Số lần đọc/download: 18022 / 1231
Cập nhật: 2016-11-21 04:47:02 +0700
Chương 38 -
C
hứng kiến tất cả những sự kiện đó, Scarlett bị ám ảnh, cứ luôn luôn kinh sợ ngày mai. Nàng biết Frank và mình đã có tên trong sổ đen của Yankee vì đã giúp đỡ Tony và tai họa có thể ụp xuống đầu bất cứ lúc nào. Nhưng hơn bao giờ hết, lúc này nàng không thể để bị đẩy lui được nữa... nàng sắp có con, trại cưa bắt đầu sinh lợi và Tara còn đang trông cậy vào tiền bạc của nàng cho tới mùa hái bông. Nếu bỗng nhiên bị mất đi tất cả! Nếu phải bắt đầu trở lại với hai bàn tay yếu đuối giữa một thế giới loạn cuồng! Quá chán nản, nàng nghĩ thà tự tử còn hơn là gây dựng lại từ đầu. Giữa cảnh đổ nát và xáo trộn, mùa xuân năm 1866, Scarlett tập trung ý chí vào việc tăng lợi nhuận trại cưa. Atlanta có nhiều tiền. Làn sóng tái thiết là một dịp may. Nàng biết có thể kiếm được nhiều tiền nếu không bị bắt. Nàng tự nhủ phải khéo léo, phải chịu đựng nhục nhã, không bao giờ kình chống bất cứ ai, da trắng cũng như da đen, những kẻ có thể gây họa cho nàng được.
Căm thù bọn da đen tự do hơn bất cứ người nào khác, Scarlett giận sôi lên mỗi khi nghe những lời bình phẩm hỗn xược và những giọng cười hô hố của chúng khi nàng xuống phố. Nhưng không bao giờ nàng biểu lộ cơn giận đó, dù một cái liếc xéo cũng không. Scarlett cũng căm thù bọn Carpetbaggber và Scallawag vì chúng kiếm tiền quá dễ dàng trong khi nàng phải làm lụng vất vả nhưng nàng không hề lên tiếng kết án chúng. Không một ai ở Atlanta căm thù Yankee hơn Scarlett. Mỗi lần trông thấy một bộ đồ xanh là nàng giận uất người, nhưng vì sự sống của gia đình, Scarlett đành câm lặng, nàng nghĩ thầm: “Mình không thể là một con ngu. Mặc họ than khóc tiếc thương cho ngày xưa và những người thân đã ra đi không bao giờ trở lại. Mặc bọn họ cứ cố tình chống với luật lệ của Yankee và chuyện mất quyền bầu cử. Mặc những kẻ đi tù vì dám phơi bày ý kiến và mặc những kẻ bị treo cổ vì dám vào đảng Ku Klux Klan (cái tên mới ghê rợn làm sao, nó làm Scarlett lo sợ cũng y như bọn da đen). Mặc những người đàn bà khác hãnh diện vì thành tích của chồng họ. Tạ ơn Chúa! Frank không bao giờ dính dáng vào những chuyện đó! Cứ mặc xác những kẻ căm thù rồi sắp đặt kế hoạch, âm mưu này nọ. Dĩ vãng có nghĩa gì nếu so sánh cùng hiện tại căng thẳng và tương lai mờ mịt? Quyền bỏ phiếu có nghĩa gì khi chuyện bánh mì, nhà ở và chuyện khỏi bị tù mới là điều đáng quan tâm? Xin Chúa giúp con thoát khỏi mọi ưu phiền từ đây đến tháng Sáu!"
Chỉ cần tới tháng Sáu! Vì tới đó, Scarlett tự biết phải bắt buộc ở lại nhà để nghỉ ngơi cho tới ngày sinh. Người ta bắt đầu chỉ trích nàng về việc chường mặt nơi công cộng với tình trạng thai nghén gần ngày. Không một phụ nữ thượng lưu nào xuất hiện ngoài xã hội với bụng mang dạ chửa. Frank và cô Pitty đã bắt đầu năn nỉ Scarlett nên giữ thể diện và nàng cũng đã hứa sẽ ngưng việc vào tháng Sáu.
Chỉ cần tới tháng Sáu! Tháng Sáu, trại cưa đã đủ sức đứng vững không cần sự có mặt của nàng. Tháng Sáu nàng sẽ có đủ tiền để bảo đảm phần nào cho sự bất trắc. Quá nhiều việc phải làm trong khi thời gian lại quá ngắn. Scarlett cầu mong cho ngày dài thêm ra và đếm từng phút, từng giây.
Cửa hàng của Frank đã tiến triển khả quan hơn và y cũng đã dành dụm được một ít tiền. Nhưng trại cưa mới là hy vọng lớn nhất của Scarlett. Nhu cầu vật liệu xây cất càng ngày càng cao. Giá gỗ, giá gạch đã tăng lên vùn vụt. Scarlett cho trại cưa làm việc luôn tới tối.
Mỗi ngày nàng đều bỏ vài giờ xuống trại cưa. Ngày nào Scarlett cũng moi móc, tìm tòi đủ cách để chặn đứng chuyện gỗ mất cắp. Nhưng phần lớn thì giờ nàng dành để đi gặp các nhà thầu và thợ mộc, thăm viếng cả những người ngoại quốc có tin là họ muốn xây cất một cái gì đó. Nàng tâng bốc và hứa hẹn đủ điều để họ mua gỗ của nàng và chỉ của nàng thôi.
Chẳng bao lâu Scarlett đã là khuôn mặt quen thuộc của Atlanta. Nghiêm trang ngồi trên xe, bên cạnh là lão đánh xe da đen, áo choàng quấn cao, hai bàn tay mang găng đặt chéo lên gối. Cô Pitty đã sắm cho nàng một cái áo thai kỳ màu xanh thật đẹp và một cái mũ cũng màu xanh rất xứng hợp với màu mắt của nàng. Scarlett thường mặc như vậy khi đi viếng khách hàng. Một ít phấn hồng trên má, mùi nước hoa thoang thoảng, dáng người nàng trông kiều diễm nếu không phải xuống xe. Rất ít khi Scarlett phải xuống xe, nàng chỉ cần cười ra dấu là bọn đàn ông chạy tới ngay, nhiều lúc họ phải đứng dầm mưa để nói chuyện với nàng.
Tuy không phải là người duy nhất kiếm được nhiều tiền trong việc mua bán gỗ, nhưng Scarlett không hề ngại các đối thủ của mình. Scarlett biết rõ rằng mình thông minh không kém bất cứ người đàn ông nào. Nàng là con gái của Gerald, bộ óc sắc bén về thương mại thừa hưởng được của cha ngày càng phát huy theo nhu cầu của nàng.
Lúc đầu các chủ vựa gỗ khác chế nhạo Scarlett, họ chế nhạo vì thấy nàng dám dấn thân vào hoạt động thương mại. Nhưng bây giờ họ không còn cười được nữa. Họ rủa thầm khi thấy nàng đi qua... với một vẻ như miễn cưỡng phải nói ra sự thật, Scarlett thở dài bảo với khách hàng rằng các đối thủ của nàng bán gỗ rất đắt mà gỗ của họ thì mục, đầy lỗ mọt và thường rất xấu.
Lần đầu tiên phải nói láo như thế, Scarlett cảm thấy xấu hổ và có mặc cảm phạm tội... xấu hổ vì đã nói láo quá dễ dàng và tự nhiên, sợ tội lỗi vì vẫn còn thắc mắc: "Không biết má sẽ nói sao?" Và rồi hình ảnh của Ellen cũng mờ dần và bị đẩy lui bởi sức mạnh của lòng tham tiền phát sinh từ những ngày nhọc nhằn ở Tara. Nhờ đó, Scarlett đã vượt qua trở ngại này, cũng như các trở ngại trước... chỉ buồn là đã không được như ý muốn của Ellen. Nàng nhún vai: "Để sau hẵng hay".
