Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Angelina
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 805 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:58:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38 - Ai Là Hung Thủ? (1)
ỳ nghỉ đông đã đến, rốt cuộc cũng thoát khỏi cái chỗ lạc hậu này để quay về cuộc sống thành thị. Cảm nghĩ đó của Kha Bố không duy trì được lâu, năm ngoái chẳng biết là ai đề nghị mọi người ngồi xe lửa du lịch. Kha Bố rất muốn cự tuyệt, nhưng cậu không thể, thân thể mỏi mệt chỉ muốn nghỉ ngơi, nội tâm giãy dụa xoắn xuýt, chỉ vì Chi Lý cũng đi.
Bọn họ tập hợp trước nhà ga, xách theo túi lớn túi nhỏ, cái đám này thật đúng là nhàn, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt xách hành lý dùm hai cô gái, Kha Bố nhìn đống lớn đống nhỏ trước mặt nói: “Các cậu đây là đi du lịch hay di dân vậy?”
“Hiếm khi có dịp ra ngoài chơi đương nhiên phải mang nhiều đồ chút, cậu thì hiểu đếch gì, cái tên sống không có tình thú.”
“Đừng nhiều lời, đi mau.” Ứng Tu Kiệt hai tay xách hành lý tiện rèn lực tay luôn.
Đích đến lần này là trấn Nhân Quả, một thành trấn ven biển, gọi là trấn nhưng quy mô tương đương một huyện, hơn nữa hiện giờ khí hậu ở đó ấm áp, phong cảnh rất đẹp, nhưng vì nguyên nhân địa thế phức tạp, ít được khai phá, người đến đó du lịch cũng rất ít.
Sau khi cất gọn hành lý, cả đám tụ tập trong toa giường nằm của xe lửa, thật sự, rất chật. Chi Lý nằm trên giường vẽ tranh, Tô Ấu Ngôn ngồi đối diện hắn đọc sách. Trương Lạc đang nghịch máy tính, hắn ta dù đi đâu cũng không rời khỏi cái máy tính một bước, thực nghi ngờ tại sao hắn lại tham gia hoạt động thuộc về ban ngày này. Cảm giác mà hắn ta mang lại cho người khác cực kỳ giống con chuột, sinh hoạt trong bóng đêm, nhân lúc không có ai mới dám xuất hiện. Những người khác hoặc đánh bài hoặc ăn uống, rất nhanh, ai nấy đều cảm thấy nhàm chán.
“Ai kể chuyện nghe đi.” Ứng Tu Kiệt ngáp vặt.
“Nếu các cậu đã kỳ vọng ở tớ như vậy, để tớ kể.” Sở Hạo Vũ xung phong, Kha Bố lập tức phủ quyết: “Có thể đoán được cậu sẽ nói cái gì, tỷ như câu chuyện khi ngực lớn gặp ngực nhỏ.”
Trương Lạc đẩy đẩy kính mắt, toát ra nụ cười âm trầm: “Vậy để tớ, để mọi người đoán xem ai là hung thủ.” Đề nghị này nhanh chóng nhận được sự chấp thuận của cả đám.
“Để cho dễ nhớ, cho phép tớ sử dụng tên các cậu.”
“Xin hãy lấy tên tớ đặt cho một anh đẹp zai.” Sở Hạo Vũ ủy thác.
Kế tiếp, câu chuyện diễn ra như sau:
Kha Bố tốt nghiệp trường cảnh sát lòng đầy nhiệt huyết, muốn tận trung báo quốc, thi triển võ thuật, nhưng mộng tưởng cùng hiện thực luôn có sự chênh lệch, lại là chênh lệch không hề nhỏ. Kha Bố được phân đến một trấn nhỏ, chưa đến mức hoang tàn vắng vẻ, nhưng tầm thường vô vị, khi bạn bè đưa tiễn cậu lên xe lửa, ánh mắt của bọn họ tựa như đang nhìn một phạm nhân bị lưu đày.
“Đừng gán tên tớ cho một kẻ ngốc như vậy được không?” Kha Bố thật xen mồm.
