Số lần đọc/download: 0 / 25
Cập nhật: 2020-11-02 22:24:48 +0700
Chương 35
H
ôm ni, ngày Miễn vô hầu Cụ Lớn Tham Tri. Cũng như Cụ Lớn đã chia từ ngày còn mạnh, ở nhà cứ bốn ngày ở nhà mí cô Sáu Tú, ba ngày ở nhà Miễn. Vô nằm bệnh viện Cụ Lớn chia lại một ngày cô Sáu Túa hầu thì một ngày Miễn hầu Cụ Lớn.
Cụ Lớn Tham Tri vì đã có hứa hẹn chia đều cho cô Sáu Tú và Miễn nên cụ đành phải để Sáu Tú hầu một ngày, trong ngày Sáu Tú hầu cụ Tham Tri buồn vô hạn.
Cụ nhìn Sáu Tú tuy có đẹp nhưng cái đẹp thùy mị không lẳng lơ sắc sảo, nhúa nhảy như Miễn. Cụ Tham Tri chán chường với sắc đẹp u tối, nghiêm nghị đó. Tuổi đã già, cái cảnh xế chiều, các Cụ Lớn thường lại hay đùa lối trẻ con lối nham nhở kể cả với nàng hầu...
Cụ Tham Tri cao có suốt ngày khi cô Sáu Tú ở trong bệnh viện hầu Cụ Lớn. Còn khi Miễn đến hầu Cụ Lớn thì lại cười đùa nói năng vui vẻ thích thú bấy nhiêu. Hôm nay Miễn vào từ sáng sớm nàng mang theo cả thằng con trai mới sanh với cụ Tham Tri. Miễn vừa vào đến phòng dưỡng bệnh của cụ Tham Tri thì cô nữ y tá đã gọi Miễn lại cảnh cáo:
- Tui đã được lệnh của Quan Đốc là cấm không cho bà ở lại trong buồng dưỡng bệnh của Cụ Lớn...
Miễn uất hận nói lại:
- Rứa tui có được vô thăm Cụ Lớn không cô cho tui biết?
Cô y tá nhã nhặn đáp:
- Cô có quyền vô thăm Cụ Lớn nhưng cô không được ở trong buồng bệnh lâu...
Miễn vẩn gân cổ cãi:
- Rứa ai hầu hạ Cụ Lớn chúng tôi...
Cô nữ y tá đáp:
- Đã có lao công dọn dẹp, và những nữ điều dưỡng hầu hạ...
Miễn uất hận bồng con vô với cụ Tham Tri. Cụ Tham Tri thấy Miễn vô Cụ Lớn mừng lắm. Cụ ngồi dậy để chơi với con và nhìn Miễn. Miễn ngồi sát bên Cụ Lớn để hầu hạ Cụ Lớn và nâng giấc. Mặc dầu lâm bệnh trọng, Cụ Lớn vẫn thích Miễn hầu hạ. Miễn khôn ngoan lại khéo hầu hơn cô Sáu Tú. Nàng nâng giấc vừa cười vừa xoa cho cụ Tham Tri nên cụ Tham Tri nhứt định đòi cho bằng được Miễn vô hầu... Nhiều cô điều dưỡng bắt được tại trận cái lối hầu hạ giết người của Miễn đối với cụ Tham Tri các cô phải nhăn mặt méc với Quan Đốc. Do đó, khi bà Huyện vô bệnh viện thăm thân phụ. Quan Đốc mới cho bà Huyện biết, cần phải cữ cho Cụ Lớn Tham Tri, đưa Cụ Lớn đi cửa Thuận hay Đà Lạt nghỉ mát, xa hẳn người vợ trẻ thì mới có cơ lành mạnh. Bằng không, chạy chửa bao nhiêu cũng vô ích. Khi gần mạnh, Cụ Lớn lại đụng vào cô nàng hầu trẻ đẹp nên đau lại.
Bà Huyện thương cha định ngăn cản không cho Miễn vô thăm Cụ Lớn nữa, để tránh cho Cụ Lớn cái họa có thể chết được.
Bà Huyện nghe mụ Kiểm Tấu nói hôm ni đến phiên Miễn vô hầu Cụ Lớn Tham Tri, bà bèn đi xe hơi vô bệnh viện. Xe ngừng trước phòng trực của mấy cô nữ y tá và điều dưỡng bà Huyện đã nghe tiếng nói ầm ầm giữa cô nữ điều dưỡng bệnh viện Huế với Miễn rồi...
Cô nữ điều dưỡng gay gắt nói với Miễn:
- Tôi đã nói trước với bà là bà có quyền vô thăm nôm Cụ Lớn Tham Tri nhưng bà không được ở lại trong phòng. Tôi nói như van bà, bà không nghe. Đến khi tui vô phòng thì sự thể đã thế rồi... Quan Đốc cấm ngặt việc đó vì Cụ Lớn còn bệnh sức khỏe quá yếu không thể như thế được...