Một người da trắng không mấy khá giả có một trại cưa ở đường Decatur đã cố chống lại Scarlett bằng chính vũ khí của nàng. Hắn nói Scarlett là một kẻ nói láo và tay gian lận. Nhưng điều đó lại làm hại chính anh ta, vì ai ai cũng khinh bỉ một người da trắng lại hạ tiện đến nỗi đi nói xấu một phụ nữ thuộc hàng quý tộc, dầu người đàn bà đó đã đi quá giới hạn của mình. Scarlett vẫn im lặng và ngày càng làm khách hàng nghi ngờ người chủ trại cưa kia. Nàng cho hạ giá gỗ và bán ra toàn thứ tốt để chứng minh sự ngay thật của mình, sau đó không lâu, hắn ta bị phá sản. Và trước sự kinh hoàng của Frank, Scarlett đắc thắng mua lại trại cưa của hắn theo điều kiện do nàng đặt ra. Trại cưa mới lại thêm một vấn đề khó khăn. Scarlett muốn tìm người thân tín để quản lý. Nàng không muốn mắc phải một kẻ như Johnson nữa. Nàng biết dầu kiểm soát cẩn thận bao nhiêu, Johnson vẫn cứ lén lút ăn cắp được gỗ như thường. Tuy thế, nàng nghĩ rằng sẽ tìm được một người đúng theo ý muốn. Đường phố lúc sau này đông nghẹt những kẻ thất nghiệp, những người trước kia từng là triệu phú.
Nhưng không hiểu tại sao Scarlett không muốn dùng họ. Nàng cho rằng không nên mướn những kẻ đã sống cả năm rồi mà vẫn còn thất nghiệp. Nếu họ không thích ứng được với tình trạng hậu chiến thì họ cũng không thích ứng được với nàng. Càng cần có một người không biết thất bại. Những người thông minh và cương quyết như Renny, Tommy Welburn, Kells Whiting hay anh em Simmon hoặc... hoặc một người nào trong nhóm đó.
Nhưng anh em Simmon đã làm Scarlett hết sức ngạc nhiên, họ đã bắt đầu xây lò nung gạch để bán, còn Kells Whiting, thì đứng bán một thứ thuốc do mẹ anh sản xuất trong nhà bếp, thuốc làm thẳng tóc cho người da đen. Anh ta lịch sự cười từ chối đề nghị của nàng.
Một chiều Scarlett cho xe dừng lại bên cạnh cỗ xe bò chở bánh ba tê của Ren, y và anh chàng què Tommy Welburn đang trên đường trở về nhà.
- Nè, Ren, sao anh không chịu tới làm với tôi? Quản đốc một trại cưa có phải là cao quý hơn đi bán bánh ba tê dạo không? Theo tôi thì đáng lẽ anh phải xấu hổ.
Ren cười:
- Tôi à? Tôi mà xấu hổ cái gì. Bây giờ còn ai đáng được tôn kính đâu. Hồi trước tôi vẫn được kính nể lắm, cho tới khi chiến tranh đem lại cho tôi tự do ngang bằng như bọn da đen. Tôi không còn muốn làm một người cao quý nữa đâu, phán lắm. Tôi khoái tự do như chim! Tôi khoái cái xe bánh ba tê, khoái con la của tôi, khoái mấy thằng Yankee tử tế đã mua bánh của bà nhạc tôi. Không đâu Scarlett, tôi sẽ là ông vua bánh ba tê. Đó là số mạng của tôi. Y như Napoléon, tôi cứ theo ngôi sao của tôi.
- Nhưng anh sanh ra đâu phải để đi bán bánh ba tê cũng như anh Tommy đâu có số phải để cãi vã với đám thợ hồ Ireland. Việc làm của tôi thì nhiều...
- Và tôi cũng tin chắc rằng cô có số làm chủ trại cưa. Phải, tôi có thể tưởng tượng ra cô Scarlett đang ngồi trên gối mẹ bập bẹ bài học vỡ lòng đầu tiên: "Đừng bao giờ bán gỗ tốt nếu có thể bán gỗ xấu với giá cao".
Ren cười lớn, đôi mắt khỉ của anh ta long lanh tinh quái lúc thúc vào sườn Tommy. Không thấy có chút gì trào lộng trong nhận xét của Tommy, Scarlett lạnh lùng:
- Anh nên đàng hoàng một chút. Dĩ nhiên là tôi sinh ra không phải để làm chủ trại cưa.
- Tôi không có ý gì vô lễ đâu. Nhưng dẫu sao cô cũng đang quản trị một trại cưa và quản trị một cách ngon lành. Phải, theo tôi, không người nào trong chúng ta thực hiện được ước vọng ngày xưa của mình, nhưng tôi nghĩ đằng nào mình cũng đã làm nên chuyện. Tại sao cô không chọn trong số những tên Carpetbagger khôn ngoan đó? Trong rừng có vô số bọn chúng.
- Tôi không thích bọn Carpetbagger. Chúng sẽ ăn cắp bất cứ gì để hở ra. Nếu có chút ít tài năng thì tại sao chúng không ở lại xứ sở mà tới tận đây bóc lột mình. Tôi cần có một người đàng hoàng, thuộc giai cấp chúng ta, những kẻ thông minh, lương thiện, cương quyết và...
- Không thể ước ao nhiều như vậy được. Cô làm sao mướn được họ với số lương ít ỏi của cô. Và những người có đủ các đức tính đó, trừ những kẻ tàn tật quá nặng tất cả đều đã có việc làm. Tuy không đáng gì nhưng dù sao họ cũng đã có việc để làm. Có thể không hài lòng nhưng vẫn còn hơn làm công cho một người đàn bà.
- Đàn ông các anh một khi đã lâm vào đường cùng cũng không được thông minh lắm, phải không?
- Có lẽ đúng nhưng dẫu sao họ cũng còn giữ được chút sĩ diện.
Scarlett tàn nhẫn:
- Sĩ diện! Đó là thứ khó nuốt, nhất là khi lớp vỏ của nó tróc ra và được các anh phết lên đó một lớp kem.
Hai người đàn ông bật cười, thoáng chút ngượng ngùng. Đối với Scarlett dường như đàn ông đã liên kết nhau để chống đối nàng. Điều Tommy nói quả đúng, Scarlett nghĩ, mọi người bận rộn, mỗi người đều có một công việc gì đó, đều lao lực, lao lực hơn sự tưởng tượng của họ ngày xưa nhiều. Có lẽ họ đã phải làm những công việc họ không thích, hoặc không được an nhàn như mong muốn, nhưng họ vẫn cứ làm. Giữa thời buổi này đàn ông không thể chọn lựa được nữa. Và nếu họ có buồn phiền, tưởng nhớ về những mơ ước hoặc nếp sống cũ thì chỉ có riêng họ biết thôi. Họ đang tham dự một cuộc chiến mới, một cuộc chiến còn gay go, ác liệt hơn lần chiến tranh vừa qua.
Tommy ngượng ngùng:
- Scarlett, tôi không muốn cầu cạnh cô, nhất là sau khi đã ăn nói thô lỗ với cô, nhưng dù sao tôi cũng xin cô một đặc ân. Có lẽ nó sẽ giúp chút ít gì cho cô. Anh vợ tôi, Hugh Elsing bán củi dạo không được khá nữa. Trừ người Yankee ra, ai ai cũng tự đi mót củi. Nhà Elsing đã sa sút lắm rồi. Tôi đã làm hết sức tôi, nhưng cô thấy, tôi còn phải lo cho Fanny, rồi còn má tôi và hai bà chị góa chồng ở Sparta nữa, Hugh đàng hoàng lắm, cô đang cần một người đàng hoàng, anh ta cũng thuộc hàng quý tộc. Hơn nữa, anh ta lương thiện lắm.
- Nhưng... nhưng Hugh không được tháo vát lắm. Nếu không thì anh ấy đã thành công trong nghề bán củi rồi.
- Scarlett, cái lối phán đoán của cô tàn nhẫn quá. Cô đã coi Hugh quá thấp. Theo tôi thì tinh thần liêm khiết và sự sốt sắng của Hugh cũng đủ bù đắp cho sự chậm chạp kia. Scarlett không trả lời vì không muốn tỏ ra là người thô lỗ.
Nhưng theo nàng thì không có đức tính nào có thể bù đắp được bộ óc thiếu tính toán.