“Khi tớ đang kể chuyện mong rằng đừng có ai cắt ngang.” Trương Lạc nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt chỉ trích Kha Bố, Trương Lạc hắng giọng tiếp tục kể.
Kha Bố ở trấn nhỏ ngây ngốc một năm, đã hoàn toàn chết lặng, thỉnh thoảng đọc sách, phần lớn thời gian đều ngồi trước bàn công tác mà ngẩn người, trấn nhỏ này có ba cảnh sát, tất cả đều là nam. Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên thở hổn hển đi tới: “Tôi muốn báo án, tôi muốn báo án.”
“Làm sao vậy?” Kha Bố thẳng lưng, nhưng không mấy nhiệt tình.
“Con lợn của tôi, không biết là tên khốn kiếp nào đùa dai, giết chết nó rồi treo nó trong rừng.”
Kha Bố giả tình giả ý viết viết lên cuốn sổ: “Nghĩ kỹ lại xem gần đây có mâu thuẫn với ai không?”
“Không có a, tôi là người rất hiền lành.”
“Được rồi, tôi sẽ điều tra, chú về trước đi, có tin gì tôi sẽ báo cho chú.”
Đợi người đàn ông đi khỏi, Sở Hạo Vũ vỗ vỗ bả vai Kha Bố: “Tôi nói này Tiểu Bố a, bình thường thái độ của cậu với người khác cũng nên nhiệt tình đôi chút, dù sao đi nữa chúng ta cũng là cảnh sát nhân dân, ít nhất cũng phải hiểu cách giao tiếp.” Sở Hạo Vũ là đồng sự của Kha Bố, cương trực ghét nịnh hót, là một người thành thật hăng hái làm việc nghĩa. (Trương Lạc kể xong đoạn này, có ai đó cười rộ lên)
“Hiểu được cách giao tiếp, tôi sẽ biết ai là người treo cổ con lợn của chú ấy?”
Một tuần sau, Sở Hạo Vũ vẻ mặt kinh hoàng đánh thức Kha Bố còn đang ngủ: “Kha Bố, xảy ra chuyện rồi.”
“Sao vậy? Lợn nhà ai lại mất tích à?” Kha Bố tức giận khởi động thân mình.
Sở Hạo Vũ sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Kha Bố: “Chết, chết người rồi, thôn Nam.” Thôn Nam là một thôn nhỏ trong trấn, Kha Bố ngồi bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ bừng: “Sao lại thế?”
“Ban nãy có người tới báo án, nói rừng cây của thôn Nam, phát hiện một người đàn ông treo cổ.” Khi Sở Hạo Vũ vừa nói ra, Kha Bố ngay lập tức nghĩ đến người đàn ông đến báo án cuối tuần trước.
“Tự sát?”
“Cũng có thể, hắn bị treo ngược lên cây.”
“Chúng ta đi xem thử.”
Kha Bố cùng Sở Hạo Vũ đi xe máy đến thôn Nam, dọc đường đi đầu óc không ngừng loạn chuyển, mưu sát? Là vì thù hận hay vì tình? Điều này khiến Kha Bố nhớ đến tình tiết trong phim, nháy mắt cảm thấy mình giống như anh hùng, anh tuấn không chịu nổi.
Khi tới địa điểm phát hiện ra nạn nhân, Ứng Tu Kiệt đang ngăn cản thôn dân xung quanh, Ứng Tu Kiệt là người còn lại trong ba vị cảnh sát. Kha Bố từ xa đã trông thấy một người bị treo trên cây, cao khoảng một mét năm, nặng hơn 80 cân, từ dáng vẻ có thể nhận ra là một người đàn ông trung niên. Cành cây bị uốn cong bởi sức nặng, tựa như sắp gãy đến nơi, Kha Bố bước nhanh tới gần, Sở Hạo Vũ cầm máy ảnh chụp hiện trường, trên thân thể nạn nhân có nhiều chỗ bị thương, hẳn là đã ẩu đả với hung thủ, hiện trường cũng có dấu vết đánh nhau, Sở Hạo Vũ và Ứng Tu Kiệt thả nạn nhân xuống, qua quan sát thì thấy có vẻ là một người vô gia cư, ai lại ra tay sát hại một người vô gia cư chứ? Kha Bố hỏi người phát hiện ra thi thể, người đó nói buổi sáng đi làm ruộng ngang qua nơi này, sau đó phát hiện thi thể, lập tức chạy đi báo cảnh sát, mà xung quanh đây không ai quen biết nạm nhân. Đám Kha Bố đành phải kêu người chở thi thể về, rồi báo cáo tình huống lên cấp trên.
