Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 38
K
itty nằm trong phòng, các cửa sổ đều đóng kín. Lúc ấy sau buổi ăn trưa, đầy tớ trong nhà đều đi ngủ cả. Chuyện vừa rồi làm nàng sửng sốt. Như thế là không còn hồ nghi gì nữa. Từ lúc về nhà đến giờ nàng đã cố tìm cách đánh tan sự bấn loạn trong lòng, nhưng vô hiệu. Có tiếng giầy. Bọn bồi trong nhà đều đi chân không. Nàng thở dài, lo lắng vì biết đó chỉ có thể là tiếng giầy của Walter. Từ ngoài phòng khách Walter cất tiếng gọi nàng. Nàng không đáp. Im lặng một lúc, rồi có tiếng Walter gõ cửa phòng. - Ai đấy? - Tôi vào được không? Kitty ngồi dậy, khoác chiếc áo choàng.
- Vào đi.
Walter bước vào. Nàng mừng thầm vì lúc ấy trong phòng hơi tối.
- Tôi có làm dở giấc ngủ của mình không? Tôi chỉ gõ thật khẽ.
- Tôi có ngủ đâu.
Chàng bước lại cửa sổ, mở ra. Một luồng ánh sáng ấm tràn vào phòng.
Nàng hỏi: - Có chuyện gì? Sao hôm nay mình về sớm thế?
- Các bà sơ cho tôi biết là mình mệt. Tôi về để xem mình thế nào.
Nàng bỗng cảm thấy tức Walter.
- Giá tôi bị dịch tả thì mình mới nghĩ sao?
- Nếu là dịch tả thì lúc sáng mình đã không về được.
Để kéo dài thì giờ nàng bước lại chỗ chiếc bàn gương, cầm lược chải qua mái tóc ngắn. Rồi nàng ngồi xuống, châm một điếu thuốc lá.
- Lúc sáng tôi bị khó chịu trong người nên bà Nhất khuyên tôi về nhà nghỉ. Nhưng đã khỏi rồi. Mai tôi sẽ trở lại nhà dòng như mọi hôm.
- Mình khó chịu như thế nào?
- Các bà ấy không bảo mình à?
- Không. Bà Nhất bảo là nên để chính mình nói ra cho tôi biết.
Khác hẳn thường lệ, lần này Walter nhìn thẳng vào mắt nàng. Bản năng nhà nghề ở Walter đã mạnh hơn thiên tính. Nàng ngập ngừng. Sau cùng, nàng quả quyết không tránh đôi mắt Walter.
- Tôi có thai.
Kitty vẫn biết rõ Walter có thói quen thản nhiên mỗi khi nhận được những tin tức bất ngờ. Giá người khác thì có lẽ phải sửng sốt lắm, nhưng chàng thì không. Chưa bao giờ Kitty khó chịu vì thái độ ấy của Walter bằng lần nầy. Walter không nói gì, không nhúc nhích. Nét mặt, đôi mắt không để lộ vẻ gì cho biết là chàng đã nghe thấy những lời Kitty vừa nói. Nước mắt ứa ra trên khoé mắt nàng. Nếu là một đôi vợ chồng yêu nhau thì những lúc như lúc này cả hai sẽ cùng xúc động và cảm thấy gần gũi nhau hơn nữa. Ðể phá tan cái im lặng ngột ngạt Kitty nói, đôi môi run run.
- Không hiểu tại sao tôi không bao giờ nghĩ đến việc này? Kể cũng lạ... nhưng sự thực thì... - Từ lúc nào... theo mình thì đến lúc nào mình sẽ…
Walter cũng xúc động như nàng, cổ họng như bị nghẽn, chàng nói một cách khó khăn. Có là đá thì mới thản nhiên không thương hại phận nàng.
- Hình như có đến hai ba tháng nay rồi.
- Có phải con tôi không?
Giọng chàng hỏi run. Nàng thở dài. Walter vốn rất tự chủ, nên một dấu hiệu xúc động nhỏ nhặt nơi chàng cũng đã là một cái gì ghê gớm lắm. Không hiểu sao, lúc ấy, Kitty bỗng nhớ đến một cái máy mà dạo còn ở Hương-cảng người ta đã chỉ cho nàng xem. Cây kim khẽ nhúc nhích để ghi nhận một cơn động đất xảy ra cách đấy hai trăm dặm làm chết hàng nghìn người. Nàng nhìn Walter: mặt chàng xanh nhợt. Một hai lần nàng đã trông thấy chàng xanh như thế. Chàng hơi quay mặt đi nơi khác, nhìn đăm đăm xuống đất.
- Thế nào?