Sau khi đã cố gắng tìm tòi trong thành phố và khước từ lời khẩn cầu của bọn Carpetbagger, cuối cùng Scarlett đành phải nghe theo lời khuyên của Tommy: mời Hugh Elsing. Lúc trước anh ta là một sĩ quan can đảm và khéo léo, nhưng bốn năm trong quân đội và hai vết thương đã lấy của Hugh tất cả khôn ngoan và biến anh anh ta thành một người rụt rè như đứa bé. Mắt anh ta có vẻ ngơ ngác như mắt một con chó đi lạc trong những ngày còn bán củi dạo. Hugh không phải là người Scarlett cần mướn. Nàng nghĩ thầm: "Anh ta đần độn quá. Không biết chút gì về thương mại và chắc cũng không biết hai cộng với hai là mấy nữa. Nhưng dầu sao anh ta cũng liêm khiết, không ăn chặn của mình".
Gần đây, ít khi nào Scarlett nghĩ đến chuyện lương thiện, nhưng càng coi thường nó nàng lại càng đánh giá người khác qua đức tính đó. Nếu...
Nếu! Nếu! Nếu! Cuộc đời sao có nhiều cái nếu quá, không có việc gì chắc chắn, không bao giờ được an toàn, luôn luôn phải lo sợ bị mất của cải và lại bị đói lạnh. Bây giờ Frank cũng đã kiếm được thêm khá tiền nhưng y lại không chịu được lạnh và hay bệnh hoạn. Có lẽ y đã trở thành phế nhân rồi. Không, nàng không thể nhờ cậy vào tiền bạc của Frank. Nàng không thể nhờ cậy vào một người nào ngoài chính nàng. Mà hình như tiền kiếm được của nàng còn ít ỏi quá. Ồ, nàng sẽ phải làm gì nếu tụi Yankee tới và tước đoạt tất cả của cải của nàng? Nếu Nếu! Nếu!
Mỗi tháng Scarlett đều gởi phân nửa số lời về Tara cho Will, phần còn lại nàng vừa trả nợ cho Rhett vừa dành dụm. Không một người keo kiệt nào đếm tiền thường xuyên như nàng. Không một người hà tiện nào sợ mất của bằng nàng. Scarlett không dám gởi tiền ở ngân hàng vì sợ ngân hàng phá sản hoặc quân Yankee tịch biên. Vì thế nàng mang tiền theo mình, nhét dưới áo lót, giấu tiền giấy trong nhà, trong lò sưởi, trong hộp vải vụn và cả trong Thánh kinh. Càng ngày Scarlett càng đâm ra khó tánh vì mỗi đô la dành dụm được là thêm một đồng đô la có thể bị cướp mất đi.
Frank và cô Pitty cùng gia nhân cố gắng chịu đựng tính khí bất thường của Scarlett vì nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng của thai nghén. Họ không bao giờ biết được sự thật. Frank nghĩ cần phải chiều chuộng người mang thai, vì thế y đành dẹp tự ái qua một bên, không nhắc gì về chuyện trại cưa và chuyện thường xuống phố của nàng. Thái độ Scarlett làm Frank rất buồn lòng nhưng y tự thấy mình có thể chịu đựng được lâu dài hơn. Frank nghĩ sau khi sinh nở Scarlett sẽ dịu dàng trở lại. Nhưng dù vậy, vợ y vẫn cứ thường gắt gỏng, giận hờn. Có lúc Frank nghĩ là Scarlett đã bị quỷ ám.
Hình như không một người nào nhận ra cái gì đang ám ảnh Scarlett và khiến nàng trở thành như một người điên. Sự thật là Scarlett muốn chuẩn bị việc buôn bán trước khi bắt buộc phải ở nhà nghỉ ngơi, nàng muốn có thật nhiều tiền để tự bảo đảm an toàn. Lúc này, Scarlett chỉ biết có tiền, mỗi khi nghĩ tới đứa con trong bụng nàng lại nổi giận: "Chết chóc, thuế má và con cái! Không bao giờ chúng tới đúng lúc."
Từ lúc Scarlett đứng ra điều khiển trại cưa, dân Atlanta bắt đầu gièm pha, rồi sau một thời gian, họ thấy Scarlett càng ngày càng hành động không còn một giới hạn nào. Họ bất mãn vì Scarlett cứ ngang nhiên tự coi mình không phải là người của dòng họ Robillard. Tất cả những sự chỉ trích sơ sài ngày trước, bây giờ đã trở thành vô nghĩa trước những lời gièm pha nổi lên khắp thành phố. Không những Scarlett giao dịch với người Yankee mà lại còn như muốn chứng tỏ với mọi người rằng nàng thích vậy.
Bà Merriwether và nhiều người khác cũng buôn bán với người miền Bắc, nhưng khác Scarlett ở chỗ họ cho thấy phải bắt buộc giao dịch để mưu sinh vậy thôi. Còn Scarlett thì lại tới nhà vợ của các sĩ quân Yankee đàm đạo và uống trà. Thật vậy, gần như đã tới mức nàng mời những người đó tới nhà là hết. Thành phố đoán có lẽ nàng chưa làm thế là do Frank và cô Pitty không muốn.
Scarlett biết người ta xầm xì về mình nhưng chẳng quan tâm. Nàng vẫn thù ghét quân Yankee như ngày họ định phóng hỏa Tara, nhưng nàng biết che đậy lòng căm thù đó. Scarlett biết nếu muốn kiếm tiền nàng phải nhắm vào người Yankee, nụ cười và lời lẽ ôn nhu là một cách bán hàng mau lẹ nhất.
Một ngày kia, khi đã được giàu có và tiền bạc được cất giấu ở chỗ an toàn, nàng sẽ nói thẳng với bọn Yankee những ý nghĩ thật của nàng về họ. Nàng sẽ nói rằng thù ghét và khinh bỉ họ vô cùng. Chừng đó mới thoải mái làm sao! Nhưng trong lúc chờ đợi, nàng cần phải giao thiệp với họ. Bây giờ Atlanta cứ mặc tình mà lên giọng đạo đức giả.
Scarlett khám phá rằng làm quen với bọn sĩ quân Yankee là chuyện quá dễ dàng. Họ là những người bỏ xứ tới một miền đất thù nghịch, họ cần làm quen với những phụ nữ lịch sự, nhưng trong thành phố, phụ nữ quý tộc tránh né và khinh bỉ họ. Chỉ có gái điếm và đàn bà da đen là đối xử tử tế với họ thôi. Scarlett cũng là một phụ nữ quý tộc nên nụ cười và đôi mắt của nàng làm họ vô cùng xúc động.
Phần lớn những sĩ quân Yankee không rõ thời gian trú đóng ở Atlanta kéo dài bao nhiêu lâu nên đã mang cả gia đình theo. Bởi khách sạn và nhà trọ đã hết chỗ, họ phải cất nhà riêng để ở nên rất sung sướng được dịp mua gỗ của bà Kennedy duyên dáng, người đối xử với họ ân cần hơn bất cứ người nào khác trong thành phố. Bọn Carpetbagger và bọn Scallawag cũng thế, chúng đang xây cất nhiều biệt thự, cửa hàng và khách sạn với số tiền mà chúng vừa kiếm chác. Chúng nhận thấy giao dịch với Scarlett thoải mái hơn với các cựu chiến binh Liên bang miền Nam, tuy cũng rất lịch sự nhưng chỉ là lối lịch sự lạnh lùng.
Một chiều, trên đường về nhà cùng bác Peter, Scarlett đi qua một ngôi nhà dùng làm nơi tạm trú cho ba gia đình của sĩ quân Yankee. Họ đang chờ hoàn tất các ngôi nhà riêng cất bằng gỗ của Scarlett. Ba người đàn bà đang đứng ở cửa vừa thấy Scarlett đã vẫy tay gọi. Họ ra tận xe chào hỏi với giọng nói luôn luôn làm nàng khó chịu. Một người cao và ốm, gốc gác tiểu bang Maine nói:
- Bà Kennedy, tôi đang mong được gặp bà. Tôi muốn biết qua về cái thành phố dốt nát này.
Scarlett cố nuốt trôi sự lăng mạ đó với thái độ khinh bỉ kín đáo, nàng gượng cười:
- Tôi biết nói gì đây?
- Con vú em Bridget của tôi đã về miền Bắc. Nó nói không chịu nổi thêm một ngày nào nữa. Và đám nhỏ làm tôi muốn điên luôn. Bà vui lòng chỉ giúp tôi mướn một đứa khác. Tôi không biết phải tìm ở đâu.