Miễn không nhường nhịn:
- Cô nhớ rằng, tui là vợ của Cụ Lớn thì phải hầu hạ Cụ Lớn... Cô không có quyền cấm tôi...
Cô nữ điều dưỡng trừng mắt nhìn Miễn dằn từng tiếng:
- Hầu hạ như thế à, như thế là cô định giết Cụ Lớn. Tui sẽ trình với Quan Đốc đuổi cô khỏi bệnh viện ni...
Cuộc cãi vã đang đến độ gây cấn thì may có bà Huyện, con gái của Tham Tri vô. Bà Huyện mắng át Miễn. Miễn uất hận nhưng Miễn đã biết giá trị của bà Huyện đối với gia đình nên Miễn đành phải chịu nhịn. Miễn đòi bồng con về. Miễn biết, bà Huyện vô bồng thằng Thể mần răng cũng bị cụ Tham Tri hỏi. Lúc đó, Miễn mới nói cho người chồng già rõ về nổi uất hận của nàng.
Bà Huyện vô trong phòng cụ Tham Tri thấy cụ đang chơi với con trai nhỏ, thằng Thể. Thằng Thể ngồi bên cạnh chú. Hắn sà xuống vuốt râu chú hắn, rồi hỏi những câu rất ngây thơ.
Cụ Tham Tri đang chơi với con bỗng thấy có tiếng động cửa bèn ngẩn lên nhìn ra ngoài thấy con gái của cụ bà Huyện vô không thấy Miễn, cụ bèn hỏi:
- Mạ thằng Thể mô?
Bà Huyện đưa tay bồng thằng Thể và nói:
- Thưa chú mạ nó đứng ngoài tê...
Thằng Thể thấy bà Huyện lạ, hắn không theo. Hắn sà xuống ôm chặt lấy cụ Tham Tri miệng gọi mạ rối rít, cụ Tham Tri dỗ về con trai và hỏi bà Huyện:
- Răng mạ thằng Thể không vô, đứng ngoài nớ mần chi. Con ra gọi mạ thằng Thể vô bồng nó hỉ.
Bà Huyện nói:
- Chú đưa con bồng nó ra cho mạ nó...
Cụ Tham Tri cau mặt lắc đầu:
- Mô được, không phải mạ nó đòi mô nó theo... Gọi mạ nó vô đây cho nó... À được rồi chú gọi mạ vô cho con hỉ...
Miệng thằng Thể méo xệch đòi:
- Mạ mô chú. Mạ mô vô mí Thể...
Cụ Lớn có vẻ thương con trai, cụ ôm lấy thằng Thể dỗ về:
- Nín... Nín... Thể nín rồi chú gọi mạ vô cho Thể hỉ... Mạ ơi, vô mí Thể, Thể đang đòi mạ đây nè...
Bên ngoài Miễn đã lắng tai nghe thằng Thể đòi nàng và cụ Tham Tri đang dỗ con. Miễn đoán trước răng cụ Tham Tri cũng buộc bà Huyện gọi Miễn vô. Miễn nghĩ cách đối phó gay gắt để cụ Tham Tri thấy nổi đau đớn uất ức của nàng trước bà Huyện.
Cụ Tham Tri dỗ con nhưng Thể vẫn mếu, mà Miễn thì không thấy vô, cụ đâm nóng ruột hỏi:
- Mạ thằng Thể mô rồi? Răng không thấy vô bồng nó hỉ... Bà Huyện đưa tay bồng thằng Thể nhưng nó hất tay bà Huyện ra miệng vẫn đòi gắt:
- Mạ... Mạ mô rồi... Không mạ mô?
Cụ Tham Tri trừng mắt hỏi con gái:
- Mạ thằng Thể mô, răng không thấy vô... Con ra mời mạ thằng Thể vô trong ni...
Cụ Tham Tri dằn tiếng "mời" để cho bà Huyện thấy rõ tôn ty trật tự, Miễn là nàng hầu, là dì ghẻ, nàng hầu của thân phụ bà, bổn phận của bà Huyện là phải kính trọng. Bà Huyện uất ức nhưng vì thân phụ bà sai bảo, bà vốn là đứa con có giáo dục, bà đành phải tuân theo lệnh của cha, quay ra vẫy tay gọi Miễn. Miễn trông thấy rõ bà Huyện vẫy tay gọi nàng, nhưng nàng lờ đi như không trông thấy.
Cử chỉ của Miễn làm bà Huyện đâm tức. Bà Huyện biết Miễn ỷ vào sự yêu thương của cụ Tham Tri để khi bà. Bà đành phải lên tiếng gọi:
- Cô Miễn...
Nghe tiếng bà Huyện gọi đích danh mình. Miễn quay lại, trố mắt nhìn bà Huyện, không trả lời, bà Huyện nói:
- Vô bồng thằng Thể, chú gọi đó hỉ...