Nàng nắm hai bàn tay lại, lúng túng. Nếu nàng ừ một tiếng có lẽ Walter sẽ quên hết các việc đã xảy ra. Chàng sẽ tin, vì chàng chỉ mong có thế và lúc ấy chàng sẽ tha thứ tất cả. Nàng biết là mặc dù rụt rè nhưng lúc nào Walter cũng sẵn sàng bày tỏ sự âu yếm của mình. Nàng chỉ ừ là mọi việc sẽ đổi khác ngay. Nàng không yêu Walter, không bao giờ nàng yêu chàng được, nhưng lúc ấy nàng rất mong được Walter ôm chặt vào lòng. Nàng tưởng tượng Walter dang hai tay đón nàng, cảm động. Nhưng cái tiếng ừ ấy nàng không thể nói ra được. Nàng không rõ tại sao. Một sức mạnh bí mật đã ngăn không để nó thoát ra khỏi miệng nàng. Bao nhiêu sự việc trải qua suốt mấy tuần nay đã biến đổi Kitty thành một con người khác: Charlie và cách đối xử của hắn, bệnh dịch và những người chết vì bệnh dịch, các bà sơ, Waddington. Tưởng như có một kẻ vô hình đang chủ tâm theo dõi từng sự biến chuyển của lòng nàng. Nàng sợ phải nói dối. Một cái gì đang thúc đẩy nàng, bắt nàng nói thực. Rồi đột nhiên, hình ảnh xác chết của gã ăn mày nằm bên cạnh cổng hiện ra. Nàng nín khóc, mở to hai mắt, đáp lại câu hỏi của Walter. - Tôi không biết.
Walter cười một tiếng khô khan. Nàng nghe mà rùn mình.
- Kể ra cũng phiền thật đấy. Riêng mình, mình nghĩ thế nào?
Kitty không ngạc nhiên trước câu nói này, nhưng tim nàng thắt lại. Walter có biết rằng nàng đã cố thành thực hay không? Ba tiếng "Tôi không biết" như vang mãi trong đầu nàng. Nàng rút mù soa lau nước mắt. Hai vợ chồng đều không nói gì. Walter cầm lấy bình nước trên bàn, rót đầy một cốc, đưa cho nàng. Nàng nhận thấy các ngón tay Walter gầy quá. Bàn tay Walter run lẩy bẩy và chỉ còn da bọc xương. Chàng có thể tạo một nét mặt dửng dưng để giấu những cảm xúc trong lòng, nhưng bàn tay chàng thì chàng không tài nào giấu nổi.
Kitty nói:
- Tôi khóc, mình đừng chú ý. Không có gì đâu. Nước mắt cứ tự nhiên chảy đấy thôi.
Nàng uống xong, chàng đặt cốc trên bàn, ngồi xuống rồi châm một điếu thuốc lá. Nàng nghe chàng thở dài. Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng cứ nghe Walter thở dài là nàng xúc động. Chàng đăm đăm nhìn ra cửa. Nàng ngạc nhiên nhận thấy mặt chàng gầy hẳn. Từ mấy tuần nay, hai bên thái dương chàng sâu xuống và đôi má thì gồ lên. Quần áo rộng ra trông như là quần áo của một người nào. Chàng có vẻ mệt mỏi vì làm việc nhiều quá, ngủ ít và chỉ ăn qua loa. Kitty quên mất những nỗi khổ của chính mình, chỉ cảm thấy thương hại chồng và xót xa không biết làm thế nào để an ủi Walter được.
Chàng đưa tay ôm trán. Nàng hiểu là có lẽ Walter cũng đang bị ba tiếng "Tôi không biết", "Tôi không biết" vang lên không ngớt trong đầu. Nàng cắn chặt môi để giữ cho khỏi khóc.
Walter nhìn đồng hồ: - Tôi còn phải đi vì hôm nay có nhiều việc bận. Mình ở nhà một mình được không?
- Được. Cần nhất mình đừng bận trí vì tôi.
- Mình cũng đừng chờ tôi về ăn. Có lẽ tôi về khá muộn. Tôi ăn đằng nhà đại tá Ngọc.
- Được rồi.
Chàng đứng lên:
- Mình nên nghe tôi. Đừng làm gì cả, cứ nằm nghỉ. Mình có cần điều gì khác hay không?
- Không. Cảm ơn mình.
Trong một lúc lâu, chàng có dáng ngập ngừng. Rồi không nhìn Kitty, chàng đột ngột cầm mũ, đi ra. Kitty nghe tiếng chàng bước ngoài vườn. Nàng cảm thấy trơ trọi và lúc ấy thì không cần kềm giữ nữa, nàng khóc nức nở.