Scarlett cười và nói:
- Có khó gì đâu. Bà cứ tìm một đứa da đen nào chưa bị ủy ban giải phóng làm hư hỏng là sẽ có một vú em rất được việc. Bà chỉ cần đứng trước cửa và hỏi từng người đàn bà da đen đi qua là chắc chắn...
Ba người phụ nữ Yankee cùng la hoảng lên, người đàn bà Maine nói:
- Bộ bà tưởng tôi có thể giao con cái tôi cho một con mọi da đen được sao? Tôi muốn có một con bé Ireland.
Scarlett lạnh lùng:
- Tôi sợ khó mà kiếm được một vú em người Ireland tại Allanta này. Riêng tôi chưa bao giờ thấy một người đầy tớ da trắng nào cả và tôi cũng không thích mướn họ. Tôi bảo đảm với bà người da đen không phải là mọi ăn thịt người và chúng ta có thể hoàn toàn tin cậy họ.
- Chúa ơi, không đâu! Tôi không mướn tụi nó đâu. Ghê quá!
Scarlett nhớ tới đôi tay to lớn ân cần của Mammy đã từng cực nhọc chăm sóc cho Ellen, cho nàng, cho Wade. Bọn ngoại nhân này biết gì về người da đen? Nàng cười khẩy.
- Lạ quá, chính các bà là những người giải phóng bọn chúng mà lại nói vậy sao?
Người đàn bà Maine cười:
- Chúa ơi! Không phải tôi đâu. Trước đây một tháng tôi chưa bao giờ thấy một đứa mọi đen nào. Tôi cũng không bao giờ muốn thấy chúng. Chúng nó làm tôi rợn người. Không thể tin cậy chúng được...
Từ nãy giờ Scarlett biết bác Peter giận lắm, nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, mắt đăm đăm nhìn tới trước. Nàng càng để tâm hơn khi người đàn bà Maine bỗng cười to và chỉ vào bác ta:
- Hãy nhìn tên mọi già kia, nó phồng lên như con cóc. Chắc nó là cục cưng của bà, phải không? Người miền Nam của bà không biết cách đôi xử với bọn mọi đen. Các bà chiều chuộng chúng quá mức.
Peter nghẹn ngào, mày nhíu lại nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Chưa bao giờ có một người da trắng nào dám gọi bác là "mọi đen". Vậy mà người đàn bà này còn khinh miệt và gọi bác là "cục cưng", trong khi bác Peter, kẻ đã từng là cột trụ gia đình Hamilton từ nhiều năm qua.
Tuy không nhìn nhưng Scarlett cũng biết bác Peter đã giận run vì tự ái bị tổn thương. Nàng cũng giận sôi lên. Nàng có thể nhẫn nhục nghe người đàn bà này khinh miệt Liên bang miền Nam, bôi nhọ nguyên Tổng thống Jeff Davis hoặc tố cáo người miền Nam sát hại, hành hạ bọn nô lệ. Hơn thế nữa, nàng cũng có thể lặng im nghe họ bình phẩm về đức hạnh của mình. Nhưng khi nghe họ sỉ nhục người tớ già trung tín, cơn giận của nàng bùng lên như một que diêm quăng vào thùng thuốc súng. Scarlett nhìn khẩu súng lục trên sợi dây nịt của bác Peter một lúc lâu, hai tay ngứa ngáy. Nhưng rồi, nàng đành nghiến răng ngồi chết lặng, biết là chưa tới lúc có thể nói thẳng ý nghĩ của mình vào mặt tụi Yankbe. Một ngày kia, phải rồi, sẽ có một ngày kia! Bây giờ thì chưa được.
Nàng run giọng:
- Bác Peter là người trong gia quyến chúng tôi. Chào các bà. Mình đi, bác Peter.
Peter đột ngột quất mạnh roi vào lưng ngựa làm con vật chồm lên khiến chiếc xe chao đi. Scarlett còn kịp nghe giọng của người đàn bà Maine ngạc nhiên hỏi:
- Gia đình bà ấy? Các chị có nghĩ là bà ấy muốn nói hắn là bà con không? Nó đen thui mà.
"Đồ khốn kiếp! Phải loại chúng ra khỏi mặt đất này. Chừng nào đã có nhiều tiền, mình sẽ nhổ vào mặt chúng".
Scarlett liếc thấy một giọt nước mắt đang lăn dài xuống mũi bác Peter. Nàng bỗng thấy thương hại và buồn lây trước sự nhục nhã của người lão bộc, nước mắt nàng cũng trào theo. Những người đàn bà đó đã dám sỉ nhục bác Peter, người từng dự trận Mexico với đại tá Hamilton, đã ôm xác chủ trong lòng, đã nuôi nấng Melly và Charles đã giám hộ cô Pitty ngốc nghếch, đã bảo vệ cô khi chạy nạn và đã "kiếm" được một con ngựa để đưa cô từ Macon về. Vậy mà họ dám nói không thể tin cậy người da đen.
- Peter!
Scarlett vừa nói vừa đặt tay lên tay bác:
- Thấy bác khóc, tôi xấu hổ lắm. Bác để ý chúng làm gì? Cái bọn Yankee khốn kiếp đó có nghĩa lý gì.
Peter nghẹn ngào.
- Chúng nói trước mặt tôi làm như tôi là một con lừa không hiểu tiếng chúng... Như tôi là một tên mọi Phi châu... ồ, tụi nó lại kêu tôi là mọi đen và cục cưng, còn bảo giống mọi đen không tin cậy được. Tôi mà không tin cậy được! Không tin cậy được sao lão Đại tá trước khi chết còn nói: "Peter chú coi sóc giùm mấy đứa con tôi và giám hộ cô Pittypat, em tôi, nó không khôn hơn con cào cào bao nhiêu. Và tôi đã làm tròn bổn phận từ đó tới nay...
Scarlett an ủi:
- Chỉ có thượng đẳng thiên sứ Gabriel mới làm được như bác. Không có bác, chúng tôi cũng không biết xoay sở ra sao.
- Cám ơn. Tôi biết và cô cũng biết, nhưng bọn Yankee không biết và cũng không cần biết. Scarlett, tại sao chúng lại xen vào việc riêng của mình? Chúng không hiểu người miền Nam chúng ta.
Scarlett không đáp, cơn giận vẫn còn âm ỉ trong nàng. Bác Peter đã bình tĩnh lại. Cả hai cùng im lặng. Không tin cậy một người da đen? Scarlett tin họ còn hơn bất cứ người da trắng nào và chắc chắn hơn người Yankee nhiều. Người da đen luôn luôn trung thành và tận tụy vô song, không thể mua chuộc được. Scarlett không khỏi nhớ tới những kẻ vẫn còn ở lại Tara lúc quân Yankee tràn tới, trong khi họ có thể bỏ trốn hoặc theo quân Yankee sống an nhàn hơn. Nàng nhớ tới Dilcey đã từng gánh chịu cực nhọc với nàng ở đồng bông vải, Pork liều mạng đi trộm gà hàng xóm, Mammy đi Atlanta để giữ nàng khỏi hư hỏng. Nàng nhớ tới đám gia nhân của láng giềng mãi trung thành với chủ, vẫn ở lại bảo vệ chủ mình trong khi đàn ông còn ở ngoài tiền tuyến, cùng chạy nạn với chủ qua những vùng nguy hiểm, giúp chủ săn sóc thương binh, chôn cất người chết, an ủi những người góa bụa, làm lụng, đi xin, ăn trộm để cho cả nhà có đủ ăn. Và ngay bây giờ, dầu ủy ban giải phóng nô lệ đã hứa hẹn đủ điều, những người đó vẫn không rời bỏ chủ mà lại còn làm lụng cực nhọc hơn xưa. Nhưng người Yankee không hiểu và sẽ không bao giờ hiểu được điều đó..
Scarlett chợt nói lớn:
- Thế mà họ đã giải phóng cho người da đen.
Peter giận dữ trả lời:
- Không, thưa bà? Chúng không giải phóng tôi được. Tôi không muốn cái bọn đê tiện ấy giải phóng tôi. Tôi vẫn mãi thuộc quyền của cô Pitty và tới khi chết tôi sẽ có một chỗ trong nghĩa địa của dòng họ Hamilton... Cô Pitty sẽ buồn lắm nếu tôi kể lại rằng cô đã để cho đàn bà Yankee nhục mạ tôi.