Bà Huyện nói trổng không nên Miễn cũng không trả lời, nàng đi lại phía phòng dưỡng bệnh của cụ Tham Tri, mở cửa phòng vô. Miễn hầm hầm đi vô... Thằng Thể trông thấy Miễn, mừng rối rít lên tiếng gọi:
- Mạ... Mạ... Chú gọi mạ hỉ... Chú gọi...
Miễn vô giằng thằng Thể trên tay cụ Tham Tri hầm hầm đi ra... Cụ Lớn biết, người vợ nhỏ, nàng hầu yêu quí của cụ đang gặp sự uất hận chi rồi. Cụ Lớn nóng ruột thương người vợ nhỏ tuổi xinh đẹp bèn gọi giật lại:
- Mạ thằng Thể...
Miễn đành phải đáp:
- Dợ...
- Bồng thằng Thể đi mô, ở lại đây... Hôm ni, mạ thằng Thể ở đây hầu choa mà răng lại về rứa hỉ?
Miễn không đáp, mắt nàng long lanh lệ. Nàng mím môi, nức nở cho khỏi bật ra tiếng khóc. Cụ Tham Tri đâm thương người vợ nhỏ tuổi, xinh đẹp mới hỏi:
- Chuyện chi rứa? Răng lại khóc... Ai mần chi mạ thằng Thể... Tội quá, thật là người ta hành hạ tui đủ thứ, tui gần chết rồi, còn có chi mô mà người ta còn mần rứa...
Rồi Cụ Lớn Tham Tri đập mạnh tay xuống giường thét:
- Chuyện chi? Mần răng thì nói đi, đứa mô mần chi mạ thằng Thể...
Chúng bây định a dua giết mạ con nó hỉ... Chúng bây mần như rứa thì giết ngay choa ni cũng được, đừng mần rứa... Nó là con tao, nó là nàng hầu của choa...
Bà Huyện uất hận, chỉ muốn nhảy tới tát cho Miễn mấy cái cho bỏ ghét nhưng vì sợ cha già buồn, bà phải lặng thinh. Bà Huyện nghiêm nghị hỏi Miễn:
- Ai mần chi cô mà cô khóc, cô Miễn?
Miễn vẫn ấm ức trong họng, không nói nên lời, nước mắt nàng trào ra. Thằng Thể thấy mạ nó khóc, nó cũng òa lên khóc, đập vào lưng mạ nó biểu:
- Về, mạ ơi... đi về mạ ơi... Thể không ở nơi ni nữa. Về mạ ơi...
Nghe thằng Thể dục về, Miễn ứa lệ nghẹn ngào... Cụ Tham Tri cũng thấy thương con trai. Cụ gắt hỏi:
- Răng? có chuyện chi rứa?
Nghe chú hỏi, bà Huyện cuống lên không biết trả lời răng nữa? Cò Miễn càng lặng thinh hơn. Nàng ôm lấy thằng Thể rồi nức nở khóc.
Cụ Tham Tri càng uất hận hơn nữa. Người cụ đang mệt, đáng lẽ cụ phải nằm nghĩ cho lại sức vì cụ tổn nhiều sức lao động mà cụ Tham Tri phải ngồi dậy gay gắt hỏi:
- Choa hỏi chuyện chi răng không có đứa mô nói cả là mần răng. Bây định giết choa hay răng ai! Trời ơi, đứa mô cũng định hại tui hết... răng? Ai đuổi hả mạ thằng Thể?
Miễn vẫn khóc không nói năng chi cả!
Bà Huyện uất ức đành phải nói:
- Thưa chú, con biểu cô Miễn về đi... Mấy cô y tá cũng biểu rứa... Khổ quá chú thì bịnh lại yếu cứ như thế thì chết...
Cụ Tham Tri biết con gái của cụ đã biết rõ từng việc đã xảy ra khi cô Miễn vô hầu Cụ Lớn nhưng cụ sợ Miễn đi rồi không vô hầu cụ nữa. Cụ Tham Tri không thể thiếu Miễn được nữa. Người đàn bà xinh đẹp, tuổi 18 trắng trẽo, xinh đẹp, lại có với cụ đứa con trai kháu khỉnh, khôi ngô, hằng ngày cụ Tham Tri nhớ thương Miễn mà cụ đành phải để cách một ngày Miễn vô hầu cụ một lần. Còn một ngày thì do cô Sáu Tú cháu Cụ Bà hầu, rứa mà cũng không yên...
Cụ Tham Tri gay gắt hỏi con gái:
- Mi đuổi mạ thằng Thể rồi ai vô đây hầu choa? Mi định giết choa hỉ. Trời ơi, con cái như rứa đó... Choa nằm trong ni có đứa mô trong nom không hay chỉ có mạ thằng Thể mà thôi...
Bà Huyện cũng không vừa. Bà hỏi chú của bà:
- Cô Sáu vô hầu chú đó...
Cụ Tham Tri đập tay xuống giường ầm ầm:
- Con Sáu hầu choa hỉ. Hắn vô đây là để hắn giết choa chớ hầu chi con khốn nạn nớ... À té ra nuôi bây khôn lớn rồi bây chừ bây trả hiếu cho choa như ri hỉ?