Kha Bố điều tra việc này cả tuần, nhưng không thu hoạch được gì. Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông, Ứng Tu Kiệt nhận điện, Kha Bố thấy sắc mặt hắn càng ngày càng nghiêm trọng, Kha Bố biết chắc chắn đã xảy ra chuyện. Đợi Ứng Tu Kiệt cúp điện thoại, Kha Bố vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Lại có người chết, vẫn ở trong rừng, kiểu chết giống nhau.”
Kha Bố sững sờ tại chỗ, sự hưng phấn trước đó đã biến mất, cậu ý thức được sự tình bắt đầu trở nên nghiêm trọng, ngày đó cảm giác giống y hệt một tuần trước, cảnh tượng giống nhau, đều là người vô gia cư, cùng chiều cao và hình thể, nhưng trên thân thể nạn nhân lần này có ít vết thương hơn người đầu tiên, vụ án không hề có sự tiến triển nào, Kha Bố, Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt bắt đầu luống cuống, trong trấn bàn tán cũng ngày càng nhiều, Kha Bố không thể tìm ra đầu mối, trong trấn không ai quen biết với hai nạn nhân. Vẻ mặt của Kha Bố rất trấn tĩnh, trong lòng cực kỳ muốn phá án, cực kỳ cực kỳ muốn làm anh hùng, nhưng dù sao cậu mới vừa tốt nghiệp, căn bản chưa từng trả qua chuyện này, tuy trước đây từng có một cô bạn gái làm pháp y, thường xuyên trông thấy thi thể, nhưng lần này không giống như vậy. Cứ thế một tuần nữa lại trôi qua, chạng vạng tan tầm Kha Bố nhận được điện thoại của Sở Hạo Vũ: “Kha Bố, mau đến khu rừng.”
“Lại xảy ra chuyện? Lại là người vô gia cư?”
“Cậu tới xem sẽ biết.”
Kha Bố cúp điện thoại, chạy về phía khu rừng. Lần này bị treo ngược trên cây không phải người vô gia cư, mặc tây trang, khoảng 35 tuổi, cao chừng một mét năm, cũng nặng khoảng 80 cân, vẻ mặt dữ tợn, tựa hồ bị đánh đạp tàn nhẫn, đợi thi thể được mang xuống đất, Kha Bố mới tới gần.
“Mặt hắn hình như có gì đó?” Kha Bố mới vừa nói xong, một người đàn ông đã ngồi xổm xuống áp sát vào mặt thi thể ngửi ngửi: “Na ná đồ trang điểm.”
Kha Bố hoảng sợ: “Anh là ai?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt cực anh tuấn, tựa như hoàng tử trong truyện cổ tích, cho dù là khuôn mặt, hay cơ thể, cả hơi thở, đều là thứ không thuộc về thế gian này, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái sẽ bị chết chìm trong đó. Kha Bố thế nhưng lại đỏ mặt, Kha Bố thầm mắng mình, cũng không phải đàn bà con gái, sao lại nhìn hắn mà đỏ mặt, có điều, đẹp trai quá mức cho phép rồi đấy. Kha Bố quả thực không tìm được từ nào để hình dung dáng vẻ của hắn và cảm thụ giờ phút này của mình.( cái đoạn này rõ ràng sặc mùi nịnh bợ, huống hồ mình sẽ không ngốc như vậy, nói cái gì mà đẹp trai a các loại, hơn nữa cốt truyện còn có cả tình tiết BL? Kha Bố âm thầm phỉ nhổ, nhưng không nói ra.)
Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân - Angelina