Scarlett kêu lên:
- Tôi có làm như vậy đâu.
- Có chớ, cô Scarlett. Nếu cô đừng qua lại với chúng thì làm sao chúng chửi tôi được. Nếu cô đừng nói chuyện với đàn bà Yankee thì chúng đâu có dịp coi tôi như một con la hay một tên mọi Phi châu. Cô cũng không thèm che chở cho tôi nữa.
- Kìa. Bộ tôi không nói bác là người trong gia quyến chúng tôi sao?
- Đó không phải là che chở. Đó chỉ là một sự thật. Cô Scarlett, cô đừng qua lại với bọn Yankee nữa. Đâu có đàn bà nào làm như vậy. Đừng nên làm cô Pitty phải khó chịu.
Lời chỉ trích của lão Peter còn làm cho Scarlett đau đớn hơn những lời khuyên nhủ của Frank, của cô Pitty hoặc của bất cứ người nào khác. Peter có lý, nhưng Scarlett không muốn nghe một người da đen, nhất là một gia nhân lại dám nói với nàng như vậy. Đối với người miền Nam không có gì xấu hổ bằng chuyện bị gia nhân chỉ trích.
Peter càu nhàu:
- Nó kêu tôi là cục cưng. Chắc sau vụ này, cô Pitty sẽ không để tôi đánh xe cho cô đâu.
Scarlett lạnh lùng:.
- Cô Pitty vẫn để bác đánh xe cho tôi. Thôi, tôi không muốn nghe thêm nữa.
Peter than thở:
- Lưng tôi lúc này đau nhức, tôi sợ ngồi không nổi nữa. Tôi mà bệnh, cô Pitty sẽ không cho tôi đánh xe đâu... Cô Scarlett, cô cần gì phải tử tế với bọn Yankee và dám da trắng hạ tiện để cho cả nhà bất bình.
Đó là câu kết luận vô cùng xác đáng khiến Scarlett nghẹn lời. Phải, kẻ thù thì tán thành nàng, còn gia đình và láng giềng thì không. Rồi bây giờ, lão Peter cũng đứng trên quan điếm người khác để chống đối nàng. Thế là hết.
“Tại sao họ lại quan tâm tới hành vi của mình? Bộ họ tưởng mình thích giao thiệp với bọn Yankee và thích lao lực như một con nô lệ lắm sao. Họ chỉ muốn gây khó khăn cho công việc của mình thôi. Nhưng mặc họ, muốn nghĩ gì cứ nghĩ, mình cóc cần. Rồi một ngày kia... một ngày kia...". Ồ một ngày kia, khi cuộc sống đã được bảo đảm trở lại, nàng có thể khoanh tay ngồi nhìn mọi người với cung cách mệnh phụ phu nhân. Nàng sẽ lấy lại đức độ của một phụ nữ quý tộc và sẽ không còn ai chống đối nàng. Khi đã có tiền, nàng sẽ được tôn sùng biết mấy! Lúc đó nàng sẽ cho phép mình trang nhã và ân cần như Ellen, lúc đó nàng sẽ nghĩ tới xã hội, tới lễ nghi. Nàng sẽ không còn sống trong lo sợ, cuộc sống sẽ êm đềm và thoải mái như xưa. Nàng sẽ có đủ thời giờ để vui đùa cùng con cái và nghe chúng học bài. Sẽ có những buổi chiều ấm áp với bạn bè đến thăm, cho dọn trà, bánh ngọt lên cho khách, sẽ tiếp chuyện họ hàng giờ. Và nàng sẽ tử tế với những kẻ bất hạnh, giúp thức ăn cho người nghèo, đem cháo và thuốc men cho bệnh nhân và sẽ có thể làm ra vẻ ta đây, khi cần thiết.
Nàng sẽ là một phụ nữ quý tộc đúng theo cung cách của miền Nam như mẹ nàng. lúc đó người nào cũng yêu mến nàng như yêu mến Ellen và sẽ ca tụng lòng vị tha của nàng rồi gọi nàng là “phu nhân đại lượng".
Một ngày kia! Nhưng bây giờ thì không, mặc dầu ai muốn gièm pha thế nào cũng được. Bây giờ không phải lúc để làm ra vẻ một mệnh phụ phu nhân.
Lão Peter đã nói đúng. Sau khi nghe chuyện, cô Pitty bàng hoàng, ngã bệnh và đêm đó chứng đau lưng của Peter trở nặng khiến lão không thể đánh xe được nữa. Scarlett đành phải tự đánh xe, làm tay nàng bắt đầu chai trở lại.
Mùa xuân đi qua, mưa lạnh tháng Tư nhường chỗ cho cây cỏ tươi tốt tháng Năm. Mỗi tuần Scarlett lại có thêm công việc và lo âu mới, bạn bè cũng ngày càng lạnh lùng hơn, còn gia đình thì lại săn đón chiều chuộng nàng hơn. Nhưng họ lại càng không hiểu nàng. Trong những ngày tràn ngập băn khoăn và khó nhọc đó, Scarlett chỉ thấy có một người đáng tin cậy và hiểu biết nàng hơn ai hết, đó là Rhett Butler. Hắn biểu đồng tình với nàng, điều mà nàng không hề trông đợi.
Rhett thường bí mật rời Atlanta đi New Orleans để làm gì đó, không giải thích, nhưng Scarlett chắc chắn, với một thoáng ghen tức, rằng hắn đi thăm một người đàn bà nào đó, hoặc nhiều cũng nên. Nhưng từ khi bác Peter không chịu đánh xe cho nàng nữa thì Rhett thường ở lại Atlanta lâu hơn.
Cả ngày hắn ngồi trong sòng bạc trên lầu tửu quán "Gái thời đại", hay trong quán rượu của Belle Watling, thân mật cụng ly với bọn Yankee và Carpetbagger. Rhett không tới nhà nữa vì ngại Frank và cô Pitty bất mãn. Nhưng ngày nào, Scarlett cũng tình cờ gặp hắn ngoài đường. Lần nào nàng cũng gặp Rhett khi đang đánh xe trên đường Cây Đào hoặc đường Decatur để tới các trại cưa. Hắn dừng lại chuyện trò vài câu hoặc có lúc buộc ngựa vào sau xe để cùng đi với nàng, Scarlett vì mệt mỏi nên hễ lúc nào được Rhett cầm cương giùm là nàng cảm ơn hắn vô cùng. Rhett thường rời khỏi xe trước khi vào phố, nhưng cả Atlanta đều biết những cuộc gặp gỡ đó. Và thế là những kẻ lắm chuyện lại có thêm bằng chứng mới về sự xem thường dư luận của Scarlett.
Nhiều lúc Scarlett tự hỏi đó có phải là do ngẫu nhiên không. Và sao Rhett lại chọn lúc nàng xấu xí nhất để tìm tới? Chắc chắn phải có một âm mưu nào đó. Scarlett bắt đầu nghi ngờ. Nhiều tháng qua, Rhett không hề chế nhạo nàng về tấn kịch bi thảm trong nhà giam Yankee nữa. Hắn không bao giờ nhắc tới Ashley, tới mối tình của nàng hoặc đưa ra những nhận xét khiếm nhã về nàng. Scarlett nhận thấy không nên đánh thức một con chó đang ngủ vì thế nàng không buộc hắn giải thích lý do những cuộc gặp gỡ thường xuyên đó. Cuối cùng nàng tạm kết luận rằng, ngoài việc bài bạc ra Rhet cũng cần có một chuyện gì đó để làm, vả lại, hắn cũng cần có vài người bạn thuộc hạng thượng lưu ở Atlanta nên mới tìm nàng.
Dầu chẳng biết lý do đó đúng hay không, Scarlett cũng rất thích thú khi gặp hắn. Rhett chịu khó nghe nàng than thở về chuyện mất khánh hàng, về các người mua chịu, về sự gian lận của Johnson và sự bất lực của Hugh, Rhett khen ngợi sự thành công của nàng, trong khi Frank chỉ cười ấm ớ, còn cô Pitty thì ngạc nhiên kêu "ồ!"