Bà Huyện muốn cho chú bà biết rõ bệnh tình của chú.
- Anh Đốc đã gọi con vô biểu hết mọi việc. Chú muốn lành bệnh, chú phải cữ. Anh Đốc biểu con phải đưa chú ra Thuận An cho chú hóng gió hay lên Đà Lạt chứ để nơi ni, cứ tình trạng ni thì chú chết. Còn có mình chú là cha, con không thể nhắm mắt để chú chết được... Con đuổi cô Miễn... À mà chẳng riêng chi con mà cả mấy cô nữ điều dưỡng, nữ y tá cũng rứa...
Thấy con gái nói thiết tha thương mến cụ, lo lắng cho cụ, cụ tham Tri cũng thấy thương con gái nhưng cụ biết rằng nếu cụ nhượng bộ, cụ tỏ ra thương con gái thì cụ phải xa Miễn điều mà cụ không muốn. Cụ nghĩ thà cụ chết ngay mà chết bên Miễn, còn hơn cụ phải sống mà xa Miễn. Cụ Tham Tri cười mỉa mai:
- Chà bây thương choa quá. Bây thương kiểu nớ chả mấy lúc mà choa chết. Chúng bây âm mưu với nhau đuổi hết những người hầu của choa ra khỏi nơi ni, để choa mau chết cho chúng bây sung sướng...
Nói rồi, cụ Tham Tri quay lại gọi Miễn:
- Mạ thằng Thể ở lại nơi ni, không về mô hết. Chã đứa mô đuổi được mạ thằng Thể hết. Còn chúng bây không muốn choa nằm trong ni thì bây cho choa về nhà cũng được mà...
Bà Huyện biết, không thể mô đuổi được Miễn, bà nghĩ lời cô Sáu Tú nói với bà là đúng. Cô Sáu Tú sợ không dám chỉ nhà của Miễn cho bà biết vì cô Sáu Tú biết, chú bà mê say Miễn lắm. Bà Huyện là người con gái được Cụ Lớn Tham Tri thương nhứt, nể nhứt mà khi bà đụng đến Miễn. Cụ Lớn còn mần như rứa huống hồ cô Sáu Tú? Bà Huyện uất ức với Miễn. Bà thở dài não ruột, lệ trào ra...
Cụ Lớn thấy con gái khóc, cụ cũng thương. Cụ vẫy tay ra hiệu cho Miễn đưa thằng Thể vô ngồi chơi với cụ. Miễn đi lại phía chồng già, đưa thằng Thể cho Cụ Lớn nhưng thằng Thể khóc thét lên không chịu theo cha. Nó ôm cứng lấy mạ của nó, gào:
- Mạ ơi, đi về... Mạ ơi... Thể không ở nơi ni nữa...
Miễn trừng mắt nhìn con dọa:
- Thể hư hỉ. Mạ không yêu Thể nữa. Thể ở lại chơi với chú... Chú thương Thể mà... Thể thế chú giận đó hỉ...
Thằng Thể nghe mạ dọa, nín im ngay. Cụ Lớn thấy bà Huyện im lặng bùi ngùi. Cụ đâm thương hỏi:
- Răng con chưa về Huyện à? Anh Huyện còn ở kinh không?
Bà Huyện tuy giận chú nhưng khi nghe chú hỏi đành phải trả lời:
- Dợ, bẩm chú con còn ở đây, nhà con cũng còn ở kinh vì nghe tin chú đau nặng, nhà con phải đem nói với anh Đốc, xin anh Đốc chăm lo sức khỏe của chú...
Cụ Tham Tri bùi ngùi cảm động:
- Rứa hỉ! Tội nghiệp... Rứa con có cho mấy cháu về không?
Bà Huyện đáp:
- Dợ, bẩm chú có, mấy cháu đều về. Nhà con và các cháu cũng sắp vô thăm chú... Bẩm, chú, con thấy sức khỏe của chú yếu quá... Con lo lắm... Chú mần răng kiêng cữ cho mau mạnh. Con biết, con thưa với chú là con không phải, con lỗi đạo mần con nhưng vì sức khỏe của chú nên con đành cam tội bất hiếu với chú... Con xin chú tha lỗi cho con...
Cụ Lớn Tham Tri, nghe bà Huyện nói, đâm cảm động trước sự chí thành của con gái, cụ đành phải an ủi bà Huyện:
- Chú biết con thương chú lắm nhưng chú đã già rồi. Chã còn sống bao lâu nữa, chã lại còn mấy đứa em nhỏ của con, chú phải lo cho chúng nó. Đó là số phận chú phải chịu cảnh cha già, con nhỏ, đời chú bây chừ chỉ có mấy đứa đó như thằng Thể, thằng Chi an ủi lúc tuổi già mà thôi.
- Mạ chúng nó vì hầu hạ chú mà phải chịu cô đơn, chú cũng thương mấy cô nớ... Những ngày chú nằm ở trông ni đều trông vô sự chăm nom của mấy cổ mà thôi vì con đã xuất giá theo chồng.
