Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ba Mươi Sáu
hường thì tôi ngồi ở trong nhà, cách xa cửa sổ, nhìn ra ngoài từ đằng sau tấm rèm khi chiếc Audi bạc trườn dọc theo con phố, tìm một chỗ nho nhỏ để đỗ. Nhưng hôm nay tôi ra ngoài khi thấy họ đến - chiếc xe giờ đã trở nên quen thuộc với sắp xếp quen thuộc ở bên trong.
Cái đầu vàng hoe của Pat ở ghế hậu, cúi xuống nhìn món đồ chơi vặt nào đó nó vừa được cho. Gina trên ghế trước, quay lại để nói chuyện với thằng bé. Và trên ghế lái, Richard ngoài sức tưởng tượng, người đàn ông bánly- thân, điềm tĩnh và tự tin trước vô lăng, như thể chở Gina và Pat quanh thành phố trên chiếc Audi của mình là thuận theo quy luật tự nhiên.
Tôi chưa từng nói chuyện với anh ta. Tôi chưa từng nhìn thấy anh ta ra khỏi xe khi họ đưa Pat về với tôi. Anh ta da sẫm, vạm vỡ và đeo kính - một doanh nhân có tập thể hình. Điển trai theo kiểu Clark Kent. Có một chỗ đỗ xe nhỏ tí ngay trước nhà, và tôi nhìn anh ta lão luyện lùi chiếc Audi vào chỗ đó, cái gã chết tiệt này.
Thường thì Gina gõ cửa, chào tôi và vội vã hôn tạm biệt Pat. Việc chuyền tay được tiến hành với sự lịch thiệp tối thiểu, chúng tôi chỉ có thể gom được bấy nhiêu đấy. Dẫu sao thì chúng tôi đã cố gắng. Không phải vì lợi ích của bản thân chúng tôi, mà vì lợi ích của con chúng tôi. Thế nhưng hôm nay tôi đứng đợi họ ở cửa. Cô không có vẻ ngạc nhiên.
“Chào Harry.”
“Chào em.”
“Nhìn con có gì này!” Pat nói, chìa món đồ chơi mới của mình ra - một phi hành gia cau có với một khẩu súng laze to đến khó tin - trong khi phi qua người tôi vào nhà.
“Chia buồn về chuyện cha anh,” Gina nói, nán lại phía bên kia cổng.
“Cảm ơn em.”
“Em thật lòng đấy. Ông là người hiền hậu nhất mà em từng gặp.”
“Ông rất quý em.”
“Em cũng rất quý ông.”
“Cảm ơn vì món đồ chơi của Pat.”
“Richard mua cho thằng bé ở Hamley đấy.”
“Richard tốt thật.”
Cô liếc nhìn tôi. “Thôi chắc em phải đi đây,” cô nói.
“Anh tưởng em không thích Pat nghịch súng.”
Cô lắc đầu và cười nhẹ, kiểu cười có ý ra hiệu rằng nó chẳng buồn cười tí nào. “Nếu anh thật sự muốn biết thì em cho rằng, chẳng cần khuyến khích bọn trẻ nghĩ rằng súng ống là một loại hình giải trí nhẹ nhàng thì thế giới này cũng đã có đủ thứ bạo lực rồi. Được chưa? Nhưng thằng bé muốn khẩu súng.”
“Anh sẽ không từ bỏ thằng bé đâu Gina.”
“Chuyện đấy do luật sư quyết định. Và chúng ta không được...”
“Anh đã thay đổi cuộc sống của mình để trông con. Anh nhận một công việc bán thời gian. Anh học cách sắp xếp nhà cửa, những thứ anh chưa từng phải lo nghĩ đến trước đây. Cho nó ăn, mặc đồ cho nó, cho nó đi ngủ. Trả lời những câu hỏi của nó, ở bên nó khi nó buồn hay sợ hãi.”
“Là tất cả những thứ em đã làm, gần như một mình trong hàng năm trời.”
“Đấy chính là ý của anh. Anh đã dạy bản thân cách trông nom con của chúng ta - giống như cách em đã trông nom nó. Và giờ em quay lại và bảo với anh rằng những chuyện đó đã kết thúc.”
“Anh đã làm tốt mọi việc trong vài tháng qua, Harry à. Nhưng anh muốn gì cơ chứ? Một tấm huân chương à?”