Dầu Rhett cố chối, Scarlett cũng biết hắn đang âm thầm giúp nhiều cho việc buôn bán của nàng vì hắn quen biết nhiều người Yankee và nhóm Carpetbagger giàu có. Dù biết rõ con người Rhett và không bao giờ tin cậy hắn, nhưng mỗi lần thấy hắn cưỡi con ngựa đen xuất hiện ở một khúc quanh là nàng lại thấy vui vui.
Khi Rhett leo lên xe cầm cương thay nàng, Scarlett thấy trẻ trung và vui tươi trở lại. Nàng kể cho hắn nghe mọi chuyện không giấu giếm. Nàng có thể kể với hắn những chuyện không nói được với Frank hoặc ngay cả cho Ashley nghe. Dĩ nhiên, đối với Ashley nàng có rất nhiều điều không thể nói thẳng ra. Có một người bạn như Rhett thật an ủi. Không hiểu vì đâu mà hắn đâm ra tử tế lạ. Vì chẳng còn bao nhiêu bạn bè nên Scarlett coi đó là một niềm an ủi lớn.
Một ngày không lâu sau tối hậu thơ của bác Peter, Scarlett hỏi thẳng Rhett:
- Rhett, tại sao họ đối xử với tôi hèn hạ vậy? Họ chỉ biết nói xấu tôi hay bọn Carpetbagger thôi sao! Tôi chỉ lo việc riêng của tôi, có điều gì sai quấy đâu và..
- Cô chưa làm điều gì xấu là chưa có dịp. Có lẽ họ đã lờ mờ nhận ra như thế.
- Ồ nên đứng đắn một chút! Họ làm tôi phát khùng. Tất cả những hành động của tôi chỉ nhắm vào việc kiếm chút ít tiền và...
- Những gì cô làm đều khác hẳn với mấy người kia, thêm vào đó, cô lại thành công đôi chút. Như tôi từng nói, đó là một cái tội không thể tha thứ được trong bất cứ xã hội nào. Cứ khác người là bị nguyền rủa! Scarlett, sự kiện cô thành công với cái trại cưa là một sỉ nhục lớn đối với bọn đàn ông bất tài. Nên nhớ, vị trí của một phụ nữ có giáo dục là ngôi nhà của họ và không được quyền biết gì về cái xã hội xô bồ, tàn nhẫn bên ngoài.
- Nhưng nếu cứ ru rú tại nhà, chắc rồi tôi sẽ không còn một chỗ nào để ở nữa.
- Biết vậy nhưng theo họ cô phải ở trong nhà để chịu chết đói một cách lịch sự và kiêu hãnh.
- Ồ, mặc xác họ! Bà Merriwether thì sao? Bà ta bán bánh ba tê cho bọn Yankee, cái đó còn tồi tệ hơn là chủ trại cưa. Còn bà Elsing may mướn và cho người ta ăn ở trọ, Fanny thì vẽ lên mấy cái chén sứ xấu xí chẳng người nào thích, họ chỉ mua để giúp nó và...
- Nhưng cưng quên điều này. Những người đó không hề đạt được kết quả, do đó họ không đụng chạm đến lòng tự kiêu của đàn ông miền Nam. Hơn nữa, họ cũng ưa thích công việc của mình. Họ chứng tỏ cho mọi người biết họ làm như vậy cho đến khi có một người đàn ông nào đó tới đỡ giúp gánh nặng cho. Vì thế tất cả đều thương xót họ. Trường hợp của cô thì ngược lại, cô chứng tỏ rõ ràng là cô thích hoạt động. Và còn không muốn cho người đàn ông nào chen vào công việc của cô. Vậy là không người nào thương cảm cô được. Atlanta sẽ không bao giờ tha thứ cô. Thương xót người khác cũng là điều lý thú chứ.
- Nên đứng đắn một chút.
- Cô có nghe câu châm ngôn này của Đông phương chưa? "Chó sủa mặc chó, đoàn lữ hành cứ đi". Cứ để họ sủa, Scarlett. Tôi tin là không gì có thể cản trở nổi bước tiến của cô.
- Nhưng tại sao họ cứ để ý tới chuyện tôi kiếm chút ít tiền cho tôi?
- Không ai có thể có được mọi thứ đâu, Scarlett. Hoặc cô cứ kiếm tiền bằng cách thức hiện tại để bị kẻ khác lạnh lùng ngoảnh mặt, hoặc là phải chịu nghèo khó nhưng có rất nhiều bè bạn. Phải tự chọn lấy một con đường.
Scarlett nói mau:
- Tôi không muốn nghèo đâu. Nhưng... có phải là tôi đã chọn đúng đường rồi không?
- Đúng, nếu cái mà cô cần nhất là tiền bạc.
- Phải, tôi cần tiền hơn bất cứ gì khác trên thế giới này.
- Vậy thì cô chỉ có con đường đó thôi. Nó sẽ đem tới hầu hết những gì cô muốn nhưng kèm theo một hình phạt: sự cô đớn.
Scarlett im lặng một lúc lâu. Rhett nói đúng. Những lúc bình tâm để suy nghĩ, nàng nhận thấy mình cô đơn thật... thiếu cả bạn gái. Trong thời chiến, mỗi lần thấy buồn là nàng lại về thăm Ellen. Sau ngày Ellen mất, nàng còn Melanie, và dù cả hai không có một điểm tương đồng nào ngoài việc cùng chịu làm lụng vất vả ở Tara.
- Bây giờ, nàng không còn ai nữa. Cô Pitty thì không có một quan niệm sống nào ngoài cái thói hay thóc mách.
Scarlett ngập ngừng:
- Tôi nghĩ... tôi nghĩ là tôi vẫn luôn luôn cô độc trong thế giới đàn bà. Không phải vì sinh hoạt của tôi khiến phụ nữ Atlanta có ác cảm. Tôi có làm gì nữa, họ cũng không ưa. Không một người đàn bà nào thương mến tôi trừ má tôi. Ngay cả mấy đứa em tôi cũng vậy. Tôi không rõ tại sao nhưng thời kỳ trước chiến tranh và ngay cả lúc tôi chưa lấy Charles, hình như bao giờ họ cũng chống đối tôi...
- Cô quên mất bà Wilkes bà ấy vẫn luôn luôn chống đỡ cho cô. Tôi tin chắc là bà ấy tán đồng tất cả mọi hành động của cô, thậm chí cỡ như chuyện giết người.
Scarlett nghĩ thầm: "Melanie cũng đã tán thành luôn cả chuyện mình giết người". Rồi nàng cười mai mỉa:
- Melly à? Được Melly tán thành cũng chẳng ích lợi gì, vì trí óc của chị ta không hơn gì một con gà mái. Phải chi Melly khôn ngoan hơn một chút...
- Nếu khôn một chút chắc bà ấy đã thấy có một vài chuyện không đáng tán đồng chút nào. Cố nhiên là cô biết rõ chuyện này hơn tôi.
- Dịch vật cái trí nhớ và điệu bộ thô bỉ của ông!
- Thôi bỏ qua chuyện đó, mình trở lại vấn đề hồi nãy. Nên nhớ kỹ điều này. Nếu cứ khác người là cô sẽ bị bỏ rơi, không chỉ bị bỏ rơi bởi những người cùng tuổi mà còn cả những người cùng thế hệ với cha mẹ và con cái của cô nữa. Họ sẽ không bao giờ hiểu và bất cứ hành động nào của cô cũng đều làm họ có thể bất bình. Nhưng có lẽ ông bà cô sẽ hãnh diện vì cô đó. Họ có thể nói: "Quả đúng là con nhà tông". Và cháu chắt cô sẽ thở dài thèm muốn: Bà mình mới cừ khôi làm sao!" Rồi chúng sẽ cố bắt chước theo cô.
Scarlett cười khoan khoái:
- Đôi khi ông nói cũng khá đúng! Cứ nghĩ tới bà ngoại Robillard của tôi thì biết. Mammy thường đem bà cụ ra dọa tôi. Bà lạnh như băng và luôn để ý tới phẩm cách của mình cũng như các kẻ khác, vậy mà bà cũng đã có tới ba đời chồng và đã gây ra nhiều vụ đấu súng trong đám đàn ông si tình. Bà xài son môi và mặt áo hở cổ thật thấp và không... ờ... mặc đồ lót gì cả.