- Nếu con biết được hoàn cảnh của chú con còn thương chú hơn nữa. Con đừng nghe những kẻ ác khẩu, nói xấu mạ thằng Thể, nó cũng khổ với chú lắm, chớ có sung sướng chi mô...
Bà Huyện biết Cụ Lớn muốn kể công của Miễn nhưng Cụ Lớn lại cố quên rằng, vì Miễn vô hầu Cụ Lớn lâm bệnh thêm...
Lại nữa mấy cô nữ điều dưỡng, nữ y tá đã khổ vì Cụ Lớn, phải canh chừng mỗi khi Miễn vô hầu Cụ Lớn... Nhưng cảnh như rứa thì mần chi được... Cái cảnh cô nữ điều dưỡng cãi nhau mí Miễn khi nãy thì đủ thấy Miễn ỷ vợ Cụ Lớn mà cãi lại mấy cô nữ điều dưỡng. Các cô cũng thấy ngượng, mặc dầu được lệnh của Quan Đốc ngăn cản, canh chừng không cho Miễn vô hầu hạ quá mức, nhưng mần răng được khi Cụ Lớn và Miễn đã là vợ chồng, tuy là chồng già, vợ trẻ...
Bà Huyện không dám nói thẳng cho Cụ Lớn hiểu. Bà chỉ nói bóng, nói gió khuyên lơn cha già mà thôi. Bà Huyện lễ phép thưa:
- Con thưa với chú như thế này là không phải, vì dù sao bây giờ con cũng phải chìu chú mới được nhưng vì con không muốn mất chú nên con mới phải thưa với chú việc ni.
Chắc chú biết, anh chồng con hiện nay là một vị bác sĩ giỏi, chính các vị bác sĩ người Pháp, đồng nghiệp của anh Đốc con cũng phải nể vì tài của anh Đốc. Bởi vậy khi chú đau con vội đưa chú vô bệnh viện để cho anh Đốc con chăm lo cho chú.
Chú mê man không biết chi hết nhờ anh Đốc cứu chửa, nêu chú lành mạnh nhưng sau nầy hễ mạnh được vài hôm, thì chú lại như thập phần chết, có một phần sống.
Con và chồng con lo ngại quá không biết chú có thể qua khỏi được không?
Nhưng may nhờ anh Đốc hết sức chăm lo săn sóc cho chú nên chỉ trong vòng một tuần lể chú lại mạnh như thường. Nổi vui chưa được bao lâu thì chỉ vài ngày sau chú lại lâm trọng bịnh như củ. Chúng con ngạc nhiên không hiểu gì sao bệnh tình của chú lại như rứa? Con gạn hỏi anh Đốc mãi anh mới chịu nói:
- Tôi nể thím quá nhưng không còn biết mần răng được, nếu Cụ Lớn cứ như rứa mãi thì có ngày không thể cứu kịp. Thím có biết gì răng, bệnh tình của Cụ Lớn cứ tái đi tái lại mãi không?
Con lắc đầu không làm sao hiểu nổi bịnh tình của chú nữa thì anh Đốc mới nói:
- Thím cứ tính đi có phải không, đến phiên bà nàng hầu trẻ xinh đẹp của Cụ Lớn, vô hầu Cụ Lớn là y như vài hôm sau, Cụ Lớn lại trở bệnh nặng...
Con suy nghĩ rồi cố rình coi có đúng không thì lần vừa qua, chú đau nặng hơn hết, quả vì cô Miễn, mạ thằng Thể vô ni hầu chú là sau đó chú sanh bệnh nặng. Do đó, lần ni anh Đốc con đề nghị là chửa lành bệnh cho chú và sau khi mạnh rồi thì đưa chú đi Thuận An để nghĩ mát chú nghĩ ngơi ngoài nớ hoặc đưa thẳng lên Đà Lạt cho chú nghĩ thật khỏe đã, lại sức khỏe, tẩm bổ cho chú có sức khỏe dồi dào chống lại thứ lao lực quá đáng đó...
Con vì sợ mất chú nên con mới vô hôm ni, ngăn không cho cô Miễn ở trong ni. Anh Đốc con ra lệnh cho mấy cô y tá và điều dưỡng trực phải canh chừng cô Miễn thì quả có chuyện xảy ra. Rứa mà cô Miễn còn cãi lại các cô y tá và điều dưỡng. Người ta không nể chú và con thì người ta đã đuổi cô nớ ra rồi...
Bây chừ con chỉ xin chú để cô Miễn về, để rồi vài ngày nữa con xin đưa chú ra Thuận An ở cho tiện...
