Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 120
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2415 / 49
Cập nhật: 2016-03-20 21:00:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ừa ngắt điện thoại với Maeve, tôi đã nghĩ, Mình cần nghe thấy tiếng cô ấy hơn cô ấy cần nghe thấy tiếng mình.Đúng lúc đó, Steve Reno ung dung vào xe chỉ huy, bưng một hộp các tông đựng bánh mì kẹp và cà phê. Anh đưa tôi một cốc cà phê cùng cái bắt tay.Tôi nhớ rằng Steve khá khó gần.
Giống phần lớn các cảnh sát hàng đầu của NYPD, viên sĩ quan cao ráo, tóc dài, vạm vỡ và mưu lược này có vẻ là một người khác thường. Ở bên ngoài cánh cửa ngăn cách, không ai kiên nhẫn và thông cảm hơn, và cũng không ai nhanh nhẹn hơn khi cần đá bung cửa. Steve Reno rõ là một con người bí ẩn.
Ba vợ, năm con, sống ở SoHo nhưng lại lái một chiếc xe tải dán nhãn Semper Fi 1 ở cửa sau.Đằng sau anh là hai biệt động FBI mặc quần áo dã chiến màu đen. Trong hai người, người thấp hơn cóthể từng là thợ hàn, hoặc thầy dạy nghề, ngoại trừ cặp mắt xanh sáng ngời liếc khắp xe và tôi cảm thấy cái lướt của một máy copy loại nhẹ.
- Mike, đây là Dave Oakley của Đội Giải cứu con tin, - Steve bảo tôi. - Người giám sát sinh động của đội ngũ mưu lược vĩ đại nhất.- Chúng ta cứ phải giữ nguyên kiểu này hở, Steve? Hôm nay không có sai lầm ngớ ngẩn nào chứ? - Dave nói kèm nụ cười gằn, không hề hài hước lúc tôi bắt tay anh, một bàn tay chai sần.
- Số phận các ông bạn bà bạn của chúng ta trong kia ra sao?Tôi kể lại rành mạch hết mức có thể. Sự thay đổi duy nhất trên nét mặt Dave là môi mím lại lúc tôi nhắc tới các tiếng nổ. Tôi kể xong, anh khẽ gật đầu.- Hôm nay chúng tôi đã tiến hành công việc cần chuẩn bị từ trước, - cuối cùng Reno nói.
- Chúng tôi đã nói chuyện với Đơn vị Đặc nhiệm. Tổng thốngHopkins kể với họ rằng các con tin còn lại bị giữ trong Điện thờ Đức Mẹ, ở mãi phía cuối nhà thờ. Ông nói thêm với vẻ quá ư bình tĩnh rằng chúng không làm gì những người bị bắt giữ. Hình như bọn chúng được huấn luyện cẩn thận và có kỷ luật.
Chúng không phải là bọn khủng bố. Chắc chắn bọn chúng là người Mỹ. Một tin mới với tôi.- Tin mới với tất cả chúng ta, - tôi nói lúc cửa lại mở sau lưng Reno.Một cảnh sát Phản ứng nhanh đội mũ bóng chày cùng một người đàn ông đứng tuổi đội mũ vải tuýt bước vào. Ông già cắp một cái ống hình trụ to bằng các tông.
Cái quái gì thế này?- Tôi là Mike Nardy, quản lý thánh đường, - ông già nói và bật nắp ống hình trụ. - Linh mục bảo tôi mang cái này đến đây.Tôi giúp ông ta trải các bản thiết kế ra. Giấy đã cũ, mép ố vàng, nhưng các chi tiết của thánh đường rất rõ ràng. Tôi dùng mấy cái bộ đàm để chặn bản thiết kế lúc mở nó ra, còn Reno, Oakley và chỉ huy Will Matthews cúi xuống xem xét.
Nhìn từ trên xuống, thánh đường St. Patricks trông như một cây thánh giá. Toàn bộ lối vào phía đại lộ Năm ở cuối bản vẽ dài, còn các lối vào ở phố Năm mươi và Năm mươi mốt ở hai bên sườn ngắn hơn. Điện thờ Đức Mẹ giống như phần mở rộng nhỏ ở đầu cánh dài của cây thánh giá, không có lối vào hoặc ra.
- Tôi đã bố trí người bắn tỉa ở Saks trên phố Bốn mươi chín và số nhà 620 đại lộ Năm, ở đằng sau chúng ta, - Oakley nói. - Tôi sẽ phải đưa một người vào phố Madison ở đằng sau để theo dõi Điện thờ Đức Mẹ. Quá tệ, những cửa sổ kính màu kia mù mịt chẳng khác gì bức tường gạch.