- Và cô rất thán phục bà ngoại cô, dầu vẫn cố làm cho giống má cô. Ông nội tôi ngày xưa cũng đã từng là cướp biển.
- Thiệt hả? Ông có tra tấn người ta không?
- Chắc chắn là ông cụ vẫn có thể tra tấn người nếu cách đó đem lại cho ông nhiều tiền. Dầu sao ông cũng đã để lại cho cha tôi một gia tài đáng kể. Nhưng mỗi lần nhắc tới ông cụ là gia đình phải cẩn thận gọi ông là "Thuyền trưởng". ông chết trong một cuộc ẩu đả tại quán rượu trước khi tôi ra đời. Cái chết đó, khỏi phải nói, làm con cái thở phào nhẹ nhõm vì ông say sưa cả ngày mà mỗi lần say là ông lại quên mình đã là một "Thuyền trưởng" về già. Ông nhắc lại nhiều chuyện làm con cái rợn người. Tuy vậy, tôi lại thán phục ông cụ và cố làm như ông nhiều hơn là bắt chước ba tôi bởi vì ba tôi là một người thanh lịch cung cách khả kính và tinh thần hoàn toàn đạo đức... Chắc chắn là con cái cô sẽ không tán đồng cô đâu, cô Scarlett, chúng sẽ bất mãn cô còn hơn các bà Merriwether và Elsing nữa. Chỉ tội nghiệp chúng là cô cũng như các bà mẹ khác, đều muốn cho con cái mình khỏi gặp phải những khó khăn như mình. Đó là một sai lầm. Có gặp khó khăn mới nên người, hoặc là hỏng bét luôn. Vì thế nếu muốn được tán đồng và ca tụng, cô phải chờ đến lớp cháu.
- Tôi tự hỏi chẳng biết lớp cháu của chúng mình rồi sẽ ra sao.
- Cô nói "chúng mình" phải là muốn ám chỉ tôi và cô sẽ có con chung? Không được đâu, bà Kennedy.
Biết mình nói hớ, Scarlett đỏ mặt lên. Lời nói đùa của Rhett khiến nàng sực nhớ lại thân hình bề sề của mình. Mỗi khi có mặt hắn là nàng cẩn thận kéo cao chiếc áo choàng, ngay cả những ngày nóng bức. Bực tức tình trạng thai nghén của mình và xấu hổ vì nghĩ là Rhett đã biết hết, Scarlett run giọng:
- Xuống xe ngay, đồ đầu óc bẩn thỉu.
Rhett bình tĩnh:
- Tôi không đi đâu cả. Trời sẽ tối trước khi cô về tới nhà. Bữa nay mới có một đám dân da đen vừa tới dựng lều trại gần con suối kế đấy. Bọn này nguy hiểm lắm. Bởi vậy chẳng có lý do gì để cô thúc đẩy đảng Ku Klux phải ra tay hành động đêm nay.
- Xuống mau!
Scarlett vừa hét vừa giựt lấy dây cương lại, nhưng bỗng nhiên nàng thấy lợm giọng muốn mửa. Rhett vội vàng cho ngựa dừng lại đưa cho Scarlett hai cái khăn tay sạch và đỡ đầu nàng nghiêng ra ngoài xe. Nắng chiếu xiên qua kẽ lá xanh non bỗng như quay cuồng, đảo lộn trước mắt nàng. Sau khi mửa, Scarlett ôm mặt khóc nức nở. Không những nàng đã ói mửa trước mặt một người đàn ông - đó là điều xấu hổ nhất của đàn bà - nàng lại còn tự chứng tỏ là mình hiện có thai. Đã vậy, chuyện lại xảy ra trước mặt Rhett - một kẻ không bao giờ biết kính trọng đàn bà! Scarlett tiếp tục khóc nức nở, chờ đợi hắn chế nhạo mình. Nhưng Rhett chỉ bình tĩnh nói:
- Đừng có điên, nếu cô khóc vì mắc cỡ thì điên quá. Chắc cô cũng hiểu là tôi đâu có mù, tôi đã biết cô có thai từ lâu.
Scarlett kêu lên thảm hại và bấu chặt mấy ngón tay vào khuôn mặt đỏ tía của mình. Hai tiếng "có thai” làm nàng ghê tởm. Frank mỗi khi đề cập tới chỉ nói: "Tình trạng của em", còn Gerald thì tế nhị bảo: "Lối sống của gia đình" và các bà quý phái thì cho là "đang trắc trở".
Tưởng tôi không biết gì hết thì cô đúng là trẻ con. Cứ bó mình trong cái áo choàng nóng bức như vậy, ai mà không biết. Sao cô không chịu nghĩ là tôi...
Rhett đột ngột ngưng nói và hai người cũng im lặng. Hắn cầm cương lên và giục ngựa. Rồi thì hắn tiếp tục câu chuyện bằng một giọng êm êm nhựa nhựa đặc biệt của hắn. Sắc mặt Scarlett từ từ trở lại bình thường.
- Tôi không ngờ cô lại dễ xúc động đến vậy, Scarlett. Nghĩ rằng cô vẫn còn biết phải quấy khiến tôi thất vọng quá. Cô vẫn còn có những xúc cảm tầm thường vậy sao? Có thể tôi không được đứng đắn lắm khi nói về chuyện đó. Nhưng tôi cũng tự biết tôi không phải là người đứng đắn vì tôi không bao giờ bối rối trước một người đàn bà có thai như kẻ khác. Họ cũng là người bình thường thì tại sao tôi lại phải làm bộ nhìn trời ngó đất khi đứng trước họ... cho nên hễ nhìn trộm họ là tôi tự thấy mình không được đứng đắn. Có gì đâu? Đó là một tình trạng hết sức bình thường. Người châu Âu tiến bộ hơn mình nhiều. Họ ca ngợi những bà mẹ tương lai. Tôi không muốn khuyên người ta đi xa như vậy, dầu đó là thái độ hợp lý hơn cái lối cố tình như không biết của chúng ta. Đó là một tình trạng bình thường và đáng lý người đàn bà phải hãnh diện thay vì cứ lấp ló sau cửa như phạm tội.
Scarlett tức nghẹn, kêu lên:
- Kiêu hãnh? Kiêu hãnh... hứ!
- Cô có kiêu hãnh vì sắp có con không?
- Chúa ơi, không. Tôi... tôi ghét trẻ con lắm.
- Cô muốn nói con của Frank?
- Không... con của ai cũng vậy.
- Scarlett lại giận mình vì đã lỡ lời lần nữa, nhưng Rhett vẫn nhẹ nhàng nói tiếp như không chú ý:
- Vậy là chúng ta khác nhau. Tôi thích có con lắm.
- Ông thích con cái?
Quá ngạc nhiên nên Scarlett quên cả ngượng:
- Đừng láo?
- Tôi thích trẻ con cho tới lúc chúng bắt đầu lớn, bắt đầu tập suy nghĩ Theo người lớn, nói láo theo người lớn, tập lừa đảo, bẩn thỉu. Chuyện không có gì mới lạ đối với cô. Cô thấy tôi rất thích Wade Hampton, dầu nó không được như ý tôi.
Scarlett nghĩ thầm: "Hắn nói thật, dường như hắn rất khoái đùa giỡn với thằng Wade và thường mua quà cho nó".
- Bây giờ, chuyện đã hiển nhiên rồi và cô cũng đã gần ngày, tôi có hai chuyện muốn nói với cô từ nhiều tuần qua. Việc đầu tiên là cô không nên đánh xe ra ngoài một mình, rất nguy hiểm. Cô thừa biết điều đó. Nếu riêng phần cô, cô không quan tâm tới chuyện có thể bị hãm hiếp, thì cô cũng đừng nên gây tai họa cho người khác bởi vì cái tánh bướng bỉnh của cô sẽ làm cho các người đàn ông hào hiệp phải trả thù cho cô bằng cách giết vài tên da đen. Chừng đó, bọn Yankee sẽ vồ lấy vài người trong bọn họ đem treo cổ. Có bao giờ cô nghĩ rằng đó là một trong những lý do khiến cho các bà ở đây căm thù cô không? Hơn nữa, nếu đảng Ku Klux trừng phạt quá nhiều tụi da đen thì bọn Yankee sẽ siết chặt Atlanta lại như lối của Sherman. Tôi biết rõ những gì tôi đang nói, vì tôi chơi thân với họ. Thành thật mà nói họ coi tôi như người trong bọn và tôi đã được nghe nhiều thứ. Họ nhất quyết phải tận diệt đảng Ku Klux dầu phải đốt tất cả thành phố và treo cổ tất cả đàn ông trên 10 tuổi. Chừng đó cô mới biết đau khổ như thế nào, Scarlett. Cô có thể mất hết tiền bạc. Làm sao biết được ngọn lửa cháy đồng sẽ dừng lại ở đâu. Tịch biên tài sản, tăng thuế, phạt vạ phụ nữ khả nghi... Họ đã bàn tới tất cả biện pháp đó.