Nghe bà Huyện nói, cụ Tham Tri cũng có vẻ thương con gái nhưng cụ lại nghĩ đến chuyện phải xa người nàng hầu xinh đẹp, nũng nịu, khéo chiều như Miễn. Cụ Tham Tri không thể nào xa được... Người đời ta vẫn rứa, mối tình đầu của những người đã về già mới thắm thía, mới khủng khiếp. Ánh lửa rơm khi sắp tắt lúc nào cũng bùng to hơn khi mới đốt... Ái tình của người già như cụ Tham Tri mà bùng lên thì có khi đốt cả bệnh viện Huế. Do đó, dù thương con gái, bà Huyện, cụ Tham Tri vẫn không thể nào chấp nhận được việc xa lìa Miễn, việc bà Huyện cấm không cho Miễn vô hầu hạ Cụ Lớn, nhưng Cụ Lớn không muốn nói thẳng lòng ham muốn của cụ cho con gái thấy, cụ Tham Tri đưa thằng Thể ra làm bình phong:
- Không, chú không đi mô hết. Chú nằm ở nơi ni. Nếu không nằm trong ni chú về nhà. Chú không thể xa thằng Thể được. Nó là con trai út của chú, chú quý nó, chú thương nó, chú nhớ nó, răng chú xa nó được...
Chú không đi Thuận An cũng không đi Đà Lạt mô...
Bà Huyện nhăn mặt nói:
- Rứa con cho em Thể đi theo chú lên Đà Lạt cho chú đỡ nhớ...
Cụ Tham Tri hỏi:
- Ai trông nom thằng Thể?
- Con mướn u-già hay u-em trông nom em Thể...
- Mô được, xa mạ nó chịu răng được. Nếu con bằng lòng thì cho cả mạ thằng Thể đi theo thì chú đi ngay.
Lúc nầy bà Huyện mới biết rõ thâm tâm của cha, lúc mô cũng phải có Miễn bên cạnh mới được. Bà Huyện mới hỏi gắt cha:
- Răng chú không biểu cô Sáu đi theo mà lại cứ cô Miễn ni?
Lúc ni, cụ Tham Tri đã hiểu rồi, cụ không còn muốn dấu diếm chi nữa. Cụ không cần phải lấy thằng Thể làm bình phong che đậy nữa. Cụ nói rõ cho con gái của cụ biết:
- Chú không ưa con Sáu Tú...
Bà Huyện hỏi:
- Thì cô Sáu Tú cũng là nàng hầu của chú, lại là nàng hầu do mạ con chọn hầu, mần răng chú không bằng lòng trước kia chú cho mạ con biết?
Cụ Tham Tri cười gằn đáp:
- Chú nể mạ con mà chú chấp nhận thật chú không ưa con Sáu.
Bà Huyện dựa vào lời của cha để yêu cầu:
- Thì bây chừ chú thương con mà tạm xa cô Miền ít lâu. Hay là để con đi thưa với mạ con để mạ con đến đây thưa với chú?
Nghe con gái nói đến Cụ Bà. Cụ Lớn đã có vẻ ngần ngừ vì từ thuở thanh niên Cụ Lớn đã nể sợ Cụ Bà. Tật dữ tánh hung nên cái đức tánh nể vợ của Cụ Lớn biến thành bệnh kinh niên. Do đó, nghe con gái nói đến Cụ Bà, Cụ Lớn đã rẩy nẩy nói:
- Mô được, con nhớ răng mạ con đi xuất gia đầu Phật rồi, mẹ con không muốn lưu luyến chuyện trần tục nhứt là chuyện ni. Con mần bận lòng của mạ con mần chi.
Bà Huyện biết tính chú bà rất sợ Cụ Bà mặc dù Cụ Bà Tham Tri đã xuất gia đầu Phật nhưng mỗi khi trong gia đình có chuyện chi, Cụ Bà cần phải có mặt để giải quyết là cụ Tham Tri chấp nhận ngay nên khi nghĩ cụ Tham Tri gặp chuyện trình lại Cụ Bà, bà Huyện lại càng làm tới:
- Nếu chú không bằng lòng để cô Miễn, mạ thằng Thể xa chú ít lâu, cho chú dưỡng bệnh thật khỏe đã, con phải trình với mạ con để xin mạ con cho ý kiến được...
Nghe bà Huyện nói, cụ Tham Tri đâm tức. Cụ Tham Tri không muốn rời xa Miễn, người nàng hầu thân yêu của cụ nên cụ nói sang với bà Huyện:
- Được rồi, mạ con có về, chú cũng nói thật để mạ con biết. Chú bây chừ chã sống được bao lâu nữa, đáng lẽ chú muốn chi bây cũng chìu chú ni mới phải. Nào ngờ chúng bây nở như rứa đó... Thôi được, chúng bây cứ biểu mạ chúng bây về đây... Từ hôm ni, ta không cho con Sáu vô trong ni nữa, mạ con thằng Thể ở luôn trong ni mí choa là được rồi...