“Anh không cần một tấm huân chương. Anh không làm gì hơn những gì mình nên làm. Anh biết là nó chẳng có gì đặc biệt. Nhưng em mong đợi quá nhiều ở anh Gina à. Anh đã học cách làm một người cha thật sự của Pat - anh phải làm thế, được chưa? Và giờ em muốn anh xử sự như thể nó chưa từng xảy ra. Và anh không làm nổi. Làm sao anh có thể làm thế chứ? Hãy nói anh nghe xem làm sao anh có thể làm thế.”
“Có vấn đề gì à?” Richard nói, bước ra khỏi chiếc Audi.
Thế là rốt cuộc anh ta cũng có chân.
“Quay lại xe đi Richard,” Gina nói.
“Ừ, quay lại xe đi Richard,” tôi nói.
Anh ta quay lại xe, mắt chớp chớp sau cặp kính.
“Em phải quyết định mình thật sự muốn gì Gina à. Thật sự ấy.”
“Anh đang nói cái gì thế?”
“Anh hoàn toàn ủng hộ việc đàn ông gánh vác trách nhiệm con cái. Anh hoàn toàn ủng hộ đàn ông làm phần việc của mình để nuôi nấng con cái. Nhưng mình không thể có cả hai. Em không thể mong đợi đàn ông tham gia vào việc nuôi dạy con cái và rồi khi em muốn thì bước sang một bên, như thể đàn ông bọn anh giống hệt như cha mình, như thể tất cả những chuyện đó thực sự là việc của phụ nữ. Hãy nhớ điều đó vào lần sau khi em gặp luật sư của mình.”
“Và anh cũng nhớ điều này Harry à.”
“Cái gì?”
“Em cũng yêu thằng bé.”
Pat đang ngồi bệt trên sàn phòng mình, đổ một hộp đầy đồ chơi ra sàn.
“Con có vui không con yêu? Với mẹ và Richard ấy?”
Giọng tôi có vẻ hào hứng một cách lố bịch, như người dẫn chương trình của một trò chơi truyền hình khi giải thưởng rất lớn được bày ra, nhưng tôi quyết tâm làm cho Pat thấy ổn với cách sống mới này. Tôi không muốn thằng bé cảm thấy mình đang phản bội tôi mỗi khi nó đi chơi vui vẻ với mẹ nó và bạn trai của cô. Nhưng tôi cũng không muốn nó quá vui.
“Cũng tạm được ạ,” nó nói. “Richard và mẹ có cãi nhau một chút.”
Tin tuyệt vời.
“Tại sao lại thế hả con yêu?”
“Con làm rơi một ít kem Magnum lên ghế cái xe ngu ngốc của chú ấy. Chú ấy cho rằng con không nên ăn Magnum trong ô tô.”
“Nhưng con thích Richard chứ?”
“Chú ấy cũng được ạ.”
Tôi thấy lòng nhói lên nỗi thương hại cho người đàn ông mà tôi chưa từng gặp mặt này. Không hẳn là nhói lắm. Chỉ một ít thôi. Nhưng vẫn là nhói. Cái vai diễn anh ta đã nhận có vẻ là một vai không thể đóng được. Nếu anh ta cố làm cha Pat, thì chắc chắn anh ta sẽ thất bại. Và nếu anh ta quyết định chỉ làm bạn, thì đó cũng là thất bại theo một phương diện nào đấy. Nhưng ít ra thì Richard còn được lựa chọn.
Có ai hỏi Pat là nó có muốn ăn Magnum ở đằng sau cái Audi bạc kia hay không đâu cơ chứ?
Cyd đang làm việc ở một trong những nhà hàng châu Á thời thượng đang bắt đầu mọc lên khắp thành phố, bán chả cá Thái, mì soba Nhật và gỏi cuốn Việt Nam như thể chúng đều đến từ một nơi, như thể cả lục địa ấy đã bị biến thành một cái nhà bếp khổng lồ cho phương Tây. Nó sáng sủa và trắng tinh, toàn là gỗ trơn bóng và crom sáng loáng, như một phòng triển lãm tranh hay phòng khám nha khoa.
Từ ngoài phố tôi ngắm Cyd đặt hai đĩa thức ăn còn nghi ngút khói với thứ gì đó trông như tôm Malaysia trước mặt hai người phụ nữ trẻ tuổi đang cười cảm ơn cô.