- Đảng Ku Klux... ông có biết người nào của đảng Ku Klux không? Tonny Wellburn hay Hugh hay...
Rhett bực dọc rùn vai:
- Làm sao biết được? Tôi là một đứa phản bội, một tên Scalawag thì làm sao tôi biết được. Nhưng tôi lại biết người nào bị quân Yankee tình nghi, chỉ cần một người nào phản bội là cả đám bị treo cổ ngay. Tôi biết bạn bè cô có bị treo cổ cô cũng không màng mà chỉ tiếc cái trại cưa thôi. Nhìn mặt cô là tôi biết cô không tin. Dù sao tôi cũng có bổn phận phải nói ra, hãy sẵn sàng khẩu súng của cô và hễ khi nào có mặt ở đây là tôi sẽ đánh xe giúp cho.
- Rhett, có thật là... có phải ông thật tình muốn bảo vệ tôi...
- Phải chính vì lòng hào hiệp đã khiến tôi có ý định che chở cô.
Đôi mắt đen của Rhett lại trở nên tinh quái:
- Cô muốn biết tại sao? Tại vì tôi thật lòng yêu bà, thưa bà Kennedy. Phải tôi âm thầm thèm khát cô, nhưng cũng là một người đáng kính như ông Ashley Wilkes nên tôi phải che giấu... Hỡi ôi, cô đã là vợ của ông Frank và danh dự đã ngăn cản tôi. Nhưng bởi vì danh dự của ông Wilkes nhiều lúc cũng lung lay, nên giờ đây danh dự của tôi cũng lung lay, tôi đành phải tiết lộ mối tình thầm lặng và...
- Chúa ơi! Có câm miệng ngay không?
Scarlett ngắt lời, chán nản cái lối Rhett coi nàng như một con điên và hơn nữa, nàng không muốn gợi lại câu chuyện liên quan tới danh dự của Ashley.
- Ông còn muốn nói điều gì nữa không?
- Ủa, tại sao lại phải lẩn tránh trong lúc tôi đang thổ lộ tâm tình? Được, tôi còn muốn nói chuyện này.
Mặt Rhett sầm lại, ánh mắt không còn tinh quái nữa:
- Tôi muốn cô đề phòng con ngựa này. Nó bướng lắm và hàm nó cứng như sắt nguội. Bộ không thấy mệt nhọc khi điều khiển nó sao? Tới lúc nó trở chứng, cô sẽ không đủ sức kiềm chế đâu. Và nếu để nó hất cô lọt xuống mương, đứa bé trong bụng và cả cô sẽ khó thoát chết. Phải tra cho nó một cái hàm thiếc cứng nhất hay là để tôi đổi cho một con ngựa dễ điều khiển hơn.
Nhìn nét mặt thành khẩn của hắn, Scarlett bỗng nguôi giận. Rhett tỏ ra tử tế, trước đây vài phút, hắn đã làm cơn nôn mửa của nàng dịu xuống, bây giờ hắn lại lo lắng cho nàng về con ngựa. Nàng thầm cám ơn hắn và tự hỏi tại sao hắn không chịu như vậy mãi.
Nàng ngoan ngoãn đồng ý:
- Con ngựa này khó trị lắm. Nhiều khi nó làm tôi nhức tay cả đêm. Rhett, ông làm sao được thì làm.
- Nói với cái giọng như vậy có phải dịu dàng và đáng yêu không. Bà Kennedy, bà không nên bướng bỉnh hoài. Thì ra, hễ biết ngon ngọt với tôi thì muốn gì cũng được.
Scarlett lại nhíu mày, cơn giận bốc lên:
- Ông xuống ngay bây giờ hay là để tôi quất cho vài roi. Không hiểu tại sao tôi lại để cho ông cùng đi... không hiểu sao tôi cứ tử tế với ông. Ông chỉ là một tên vô giáo dục, không có đạo đức... Không đáng là... Mau bước xuống.
Nhưng khi Rhett leo xuống mở con ngựa buộc sau xe và đứng giữa đường mỉm cười trêu chọc, Scarlett không khỏi mỉm cười đáp lại.
Phải, hắn là người thô lỗ, quỉ quyệt, nhưng dầu sao hắn cũng có yếu tố kích thích như... ừ, như uống trộm một ly rượu mạnh!
Nhiều tháng sau này, Scarlett đã có thói quen uống rượu. Mỗi khi về tới nhà vào chiều tối, bị mưa ướt loi ngoi, đau nhức cả người vì ngồi cầm cương lâu, nàng chỉ thấy an ủi khi nhớ tới chai rượu giấu trong ngăn kéo bàn viết. Tủ này được khóa kín để ngăn cản đôi mắt tò mò của Mammy. Bác sĩ Meade quên dặn là đàn bà có thai không nên uống rượu, vì không bao giờ ông nghĩ tới chuyện một phụ nữ thượng lưu lại có thể uống một thứ rượu mạnh hơn rượu dâu. Dĩ nhiên là không kể một ly sâm banh ngày cưới hay một ly cốc tai để dễ ngủ khi trời lạnh. Dầu chẳng ưa gì Scarlett, bác sĩ Meade không hề nghĩ rằng nàng uống lén.
Với Scarlett, uống một ly rượu mạnh trước bữa tối thật là dễ chịu. Sau đó, nàng phải nhai cà phê hoặc súc miệng bằng dầu thơm để khỏa lấp mùi rượu. Tại sao người ta lại chống đối đàn bà uống rượu trong khi đàn ông uống bao nhiêu cũng được? Nhiều đêm Frank đã ngủ say trong khi Scarlett nằm bên cạnh không tài nào chợp mắt được. Nàng lại nghĩ ngợi vẩn vơ, lo sợ nghèo, lo sợ bọn Yankee, nhớ Tara và nhớ Ashley. Nếu không có chai rượu đó nàng đã phát khùng từ lâu. Và mỗi lần cái cảm giác ấm áp quen thuộc đó trở lại trong huyết quản, những mối lo của nàng dần dần tan đi. Sau ba ngụm rượu nàng có thể tự nhủ:
"Mình sẽ nghĩ tới những chuyện đó ngày mai khi đã đủ sức chịu đựng."
Nhưng nhiều đêm, men rượu vẫn không sao làm dịu được những niềm đau thầm kín còn mạnh hơn cả sự sợ hãi bị chiếm đoạt trải cưa, nỗi buồn nhớ Tara. Atlanta với sự ồn ào, nhà cửa mới cất, những bộ mặt lạ, những con đường hẹp chật ních xe, ngựa và những đám đông hối hả trên hè phố nhiều lần làm nàng suýt chết ngộp. Nàng yêu Ashley nhưng... vẫn không quên được sự thanh tĩnh của Tara, những cánh đồng đất đỏ, những hàng thông đen sậm! Ồ, phải chi được về Tara, dầu có làm việc cực nhọc cũng không sao! Phải chi được gần gũi Ashley, chỉ cần thấy chàng, nghe chàng nói là đã đủ! Mỗi lá thơ của Melanie báo tin mọi người vẫn mạnh, mỗi một đoạn tường trình của Will về việc cày bừa, trồng trọt, bông vải lớn lên là mỗi lần Scarlett muốn về nhà.
"Mình sẽ về nhà vào tháng Sáu. ở đây cũng không làm gì được trong mấy tháng sau cùng. Mình sẽ ở lại Tara vài tháng".
Tháng Sáu, Scarlett về nhà thật nhưng không phải như nàng mong mỏi, vì ngay đầu tháng đó, nàng nhận được một lá thơ báo tin Gerald đã qua đời.