Ông Nardy, sơ đồ này không nói lên được gì nhiều. Liệu có đường nào nhìnrõ từ cửa sổ hình hoa hồng vào đằng trước Điện thờĐức Mẹ ở phần cuối kia không?- Một phần thôi, - ông già nghiêm trang nói, một con mắt của ông bị lác. - Tuy vậy, đằng sau ban thờ có nhiều cột và một tấm màn che dài mười tám mét, đó là một cấu trúc kiểu vọng lâu bằng đồng thiếc ở bên trên ban thờ.
- Thánh đường là một khối nhà dài. Chắc dài khoảng một trăm năm mươi mét? - Oakley nói với người phó của anh. - Chúng ta phải khảo sát xem. Có lẽ máy quay cáp quang có thể xuyên qua một trong các cửa sổ. Đánh dấu nóng cho vũ khí để phân biệt bọn chúng. Đến giờ, chúng ta sẽ tập hợp trước thánh đường, đánh vào cửa sổ hình hoa hồng và các cửa sổ của điện thờ cùng một lúc.
- Tôi nghĩ chắc tôi nghễnh ngãng, - Nardy, người quản lý nói với Oakley. - Vừa rồi, tôi tưởng anh nói các anh sắp phá hủy cái cửa sổ hình hoa hồng huy hoàng của thánh đường St. Patrick.- Ông không cần phải quan tâm đến công việc của cảnh sát được không, ông Nardy? - Oakley nói. - Bao nhiêu mạng sống đang bấp bênh.
Chúng tôi sẽ làm việc phải làm.- Cái cửa sổ hình hoa hồng ấy đã một trăm năm mươi tuổi, thưa ông, - người quản lý nói và khoanh đôi tay gầy như que củi. - Các cửa sổ của Điện thờĐức Mẹ, các đồ tạo tác và tượng trong thánh đường đều không thể thay thế được. Các ông sẽ không bắn một lỗ vào sườn pho tượng Nữ thần Tự do chứ? Nhà thờ này là Nữ thần Trung thành của thành phố, vì thế tốt hơn hết là các ông thảo ra kế hoạch khác.
Các ông sẽ phải phá nó trên xác tôi.- Có ai đưa ông Nardy ra ngoài không, - Oakley nói, bực bội.- Các ông nên nghe tôi thì hơn! - Nardy nói mạnh mẽ lúc một cảnh sát Phản ứng nhanh áp giải ông ta ra ngoài. - Tôi sẽ đến thẳng chỗ báo chí.Đó là tất cả mọi việc chúng ta cần ư? Tôi nghĩ.
Thêm một thử thách, thêm một trở ngại. Việc này không quá khó, nếu chúng tôi không bị trói buộc như thế này.Oakley xoay cái mũ bóng chày đen quanh đầu. Trông anh như một người bắt bóng để lỡ một quả tuyệt hay lúc anh thở thật to vào đôi bàn tay khum lại:- Chúa ơi, các anh có ngắm cái chốn tụ tập kia không? - Oakley nói.
- Các bức tường đá granit dày đến sáu mươi xăngtimét chứ ít à? Các cánh cửa bằng đồng dày ba chục xăngtimét. Tôi không nghĩ chúng ta sẽ chọc thủng được một cánh cửa to tướng kia,hoặc cái cửa làm bằng đồng thau.Kể cả các cửa sổ quý giá cũng có các họa tiết hình mảng bằng đá.
Không có những ngôi nhà kế bên đểchúng ta có thể từ đó chui qua đường hầm. Nơi nàyđúng là một pháo đài. St. Patrick chắc là nơi tốt nhất trong thành phố này chặn đứng được một đạo quân. Chúng ta phải thâm nhập vào đó mà không được phá hủy hoặc để lại một vết xước. Có ai nhắc cho tôi biết vì sao tôi nhận việc này không?- Vì những hợp đồng lén lút béo bở và những thỏa thuận sách vở, - tôi nói.
- Giống như bọn tôi thôi.Đây là một câu đùa chẳng đâu vào đâu, nhưng trong tình huống như vậy, tôi không cần là người là người tài trí cũng tìm ra lối thoát khỏi sự căng thẳng đang leo thang. Mọi người, kể cả Oakley gan góc, đều bật cười.Sự thể là thế đấy, hoặc cười hoặc khóc.
Chú thích
1."Luôn trung thành" (tiếng Latinh), phương châm của Quân đoàn lính thủy đánh bộ Mỹ.
Cạm Bẫy Mong Manh Cạm Bẫy Mong Manh - James Patterson & M.ledwidge Cạm Bẫy Mong Manh