục kinh tế còn hai năm.”
Trong giọng nói của anh không nghe ra tâm tình gì, Đới Tông Nho hiểu mình nên dừng lại, lúc này trầm ngâm một lát lại nói.”Ngày mai cô ấy và Đậu Đinh hẹn nhau, cô ấy muốn đến nhà mình chơi.”
“Ừ.” Anh khép cửa sổ lại, lạnh lùng nói. “Mình biết rồi.”
…
Hôm sau là chủ nhật, buổi tối anh một mực nhìn tư liệu, cho tới đêm khuya, tính toán thời gian ở Trung Quốc một chút, mới cầm điện thoại lên gọi.
Người tới nghe điện thoại là con trai của Đới Tông Nho, Đới Tiểu Bàn rất cao, giọng nói cũng có chút thay đổi, sau khi nhân điện thoại, lễ phép hỏi là ai.
“Là chú Tư Không.” Anh nói.
Trước đó Đới Trạch đã được ba dặn qua, không reo ầm lên. “Chú Tư Không.”
Anh yên lặng nghe điện thoại, nghe được âm thanh bên trong, hình như có âm thanh nói đùa của cô với vợ của Đới Tông Nho.
Bên kia, Đới Trạch giữ điện thoại, mở từng hai mắt, nói với phía bên kia điện thoại. “Chú, chú chờ con một chút nha.”
“Dì Hạ Hạ.”Lúc này Đới Tiểu Bàn giấu điện thoại ra sau lưng. “Dì có thể qua đây một chút được không?”
Phong Hạ liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh, sờ đầu cậu nhóc. “Tiểu Bàn, sao vậy?”
“Dì Hạ Hạ.” Đới Trạch lộ ra vẻ mặt dễ thương. “Dì có thể hát cho con nghe một bài hát được không? Con muốn nghe dì hát, vì mỗi ngày đều nghe CD của dì, con muốn nghe tại đây, được không?”
Thừa kế sắc đẹp của ba mẹ, cậu nhóc lắc đầu, quả nhiên không ai có thể địch.
Phong Hạ ngẩn ra, không suy nghĩ nhiều, đã nói. “Con muốn nghe bài nào?”
“Ưm… con muốn nghe ‘Chưa từng’!” Đới Trạch nói.
Trên mặt cô có chút biến hóa, nhưng vẫn nói. “Được.”
Đới Trạch khéo léo nói một tiếng ‘cảm ơn’, lặng lẽ lật ống nghe lên trên, đến gần cô.
Âm thanh của cô lúc này, dần dần đi vào ống nghe.
Giọng hát vang lên, so với việc có nhạc đệm còn xuyên thấu lòng người hơn.
Quen thuộc như vậy, quyến luyến như vậy.
Tư Không Cảnh nắm điện thoại, lẳng lặng nghe, tưởng tượng vẻ mặt cô lúc này.
Hát xong một khúc, Đới Trạch dùng sức vỗ tay, giơ điện thoại lên, cười hì hì nói: “Dì Hạ Hạ, dì nhận điện thoại một chút được không?”
Phong Hạ không nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cho nên có chút nghi ngờ, cậu nhóc cũng đi ra ngoài, cô cầm điện thoại lên, đặt lên tai. “Alo”
Anh nghe một chữ này, hốc mắt liền đỏ lên, thậm chí ngừng thở.
“Hình như là nhầm rồi, không ai nói chuyện.” Nghe một lúc, anh nghe được giọng nói trong trẻo từ đầu bên kia. “Tiểu bàn, vậy dì cúp nha.”
Trong điện thoại vang lên âm thanh tút tút, tầm mắt anh từ từ rơi vào tấm hình đặt đầu giường.
Còn… bốn năm.
Thật ra thì rất nhanh.
Ngủ một giấc tỉnh lại, đã là một năm.
Chờ em hoàn thành điều em muốn.
Cũng chờ anh hoàn thành điều anh muốn làm.
Như vậy, những điều hao phí và duyên phận, sẽ để thời gian còn lại, bồi dưỡng cho tốt.
Như vậy, cho đến trước khi tới điểm cuối cùng, anh nhất định sẽ tìm được em.
Lần nữa gặp lại, kết cục nhất định sẽ là tốt nhất.
Anh dùng sáu năm này nhớ nhung, đổi lại một cuộc đời hạnh phúc.
Anh biết, em nghe được.