Như tất cả những cô bồi bàn ở đó, cô đang mặc một cái tạp dề trắng được hồ cứng, quần tây đen và sơ mi trắng. Tóc cô được cắt ngắn hơn bao giờ hết - bây giờ nó gần như kiểu tóc con trai, cô đã đi từ kiểu tóc chuông F. Scott Fitzgerald đến kiểu cắt Beatle chỉ sau một chuyến đi đến hiệu làm tóc. Tôi biết là khi một người phụ nữ cắt tóc, nó có ý nghĩa gì đó lớn lắm, nhưng tôi không nhớ nổi là gì.
Cô tiến về phía sau nhà hàng, nói gì đó với cậu da đen trẻ tuổi đằng sau quầy bar làm cho cậu ta bật cười, và biến mất trong nhà bếp. Tôi ngồi xuống ở gần phía trước nhà hàng, đợi cô xuất hiện trở lại.
Bây giờ là hơn ba giờ, và chỗ này đã gần như vắng tanh. Ngoài tôi và hai người phụ nữ đang ăn tôm cay, thì khách hàng duy nhất là một bàn ba doanh nhân đã kễnh bụng, mấy chai bia Asahi Super Dry đã uống hết rải đầy trước mặt họ. Một cô bồi bàn trẻ tuổi đặt thực đơn lên bàn tôi vừa đúng lúc Cyd đẩy mạnh cửa bếp bước ra ngoài.
Ở độ cao ngang đầu và thăng bằng trên lòng bàn tay cô là một cái khay với ba chai bia Nhật. Cô xếp nó xuống trước mặt những gã vận veston say mèm, không nhìn thấy tôi, đang lờ những cái liếc mắt đểu cáng từ khuôn mặt đỏ bừng của họ, không thực sự để ý ai trong tất cả.
“Bao giờ thì em hết ca(1)?” một người trong số họ hỏi.
“Không phải ý anh là làm thế nào sao?” cô nói, quay đi trong lúc bọn họ bật cười nghiêng ngả, và cuối cùng cũng nhìn thấy tôi. Cô chầm chậm tiến tới bàn tôi.
“Anh muốn gì nào?”
“Sống chung cả đời có được không?”
“Cái đấy thì không được rồi. Mì thì thế nào?”
“Được. Em có loại sợi to không?”
“Udon á? Có chứ. Chúng em có mì udon nước với tôm, cá, nấm hương shitake và thêm mấy thứ ngon lắm.”
“Thực ra là anh không đói lắm. Nhưng đây thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, phải không? Tự nhiên lại gặp nhau thế này.”
“Quả vậy Harry à. Làm sao anh biết em làm ở đây?”
“Anh đâu có biết. Đây là chỗ thứ bốn mươi hai anh thử trong mấy ngày vừa qua.”
“Anh điên thật đấy.”
“Điên vì em.”
“Chỉ điên không thôi. Cha anh khỏe không?”
“Ngày mai là tang lễ.”
“Chúa ơi, em rất tiếc. Pat có sao không?”
Tôi hít một hơi.
“Hai ông cháu rất thân thiết. Em biết điều đó mà. Đây là một mất mát lớn đối với thằng bé. Anh không biết nữa - nó đang xoay xở. Như mẹ anh. Anh chỉ muốn làm cho xong tang lễ.”
“Sau tang lễ có thể là phần tồi tệ nhất. Vì ai cũng về nhà và cuộc sống lại tiếp tục. Chỉ có điều, với ta thì không. Em có làm được gì không?”
“Có.”
“Được gì?”
“Em có thể để anh đưa em về nhà.”
“Anh phải dừng việc bám theo em đi,” cô nói khi chúng tôi đi dọc những hè phố trắng muốt yên lặng của Notting Hill. “Chuyện đó phải dừng lại.”
“Anh thích tóc em.”
Cô lấy tay vơ tóc lại.
“Không tốt gì cho anh và cũng chẳng tốt gì cho em,” cô nói.
“Ồi, chắc gì. Có vẻ cũng không tệ đến mức đấy đâu.”
“Anh biết là em đang nói đến cái gì mà.”
“Anh muốn chúng ta là một gia đình.”