Bà Huyện thấy cụ Tham Tri đâm liều, bà đành phải nói:
- Nhà thương không cho cô Miễn ở trong ni mô... Người ta sẽ đuổi cô Miễn ra khỏi chổ ni. Người ta chửa bệnh cho chú, người ta có quyền ngăn cản không cho người khác vô thăm chú, sợ hại đến sức khỏe của chú, nếu chú cứ khư khư đồi cho được cô Miễn ở trong ni rồi đến lúc người ta gọi cảnh sát vô đuổi cô nớ ra rồi chú mí thấy...
Cụ Lớn đâm ức thét lớn:
- Chã có đứa mô có quyền đuổi được vợ con choa... Không nằm thì thôi, chớ họ không có quyền nớ...
Bà huyện uất ức với cha nên bà dồn cả vào Miễn. Bà trừng mắt nhìn Miễn và nói:
- Cô đưa ngay thằng Thể về, tôi cấm không cho cô vô trong nhà ni. Cô là con yêu tinh chứ không phải là người nữa... Cô đi ngay bây chừ...
Nghe con gái mắng người nàng hầu yêu quý, cụ Tham Tri giận đến run người. Cụ đạp chân xuống giường thình thình la hét:
- Không ra... Đứa mô đuổi được mình nào...
Miễn đứng lặng thinh không còn biết nói năng ra răng nữa. Thằng Thể thấy Cụ Lớn Tham Tri la hét, nó đâm hoảng nắm chặt lấy mạ hắn:
- Về mạ ơi, thôi về mạ ơi... Con không ở đây nữa mô...
Cụ Tham Tri thấy con trai út khóc cũng rưng rưng lệ. Miễn rón rén lại gần cụ Tham Tri nói:
-Thưa Cụ Lớn, để tui xin Cụ Lớn đưa con về...
Cụ Lớn thét lên:
- Không về mô hết. Mình cứ ở đây, coi có đứa mô dám đuổi mình không nào.
Miễn có vẻ ngượng ngùng nói:
- Xin Cụ Lớn cho mạ con tui về, rồi chiều ni hay ngày mai tui xin vô hầu Cụ Lớn. Xin Cụ Lớn nghĩ, không mệt... Tui xin về để cô Huyện bằng lòng...
Cụ Lớn thét một lúc người đâm mệt mõi. Cụ nằm dậy thở dốc ra thật thảm thương. Bà Huyện thấy cha nằm mệt cũng đâm lo. Bà lại gần cha an ủi:
- Chú nằm nghĩ cho khỏe con biết con đã làm cho chú giận nhưng thật quả là con thương chú, con sợ mất chú nên con phải làm như rứa... Chú nằm nghĩ cho thật khỏe rồi chú muốn chi con cũng xin chìu chú hết. Bây chừ chú phải tạm cho cô Miễn bồng thằng Thể về rồi hôm sau chú khỏe cô Miễn lại vô hầu chú...
Cụ Lớn Tham Tri khẽ thở dài, cụ uất hận quay mặt vào không nói năng chi nữa. Mạ con Miễn đứng nhìn Cụ Lớn rồi rón rén quay ra... Bà Huyện vội theo Miễn đi ra, khép của lại. Miễn đi vội ra thang lầu thì bà Huyện đã theo ra gọi:
- Cô Miễn... Tôi đưa cô về nhà tui muốn nói với cô câu chuyện ni xong đi...
Miễn đứng lại chờ bà Huyện. Nàng biết thân phận của nàng chỉ là nàng hầu khi còn Cụ Lớn yêu thì còn được chút quyền hãnh diện. Nếu sau nầy Cụ Lớn chẳng may về với Ông Bà, Ông Vãi thì rồi nàng sẽ mất hết mọi quyền lợi, người ta sẽ coi nàng chẳng ra gì nữa. Ngay cả đứa con trai của nàng thằng Thể đang được Cụ Lớn Tham Tri yêu quý rồi đây sẽ khổ, khó mà hưởng được một quyền lợi vật chất chi trong gia đình. Do đó, Miễn thấy khó có thể chống lại được bà Huyện, con gái Cụ Lớn Tham Tri. Miễn đành ngoan ngoản nghe theo bà Huyện để gây thêm cảm tình với người con của chồng nàng. Miễn dừng chơn chờ bà Huyện cùng đi xuống xe hơi. Miễn và Thể ngồi băng trên với tài xế. Còn bà Huyện ngồi băng dưới, bà Huyện hỏi:
- Có phải nhà cô ở bên Nam Giao không? Chú tui tậu cho cô căn nhà đó phải không?
Miễn đáp:
- Dạ thưa cô Huyện nhà tui ở bên Nam Giao, căn nhà đó là của chú tui chớ mô phải của Cụ Lớn tậu cho tui. Tui đã có cháu Thể đây nào tui đã được chi mô...
Bà Huyện mĩm cười:
- Rứa hỉ, tội chưa... Rứa để tui trình mí chú tui để mua cho cô và em Thể căn nhà chứ, ai lại để cô ở với chú cô như rứa không tiện. Răng cô không về nhà hầu chú tui lại ở riêng như rứa. Miễn buồn rầu đáp:
- Dạ bẩm cô Huyện trước kia tui cũng ở trong nhà hầu Cụ Lớn về sau vì cô Sáu nhỏ mọn nên Cụ Lớn cho tui về ở với chú tui.