“Em tưởng anh ghét gia đình kiểu đó - cái kiểu gia đình đầy con cái và vợ cũ của người khác. Em tưởng anh muốn một cuộc sống đơn giản.”
“Anh không muốn một cuộc sống đơn giản. Anh muốn một cuộc đời có em. Và Peggy. Và Pat. Và có lẽ là một đứa con chung của chúng ta nữa.”
“Loại gia đình kiểu ấy á? Có con em và con anh đấu đá với con chúng ta? Anh sẽ ghét nó. Anh sẽ thực sự ghét nó Harry à. Anh sẽ chịu được - hừm, em không biết anh sẽ chịu được bao lâu nữa.”
“Anh không bao giờ có thể ghét cuộc sống của mình nếu được sống cùng em. Nghe này, có một hình xăm trên tay cha anh, mấy từ viết dưới con dao lính biệt kích dài, mảnh ấy. Và nó ghi - Đoàn kết lại chúng ta chinh phục hết. Và anh cảm thấy như thế về chúng ta.”
“Anh sẽ đi xăm à?”
“Không.”
“Anh nhập ngũ chăng?”
“Ý anh muốn nói là nếu chúng ta ở bên nhau, thì mọi thứ rồi sẽ ổn. Anh không biết nó sẽ thành cuộc sống gia đình kiểu gì - vì chưa từng có kiểu gia đình như thế. Nhưng anh biết là nó sẽ hơn hẳn bất kỳ loại gia đình nào mà chúng ta có thể có khi tách rời nhau. Chỉ cần em nghĩ về nó thôi, được không?”
“Tất nhiên rồi Harry à. Em sẽ bàn chuyện đó trong bữa tối với chồng em.”
Chúng tôi dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng đã bị phân thành các căn hộ từ bốn mươi năm trước.
“Đến nơi rồi Harry ạ,” cô nói.
Và rồi Jim đột nhiên xông ra khỏi cửa trước, tay hắn đang bó bột với dây treo quanh cổ, vừa hét lớn “Tránh xa vợ tao ra thằng chó!” vừa nhuần nhuyễn vung tay trọn một vòng và cái ủng xe máy đập thẳng vào miệng tôi.
Tôi loạng choạng bước lùi về sau, lợi bị rách và be bét máu, chân mềm nhũn, và nhận ra hai thứ rõ ràng.
Jim biết đôi chút về võ thuật. Và hắn lại vừa ngã xe.
Tôi đập người vào một cái thùng rác nào đó và đưa hai nắm đấm lên khi hắn tiến về phía tôi, nhưng Cyd đã bước vào giữa hai người chúng tôi và rồi hắn kêu lên đau đớn khi cô nắm lấy bên tay bị gãy của hắn.
“Để anh ấy yên! Để anh ấy yên!” cô hét lên với hắn.
“Để ý cái tay chết tiệt của tôi chút đi!” hắn hét lên đáp trả cô. Nhưng hắn để cô dẫn mình quay lại cửa nhà. Hắn quay đầu lại gầm gừ với tôi.
“Nếu tao mà còn nhìn thấy cái mặt mày lần nữa,” hắn nói, “mày sẽ rụng hết răng đấy.”
“Cũng sẽ không phải lần đầu đâu.”
Tôi không giải thích rằng một con chó thân thiện đã đẩy tôi ngã dập mặt khi tôi năm tuổi. Chuyện đó nghe sẽ không ấn tượng là mấy.
Hắn quay vào nhà, ôm cái tay băng bó của mình.
Chắc họ đang sống trong căn hộ tầng một vì tôi có thể nghe thấy tiếng gì đó rất giống tiếng Peggy khóc. Cyd quay lại nhìn tôi.
“Bây giờ xin anh hãy để em yên Harry à.”
“Em hãy nghĩ về điều anh nói,” tôi líu nhíu nói qua cặp môi sưng vù ứa máu. “Xin em hãy xem xét lời đề nghị của anh.”
Cô lắc đầu và - tôi biết là ngớ ngẩn - nhưng tôi cảm thấy cô bắt đầu thực sự thích tôi.
“Anh không đầu hàng phải không?” cô nói.
“Di truyền từ cha anh mà,” tôi nói.
Rồi cô đóng cánh cửa căn nhà to màu trắng ấy và quay lại với cuộc sống của mình.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con