Bà Huyện hỏi:
- Có phải chú cô đi mần Đội Lệ không?
- Dợ...
- Ở mô?
- Bẩm cô Huyện chú tui mần Đội Lệ ở Nghệ An...
Bà Huyện cười hỏi:
- Răng cô không thưa mí chú tui cho ông già cô đi mần Đội Lệ Thanh Hóa có phải tốt không? Chú tui xin là được ngay.
Miễn đáp:
- Dạ bẩm Cụ Lớn đau yếu luôn...
- Rứa cô phải đợi cho chú tui khỏe rồi mới xin được chứ...
- Dợ...
Bà Huyện đưa Miễn vào con đường phải trông chờ Cụ Lớn Tham Tri mạnh khỏe mới có cơ hội giúp đỡ cho gia đình Miễn, bà Huyện nói:
- Đó, cô có thấy chú tui yếu quá không? Lúc nẩy chú tui vì giận tui la hét một lúc mà mệt xỉu, bệnh tình của chú tui cần phải điều dưỡng lâu vì đó là bệnh già, phải kiêng cữ nhiều, cô phải giúp cho chú tui mạnh, chú tui mạnh thì cô mới có phận được nhờ...
Miễn buồn rầu đáp:
- Dạ bẩm cô Huyện tui biết như rứa, nhưng Cụ Lớn cứ đòi tui vô hầu Cụ Lớn. Có lần vì nghe theo lời Quan Đốc dặn tui không vô hầu Cụ Lớn để cô Sáu vô hầu, Cụ Lớn không nghe đi xe ra nhà tìm tui, bắt tui vô hầu Cụ Lớn, tui trình với Cụ Lớn đủ điều. Cụ Lớn không chịu, Cụ Lớn biểu nếu tui không vô bệnh viện hầu Cụ Lớn thì Cụ Lớn ở luôn ngoài nhà tui không vô bệnh viện nữa. Thưa cô Huyện tui thật khổ tâm, không còn biết cách mô nữa vì tui cũng sợ bà cụ biết rầy la tui, nhưng cô Huyện không thông cảm la mắng tui hồi nảy trong bệnh viện đó...
Nghe Miễn nói, bà Huyện đâm thương Miễn, tất cả là do Cụ Lớn Tham Tri đòi hỏi chứ không phải do Miễn. Bà Huyện nói:
- Chú tui bắt cô như rứa nhưng khi vô hầu chú tui, cô cũng phải biết khuyên răng chú tui chứ?
Miễn buồn rầu đáp:
- Dạ, bẩm cô Huyện đứng địa vị tui thật là khổ, Cụ Lớn biểu chi mà không tuân theo lời Cụ Lớn, Cụ Lớn chửi mắng, Cụ Lớn biểu là tui không trung thành mí Cụ Lớn. Tui chê Cụ Lớn già yếu, dạ bẩm cô Huyện, có nhiều lúc Cụ Lớn ghen đòi giết tui chỉ vì tui xin Cụ Lớn giữ gìn sức khỏe.
Bà Huyện lắc đầu, thở dài:
Miễn nghẹn ngào ứa lệ nói:
- Cô Huyện cũng biết, tui cũng là người biết ngượng, biết nhục chớ đâu phải trơ trơ để cho người ta mắng chửi. Trước lúc cô Huyện đến, mấy cô y tá nói tui chã còn ra chi nữa... Vì quá trơ trên tui đành phải cãi lại, thì cô Huyện đến, chắc cô Huyện đã thấy, Cụ Lớn nhất định không chịu đi Thuận An hay đi Đà Lạt. Cụ Lớn đòi, Cụ Lớn đi đâu cũng phải có mạ con tui đi theo hầu hạ Cụ Lớn mới được, mà mạ con tui đi theo thì rồi sau nầy có chuyện chi hoặc người Cụ Lớn không được khỏe, tội vạ tui phải gánh chịu hết...
Nghe Miễn nói bà Huyện đâm thương Miễn, bà đành an ủi người hầu hạ của chú mình:
- Thôi được rồi, cô cứ về nhà để tui lo liệu chuyện ni, có lẽ tui phải thỉnh mạ tui về mới được. Thiệt khổ, mạ tui đã là người tu hành bà không muốn dính đến chuyện gia đình nữa. Cụ tui đã ăn chay trường mấy năm ni rồi, sớm tối chỉ tụng niệm mà thôi, thật là phúc đức nhà tui đều ở mạ tui hết, chứ chú tui thì tội để mô cho hết...
Bà Huyện đưa mạ con Miễn về nhà, Miễn trịnh trọng mời bà Huyện vô trong nhà, nhưng bà Huyện nói có việc phải về.
Bà Huyện về thẳng trại của Cụ Thượng, gặp Quan Huyện vì ngày mai Quan Huyện trở về Huyện đường...